7.
Đăng Đình An và Hạ Cố là người yêu của nhau. Họ sống cùng nhau khi Đăng Đình An là sinh viên năm cuối và Hạ Cố vừa tốt nghiệp đại học một năm.
Mùa đông ngoài Bắc rất lạnh. Hạ Cố chưa quen được với cái thời tiết này. Cái lạnh ập xuống chưa được hai ngày thì chị đổ bệnh. Điều này khiến Đình An như muốn phát điên lên.
-Đình An, em chưa ngủ sao?
Hạ Cố mở mắt, nhìn em người yêu của mình liên tục gõ kí tự vào latop.
-Chị, sao chị lại dậy rồi? Em làm phiền đến chị à? Em xin lỗi...
Đình An luống cuống gập chiếc latop lại, vẻ mặt hối lỗi nhìn Hạ Cố.
-Không có, tại chị không ngủ được thôi! Mà sao giờ này em còn chưa ngủ?
Hạ Cố liếc mắt nhìn đồng hồ bên cạnh, 23h55p rồi!
-Em, em còn bài báo cáo chưa viết xong nên em...
Đình An càng nói tiếng càng nhỏ lại. Hạ Cố không cho cô thức khuya, cô bị cận và điều này không hề tốt cho mắt một chút nào!
-Em... Hazz, vậy viết xong chưa?
Hạ Cố thở dài một tiếng, em người yêu này của chị đúng là, lớn rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân.
-Em viết xong rồi!
Đình An mỉm cười, cô chạy lon ton lên giường, nằm cạnh Hạ Cố. Hạ Cố của cô thực sự rất ấm a~~~
-Chị đột nhiên nhớ về một việc.
-Việc gì vậy?
-Một chàng trai theo đuổi một cô gái. Viết cho cô gái rất nhiều bức thư tình, cô gái chỉ đáp vỏn vẹn một câu " Có công mài sắc, có ngày nên kim. " Em nghe chưa?
-Em chưa!
-Đến bức thư thứ 99, chàng trai không coi thư của cô gái nữa. Chàng trai đã chọn kết hôn với người con gái yêu mình. Đêm tân hôn, chàng trai đem tất cả bức thư đưa cho vợ mình xem, cô ấy xem từng bức thư, chỉ trừ bức thư thứ 99 , cô gái muốn chàng trai tự mở ra. Chàng trai mở ra, thấy trong đó không giống những bức thư trước. Không phải chữ " Có công mài sắc, có ngày nên kim " nữa. Trong bức thư thứ 99, cô gái đã viết : " em đã may xong váy cưới, chỉ chờ bức thư thứ 100 của anh gửi đến. Em sẽ trở thành cô dâu của anh".
-Chàng trai và cô gái đã bỏ lỡ nhau rồi.
-Do anh ta không có kiên trì. Cô ấy đã định là may váy cưới, chờ anh ta làm chú rể. Anh ta lại không đủ kiên trì. Nếu chàng trai kiên trì thêm tý nữa là tốt rồi...
-Chị chị...
Hạ Cố ngủ rồi! Đình An cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán của chị người yêu!
-Chàng trai đã không kiên trì theo đuổi cô gái nhưng chị yên tâm, dù có ra sao em cũng không bỏ cuộc, bởi chị là tâm can của em, chị là bảo bối của em, chị là của em!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro