Chương 4: Đại kết cục

Sau khi Rouie trở về, cả thành Trường An dường như sáng lên. Bijan không còn cau mày lo việc triều chính, cũng không đi xa mãi như trước. Hắn bận rộn chuẩn bị hôn lễ — với người hắn yêu.

Triệu Vân không xen vào. Y vẫn ở đó, mỗi sáng sớm cùng Bijan ra thao trường, mỗi chiều cùng Rouie trò chuyện về trận pháp. Như một người bạn cũ, không hơn không kém.

Y cười, y nói, y sống — nhưng chẳng còn là chính mình.

Ngày nhận được thiệp cưới, trời Trường An nắng nhẹ. Tờ thiệp đỏ thắm, chữ vàng rồng bay phượng múa, tinh xảo vô cùng.

Triệu Vân ngồi dưới tán ngân hạnh quen thuộc, ngắm chiếc thiệp trên tay rất lâu. Không ai thấy y rơi nước mắt. Chỉ có một giọt nước rơi xuống thiệp, nhòe đi chữ "hạnh phúc trăm năm".

Y gấp thiệp lại, cẩn thận bỏ vào trong ngực áo. Đứng dậy, phủi áo nhẹ nhàng như chưa từng nặng lòng.

Lễ cưới được tổ chức vào một ngày thu tạnh nắng. Trường An giăng đèn kết hoa, từng con phố phủ lụa đỏ, tiếng nhạc rộn rã vang lên từ sáng sớm. Người trong thành đều nói:

"Hôm nay là ngày tướng quân Bijan thành thân cùng tiểu thư Rouie về bên nhau, đúng là tài sắc vẹn toàn."

Triệu Vân đứng ở góc điện phủ, tay áo trắng đơn giản, không giáp, không kiếm, chỉ có gương mặt lạnh nhạt khó đoán. Nhưng trong ánh mắt kia... có một thứ gì đó như tro tàn chưa nguội, sắp tắt mà chẳng ai hay.

Hắn không muốn đến.

Nhưng vẫn đến, vì hắn muốn chứng kiến người thương hạnh phúc mãi về sau.

Khi bước vào đại điện, y bắt gặp ánh mắt Bijan. Hắn cười, hơi gật đầu. Không có tiếng gọi, không có cái tên "Triệu Vân" vang lên giữa muôn lời chúc tụng. Y không cần.

Triệu Vân bước đến, mỉm cười nhẹ trao tận tay món quà cưới y tận tâm chuẩn bị :một thanh đoản kiếm trạm khắc hoa mai – biểu tượng của sự bền bỉ, của người mãi đứng phía sau, dù tuyết trắng ngập đầu.

Y nói nhẹ nhàng:

"Chúc ngươi hạnh phúc."

Bijan và Rouie nâng chén, ánh mắt nhìn nhau đong đầy dịu dàng. Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến long phụng, hai người khẽ mỉm cười.

Ngay khoảnh khắc ấy —
Triệu Vân nâng chén rượu của mình.
Không ai mời y.
Y tự nâng.
Tự cạn.

Vị cay trượt xuống cổ họng, hòa cùng thứ gì đó mặn chát và âm ấm, không biết là rượu hay nước mắt.

Sáng hôm sau, Triệu Vân rời thành.

Không ai biết y đi lúc nào, chỉ thấy doanh trại biên giới ba ngày sau đã có thêm một người cưỡi ngựa xông trận, như gió lốc giữa sa trường.

Mỗi lần ra trận, y đều đứng ở tuyến đầu.
Mỗi lần trở về, vết thương chồng vết thương.

Có người hỏi: "Tướng quân, ngài không sợ chết sao?"

Triệu Vân cười, ánh mắt hờ hững:

"Sợ gì nữa chứ? Còn chi để níu giữ nữa đâu mà sợ."

Vùi mình trong máu tươi, Triệu Vân trở nên lừng lẫy vì chiến công huy hoàng của y.

Ai cũng bảo, y là tướng quân bất bại.
Chỉ có mình y biết:  Y đã thua, thua từ rất rất lâu.

Hết truyện =)))))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro