Tập tin 27: Lời Tiên Tri Của Sư Tử


1.

Mayoiga đã chết.
Đứng trước dinh thự đã trở thành đống đổ nát, Toriko và tôi đứng bất động một lúc.
Tòa nhà kiểu Nhật-Hy Lạp này đã nát bét, mục ruỗng như thể đã trải qua hàng thập kỷ kể từ khi có người sinh sống ở đó. Mái nhà và những cột trụ chỉ vừa đủ để giữ lại kết cấu, trong khi cửa sổ vỡ vụn và cửa ra vào đã nằm yên trên đất. Ngay cả từ bên ngoài, chúng tôi có thể thấy rõ gió và mưa đã tàn phá nội thất như thế nào. Không còn dấu vết gì của hình thái ban sơ, khi mọi góc cạnh đều được chăm sóc tỉ mỉ.
"Cậu nghĩ họ còn ở trong đó không ? Hai người đó..."
Khi tôi hỏi, Toriko lắc đầu.
"Dù họ có ở đó... thì..."
Cậu ấy bắt đầu nói điều gì đó nhưng rồi im lặng. Tôi hiểu điều cậu ấy định nói.
Dù họ có ở đó, thì có lẽ họ đã không còn sống nữa.
Tòa nhà trước mắt chúng tôi trống rỗng đến mức không có dấu hiệu nào của sự sống, thế nên chúng tôi tự nhiên đi đến kết luận này.
bà Todate và chú chó săn Hana của bà ấy. Tòa dinh thự nơi họ sống từng mang đến cảm giác như thể nó là một trong những nơi trú ẩn an toàn hiếm hoi trong Thế giới này. Mặc dù đây là một tòa nhà kỳ bí với khả năng tự duy trì, nhưng nó lại mang một bầu không khí yên bình khiến chúng tôi cảm thấy an toàn.
Tình trạng xuống cấp của Mayoiga giờ đây cho thấy rõ ràng rằng đó chỉ là một ảo giác.
"—Chúng ta vẫn cần phải xác minh điều đó." Toriko nói, như thể đang lấy lại tinh thần.
Đúng vậy.
Dù bà Todate và Hana không còn sống, chúng tôi vẫn muốn tự mình xác nhận điều đó. Bọn tôi đến đây để kiểm tra sự an toàn của họ. Khi kiểm tra lại khóa an toàn của khẩu súng trường, tôi nhớ lại lời khen của bà Todate về cách chúng tôi xử lý súng.
"Sẵn sàng chưa ?"
Khi tôi hỏi, Toriko im lặng gật đầu.
Chúng tôi bước vào đống đổ nát của Mayoiga—giờ đây không còn là một nơi trú ẩn an toàn nữa. Mới vài ngày trước, tôi gặp một Mujina giả dạng Toriko và cuối cùng lạc vào Thế giới mặt sau, sau khi xuống một chiếc xe buýt vốn lẽ đang chạy về hướng nhà tôi. Không biết có được xem là may mắn hay không, tôi đã xuất hiện ở một nơi quen thuộc—trạm xe buýt trên con đường núi phía dưới Mayoiga. Dù cho đêm ở Thế giới mặt sau nguy hiểm thế nào, tôi đã vội vàng chạy vào Mayoiga mà không suy nghĩ.
Lúc đó, Mayoiga vẫn còn nguyên vẹn.
Tuy nhiên, không có ai ở đó. Không có dấu vết của bà Todate hay Hana. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đã mượn một phòng ngủ trên tầng để ngủ cho đến sáng, coi như đây là nơi nương náu tạm thời, nhưng...

Mặc dù bằng cách nào đó tôi đã may mắn quay về thế giới của chúng ta, nhưng tôi vẫn không biết liệu bà Todate và Hana có an toàn hay không. Lúc đó, tôi bận rộn với rắc rối của chính mình, cùng với nỗi lo lắng không ngừng về hai người đó. Vì vậy, sau khi mọi chuyện ổn định với Toriko, tôi đã tham khảo ý kiến cậu ấy về trạng thái kỳ lạ của Mayoiga.

Khi tôi gợi ý đến thăm nơi ấy để kiểm tra vì quá lo lắng, Toriko lập tức đồng ý, đúng như tôi đã nghĩ. Mặc dù khi gặp họ, cậu ấy hầu như không nói gì do ngại ngùng, nhưng phần tính cách này của Toriko không bao giờ thay đổi. Cậu ấy là người thực sự lo lắng cho những người dù chỉ mới gặp họ một lần.

"Cậu thay đổi rồi, Sorawo" Toriko nói, trông có vẻ hài lòng một điều gì đó.

"Tớ sao ?"

"Trước đây, cậu có vẻ như không quan tâm đến những gì xảy ra với người khác."

Tôi không thể phủ nhận điều đó. Phần tính cách ấy vẫn còn sống trong tôi.
Nhưng giờ đây, tôi không cảm thấy mình có thể dễ dàng bỏ qua người khác như vậy. Kozakura, Akari, thậm chí là Urumi Runa. Và bà Todate cùng Hana—chúng tôi chỉ gặp họ một lần và dù họ đủ thân thiện, tôi cũng không nghĩ họ đặc biệt quan tâm đến chúng tôi. Tuy nhiên, thay vì bỏ qua họ, tôi lại thấy lo lắng. Tôi cũng tự hỏi mình tại sao.

"Tớ đã nói với cậu từ trước rồi. Là vì cậu là người tốt đó, Sorawo."

"Tớ không chắc đâu..."

Tôi không thể không nghi ngờ mà nghiêng đầu. Khi Toriko lo lắng cho người khác, có vẻ như nó xuất phát từ lòng tốt chân thành sâu thẳm trong trái tim cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy trường hợp của tôi lại khác. Dù những gì tôi cảm thấy có thể là "lòng tốt" như Toriko nói, nhưng lòng tốt của tôi lại giống như một "lòng tốt vô tư"— một thứ gì đó được thêm vào sau này.

Dù sao thì, chúng tôi chuẩn bị dụng cụ và lên đường. Từ bãi đậu xe của Phòng thí nghiệm DS, chúng tôi đi qua Hố Tròn đến Trang Trại ở Hanno và từ đó bước vào Thế giới Mặt sau qua một cánh cổng. Tiếng động cơ của chiếc AP-1 vang lên giữa đồng cỏ yên tĩnh khi chúng tôi lái xe dọc theo con đường mòn quen thuộc, đỗ xe tại trạm xe buýt và leo lên những bậc thang đá để đến con đường nhỏ dọc theo tường Mayoiga. Dù vậy, có điều gì đó cảm giác không ổn khi tòa nhà lấp ló qua tường trông có vẻ xuống cấp. Với cảm giác bất an, chúng tôi đi vòng ra phía trước và khi nhìn qua cánh cổng, Mayoiga đã tan hoang hiện ra.

Những tấm ván sàn phủ đầy bụi kêu kẽo kẹt theo từng bước chân. Lần đầu tiên đến, chúng sạch sẽ đến nỗi tôi đã ngần ngại bước lên chúng với đôi giày.
Giờ đây có những lỗ hổng lớn và ở một số nơi, tatami đã mục rữa và rơi xuống dưới sàn. Cảm giác như tòa nhà đã bị gió và mưa tàn phá suốt nhiều năm.

"Trước đây nó đẹp lắm" Toriko thì thầm một cách buồn bã khi cậu ấy nhìn quanh căn bếp.
Cát và bụi đã thổi vào qua cánh cửa đổ sập, tích tụ dày đặc ngay cả trên bồn rửa. Tủ sứ nghiêng như thể đã có một trận động đất, với những mảnh sứ vỡ vung vãi khắp sàn nhà. Nắp của lò bánh mì đã bị gỉ sét thảm hại. Những bó cỏ khô bị thổi vào tường có thể là những loại thảo mộc từng treo trên trần nhà.

"Chúng không phải như vậy khi cậu đến đây một mình, đúng không, Sorawo ?"
"Chắc chắn không... Dù không có ai ở đây, nhưng tòa nhà vẫn ổn."
"Chuyện gì đã xảy ra thế này ?"
Tôi chỉ có thể lắc đầu trước câu hỏi của Toriko.
Chúng tôi cẩn thận leo lên cầu thang, chú ý tránh các bậc thang bị hư hại. Tầng hai cũng bị xuống cấp tương tự và không có lời phản hồi nào khi chúng tôi gọi.
Phòng vệ sinh cổ điển, phòng tắm với các gạch lát tinh tế, hành lang giao nhau với hành lang tầng một... Mọi thứ đều tan hoang đến mức không thể nhận ra. Biết rõ nó đã từng trông như thế nào, nỗi buồn chiếm lấy sự cảnh giác của chúng tôi. Cái tủ quần áo lớn nơi chúng tôi từng chơi làm đẹp giờ đây đầy ắp quần áo rách đến mức không thể bước vào.
Khi chúng tôi kiểm tra hàng loạt các phòng ngủ dành cho khách, Toriko, người đang đi trước, đột nhiên dừng lại trước một căn phòng.
"Chuyện gì vậy ?"
"Cậu nhìn đi."
Toriko nói mà không rời mắt khỏi cửa phòng, chỉ vào bên trong phòng bằng khẩu súng AK. Nhìn qua cậu ấy, tôi thấy một chiếc giường lộn xộn. Trên bộ chăn bừa bộn, một chiếc chăn bị cuộn lại. Có vẻ như có ai đó—hoặc cái gì đó—đang cúi người ngồi trong đó.
"...bà Todate ? Hana ?"
Không có sự chuyển động nào từ cái đống trên giường khi chúng tôi gọi tên. Sau khi quan sát một lúc, không có dấu hiệu nào cho thấy có hơi thở.
Toriko và tôi nhìn nhau. Chúng tôi có lẽ đang nghĩ đến cùng một điều.
Chúng tôi bước vào phòng. Không có phản ứng nào của thứ đó khi chúng tôi di chuyển.
Tôi cúi xuống, nắm lấy mép chăn đang thả dài xuống sàn và—lấy hết can đảm—kéo mạnh nó.
Những gì nằm dưới chăn đã được hé lộ.
Tôi đã nửa mong đợi sẽ tìm thấy thi thể lạnh lẽo của bà Todate, Hana hoặc cả hai.
Nhưng không phải vậy.
Trên bộ chăn lộn xộn là một khối sáng bóng. Vô số vệt vàng chảy qua bề mặt trong suốt màu da thịt. Nó trông giống như ai đó đã đè nát một bức tượng đất sét trong suốt mang hình hài của một người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng.
"Đây là cái gì... ?" Giọng Toriko ngập ngừng.
Nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cuối cùng tôi nhận ra. Vị trí của chiếc giường, cái bàn nhỏ cạnh giường, cửa sổ mở. Tôi nhận ra nó.
"Đây... đây là phòng mà tớ đã ngủ khi đến đây lần trước."
"Eh vậy cái này là gì ?" Toriko chỉ vào khối trên giường.
"Tớ nghĩ đây là... Cái đã từng là Toriko giả mạo."
Đêm đó, những gì tôi thấy là Mujina đã giả dạng Toriko.
Ký ức của tôi bị cắt đứt ngay sau khi tôi thấy khuôn mặt nó xuất hiện từ dưới chăn. Dù cố nhớ lại, tôi chỉ có một hình ảnh mờ mịt trong đầu. Đó chắc chắn là khuôn mặt của Toriko, nhưng—nó giống như khuôn mặt đang sôi lên.
"Ugh..."
Tôi che miệng và quay đi, cố gắng nuốt lại cơn buồn nôn đang dâng lên.
"Cậu không sao chứ không ?"
"...Xin lỗi, tớ vừa nhớ lại một vài thứ."
Tôi hít một hơi sâu và quay lại. Tôi gật đầu nói rằng tôi ổn với Toriko, người đang nhìn tôi đầy lo lắng và cúi mắt nhìn vào giường.
"Đây có phải là Mujina không ?"
"Chắc vậy."
"Liệu... Nó đã chết chưa ?"
Toriko đưa nòng súng AK lại gần và nhẹ nhàng chạm vào nó. Có một tiếng "cạch" nhỏ.
"Cái này ... Thậm chí không còn là một sinh vật sống nữa."
Mujina không động đậy chút nào. Tôi cẩn thận đưa tay ra và chạm vào nó bằng đầu ngón tay. Ngay cả qua găng tay, tôi cũng có thể cảm nhận được kết cấu rắn của nó.
"Đây là thủy tinh."
"Ý cậu là có một bức tượng thủy tinh ở chỗ con Mujina à ?"
"Không hẳn là ai đó đã đặt nó ở đây, mà là... Có thể nó đã trở thành thế này ? Biến hình ?"
Khi tôi đang cố giải thích, khuôn mặt Toriko sáng lên như thể cậu ấy nhớ ra điều gì đó.
"Tớ đã thấy cái gì đó giống như thế này rồi."
"Thật á ? Ở đâu ?"
"Khi chúng ta lần đầu lái AP-1 đi xa. Cậu không nhớ sao ?"
Sau đó tôi nhớ ra. Đêm Giáng Sinh năm ngoái. Khi chúng tôi di chuyển từ cổng Kozakuya đến cổng Phòng thí nghiệm DS.
"Khi tất cả những thứ đó xuất hiện..."
"Đúng rồi! Khi chúng ta lái xe sau khi trời tối, có phải là những thứ như thế này xuất hiện trên đường không ?"
Đúng vậy. Lúc đó, những bức tượng thủy tinh hình phụ nữ có đầu bò đột ngột xuất hiện trên đường.
"Mấy thứ ấy sau đó thế nào nhỉ ? Mình đâu có làm bể chúng, đúng không ?"
"Bọn mình không làm gì cả. Nhưng sau đó, chúng không còn là thủy tinh nữa... Mà trở thành... Xác chết thật..."
"Ah... Đúng rồi."
Ký ức đó cũng hơi mờ nhạt. Có thể vì tôi đã kiệt quệ tinh thần hoặc có lẽ mọi thứ đã bị lấn át bởi nụ hôn trong khách sạn tình yêu bỏ hoang và món quà Giáng Sinh sau đó.
Toriko nhìn xuống những gì còn lại của hình dáng Song trùng của chính mình với một sự pha trộn giữa tò mò và ghê tởm. Cảm thấy ngượng ngùng, tôi lên tiếng.
"Không nên nhìn quá nhiều đâu. Khuôn mặt thật sự rất rùng rợn, mặc dù bây giờ đã bị ẩn đi."
"Sao nó lại trần truồng thế này ? Ghê quá đi.."

"Tớ cũng thấy ghê nữa."
"Ơ, sao vậy ?"
"Còn hỏi sao nữa ? Có thứ giả làm cậu, trần như nhộng lao vào tớ. Thế mà không ghê à ?"
"Cậu có ước gì đó là tớ thật không ?"
"Tớ đâu có thời gian mà nghĩ đến chuyện đó!"
Toriko bật cười trước phản ứng giận dỗi của tôi. Cậu ấy nhặt chiếc chăn lên và ném qua bức tượng thủy tinh, che khuất hình dạng bản sao của mình.
"Vậy là Mujina đã dí cậu và cậu bỏ chạy ... Nhưng làm sao cậu quay lại thế giới của chúng ta được ?" Toriko rời khỏi giường và tiến lại gần chỗ tôi đang đứng bên cửa sổ.
"Tớ không biết. Khi tỉnh lại, tớ đã ở Phòng thí nghiệm DS rồi."
Tôi quay mặt ra cửa sổ để cậu ấy không đọc được nét mặt của mình. Tôi không dám nói ra chuyện đã ở trong phòng của Urumi Runa, đầu tựa vào lòng cô ta, để cô ta vuốt tóc mình. Nếu Toriko nhìn thấy mặt tôi, cậu ấy sẽ lập tức biết tôi đang che giấu điều gì đó. Thật khó để che giấu suy nghĩ của mình với Toriko.
Toriko ôm tôi từ phía sau. Đôi môi của cậu ấy chạm vào gáy tôi.
"Tớ mừng vì cậu an toàn."
"Nhột đấy."
Tôi vừa phàn nàn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn còn mở. Phía dưới là bãi đỗ xe rải sỏi, nằm ở phía Tây của Mayoiga. Đêm đó, một chiếc xe đen lớn đã đậu ở đây... Hay đó là một con bò đen to xác ?
"Tớ tự hỏi không biết bà Todate và Hana đi đâu rồi."
Giọng của Toriko, áp sát vào đầu tôi, khiến da đầu tôi tê rần.
"Ít nhất thì có vẻ họ không còn ở trong ngôi nhà này."
"Tớ từng nghĩ họ có thể đã chết, nhưng—"
"Nếu thế thật, chắc phải còn dấu vết gì đó chứ. Trừ khi Mayoiga có cơ chế tự động dọn dẹp."
"Dọn dẹp gì chứ, nó bừa bộn thấy rõ mà."
"Này, cậu đang ăn tóc của tớ à ?"
Tôi tránh khỏi vòng tay cậu ấy, không thể chịu được cảm giác nhột thêm nữa.
"Nếu họ đã đi đâu đó, tớ có nghĩ đến một nơi ..."
"Nơi nào ?"
"Cậu biết đấy, cái dốc bên dưới kia."
Đối diện với Mayoiga là một cái dốc tối tăm chìm vào bóng tối. Tôi không thể giải thích chính xác tại sao, nhưng nó có mang cảm giác kỳ lạ đáng sợ và khó tiếp cận. Nó đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi rất nhiều lần—một con thú đen, một cỗ xe bò, một chiếc kiệu di động—hình dạng thay đổi trong mỗi lần mơ, nhưng lúc nào cũng là thứ gì đó đáng quan ngại leo lên con dốc đó. Tôi nghĩ chiếc xe màu đen xuất hiện trong chuyến ghé thăm lần trước cũng đi lên từ lối đó. Tôi sợ nó, nghĩ rằng nó là chủ nhân của Mayoiga.
"Xuống đó à..." Mặt Toriko trở nên mờ mịt.
"Tớ hiểu. Cảm giác hơi... Đáng sợ, phải không ?"
Khi tôi nói vậy, Toriko kiên quyết lắc đầu.
"Nhưng chúng ta phải đi. Tớ lo cho họ."
"Tớ biết là cậu sẽ nói vậy mà."
Chúng tôi rời phòng ngủ, đi dọc hành lang và bước ra đại sảnh rộng mở. Chúng tôi xuống cầu thang uốn cong từ hành lang tầng hai xuống tầng một. Cánh cửa đôi vẫn mở và lá cây cùng cành cây vương vãi trên sàn hành lang.
Toriko dừng lại và cúi xuống.
"Nhìn này, Sorawo. Có dấu chân."
"Cậu nói đúng."
Những dấu chân nhỏ, đầy bùn, vương vãi trên sàn hành lang. Không phải là dấu vết của con người. Dấu vết của hai chiếc móng vuốt nhọn—có thể là dấu chân của một con hươu ? Chúng đi vào qua cửa, băng qua tấm thảm đỏ đã phai màu, lang thang gần bức tường, rồi—
Những dấu chân dẫn đến một cánh cửa hé mở tiếp nối từ hành lang. Căn phòng có lò sưởi, nơi chúng tôi đã được đãi bánh mochi cỏ.
Tôi nhìn qua cửa và không tự chủ được mà lùi lại.
"Ah!"
"Chuyện gì vậy ?"
"Có một con hươu."
Căn phòng, trước đây vốn giống như một quán cà phê sang trọng, giờ đây hoang tàn. Những chiếc bàn và ghế bị lật, một chiếc lò sưởi chỉ còn lại tro. Ngay cả ánh sáng chiếu qua cửa sổ lớn cũng dường như mờ đi. Và ở đó, đứng giữa tất cả những đổ nát ấy, là một con hươu.
Con hươu ngẩng đầu lên, nhìn vào không gian mà không động đậy. Không, không phải—thịt phồng lên quanh đôi mắt che khuất tầm nhìn của nó. Có lẽ nó không thể nhìn thấy gì cả.
Dù chúng tôi xuất hiện, con hươu vẫn không động đậy chút nào. Dù nó không thể nhìn thấy, lẽ ra nó phải nghe thấy chúng tôi.
"Nó... Còn sống không ?"
Toriko hỏi một cách ngạc nhiên. Tôi cũng không biết. Không giống như bức tượng thủy tinh trước đó, nó trông có vẻ sống động, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy nó đang thở.
Chúng tôi bước vào phòng và tiếp cận một cách cẩn thận. Không có bất kỳ phản ứng nào. Những mạng nhện bị mắc vào sừng của nó, sừng hướng về chiếc đèn chùm trên trần.
"Có thể nó không còn sống hoặc ... Liệu nó là một con vật đã được nhồi bông... ?"
Ngay khi tôi nói xong, con hươu đột nhiên bật dậy như thể băng đã tan.
Bỏ qua những tiếng hét hoảng sợ của chúng tôi, con hươu bắt đầu nhảy lung tung, đá bay các mảnh bàn ghế. Cử động của nó, từ một trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng đến gần như cuồng loạn, trông giống như nó đang cố gắng xua đuổi những đàn côn trùng vô hình hoặc né tránh một đợt đạn bắn.
Khi chúng tôi vội vàng lùi lại, con hươu đâm sầm vào các vật thể trước khi lao ra ngoài qua cánh cửa. Tiếng móng của nó nện vào sàn hành lang chuyển thành tiếng sỏi bị tốc lên, rồi dần dần biến mất khi khoảng cách dần xa.
"Thật... thật đáng sợ ..."

Tôi đỡ lấy Toriko khi cậu ấy bám chặt vào tôi. Vừa vuốt lưng cậu ấy, tôi nghĩ về việc cậu ấy chưa bao giờ làm thế này trước đây. Những cử chỉ "nữ tính" của Toriko như thế này luôn làm tôi cảm thấy hơi lạ lẫm. Tôi hiểu rằng đó là biểu hiện của sự thân mật, thể hiện sự phụ thuộc vào tôi, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nghĩ một cách có phần xa cách: À thì ra đây là những gì con người làm. Tôi không ghét nó. Chỉ là tôi hơi bất ngờ mà thôi.
"Cuối cùng thì không phải là thú nhồi bông."
"Có thể nó đang tìm thức ăn."
"Chắc vậy. Nó có lẽ đã không lại gần khi bà Todate và Hana còn sống ở đây, nhưng giờ họ đi rồi, nó đến để khám phá."
"Chúng ta đã làm nó hoảng sợ. Chúng ta thật không tử tế."
Khi Toriko rút tay ra, khuôn mặt cậu ấy thể hiện vẻ lo lắng.
"Bà Todate từng nhắc đến việc có cả gấu nữa, đúng không ?"
"Phải, bà ấy có nói như vậy. Tớ cũng đang lo lắng về điều đó đây."
Khả năng họ đã bị gấu tấn công có vẻ khá cao.
Ngay cả những thợ săn kỳ cựu và chó săn cũng có thể bị đánh úp bất ngờ.
Đặc biệt là ở đây, mặt sau của thế giới. Chúng ta chẳng biết gì về loài gấu ở thế giới này mang hình dạng như thế nào.
"Đi thôi."
Khi tôi nói vậy, Toriko im lặng gật đầu. Tôi nhớ lại lời bà Todate nói về việc chủ nhân cũ của Hana cũng đã bị gấu giết chết. Dù họ gặp phải gấu hay gặp "chủ nhân của Mayoiga"— dù là cái nào thì tôi gần như chắc chắn chúng tôi sẽ tìm thấy xác của họ.


2.
Khi chúng tôi ra khỏi cửa chính Mayoiga, một khoảng sân trống đầy sỏi trải rộng ra trước mặt. Đối diện là cái dốc mà chúng tôi đang nói đến.
Nó là một con dốc xuống, tối tăm ngay cả khi trời sáng, với những cành cây vươn ra che khuất hai bên. Ngay cả trong thế giới bình thường, sự tăm tối của nó cũng đủ để khiến ai đó phải do dự khi tiếp cận.
"Thế nào ?"
"Tớ đã nhìn bằng mắt phải, nhưng không có gì cả."
"Được, vậy thì ..."
Toriko nói với khuôn mặt không chút thoải mái và bật đèn gắn trên khẩu AK của cậu ấy. Tôi cũng bật đèn của mình. Hai tia sáng mạnh cắt xuyên qua bóng tối ... Và bị nuốt chửng ngay lập tức.
Tôi suýt chút nữa đã nói rằng không thể nhìn thấy gì dù có đèn pin, giống như ánh sáng trong một trò chơi kinh dị—nhưng tôi đã kịp ngưng lại. Không cần thiết phải làm Toriko thêm lo lắng.
Chúng tôi lấy lại bình tĩnh và bước lên dốc.
Tiếng sỏi đá lạo xạo dưới chân vang lên. Dù có tắt đèn đi chăng nữa, sự hiện diện của chúng tôi vẫn sẽ hoàn toàn rõ ràng. Mặc dù độ dốc khá nhẹ nhàng, nhưng tầm nhìn kém và mặt đất không ổn định đã tạo cảm giác như thể chúng tôi đang đi xuống một con dốc dựng đứng. Nếu trượt chân, có cảm giác như chúng tôi sẽ lăn xuống không điểm dừng.
Những cành cây phủ trên đầu chúng tôi như một chiếc mái hiên rì rào trong gió.
Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào bóng tối, thay phiên nhau chiếu sáng dưới chân và xung quanh. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ mình nhìn thấy một cái gì đó giữa những hàng cây. Mỗi lần giật mình và nhìn kỹ lại, thì chẳng có gì cả. Mắt phải của tôi cũng không có phản ứng nào. Liệu đó có phải là ảo giác của ánh sáng hay tầm nhìn ngoại biên của tôi bắt gặp bóng của một sinh vật đã thích nghi với mặt sau của thế giới, không thể nào biết chắc được. Chúng tôi cứ tiếp tục đi trong sự mơ hồ.
"Cậu có nghe thấy không ?"
Toriko đột ngột dừng lại và thì thầm. Tôi cũng dừng lại và lắng nghe cẩn thận.
"...Nước ?"
"Phải không ?"
Những gì chúng tôi nghe thấy giống như tiếng nước. Vì chúng tôi đã thấy một dòng suối gần đó khi đi săn hươu cùng bà Todate, nên không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên, những gì chúng tôi nghe bây giờ không giống như dòng suối chảy êm ả, mà giống như những con sóng đang đập vào thứ gì đó theo một nhịp điệu đều đặn.
Âm thanh của sóng ? Ở đây sao ?
Cảm thấy bối rối về điều này, chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi con dốc dần bằng phẳng.
Cây cối thưa thớt dần và tầm nhìn của chúng tôi mở rộng. Tuy nhiên, xung quanh vẫn tối tăm. Mặc dù ánh sáng mặt trời lẽ ra phải chiếu vào, nhưng bầu trời trên cao lại đen kịt.
"Chắc trời đã tối rồi..."
"Không thể nào, vừa mới—"
Kim đồng hồ của tôi vừa qua giờ trưa. Chúng tôi đã khởi hành từ sáng sớm, dự kiến rằng có thể sẽ phải tìm kiếm bà Todate và Hana, nên lẽ ra vẫn còn đủ thời gian trước khi hoàng hôn.
"Liệu có khi nào ... Đã là nửa đêm rồi không ?"
Toriko nhìn vào đồng hồ của tôi và lo lắng lên tiếng. Chúng tôi đã từng trải qua những dòng thời gian kỳ lạ liên quan đến thế giới Mặt sau trước đây, nên sự lo lắng của cậu ấy không phải là không có cơ sở.
"Tớ không chắc... Trên trời không có sao, nên có thể vẫn chưa tối."
Nếu không phải là bầu trời đêm vậy thì bóng tối này là gì ?
Tôi nhìn lại. Con dốc mà chúng tôi đã đi xuống chỉ còn mờ mờ trong vòng sáng của đèn pin.
"Chờ đã. Nếu chúng ta tiếp tục đi, có khả năng chúng ta sẽ không thể quay lại được nữa."
Khi tôi nói vậy, Toriko cũng dừng lại.
"Cậu nói đúng. Vậy giờ chúng ta nên làm gì ?"
"Hãy quan sát xung quanh một lúc."
Tôi cởi balo và tìm đồ bên trong, cảm nhận cho đến khi lấy ra vài gói hình que mỏng đã bị đẩy xuống đáy. Kiểm tra bằng đèn pin, tôi thấy những gói đồ sáng màu lòe loẹt với màu xanh, hồng, vàng và xanh dương. Dù tôi không thể đọc được tên sản phẩm, nhưng không thể nhầm lẫn được—đó là những cây đèn phát sáng tôi đã mua vì nghĩ rằng sẽ có lúc cần dùng đến. Bẻ gãy và chúng sẽ phát sáng trong một thời gian nhờ phản ứng hóa học—bạn có thể mua chúng ở khu vực đồ lưu niệm của cửa hàng 100 yên.

Mặc dù chúng có thể được thiết kế để sử dụng tại các buổi hòa nhạc, nhưng chúng hoàn toàn phù hợp cho những tình huống như thế này. Tôi ngay lập tức bóc một cây và bẻ nó. Khi tôi uốn nó bằng cả hai tay, tôi cảm nhận được lực cản bên trong que và nó lập tức bắt đầu phát sáng. Ánh sáng hồng huỳnh quang sáng rực chiếu sáng xung quanh chúng tôi.

"Wow, tớ không biết chúng sáng được thế này!"
Ngay cả khuôn mặt ngạc nhiên của Toriko cũng rõ ràng trong ánh sáng hồng. Tôi cũng khá ngạc nhiên vì nó sáng hơn tôi tưởng. Chúng sẽ sáng khoảng tám giờ, rất thích hợp để dùng làm đèn chiếu sáng. Tôi ném que tôi đang cầm về phía sườn dốc và bẻ thêm một que nữa. Lần này là màu vàng. Tôi thả que sáng xuống dưới chân mình.
"Tớ cũng muốn thử!"
Tôi đưa cho Toriko, cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt long lanh và háo hức xé vỏ. Biểu cảm trên mặt cậu ấy thể hiện rõ ràng sự phấn khích. Que sáng bị bẻ gãy và ánh sáng xanh lan tỏa.
"Thú vị thật!"
"Chúng thật sự hữu ích, phải không ? Mình đã nghe nói chúng có thể dùng làm đèn chiếu sáng khẩn cấp, nên nghĩ là sẽ hữu ích, thật vui vì mình đã mua chúng."
Chúng tôi tiếp tục đi. Toriko hớn hở giơ que sáng lên như một đứa trẻ với món đồ chơi mới. Tôi ước gì cậu ấy sẽ sẽ vứt nó xuống đâu đó, nhưng... Thôi thì kệ vậy.
Sau khi sườn dốc phẳng lại, mặt đất chuyển từ sỏi thành đất. Dù không hẳn là lầy lội, nhưng nó hơi ẩm ướt.
Lần này, tôi là người phát hiện những dấu chân in trên mặt đất.
"Toriko, những dấu chân này..."
Khi tôi chiếu ánh sáng vào những dấu vết, Toriko thốt lên một tiếng kinh ngạc.
"Đây là... của Hana ?"
"Có thể lắm."
Những dấu chân nhỏ với các đệm chân trông giống như của một con chó. Giống như chúng tôi, chúng cũng đi từ hướng của sườn dốc.
Nếu đây là dấu chân của Hana, thì có thể bà Todate cũng ở gần đây. Với suy nghĩ đó, tôi giơ đèn chiếu xung quanh và bất ngờ dừng lại vì những gì tôi thấy — một điều nằm ngoài dự đoán.
Không — có lẽ nó đã nên được nghĩ đến.
Toàn bộ khu vực in đầy dấu chân.
Không chỉ một hoặc hai người. Mặt đất ẩm có dấu vết của những người đi lại, có vẻ như hàng chục người đã đến và đi. Không chỉ dấu chân người, mà còn có dấu vết của bánh xe, dấu chân móng guốc và dấu vết của các loài động vật không xác định nữa. Có thể nói mặt đất đã bị giẫm nát hoàn toàn.
Dù có dấu chân của bà Todate ở đây, cũng không thể nào phân biệt được.
"Giống như trong giấc mơ của mình..."
"Hả ?"
"Mình đã mơ thấy đủ thứ leo lên cái sườn dốc này."
"Đây là lần đầu tiên tớ nghe về điều này."
"Chắc là tớ chưa nói. Vì chỉ là một giấc mơ thôi."
Khi tôi nói vậy, Toriko liếc tôi với ánh mắt không hài lòng.
"Cậu nên kể cho tớ nghe những chuyện như vậy chứ."
"Nhưng mà ... Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà."
Toriko thả que sáng xuống đất và điều chỉnh lại tư thế cầm AK bằng cả hai tay.
"Vậy sau đó trong giấc mơ đã xảy ra chuyện gì ?"
"Tớ không biết. Tớ tỉnh dậy ngay khi họ đến đỉnh của con dốc."
"Vậy còn bà Todate và Hana thì sao ?"
"Tớ không biết."
Lắc đầu, tôi bẻ thêm một que sáng.
"Bây giờ, chúng ta hãy đi theo những dấu chân này. Nếu tìm thấy Hana, có lẽ bà Todate cũng đang ở cùng em ấy."
"Ừm."
Chúng tôi lại tiếp tục di chuyển. Những dấu vết trên mặt đất dần dần trở nên rõ ràng hơn khi chúng tôi đi tiếp. Những dấu chân ban đầu chỉ hơi ẩm ướt giờ đã trở nên ngày càng lầy lội.
Âm thanh của nước mà chúng tôi nghe thấy cũng gần hơn. Bây giờ không thể nhầm lẫn được nữa. Đó là âm thanh của sóng. Mặc dù không giống như những cơn sóng lớn của đại dương. Chắc chỉ là những làn sóng nhỏ thôi.
Cuối cùng, ánh đèn soi sáng mặt nước, xác nhận dự đoán của chúng tôi.
Trong bóng tối, một mặt nước phẳng lặng trải ra trước mắt. Nó êm ả như mặt gương đen — nếu không có những làn sóng nhỏ vỗ vào bờ, tôi có thể nghĩ rằng nó đã đóng băng.
Không có mùi muối. Mặc dù tôi không có ý định thử nếm để chắc chắn, nhưng có lẽ đó là nước ngọt. Tôi đã thấy biển của Thế giới Mặt sau, khi chúng tôi đi Okinawa. Chỗ này hoàn toàn khác biệt, yên tĩnh đến mức có thể là một hồ nước ngầm. Thật ra, có khi đúng là một cái hồ thật.
Chúng tôi không thể nhìn thấy bờ đối diện dù có dùng đèn chiếu, nên có vẻ như nó rất rộng.
Nhìn lại những que sáng chúng tôi đã bỏ lại để đánh dấu đường trở về. Ít nhất trong phạm vi ánh sáng, không có gì mang tính đe dọa. Sau khi chắc chắn điều này, tôi quay lại nhìn hồ nước.
"Sorawo, những dấu chân này—"

Nhìn xuống nơi Toriko chỉ, tôi thấy có dấu vết chân giống như của Hana bên cạnh dấu vết của một đôi giày nhỏ hơn.
"Của bà Todate ?"
"Chúng trông giống kiểu giày bốt, có lẽ là của bà ấy."

Mặc dù tôi không nhớ bà Todate đã mang loại giày gì, nhưng như Toriko đã nói, dấu đế in trên đất trông giống như từ những đôi ủng đi ngoài trời, để lại dấu rõ ràng, chứ không phải loại giày đế bằng dùng để đi trong thành phố. Có lẽ đây chính là dấu chân của bà Todate.
Dấu chân của chó và người đều đi thẳng về phía trước và—

"Không thể nào..."
Toriko thì thầm.
Cả hai dấu chân đều biến mất vào trong làn nước.
Không hề có dấu hiệu do dự, cứ thế đi thẳng vào.

3.

Chúng tôi đứng ở mép nước, im lặng nhìn xuống hồ một lúc.

"Họ... tự nhấn chìm chính mình sao ?"

Khi tôi nói, Toriko nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

"Đó có phải là tiếng Pháp không ?"

"Hả ?"

Tôi hỏi lại, vẻ ngạc nhiên.

Toriko cũng có vẻ bối rối.

"Chẳng phải cậu vừa nói 'Je suis' gì đó sao ?"

"Đúng là tớ đã nói gì đó, nhưng đó là 'jusui'— viết bằng chữ Hán có nghĩa là 'nhập thủy.'"

"À... Vậy nghĩa là họ tự dìm mình chết, đúng không ?"

"Đúng vậy. Nghĩa là tự tử bằng cách chết đuối."

Khi tôi giải thích, những câu hỏi bắt đầu dâng lên trong đầu tôi.
Liệu hai người đó có thật sự tự nguyện nhảy xuống không ?
Không chỉ người mà có cả chó nữa ?
"Điều đó không hợp lý, đúng không ? Dù họ tin tưởng nhau đến mức nào..." Toriko gật đầu.
"Nếu bà Todate đi xuống nước như thế, tớ nghĩ Hana sẽ ngăn bà ấy lại."
Một con người và một con chó không thể nhảy xuống cùng lúc. Hẳn phải có một yếu tố bên ngoài nào đó.
Có thể họ bị kiểm soát hoặc đang trải qua ảo giác.
Hoặc có thể lúc họ đến đây, nơi này không có nước.
—Liệu họ có gặp phải chủ nhân của Mayoiga không ?
Lần trước chúng tôi đến đây, tôi đã lo sợ về thứ gì đó đã đi vào con đường tiến đến căn biệt thự.
Điều đó khiến tôi nhớ đến khái niệm về chủ nhân của Mayoiga.
Yếu tố này không có trong những câu chuyện Mayoiga gốc.
Nhưng chẳng phải ai nghe về nó cũng nghĩ giống như vậy sao ?
Một căn biệt thự sâu trong ngọn núi hoang vu—chắc chắn người sống ở đó phải là một vị sơn thần hoặc một con quái vật, hay một sinh vật vượt quá sự hiểu biết của con người.
Nếu ai đó đột nhập vào một dinh thự như thế và đối mặt trực tiếp với chủ nhân của nó — chẳng lẽ họ không nghĩ đến nỗi sợ về những gì có thể xảy ra sao ?
Nếu chúng ta xem Mayoiga trên ngọn đồi không phải là một thực thể trong truyền thuyết dân gian từ "Tono Monogatari" [Tales of Tono], mà là một cấu trúc của Thế giới Mặt sau, thì nó có thể là một "hiện tượng" bao gồm những nỗi sợ chưa được thốt ra của những người nghe về nó.
Ít nhất tôi đã có nỗi sợ đó và bà Todate—có thể cả Hana—sâu trong tâm thức cũng đã sợ hãi.
Không ai có thể thoát khỏi nỗi sợ về sự trở lại của chủ nhà khi đang trú ẩn tại gia trang của người khác.
Mặc dù tôi không chắc loài chó có nghĩ về những thứ như vậy không.
Giờ thì—sẽ thế nào nếu bạn thật sự gặp phải họ ?
Nếu bạn bị bắt bởi người chủ nhân đã trở về thì sẽ thế nào ?
Tôi không biết.

Một khi bạn gặp phải họ, mọi chuyện đã xong.

Trong một câu chuyện ma, chỉ cần đến đây là đủ.

Những gì họ thấy, những trải nghiệm đáng sợ họ đã trải qua—tất cả để lại cho trí tưởng tượng.

Thực tế, việc không kể ra lại càng làm nó đáng sợ hơn, để lại nhiều không gian cho trí tưởng tượng.

Bà Todate và Hana đã mất tích.

Chấm hết.

Nhưng chúng tôi đã vượt qua điểm đó.

Toriko và tôi đang nhìn vào những gì nằm ngoài câu chuyện ma.

Chúng tôi đã bước vào lãnh thổ không nên nói đến, không thể nói đến—chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi gặp phải họ—những nỗi sợ này tràn đầy trong đầu tôi—

"Ah!"

Cảm giác như mặt đất dưới chân nghiêng đi, tôi bám vào người Toriko.

"Sorawo ?"

"Xin lỗi, cho tớ bám vào một chút—"

Dù miệng tôi nói lời xin lỗi một cách miễn cưỡng, đầu óc tôi vẫn không ngừng quay cuồng.

Đó là cảm giác tôi thường có khi nghĩ đến những gì thuộc về Thế giới Mặt sau.

Khi suy nghĩ của tôi hướng về bọn họ, như thể có một công tắc bật lên trong não và cách tôi suy nghĩ liền thay đổi.

Mạch suy nghĩ đó đã được thiết lập.

Kể từ khi nhận thức được nó, tôi đã học cách cắt đứt những suy nghĩ hỗn loạn này và trở lại với hoạt động bình thường, nhưng lần này—bắt đầu từ điểm nào vậy?

Liệu có phải vì tôi nghĩ về chủ nhân của Mayoiga ?

Có phải vậy không ?

Nói cách khác, cảm giác tôi có về khái niệm chủ nhân của Mayoiga gần như tương đương với cảm giác tôi có khi nghĩ về Bọn chúng trong Thế giới Mặt sau ?

Điều đó—hợp lý!

Có nhiều câu chuyện ma mà khi chạm mặt nhau thì có nghĩa là Chấm hết.

Nếu bạn chạm mắt với chúng, là hết phim; nếu bạn trao đổi lời nói với chúng, thế là hết; nếu bạn nghe thấy giọng nói của chúng, là kết thúc rồi; nếu bạn chạm vào chúng, +1 vé đi về La Mã; nếu bạn thấy khuôn mặt chúng, là coi như xong; nếu bạn hiểu được, là đoạn kết cuộc đời đã đến—.

Kết thúc có thể là mất tích, chết chóc, bị điên —hay nói cách khác là thoát khỏi thế giới loài người.

Có thể nói đó là sự chuyển tiếp từ thế giới hiện tại sang thế giới linh hồn, bởi vì một khi bạn biết về Thế giới Mặt sau, bạn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến đó.

"Sorawo, sao vậy ? Cậu ổn chứ! ?"

Bị Toriko lay mạnh, ý thức của tôi, vốn đang trôi qua những mạch suy nghĩ kỳ lạ, quay lại với thế giới này.

Có vẻ như tôi đã lẩm bẩm điều gì đó liên tục trong khi vẫn bám vào tay Toriko.

Chiến đấu chống lại những suy nghĩ đang cố kéo tôi vào trong bóng tối, tôi ngẩng đầu lên.

Nhìn vào khuôn mặt của Toriko, sự tỉnh táo dần quay lại.

"Đây là—đúng rồi—là Sự tiếp xúc!"

Đó là tất cả những gì tôi có thể diễn đạt thành lời.

Cuộc trò chuyện từ khi tôi lần đầu gặp Kozakura tràn về trong tâm trí tôi.

—Hynek đã phân loại các cuộc tiếp xúc gần với UFO thành ba loại: Loại đầu tiên, Loại thứ hai và Loại thứ ba.

—Loại đầu tiên là quan sát đơn giản, Loại thứ hai là bằng chứng vật lý, Loại thứ ba là tiếp xúc với sinh vật.

—Cấp độ bốn là khi có hiệu ứng vật lý xảy ra từ tiếp xúc đó.

—Khi mức độ tiếp xúc sâu hơn, một số người trở nên bị cuốn hút vào Thế giới Mặt sau, họ nghiện nó và không bao giờ quay lại ...

Vậy thì, cái gì đang ở ngoài đó ?

Cái gì nằm ngoài tiếp xúc Cấp độ bốn ?

Trong các cuộc tiếp xúc Loại thứ năm—chuyện gì sẽ xảy ra— ?

"Kamikoshi này, có lẽ em là người tiên phong tiếp xúc ở tuyến đầu." lời của chị Tsuji.

Người phụ nữ tự xưng là pháp sư mà chúng tôi gặp tại Phòng thí nghiệm DS.

Tôi hiểu rồi.

Ra là vậy.

Nơi chúng tôi đang đứng bây giờ chính là nơi đó.

"Tớ hiểu rồi—tớ hiểu rồi!"

Tôi tuyệt vọng bám vào Toriko, cố gắng truyền đạt sự nhận thức của mình.

Lời nói tuôn ra khỏi miệng tôi mà không thể kiểm soát.

"Bà Todate và Hana đã Tiếp xúc! Với bọn chúng! Đó là lý do vì sao họ không thể ở lại đây được nữa! Họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến đi Thế giới Mặt sau!"

Ngay khi tôi nghĩ mình nhìn thấy sự hiểu ý dần xuất hiện trên khuôn mặt của Toriko khi cậu ấy nhìn xuống tôi, chúng tôi nghe thấy một âm thanh từ phía hồ.

Một âm thanh kỳ quái, giống như tiếng khóc của em bé hoặc tiếng mèo động dục.

Cả hai chúng tôi giật mình và quay lại.

Ánh sáng gắn trên khẩu AK của Toriko quét qua mặt hồ.

Có thứ gì đó hình dạng không rõ ràng nổi trên mặt nước tối.

Khối hình đó có vẻ to cỡ bằng một cái túi ngủ.

Ấn tượng đầu tiên tôi nghĩ đến một cái túi đựng xác có thứ gì đó bên trong.

Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất khi cái khối đó di chuyển.

Lông dày, ướt và sáng bóng dưới ánh sáng.

Không phải túi ngủ cũng không phải túi đựng xác.

Một sinh vật sống.

Nó quằn quại trên mặt nước như một con cá đang nhảy.

"Sorawo, cái gì vậy !?!"

Vì Toriko đang nhắm vào nó với khẩu AK, sinh vật đó vẫn bị bắt trong vòng ánh sáng.

Nhờ đó, chúng tôi có thể quan sát rõ ràng mặc dù nó quằn quại dữ dội.

Ấn tượng tổng thể là một con sâu bướm khổng lồ, lớn hơn con người.

Những sợi lông thô bao phủ toàn bộ cơ thể nó trông khá cứng, có lẽ giống như những chiếc gai nhím hơn là lông thú.

Khi nó vặn vẹo cơ thể, chúng tôi đã bắt gặp cái đầu của nó.

Xung quanh cái miệng tròn đang há to, mộc lên ba khối tròn.
Chúng được sắp xếp thành một tam giác đều, với nhân chính giữa bóng loáng như những viên bi.

"...Đó là Sishinoke."

Một con quái vật trông như một con ốc sên khổng lồ được bao phủ bởi gai nhọn.
Có lẽ ba phần nhô ra đó là mắt của nó.
Đây là một sinh vật nổi tiếng trong những câu chuyện kinh dị trên internet.

Trong câu chuyện gốc, nhân vật chính đã chạm trán với nó khi đang cắm trại cùng con chó của mình.
Nếu thứ này xuất hiện theo bối cảnh của câu chuyện kinh dị đó, có lẽ sự có mặt của Hana đã thu hút nó đến đây.

"Sishinoke ?
Có nghĩa là 'bờm sư tử' à ?" Toriko nghi ngờ hỏi.

"Nó trông không giống sư tử... Có thể là vì lớp lông của nó giống như một cái bờm ?"

"Tớ không nghĩ nó liên quan gì đến sư tử đâu."

"Không à ?"

Thời xưa, những từ như thú, hươu, lợn rừng, thịt—đều được đọc là "shishi."
"Shishi" là từ để chỉ những loài động vật lớn bị săn bắt trong núi.
Nếu cái tên "Sishinoke" có nguồn gốc từ truyền thống Nhật Bản, thì rất có thể nó bắt nguồn từ đây.

Hình dáng của nó, giống như một con sên khổng lồ phủ đầy lông, khiến tôi liên tưởng đến Nozuchi, một loài yêu quái rắn chỉ có mỗi cái miệng.
Tuy nhiên, thứ đang xuất hiện trước mắt chúng tôi không phải là yêu quái truyền thống hay con Sishinoke trong những câu chuyện kinh dị trên internet.
Nó cũng là một trong những "hiện tượng" mà một thế lực từ Thế giới kia đã vay mượn hình ảnh.

Sishinoke tiến dần vào bờ, tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ.
Ba cơ quan trông như mắt của nó vặn vẹo và quay về phía chúng tôi.

"Nói tớ biết nếu cần bắn." Toriko vừa nói vừa nhắm súng.

Tôi gật đầu.

"Được rồi. Tớ sẽ nhìn bằng mắt phải."

Trong câu chuyện gốc, tôi nhớ có một con chó đã cắn nó và chết vì những vết thương do gai nhọn của nó gây ra.
Người đã trải qua chuyện đó cũng gặp phải cái kết bất hạnh.
Một thứ xuất hiện trong bối cảnh câu chuyện kinh dị nguy hiểm như vậy không thể nào là vô hại được.

Tôi tập trung vào mắt phải của mình.
Như thể cảm nhận được điều đó, Sishinoke nhấc cơ thể lên khỏi mặt hồ.
Nó trông như sắp lao vào chúng tôi bất cứ lúc nào.
Ngay khi tôi sắp nói "bắn đi"—

Keng!
Một tiếng chuông vang lên và cảnh tượng trước mắt tôi hoàn toàn đông cứng lại.
Sishinoke vẫn lơ lửng, phần lớn cơ thể của nó vươn cao trên mặt nước.

Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng thời gian đã dừng lại.
Toriko và tôi nhìn nhau.
Không—chỉ có chuyển động của Sishinoke là bị dừng lại.

Keng!
Keng!
Tiếng chuông lại vang lên.
Nó nghe giống như nhạc cụ dùng trong các nghi lễ tôn giáo.

Tôi không thể xác định âm thanh phát ra từ đâu.
Nếu để nói điều gì đó, thì là cảm giác như toàn bộ không gian xung quanh chúng tôi đang tạo ra âm thanh ấy.
Vì Toriko cũng nghe thấy, có lẽ không chỉ là do trí tưởng tượng của tôi.

Sishinoke cử động.
Nó vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng cơ thể rung lắc dữ dội theo nhịp tiếng chuông, rồi lại bất động.

Tiếng chuông vang lên lần nữa.
Nó lại vặn vẹo, rồi ngừng hẳn.
Những chuyển động của nó thật kịch tính và có chủ đích, giống như những tư thế mie trong kịch kabuki.

"Ah!"
Hình dạng của Sishinoke thay đổi trong chớp mắt.
Nó lớn hơn và cao hơn hẳn kích cỡ của một cái túi ngủ.
Và hình dáng này... Tôi đã từng nhìn thấy trước đây.

Nó chính là Ushioni đã xuất hiện trong tang lễ của Uruma Satsuki.
Từ một cơ thể trông như chiếc thuyền lật úp vươn lên một cái cổ dài và cao.
Hình dạng tổng thể giống như một con Plesiosaur (Thằn lằn đầu rắn - một loài khủng long)... Hoặc đúng hơn, giống hình ảnh của Nessie.

Những chiếc gai bao phủ cơ thể nó đã biến thành những sợi xơ cọ màu nâu.
Sau tang lễ đó, tôi đã tìm hiểu về nó vì tò mò.
Hình dạng này rất giống Ushioni xuất hiện trong các lễ hội ở Uwajima, tỉnh Ehime.

Cuối chiếc cổ dài là một cái đầu không phải bò cũng chẳng phải quỷ, mang một khuôn mặt đáng sợ với cặp sừng.
Mục đích của nó là xua đuổi tà ma bằng cách lắc mạnh cái đầu này.

Theo sau tiếng chuông, âm thanh của sáo cũng vang lên.
Ushioni đã biến đổi bắt đầu vung vẩy cái cổ của nó.
Trong lễ hội thực tế, phải có vài người đàn ông khiêng và điều khiển nó, nhưng Ushioni này lại tự di chuyển.

"Đây là... Từ Satsuki..."
Sắc mặt Toriko tái nhợt không chỉ vì ánh sáng từ gậy phát sáng.

Tôi vội tiến sát lại cậu ấy và nói:
"Không sao đâu. Chuyện này không liên quan gì đến Satsuki cả!"

Đó là một lời khẳng định vô căn cứ, nhưng Toriko nhìn tôi, mím môi lại rồi gật đầu.

Đúng vậy.
Nó chẳng liên quan gì đến cô ta cả và kể cả có liên quan thì sao chứ ?
Không có lý do gì để nghĩ về người phụ nữ đã thuộc về quá khứ, về người phụ nữ mà chúng tôi đã tiễn đưa.

Dù tình hình không phù hợp, nhưng một tiếng cười lạ lùng bật ra khỏi tôi.
Bây giờ, khi mối quan hệ của tôi với Toriko đã bền chặt hơn trước, tôi mới nhận ra mình thực sự ghen với Satsuki.

Trước đây, Uruma Satsuki chỉ đơn thuần là một chướng ngại vật đối với tôi, chứ không phải thứ gì đó tôi cần phải nghiêm túc suy xét.
Có lẽ phải đến khi chúng tôi tổ chức tang lễ cho cô ấy, tôi mới có thể nhìn nhận cô ấy không phải là một chướng ngại vật mang hình dáng con người, mà là một con người thực sự.

Ushioni đã ngừng tiến lại gần.
Nó giữ khoảng cách mười mét so với chúng tôi.
Trong khi xoay tròn và hất nước tung tóe, trông nó như đang khiêu vũ.

Trong tầm nhìn của mắt phải, Ushioni được bao phủ bởi một ánh sáng lân quang màu bạc.
Nó trông giống như một hiện tượng lỗi hình hoặc một vật thể ngoại lai.

Chúng tôi có nên bắn không ?
Liệu súng đạn có hiệu quả với loại hiện tượng này không ?

"Sorawo, cậu nghĩ nó đang làm gì vậy ?"
"Tớ cũng không chắc... Có thể nó đang chờ phản ứng của chúng ta."

"Tớ cứ nghĩ nó sẽ tấn công, nhưng—cậu có nhắc đến Tiếp Xúc trước đó, đúng không ?"

Tôi gật đầu.

Bọn chúng từ bên kia của Thế giới Mặt sau đã tiếp cận chúng tôi nhiều lần trước đây.
Nếu chúng là những thực thể có thể lý luận cùng, thì tốt quá.
Nhưng đáng tiếc, chúng không phải như vậy.

"Toriko, cậu còn nhớ những gì 'T-san sinh ra từ đền thần' đã nói không ? 'Không có gì không phải là giao tiếp cả.'"

"Ah—"
Ánh mắt Toriko trống rỗng trong giây lát, rồi cậu ấy lắc đầu thật mạnh để lấy lại tinh thần.

"Tớ nhớ rồi."

"Lúc đầu nghe qua, câu đó giống như một tuyên bố rằng họ muốn giao tiếp với chúng ta, đúng không ? Tớ cũng từng nghĩ như vậy."

"Không phải à ?"

"Tớ không nghĩ vậy. —Hôm nọ, khi tớ đến Phòng thí nghiệm DS một mình, tớ đã gặp một người tên là Tsuji. Cô ấy là một người quen của Kozakura, quản lý kho lưu trữ cổ vật. Cậu chưa gặp cô ấy, đúng không ?"

"Chưa từng."

"Cô ấy đã nói với tớ một điều. Rằng có rất nhiều kiểu Tiếp Xúc khác nhau. Đàm thoại, trao đổi, chiến tranh... Giữa chúng ta và Thế Giới Kia, chúng ta thậm chí còn không chắc liệu có đang hoạt động trên cùng một hệ quy chiếu hay không, chứ đừng nói đến việc có thể đối thoại được."

"Ừ."

"Vậy nên ..."

Mắt Toriko mở to, như thể vừa nhận ra điều gì đó.
"Có nghĩa là, 'T-san' có ý rằng Thế Giới Kia—coi thứ như chiến tranh là một hình thức giao tiếp sao ?"

"Không, như vậy thì quá đơn giản và cũng có nghĩa là họ hiểu quá rõ giao tiếp có ý nghĩa gì với chúng ta. Tớ nghĩ họ còn hiểu ít hơn thế."

"Ít hơn... ?"

"Ý của câu 'Không có gì không phải là giao tiếp' về cơ bản ý muốn nói là 'Bọn ta sẽ thử tất cả các phương thức'. Đối với họ, chúng ta giống như những món đồ chơi phát ra âm thanh khi bị chạm vào..."

"Vậy là bọn chúng đang thử mọi cách có thể để khiến chúng ta phát ra âm thanh! ?"

"Ý của tớ chính là như vậy—"

Toriko quay lại nhìn con Ushioni đang nhảy múa với vẻ sững sờ.
"...Nếu điều đó là đúng, thì chẳng phải đơn giản đây chính là một lời tuyên chiến sao ?"

"Dù họ không có ý đó, thì đối với chúng ta, nó cũng có thể được hiểu theo cách đó."

Nếu "Không có gì không phải là giao tiếp" nghĩa là thử mọi phương thức—kiểm tra mọi kích thích giác quan mà con người có thể phản ứng—thì về bản chất đó chính là một cuộc tấn công.
Trong số đó sẽ có vô số thứ gây sợ hãi, đau đớn và xáo trộn cả thể chất lẫn tinh thần.
Hơn nữa, "giao tiếp" này có thể không bị giới hạn trong những gì con người có thể tưởng tượng.

"Nếu giả thuyết này là đúng, thì có khả năng cao rằng một trong những lần Tiếp Xúc với họ sẽ gây hại cho con người."

"—Đó có phải là điều đã xảy ra với bà Todate và Hana không ?"

"Cũng có khả năng. Những Tiếp Xúc mà chúng ta có thể chịu đựng, có thể sẽ quá sức so với người khác."

Khách quan mà nói, ngay cả tình huống hiện tại của chúng ta cũng đã là bất thường.
Nếu một người bình thường bị ném vào nơi này, họ sẽ ngay lập tức hoảng loạn.

Chúng ta có thể chịu đựng là nhờ vào những trải nghiệm trước đây và những biện pháp đối phó—mắt phải của tớ và tay trái của cậu.
Và còn một yếu tố quan trọng hơn nữa.

Chúng ta có nhau.

Toriko là sợi dây kéo tôi về với thực tại và tôi cũng là mỏ neo níu giữ cậu ấy lại.

Sự thật là khi tôi bước vào Thế giới Mặt sau một mình, tôi đã ngay lập tức phát điên vì Mujina.
Cả kinh nghiệm sống sót qua nhiều đêm ở đó lẫn năng lực Cấp độ bốn của bản thân đều thành vô dụng khi không có cậu ấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Ushioni.
Chiếc mặt nạ gỗ sơn mài của con quái vật nhảy múa trên hồ đang trừng trừng nhìn chúng tôi.

Tốt thôi.
Nếu nó đang chờ phản ứng của chúng ta, thì tớ sẽ cho nó thứ nó muốn.

"Toriko, tiến lên—"

Tôi định nói "bắn đi", nhưng ngay lúc đó—

Như thể cảm nhận được ý định tấn công của chúng tôi, Ushioni phản ứng.
Cơ thể khổng lồ của nó xoay tròn tại chỗ, rồi lại biến thành một sinh vật khác.

Một điệu múa sư tử.

Điệu múa sư tử Bali đã xông vào buổi họp mặt của chúng tôi trong khách sạn tình yêu.

Đó là Barong, thần thú trong vở kịch múa rối Barong, kẻ đã đánh bại phù thủy Rangda.

Barong tiến về phía chúng tôi, hất nước tung tóe, khiến chúng tôi không kịp đề phòng.

Hòa theo tiếng chuông và tiếng sáo, giờ đây còn có thêm nhạc cụ gõ và tiếng cồng chiêng, tạo nên một âm thanh hỗn loạn chói tai.

Barong hướng đôi mắt to trừng trừng về phía chúng tôi, nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

Nó nhảy múa, lắc mạnh bộ lông trắng xóa, cúi thấp người, bật lên, rồi dậm chân thình thịch để đe dọa.

Từ Sishinoke đến Ushioni và giờ là Barong.

Nó đang cố làm gì khi lấy hình dạng của những sinh vật siêu nhiên mà chúng tôi từng gặp trước đây ?

Bọn chúng thường tiếp cận con người thông qua nỗi sợ và việc lấy con Sishinoke - một sinh vật dựa trên những câu chuyện kinh dị thì có thể hiểu được.
Nhưng Ushioni và Barong lại không hẳn là những thứ trực tiếp tạo nên sự đáng sợ.

Dù nguồn gốc của chúng có thể nằm ở sự thờ phụng và kính sợ siêu nhiên từ thời xa xưa, nhưng chúng hoàn toàn không hợp thời với nỗi sợ hãi của con người hiện đại.

Hay lần này nó định tấn công chúng ta thật ?

Nếu đúng như vậy, thì phản ứng của chúng ta cũng không thay đổi.

Bọn tôi sẽ bắn nát nó.

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, hình dạng của Barong lại một lần nữa thay đổi ngay trước mắt chúng tôi.

Cả hai chúng tôi đều vô thức bật thốt lên.

"Bà Todate! ?"
"Hana...! ?"

Thứ đang đứng đó là—một con thú.
Nhưng cũng là con người.

Một sự kết hợp giữa thú và người.
Một con chimera—bà Todate trần trụi và Hana, hòa quyện và đan xen vào nhau thành một thể.

4.

"Ito...sha...nou"

Những âm thanh không thuộc về con người cũng chẳng thuộc về Cấp độ bốn tuôn ra từ hai cái miệng của bà Todate và Hana.

"Itoshsha...nou..."

Một giọng nói tràn đầy lòng trắc ẩn và dịu dàng.

Hai cơ thể, chó và người, tan chảy và hòa vào nhau.
Bàn tay của người vuốt ve, âu yếm bộ lông mềm mại.
Chiếc mũi chó chạm vào làn da, dụi nhẹ, rồi thè lưỡi liếm.

Bốn con mắt thỉnh thoảng gặp nhau phản chiếu sự tin tưởng, yêu thương và niềm hạnh phúc an yên.

Toriko và tôi đều đứng lặng, nhìn lên cảnh tượng đó.

Hoặc đúng hơn—chúng tôi đã bị mê hoặc.

Nó thật đẹp.

Một sinh vật đẹp đẽ tồn tại trong một hình dạng không thể nào lưu lại ở thế giới loài người.

Hai thực thể, người và chó, đã hòa làm một, nhưng không hoàn toàn hòa trộn—vẫn còn là hai.

Chấp nhận nhau như chính bản thân mình, như một phần của nhau, đồng thời vẫn là những thực thể không thể hòa hợp—yêu thương nhau.

Chúng tôi có thể hiểu điều đó.
Bởi vì chúng tôi cũng vậy—chính là như thế.

Bốn con mắt đột nhiên hướng về phía chúng tôi.
Đôi mắt con người nheo lại.
Con chó thè lưỡi.

Không có sự thù địch.
Là chào đón.
Hoặc là thấu hiểu.

Họ nhận ra chúng tôi.

Phản ứng ấy thậm chí còn ấm áp hơn cả khi chúng tôi lần đầu đặt chân đến Mayoiga.

Khi đó, bà Todate và Hana, dù thân thiện, nhưng không hề quan tâm đến chúng tôi.
Hai người họ đã khép mình trong thế giới riêng.

Giờ đây, họ đã được trọn vẹn.
Như thể thế giới của họ đã hoàn chỉnh đến mức họ cuối cùng cũng có thể mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh.

Bị bốn con mắt đen láy ấy nhìn chăm chú, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự được thấy bởi bà Todate và Hana.

"Nue..."

Toriko cất tiếng.

Tôi gật đầu.

"Chính là thứ này."

Tôi hiểu rõ điều gì đang diễn ra ở đây.

Bọn chúng đang bắt chước Nue.
Sau khi biết rằng chúng tôi đã trở thành Nue, chúng đang tái hiện lại điều tương tự.
Không, không phải chỉ là "tương tự"—chính xác là cùng một điều.

Nếu chúng không hiểu con người, thì chúng cũng chẳng thể hiểu Nue.
Chúng chỉ đơn giản là bắt chước.

Trạng thái mà Toriko và tôi đã đạt đến.

Lẽ ra chúng tôi phải cảm thấy ghê tởm.
Bình thường chúng tôi sẽ như vậy.

Bọn chúng đã hấp thụ bà Todate và Hana chỉ để mô phỏng lại cái khoảnh khắc mà chúng tôi đã đạt được bằng cách lao vào nhau, chìm vào cơn điên loạn.

Lẽ ra chúng tôi phải tức giận.
Lẽ ra chúng tôi phải thấy kinh tởm.

Nhưng chúng tôi không thể cảm thấy như vậy.

Bởi vì nó quá đẹp.
Và vì chúng tôi có thể hiểu chúng.

Sợ hãi và ghê tởm một sinh vật lai giữa người và chó—đó là logic của thế giới tỉnh thức, của con người.
Nhưng chúng tôi, những kẻ đã trở thành Nue, là sinh vật của màn đêm và đây là thế giới của mộng mị.

Chúng tôi đã đặt chân vào một nơi mà logic của con người không thể áp dụng được nữa.

Tiền tuyến của Lần Tiếp Xúc Đầu Tiên.
Chính là nơi này.

"Bọn chúng đã đặt một tấm gương."

"Ừ."

"Đây là chúng ta."

"Phải. Hoàn toàn giống chúng ta."

"Chúng đang quan sát xem bọn mình sẽ phản ứng thế nào à ?"

"Có lẽ không, cậu không nghĩ vậy sao ?"

"Chúng ta nên làm gì đây ?"

Khi tôi hỏi, Toriko cắn lấy găng tay bên trái của cậu ấy.

Bàn tay trái trong suốt của Toriko lộ ra.

Khi Toriko đưa tay ra, con Chimera tiến lại gần.

Khuôn mặt con chó hít ngửi bàn tay cậu ấy, rồi liếm nhẹ.

Tôi đứng bên cạnh Toriko, ngước nhìn con Chimera.

Gương mặt con người cúi xuống nhìn chúng tôi.

Ánh mắt dịu dàng.

Từ cổ họng con Chimera vang lên một âm thanh như tiếng tặc lưỡi.

Khi chúng tôi nhìn nhau, không hiểu sao tôi có cảm giác như đang nhìn sâu vào một cái lỗ đen thăm thẳm.

"Itoshsha, nou... itoshsha... nou..."

Vì lý do nào đó, nước mắt tôi rơi xuống khi nghe những từ ấy lặp đi lặp lại.

Dù không hiểu ý nghĩa, nhưng tôi biết rõ rằng những lời đó nhắm vào chúng tôi.

Một góc trong tâm trí tôi vang lên tiếng cảnh báo rằng điều này rất nguy hiểm.

Ranh giới giữa chúng tôi và con Chimera người-chó này đang ngày càng mỏng manh.

Ranh giới giữa chúng tôi và mọi thứ xung quanh cũng không còn rõ ràng và chúng tôi như đang tan biến—một cảm giác mơ hồ về khủng hoảng dâng lên, rồi chính cảm giác đó cũng trở nên mờ nhạt...

Rồi đột nhiên, trong ý thức đang dần trở nên tĩnh lặng như khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ—một tiếng chó sủa vang lên.

Tiếng sủa rõ ràng đến mức như thể nó vừa vang lên ngay bên tai, khiến chúng tôi lập tức bừng tỉnh.

Trước khi kịp thắc mắc điều gì đang xảy ra, một tiếng súng vang lên từ đâu đó xa xôi.

Đó là Hana sao ?
Súng của bà Todate sao ?

Nhưng chẳng phải họ đang ở ngay đây à ?
Đã hợp làm một rồi mà—

Tôi ngước lên.

Mong chờ được thấy một con Chimera tuyệt mỹ.

Ở đó không còn con Chimera nào nữa.

Một con thú đen khổng lồ—hòa vào bóng tối phía sau nó, lớn đến mức chúng tôi phải ngước lên nhìn.
Hình dạng tổng thể của nó biến mất trong màn đêm.

Chỉ có một hố sâu đen ngòm há miệng ngay vị trí mà đáng lẽ phải là đầu nó, đối diện chúng tôi.
Xung quanh, ba điểm sáng sắp xếp theo khoảng cách bằng nhau xoay tròn theo những quỹ đạo hình học.

"Itoshsha... nou"

Một giọng nói như của một đứa trẻ vang lên từ bên kia hố đen.

—Thật đáng ghê tởm.
—Thật đáng yêu.

Giọng nói ấy dường như mang hai ý nghĩa mâu thuẫn.

Không còn cần trao đổi lời nào nữa.

Khẩu AK của Toriko nâng lên, nhả đạn.
Trong bóng tối, nòng súng lóe tia chớp sáng trắng.

Những viên đạn xuyên qua thân con thú đen mà mắt phải tôi bắt được.
Con thú không có dấu hiệu đau đớn và khi nó bắt đầu xoay tròn theo những quỹ đạo phức tạp, cơ thể nó dường như đang tự nuốt lấy chính mình, bị hút vào hố đen trên đầu.

Chỉ mất vài giây để hình dạng ấy hoàn toàn biến mất.

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm.

"Hah..."

Một âm thanh vô thức thoát ra.

Sức lực rời khỏi đôi chân chúng tôi và cả hai ngã quỵ xuống tại chỗ.

"Nguy hiểm thật..." Toriko nói, ôm chặt khẩu AK.
"...Chúng ta suýt bị kéo đi rồi."

Chúng tôi chết lặng, không thể cử động trong một lúc.

Cơn sốc mà chúng tôi không cảm nhận được trong lúc Tiếp Xúc giờ mới dội đến.

Toriko nói đúng.

Chúng tôi chỉ còn cách một sợi tóc nữa là đã bị cuốn trọn sang phía bên kia..

"Tiếng sủa đó—"
"Cậu cũng nghe thấy nữa hả, Sorawo ?"
"Ừ. Cả tiếng súng nữa."
"Đó là Hana và bà Todate, phải không ?"

Chúng tôi cuối cùng cũng đứng dậy, lia đèn xung quanh.

"Hana!"
"Bà Todate! Nghe thấy bọn tôi không ?"

Không có hồi đáp.

Âm thanh sáo và trống vang lên liên tục từ trước cũng đã dừng lại, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ như trước đó.

"Cậu có nghĩ họ... đã giúp chúng ta không ?" Tôi hỏi, Toriko nhìn về phía hồ.

"Dạng hợp nhất đó—tớ đã nghĩ rằng đó chính là Hana và bà Todate."
"Tớ cũng nghĩ thế."

Con Chimera đó không phải thứ mà Thế giới Mặt sau mô phỏng lại—mà chính là bà Todate và Hana.

Tất cả những thực thể giống con người mà chúng tôi từng gặp trước đây đều luôn có gì đó không ổn.
Ngay cả Uruma Satsuki, người mà chúng tôi có thể nói chuyện một cách trôi chảy nhất, cũng có một thứ gì đó khiến cô ta không thể là một con người sống thực sự.

So với những điều đó, hai người họ chắc chắn là thật.
Chỉ là theo một hình thức khác.

"Ban đầu họ định kéo chúng ta theo, nhưng rồi lại đổi ý ư ?"
"Tớ không chắc... nhưng tớ nghĩ có lẽ họ thật sự không muốn đưa chúng ta đi. Ý tớ là, bọn chúng có thể đã cố gắng kéo chúng ta về phía bên kia, nhưng bà Todate và Hana thì không..."
"Cậu nghĩ họ chỉ là những tấm gương để thu hút sự chú ý của bọn mình ?"
"Tớ nghĩ họ không có ác ý với chúng ta, nhưng cũng không muốn hòa làm một với chúng ta. Bà Todate và Hana chỉ có hai người họ thôi—không có chỗ cho ai khác nữa."
"Vậy là họ cảnh báo chúng ta đừng dấn quá sâu vào..."
"Có lẽ đơn giản chỉ là 'Đừng đến gần hơn'."
"Điều đó có nghĩa là họ đã từ chối chúng ta à ?"

"Hehe." Toriko bật cười.

Chúng tôi đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào mặt hồ đen thẳm.

"Họ trông rất hạnh phúc." Toriko thì thầm.
"Có lẽ tớ hơi kỳ lạ. Bình thường, thấy họ trong hình dạng đó lẽ ra phải rất sốc... Nhưng trong đầu tớ chỉ nghĩ: 'Tốt cho họ thôi'."
"Tớ hiểu mà. Họ trông như... đã mãn nguyện."
"Cậu nghĩ liệu chúng ta rồi cũng sẽ trở thành như thế không ?"
"Cậu có muốn không ?"

Khi tôi hỏi, Toriko nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

"Gì... gì vậy ?"
"Tớ nghĩ chuyện đó nghe có vẻ hơi... Tình thú."
"Cậu bị điên à ?"

Toriko chỉ cười khẽ một tiếng "hmph" mà không trả lời.

Tất nhiên rồi, cậu ấy điên.

Tôi biết mà.

Bởi vì tôi cũng nghĩ y như thế.

"...Về thôi ?"
"Ừ."

Chúng tôi quay lưng lại và bắt đầu đi về con đường cũ.

Ánh sáng từ cây đèn huỳnh quang chiếu rọi con đường giữa bóng tối.

Rời xa hồ nước, chúng tôi leo lên con dốc và quay trở lại khu vực ngập tràn ánh nắng.

Ở đó, một lần nữa, chúng tôi lại đứng lặng người trong kinh ngạc.

Mayoiga trên đỉnh dốc đã trở lại hình dạng ban đầu của nó, như thể trạng thái đổ nát trước đó chỉ là một giấc mơ.

Giống hệt như lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nó—một khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng và một dinh thự sang trọng.

Nếu nhìn kỹ, có lẽ chúng tôi sẽ thấy bóng dáng của bà Todate lướt qua cửa sổ bên trong nhà.
Có lẽ thậm chí còn nghe thấy hơi thở của Hana hay tiếng móng vuốt của em ấy chạm xuống sàn.

Điều đó mang lại một cảm giác rùng rợn và bất thường hơn nhiều so với con chimera mà chúng tôi đã gặp bên hồ.

Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro