6.
Tôi lao vào nhà, đóng sầm cửa lại và chạy thẳng lên phòng mình, khóa trái cửa. Tôi gục xuống sàn, thở dốc. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của em trai ở dưới nhà, rồi tiếng đóng cửa phòng nó. Căn nhà lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tôi tưởng mình đã an toàn, nhưng đó chỉ là sự khởi đầu cho một cơn ác mộng khác.
Chưa đầy mười phút sau, tiếng bước chân gấp gáp và nặng nề của mẹ kế vang lên trên cầu thang. Cánh cửa phòng tôi bị đập mạnh, tiếng "thịch thịch" vang lên liên hồi.
"Hana! Mở cửa ra ngay! Con có nghe không? Mở cửa ra!" Giọng bà ta gào lên, đầy giận dữ và ghê rợn.
Tôi co rúm người lại, ôm chặt đầu gối. Tôi biết điều gì đang chờ đợi mình. Tôi nhắm chặt mắt, hy vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
"Con ranh này! Mày dám bỏ học về nhà hả? Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao?" Tiếng đạp cửa ngày càng mạnh hơn, kèm theo những lời chửi rủa thậm tệ. "Mày có mở cửa ra không thì bảo? Hay mày muốn tao phá cửa vào?"
Sự sợ hãi dâng lên đến tột độ. Tôi biết mình không thể chống cự. Từ từ, tôi đứng dậy, run rẩy mở khóa cửa.
Mẹ kế lao vào phòng như một cơn bão, khuôn mặt bà ta đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa. "Mày dám bỏ học, dám làm mất mặt tao hả?" Bà ta hét lên, rồi giơ tay tát liên tiếp vào mặt tôi. Những cú tát mạnh đến nỗi đầu tôi ong ong, gò má đau rát, bỏng rực. Tôi ngã dúi dụi xuống sàn, nhưng bà ta vẫn không dừng lại. Bà ta túm tóc tôi lôi dậy, rồi đẩy tôi vào tường.
"Mày nghĩ mày là ai hả? Một đứa con hoang không hơn không kém! Tao đã cho mày ăn sung mặc sướng, vậy mà mày lại dám làm tao tức điên lên thế này hả?" Bà ta vừa nói vừa đánh, không thương tiếc. Những cú đánh như trút giận, không chỉ vào thể xác mà còn vào cả tinh thần tôi. Tôi cố gắng chịu đựng, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hòa lẫn với mồ hôi và máu.
Cơn thịnh nộ của bà ta kéo dài cho đến khi tôi gần như không còn cảm giác gì nữa. Bà ta ném tôi xuống sàn, thở hổn hển, rồi quay lưng bỏ đi, để lại tôi nằm đó, đau đớn và bầm dập.
Tôi nằm đó một lúc lâu, cảm nhận từng cơn đau nhức nhối trên khắp cơ thể. Cánh cửa phòng mở ra. Tôi ngước nhìn, và bố tôi đang đứng đó. Ông vừa đi làm về, vẫn còn mặc nguyên bộ vest lịch lãm. Khuôn mặt ông vẫn điềm tĩnh như mọi khi, không một chút biểu cảm.
Ông nhìn tôi nằm co ro trên sàn nhà, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, gò má sưng húp và khóe môi rớm máu. Ánh mắt ông lướt qua một lượt, không hề dừng lại. Ông chỉ khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu đầy sự thất vọng và dửng dưng.
Rồi, ông quay lưng đi, không nói một lời nào. Tiếng bước chân của ông nhỏ dần, rồi biến mất. Căn phòng lại chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Cái lắc đầu đó còn đau hơn bất kỳ cú đánh nào. Nó là sự xác nhận rằng tôi hoàn toàn vô nghĩa trong mắt ông, rằng ông đã từ bỏ tôi. Trong căn nhà này, tôi không chỉ không có ai bảo vệ, mà ngay cả người cha ruột cũng dửng dưng trước nỗi đau của tôi.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cơ thể đau nhức rã rời. Mỗi cử động đều là một sự tra tấn. Tôi cố gắng gượng dậy, bước vào phòng tắm. Trong gương, tôi thấy khuôn mặt mình sưng húp, tím bầm, với những vết xước vẫn còn rỉ máu. Tôi dùng lớp trang điểm dày nhất có thể để che đi những dấu vết tàn bạo đó, nhưng tôi biết, nó vẫn còn hiện hữu.
Khi tôi bước xuống nhà, mẹ kế đã đợi sẵn ở cửa. Bà ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng. "Lên xe. Hôm nay tôi sẽ đưa mày đến trường." Giọng bà ta không một chút cảm xúc, nhưng tôi biết, đây là một hình thức trừng phạt khác.
Tôi miễn cưỡng bước ra xe. Mẹ kế ngồi ở ghế lái, còn em trai tôi đã ngồi sẵn ở ghế sau. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu, rồi nhếch mép. Tôi ngồi ở ghế phụ, cảm thấy ngột ngạt và bị giam cầm. Suốt quãng đường đi, không ai nói với nhau một lời nào. Không khí trong xe nặng nề đến nghẹt thở.
Khi xe vừa dừng trước cổng trường, em trai tôi đột ngột mở cửa xe, rồi dùng chân đá mạnh vào lưng tôi. Tôi không kịp phản ứng, mất thăng bằng và ngã dúi dụi xuống đất. Túi sách rơi văng ra, sách vở và đồ dùng học tập văng tung tóe trên mặt đường. Cú ngã khiến vết thương trên cơ thể tôi đau điếng, và gò má tôi lại va chạm mạnh xuống đất.
"Cút ngay cho khuất mắt tao!" Em trai tôi gằn giọng, rồi đóng sầm cửa xe lại.
Mẹ kế không hề liếc nhìn tôi một cái. Bà ta rồ ga phóng xe đi mất, để lại tôi nằm đó, giữa sân trường đông đúc, với mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Nỗi nhục nhã và đau đớn dâng lên tột độ. Tôi muốn khóc thật to, nhưng không thể. Tôi chỉ muốn biến mất.
Giữa những ánh mắt tò mò, xì xào bàn tán của học sinh, có một ánh mắt quen thuộc khiến tôi bất giác ngước lên. Ni-ki đang đứng ở một góc sân trường, gần cổng chính. Cậu ấy đứng đó, bất động, đôi mắt sắc lạnh dõi theo toàn bộ cảnh tượng. Tôi có thể thấy sự cau mày nhẹ trên khuôn mặt cậu ấy, và một tia gì đó khó hiểu lóe lên trong ánh mắt.
Ni-ki nhìn mẹ kế và em trai tôi lái xe đi khuất, rồi ánh mắt cậu ấy quay lại nhìn tôi, vẫn nằm đó trên nền đất. Tôi cảm thấy như cậu ấy đang muốn chạy đến, nhưng rồi cậu ấy lại dừng lại. Cậu ấy đợi cho đến khi chiếc xe khuất hẳn, và khi những ánh mắt tò mò bắt đầu quay đi, cậu ấy mới từ từ bước đến.
Tôi vẫn nằm đó, không thể cử động. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi đau tinh thần. Khi Ni-ki đứng gần, tôi cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy. Tôi không dám nhìn lên, chỉ cảm nhận được bóng dáng cậu ấy bao trùm lấy mình.
"Cậu có sao không?" Giọng Ni-ki khẽ vang lên, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà có một chút gì đó trầm ấm, thậm chí là lo lắng.
Tôi chỉ lắc đầu, không thể nói thành lời. Nước mắt lại bắt đầu trào ra. Tôi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể tôi dường như không còn sức lực.
Ni-ki không nói thêm gì. Tôi cảm nhận được cậu ấy cúi xuống. Rồi, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay tôi, giúp tôi ngồi dậy. Cậu ấy thu gom sách vở và đồ dùng học tập của tôi, rồi đưa cho tôi.
Khi tôi đứng dậy, tôi nhìn vào mắt Ni-ki. Ánh mắt cậu ấy vẫn sắc lạnh, nhưng có một sự đồng cảm sâu sắc ẩn chứa bên trong. Tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy một chút ấm áp len lỏi qua sự lạnh lẽo trong lòng. Cậu ấy không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, như thể đang muốn nói rằng cậu ấy đã thấy tất cả, và cậu ấy hiểu.
Giờ học cuối cùng cũng kết thúc. Thay vì về nhà, tôi đi thẳng đến phòng đạo cụ của trường. Nơi này thường vắng vẻ vào cuối giờ chiều, là một góc khuất mà tôi và nhóm bạn thân của mình thường dùng để "trốn". Minju, Wonhee, Moka, Iroha và Yunah đã đợi sẵn ở đó, vẻ mặt đầy lo lắng.
Khi tôi bước vào, Minju vội vàng đóng cửa lại, còn Wonhee đã chuẩn bị sẵn một hộp sơ cứu nhỏ. Không ai nói một lời, họ chỉ lặng lẽ kéo tôi đến một góc, nơi có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ. Tôi cởi áo khoác đồng phục, để lộ những vết bầm tím chằng chịt trên cánh tay và vai. Gò má tôi vẫn sưng và tím tái.
Minju nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên mặt tôi. Tôi cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng rên rỉ. Từng giọt cồn chạm vào da thịt bỏng rát, nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.
"Hana, ai đã làm cậu ra nông nỗi này?" Wonhee thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Làm ơn nói cho bọn tớ biết đi mà."
Tôi nhìn vào ánh mắt lo lắng của bạn bè, cảm thấy một chút ấm áp len lỏi qua sự lạnh lẽo trong tim. Đây là những người duy nhất quan tâm đến tôi lúc này.
"Là... là mẹ kế tớ," tôi lí nhí, giọng khản đặc. "Bà ấy... bà ấy đã đánh tớ."
Cả nhóm sững sờ. Moka bật khóc nức nở. Iroha và Yunah ôm chặt lấy tôi, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài.
"Sao bà ta lại làm thế?" Minju hỏi, giọng đầy phẫn nộ.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể. "Bà ấy ghét tớ. Bà ấy luôn ghét tớ từ khi bố tớ cưới bà ấy. Tớ không biết... tớ không biết bố tớ cưới bà ấy từ khi nào nữa. Từ khi tớ còn rất nhỏ, hình như là sau khi mẹ tớ mất không lâu." Tôi kể về những lời mắng chửi, về những trận đòn vô cớ, về sự dửng dưng của bố và cái nhìn thù hận của em trai. Từng lời nói đều như lưỡi dao cứa vào vết thương lòng.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đạo cụ khẽ mở ra. Tiếng động nhỏ khiến chúng tôi giật mình, vội vàng quay lại.
Enhypen đang đứng ở cửa. Ni-ki đi đầu, theo sau là Jay, Jake, Sunghoon, Sunoo và Jungwon. Họ chắc hẳn đến đây để lấy đạo cụ cho buổi tập của câu lạc bộ nhảy.
Toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng tôi, từ lúc tôi nói về vết thương cho đến khi tôi kể về mẹ kế và thời điểm bố tôi tái hôn, dường như đã bị họ nghe thấy. Khuôn mặt của tôi vẫn còn nguyên vết bầm tím, chưa kịp che đậy. Ánh mắt của họ lướt qua tôi, rồi dừng lại ở những vết thương trên cánh tay tôi.
Không khí trong phòng đạo cụ trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Enhypen không nói một lời nào. Họ chỉ đứng đó, lắng nghe, ánh mắt phức tạp. Ni-ki nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy không còn sắc lạnh như mọi khi. Thay vào đó, nó chứa đựng một sự thấu hiểu, một sự đồng cảm sâu sắc đến khó tả. Jay nhíu mày, vẻ mặt đầy suy tư. Jake và Sunghoon nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi. Sunoo và Jungwon, những người thường xuyên đùa giỡn, giờ đây cũng im lặng một cách bất thường, ánh mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng và lo lắng.
Tôi vội vàng kéo vạt áo đồng phục lên, che đi những vết bầm tím trên cánh tay. Khuôn mặt tôi nóng bừng, không chỉ vì vết thương mà còn vì sự xấu hổ tột độ. Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Ni-ki, rồi lướt qua từng gương mặt của Enhypen đang đứng ở cửa. Trong ánh mắt họ, tôi đọc được sự bàng hoàng, sự thấu hiểu, và cả sự lo lắng.
Tôi nuốt khan, giọng nói lí nhí, gần như chỉ là một tiếng thì thầm: "Xin... xin các cậu đừng nói với ai nhé. Được không?"
Cả nhóm bạn của tôi cũng quay sang nhìn Enhypen, ánh mắt cầu khẩn. Họ cũng hiểu rằng việc này nếu bị lộ ra ngoài sẽ mang lại rắc rối lớn cho tôi.
Không gian trong phòng đạo cụ lại chìm vào sự im lặng. Ánh mắt của Ni-ki vẫn dán chặt vào tôi, như đang cố gắng đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, trái tim đập liên hồi. Tôi sợ họ sẽ từ chối, sợ họ sẽ coi thường tôi, sợ họ sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Jay là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh ấy khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Jake cũng gật đầu theo. Sunghoon vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh ấy cũng mang theo sự đồng cảm. Sunoo và Jungwon, những cậu bé hồn nhiên thường ngày, giờ đây cũng gật đầu một cách nghiêm túc và đầy thông cảm.
Cuối cùng, Ni-ki cũng lên tiếng. Cậu ấy không nói trực tiếp với tôi, mà nhìn sang Jay và Jake, rồi lại lướt qua từng thành viên trong nhóm. "Không ai được nói một lời nào." Giọng cậu ấy trầm khẽ, nhưng đầy kiên quyết, như một mệnh lệnh.
Tôi cảm thấy một gánh nặng vừa được trút bỏ. Nước mắt lại chực trào, nhưng lần này không phải vì đau khổ, mà vì sự nhẹ nhõm và biết ơn. Tôi gật đầu lia lịa, cố gắng kiềm nén cảm xúc.
"Cảm ơn các cậu," tôi lí nhí nói, giọng nghẹn ngào.
Ni-ki vẫn nhìn tôi một lúc lâu, rồi ánh mắt cậu ấy khẽ chạm vào vết bầm trên má tôi. Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy qua. Cậu ấy không nói thêm gì, chỉ quay người lại và cùng các thành viên Enhypen bước vào phòng để lấy đạo cụ.
Khi họ đi ngang qua, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Jungwon: "Thật tội nghiệp."
Tôi không biết Ni-ki có nghe thấy không, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự phức tạp trong ánh mắt cậu ấy khi cậu ấy lướt qua tôi. Họ lấy xong đạo cụ và rời đi, để lại chúng tôi trong phòng đạo cụ với những cảm xúc lẫn lộn.
Minju siết chặt tay tôi: "Hana, cậu không sao chứ? May mà họ hiểu chuyện."
Wonhee thở phào: "Đúng đó, tớ cứ sợ họ sẽ... Nhưng Ni-ki đúng là người tử tế."
Tôi chỉ gật đầu, lòng vẫn còn chộn rộn. Tôi không biết Ni-ki và các thành viên Enhypen sẽ nghĩ gì về tôi sau chuyện này. Nhưng ít nhất, họ đã không phán xét, và họ đã giữ bí mật cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro