10 . Giai Điệu Của Con Tim
Trường học những ngày lễ hội âm nhạc như được khoác lên mình một chiếc áo mới – rực rỡ, sôi động nhịp điệu và tràn ngập năng lượng. Từ đầu giờ sáng, các lớp học đã tranh thủ hoàn thiện sân khấu, trang trí bảng tên, xây dựng phông nền và kiểm tra âm thanh sáng. Các thành viên trong Câu lạc bộ âm nhạc cũng chạy tới lui, cẩn thận kiểm tra lại lịch biểu diễn của từng người.
Yeun đứng giữa đám học sinh, tay ôm tập nhạc đã được luyện đến thuộc lòng. Dù là người biểu diễn cuối cùng, cô vẫn có mặt từ sớm để hỗ trợ mọi người – từ dọn dẹp hậu trường đến điều chỉnh mic cho các bạn nhỏ lớp dưới.
- "Chút nữa đừng quên uống nước nhé" - một bạn trong câu lạc bộ đưa cho cô chai nước lọc.
- "Tiết mục của cậu kết chương trình đấy. Không khí lúc đó chắc lắng xuống rồi, hợp với bản cậu chọn."
Yeun mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng: - "Ừm. Cảm ơn cậu."
Lễ hội âm nhạc chính thức bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Dưới ánh nắng vàng nhạt đầu mùa hè, học sinh và giáo viên tập trung kín sân trường.
Phía sau sân khấu, Yeun lặng lẽ theo dõi từng tiết mục. Bàn tay cô khẽ siết lại, không vì lo lắng, mà vì có điều gì đó trong lòng đang trỗi dậy – một sự mong chờ không rõ ràng .
Jay Park ngồi cùng nhóm bạn của mình, trên hàng ghế đầu tiên của hội trường . Âm thanh của buổi lễ hội đang vang lên xung quanh, những tiếng vỗ tay, tiếng cười nói của học sinh đan xen vào nhau. Jungwon , như thường lệ, đang không ngừng bày trò đùa, khiến mọi người phải bật cười. Jungwon và Sunghoon đang chăm chú theo dõi các tiết mục, nhưng vẫn không quên trao đổi những câu nói nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cánh cửa. Kim Sunoo, với khuôn mặt tươi tắn và phong cách dễ thương, bước vào, thu hút ánh nhìn từ cả nhóm. Ánh mắt của Sunghoon ngay lập tức lóe lên một niềm vui không thể che giấu.
Cậu vội vàng đứng dậy, tiến về phía cậu ấy - "Em đến rồi à?" - Sunghoon hỏi, đôi mắt anh long lanh.
Cả nhóm nhìn họ, nhận ra khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ.
Một tiếng trêu đùa vang lên từ Jake - " Haizz...nhìn nó kìa mê Sunoo như điếu đổ luôn !" - khiến Sunghoon đỏ mặt, còn Sunoo thì chỉ mỉm cười.
Với sự chú ý tản mạn, buổi lễ tiếp tục trôi qua, từng tiết mục được biểu diễn và hoàn thành. Những giai điệu quen thuộc của trường vang lên, tạo nên không khí rộn ràng, đầy nhiệt huyết. Các tiết mục nối tiếp nhau: từ nhóm nhảy hiện đại, đơn ca, band nhạc rock, cho đến hòa tấu violin. Tiếng vỗ tay vang lên không dứt, ánh mắt mọi người rạng ngời phấn khích.
Đột nhiên , Đèn trên sân khấu dịu xuống, màn hình phía sau chuyển sang tông màu xanh lam mờ ảo. MC – một học sinh khóa cuối với phong cách tự nhiên và giọng nói ấm áp – bước ra giữa sân khấu, tay cầm mic, nở một nụ cười quen thuộc với khán giả phía dưới.
- "Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi đến những tiết mục cuối cùng trong buổi hội âm nhạc năm nay."
MC nhìn quanh khán giả, giọng bỗng dịu xuống, như đang thủ thỉ cùng từng người.
- "Kết thúc chương trình hôm nay sẽ là một sân khấu đặc biệt – nơi âm nhạc, giọng hát và cảm xúc hòa làm một."
- "Lần đầu tiên kết hợp trên sân khấu – một người đã quen thuộc với tiếng đàn piano trầm lắng, và một người là làn gió mới vừa xuất hiện nhưng đã đủ để khiến trái tim khán giả chao đảo."
- "Xin mời mọi người dành một tràng pháo tay thật lớn cho... Hwang Yeun và Niki ! "
Phía dưới , Sunoo bất chợt nhận ra điều gì đó , cậu bất ngờ : - " Riki ? Nó về từ bao giờ vậy ta ? "
Sunghoon chỉ nhẹ nhàng thắc mắc : - " Em biết cậu ta hả ? "
- " Mọi người sẽ sớm gặp cậu ấy thôi ! "
Hội trường lập tức vang lên tiếng hò reo. Không khí như được đẩy lên cao vút. Jay lúc ấy vẫn chưa hiểu rõ tên vừa được đọc, nhưng phản ứng của những người xung quanh khiến cậu quay đầu nhìn lên sân khấu — đúng lúc ánh đèn hạ xuống, khung cảnh mở màn hiện ra.
Ánh sáng hạ xuống chỉ còn một vùng sáng mờ nơi giữa sân khấu. Cả khán phòng yên ắng, như thể mọi hơi thở đều đang chờ đợi.
Yeun bước ra trong chiếc váy ballet cách tân, màu trắng sữa với phần voan mỏng bay nhẹ theo từng bước chân. Chiếc váy vẫn giữ nguyên tinh thần cổ điển của ballet – nhẹ, mềm và thanh thoát – nhưng được biến tấu ở phần lưng khoét sâu vừa phải, kết hợp cùng thắt eo gọn gàng và phần tà váy dài bất đối xứng. Phía sau lưng còn lấp lánh vài hạt pha lê, bắt sáng khi cô di chuyển.
Chiếc headset mic màu nude được cố định quanh tai và ôm theo xương hàm – tinh tế và không hề cản trở nét đẹp nhẹ nhàng của Yeun.
Ngay khi cô ngồi xuống trước cây đàn, toàn bộ ánh đèn tập trung về phía cô. Không cần nhạc đệm, chỉ cần tiếng piano... và giọng hát đầu tiên của Yeun cất lên. Một tiếng piano vang lên – âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng như giọt sương chạm vào mặt nước. Âm thanh ấy không lớn, không gắt, nhưng lại chạm thẳng vào trái tim những người đang lặng người dõi theo. Giọng hát của Yeun cất lên trong trẻo như làn gió đầu mùa, khiến không khí trở nên im lặng, ai nấy đều lặng lẽ để lắng nghe từng lời hát .
Trong trẻo. Thanh thoát. Như một cơn gió đầu hè.
Tiếng piano cất lên — những nốt đầu tiên nhẹ tênh, dịu dàng như sương mai rơi xuống lòng bàn tay.
Jay thoáng khựng lại. Trong giây lát, mọi âm thanh xung quanh như mờ dần. Cậu nghiêng đầu nhẹ, mắt khẽ nheo lại. Không phải vì ngạc nhiên... mà là vì cậu nhận ra tiếng piano đó .
- " Là nó ! "
Jay lẩm bẩm , tay siết nhẹ thành ghế. Cậu không cần nhìn lên sân khấu. Chỉ một nốt, một cách chạm phím ấy thôi... là đủ để ký ức ùa về.
Buổi chiều hôm ấy, hành lang vắng, tiếng đàn vang lên phía sau cánh cửa phòng âm nhạc. Và hôm nay, âm thanh ấy – vẫn dịu dàng như thế, vẫn khiến cậu thấy lòng mình chao đảo. Không nhầm được.
Cậu ngẩng đầu. Ánh mắt hướng thẳng lên sân khấu — nơi ánh đèn vừa rọi xuống một cô gái mặc váy trắng, đang ngồi trước cây đàn, lưng thẳng và dáng ngồi thanh thoát.
Đúng là cậu ấy.
Hwang Yeun.
────୨ৎ────
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro