CHƯƠNG I - Phần 3
Philip cuối cùng đã đến nơi, con đường nằm trên lãnh địa của Nam tước Delvin. Hắn đã dẫn lính của mình hành quân từ hôm qua và cắm trại qua đêm, ở địa điểm cho cuộc tấn công. Theo thông tin hắn nhận được, đoàn xe của Vương quốc Ma thuật sẽ đi qua đây.
Ngồi trên lưng ngựa, Philip nhìn xuống những đội lính đang xếp thành hàng của mình.
Chúng là những binh lính, hay chính xác hơn là đám nông dân, dưới sự chỉ huy của hắn.
Hắn tập hợp được khoảng 50 người.
Hắn đã ban bố mệnh lệnh cho toàn bộ lãnh địa của mình, nhưng không nhiều người đáp lại lời kêu gọi. Câu trả lời phổ biến nhất hắn nhận được là họ đã phục vụ nghĩa vụ quân sự bắt buộc nên không cần phải đáp lại lời kêu gọi của hắn.
Thật sự thì, việc này khiến Philip buồn lòng.
Kế hoạch đã được đặt ra nhằm đem lại sự thịnh vượng trong tương lai cho vùng đất của chúng, cho lợi ích của tất cả những người sống ở đó. Ngoài ra còn có rất nhiều chiến lợi phẩm tiềm năng, mà Philip đã nghĩ đến và ban bố rằng nó sẽ được phân phát cho mọi người. Tuy nhiên, đã không có kẻ nào tình nguyện.
Bọn chúng quá ngu dốt.
Một đám ngu dốt thậm chí còn không thể nhận thức được những thứ có thể đem lại lợi ích cho bọn chúng. Không, đây chính xác là lí do tại sao chúng cần phải được dẫn dắt và lãnh đạo bởi một thiên tài như mình.
Mặc dù đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân, nhưng hắn vẫn không thể ngăn được việc điên tiết lên với những kẻ không hiểu được suy nghĩ của mình. Hắn đã nghĩ đến việc bắt ép bọn chúng, nhưng điều đó chắc chắn sẽ khiến lão già nhà hắn tức giận, kẻ chẳng mấy nữa sẽ không còn trên cõi đời này.
Sau cùng thì, hắn đã trả trước cho chúng bằng số tiền mượn từ Hilma.
Sau tất cả những khó khăn đó, hắn đã tập hợp được năm mươi người, nhưng đây là một đám có vẻ còn yếu hơn cả mấy ông già, với thể trạng yếu đuối yếu đuối, hoặc những kẻ kiêu ngạo thích đánh đấm và có thể nói là rất khó kiểm soát.
Nói thẳng ra, chúng là những kẻ phiền toái và không một kẻ nào trong số đó đáng giá cả. Mặc dù vậy, Philip vẫn cảm thấy một sự phấn khích khó tả trong ánh mắt những người lính của mình.
Hắn có linh cảm rằng một bản anh hùng ca về mình sắp được lưu truyền rộng rãi. Không, nó đã bắt đầu rồi.
Rồi lãnh địa của hắn chắc chắn sẽ mở rộng, cùng với đó địa vị cũng sẽ phát triển theo. Hắn sẽ sớm đứng dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu tầm cỡ thế giới.
Hắn chuẩn bị giáng đòn đầu tiên vào Vương quốc Ma thuật, một kỳ tích chưa một ai có thể làm được. Là một kế hoạch nhằm kìm hãm Vương quốc Ma thuật, điều này chắc chắn sẽ giúp Philip được đánh giá cao bởi hoàng gia và nhận được cấp bậc xứng đáng với thành tích đó. Có lẽ hắn còn có thể cưới nàng công chúa xinh đẹp kia—
"—Vậy, lãnh chúa, chúng ta có thể tấn công chúng được chưa?"
Philip, người đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, đã bị kéo trở lại thực tại như thể có một xô nước lạnh tạt vào người.
Hắn lấy lại tỉnh táo và nhìn tên lính đã đặt câu hỏi.
Đó là một người đàn ông bình thường, khoảng 30 tuổi. Hắn mặc quần áo nhăn nhó và vì một lý do nào đó, đang cầm một cái xẻng gỗ. Thậm chí một cái chùy gỗ còn tốt hơn một cái xẻng, nếu không, ngay cả mấy cây gậy nằm quanh đây cũng vẫn tốt hơn. Philip muốn nói về việc đó, nhưng cái xẻng có lẽ là kết quả từ mệnh lệnh của hắn khi để họ tự mang vũ khí.
Thực tình, việc một số tên thậm chí còn không có nổi một cái gậy đã khiến Philip hơi đau đầu. Ngoài ra, cả đám xuất hiện như thể đây là một đám cướp nghèo khổ. Có lẽ họ thậm chí có thể khiến kẻ địch thực sự nghĩ như vậy.
Đám lính xung quanh rõ ràng đồng ý với người đàn ông đó, vì họ đều quay đầu nhìn về phía hắn như thể muốn nói "yeah, tôi cũng đang nghĩ thế."
"Được thôi, đây là nước đi nhằm cứu lấy Vương quốc."
"Uh, thưa lãnh chúa, chúng tôi không thực sự hiểu mấy thứ như cứu lấy Vương quốc, việc đó quá phức tạp cho những người như bọn tôi. Chúng tôi sẽ không bị trói lại và chặt đầu đâu, phải không?" Một tên khác lên tiếng, và ngay sau đó những người khác bắt đầu hưởng ứng "yeah".
Philip ngạc nhiên trước những câu hỏi thể hiện sự thiếu hiểu biết hoàn toàn về công lý.
—Chính xác vì có rất nhiều người như họ tồn tại, nên một người tài năng như mình phải lãnh đạo họ. Không ai nghe theo kế hoạch của mình về việc quản lý các trang trại vì những người này chỉ có thể nhìn được bề nổi của mọi thứ...
"Ta đã nói rằng đó chẳng phải vấn đề, các người điếc hết sao?"
"...Không, bọn tôi không."
Đám lính không bị thuyết phục, sự bất mãn của chúng có thể dễ nhận ra.
Có lẽ hắn nên xử tử ai đó để cảnh cáo những kẻ khác, nhưng điều đó sẽ khiến hắn trông như thể đã mất đi khả năng chỉ huy bọn chúng. Hắn sẽ mất đi phẩm giá của mình nếu không thể khiến chúng làm việc bất chấp những rủi ro liên quan.
Khi Philip hoảng loạn và không biết phải làm gì, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa lao đến. Hắn quay đầu lại và thấy hai kỵ sĩ đang phi nước đại về phía mình. Khuôn mặt của cả hai được che kín chỉ để hở đôi mắt, nhưng hắn vẫn biết họ là ai.
Hai người đó dừng lại từ phía xa và vẫy tay về phía hắn.
Tại sao bọn họ không đến đây? Chẳng phải bọn họ nên đến chỗ mình thay vì ngược lại hay sao? Philip đoán có lẽ họ muốn trao đổi với hắn những thứ cần được giữ bí mật.
"Hm, ta đoán là ta phải đến đó."
Cuối cùng hắn đã có thể cảm thấy tốt hơn một chút khi nói ra những điều đó một cách kiêu ngạo và do đó biểu cảm của hắn cũng thả lỏng hơn.
Philip tiến về phía họ trên lưng ngựa. Hắn đã từng luyện cưỡi ngựa vài lần, vì vậy giữ con ngựa đi trên một đường thẳng chẳng khó khăn gì.
"Nam tước, ngài chuẩn bị đến đâu rồi?"
Khuôn mặt người đàn ông được che đi bởi mặt nạ nên rất khó để nhận ra, nhưng đánh giá từ giọng nói và vóc dáng, người này hẳn là Nam tước Delvin, hay vẫn gọi là Wayne.
Trang phục của anh ta, trái lại, chẳng giống với trang phục của một nam tước chút nào.
Bộ giáp có chút bẩn thỉu cùng với một thanh kiếm treo trên thắt lưng. Con ngựa của anh ta trông buồn chán và thiếu sức sống, giống như một con ngựa trong nông trại thay vì một con ngựa chiến. Bên cạnh anh ta là Nam tước Rokerson, hay Igthorn, hai người trông có vẻ giống hệt nhau. Ngoại hình của họ giống nhau đến nỗi ngay cả những con ngựa của họ trông cũng tương tự.
Không giống như Philip, người có đươc sự hỗ trợ về tài chính, họ hẳn phải khá là nghèo. Philip nghĩ về thời gian hắn thấy họ mặc những bộ quần áo tồi tàn, và cố hết sức để che giấu đi biểu cảm tự cao sắp hiện lên mặt.
Chà, bây giờ mình phải tránh để cho hai kẻ thảm hại này nhận thấy việc mình đang bực mình bởi sĩ khí tệ hại của đám lính. Đúng là phiền phức.
Hắn, người có địa vị cao hơn, phải cho những kẻ dưới mình thấy chính xác điều gì khiến hắn vượt trội hơn họ. Philip phải hành động như một hình mẫu cho xã hội, và đám thấp kém phải theo Philip. Bằng cách đó, thế giới có thể vận hành trơn tru.
"Chỉ có hai người thôi sao? Lính của mấy người đâu?"
"Chúng tôi đã cho họ sẵn sàng, phải không?"
"Chính xác, lính của chúng tôi sẽ ở bên cánh của Philip-kakka và lập Đội hình cánh hạc."
"Oh! Đội hình cánh hạc!"
Ngay cả Philip cũng biết về đội hình đó. Triển khai một đội hình phổ biến như vậy khiến hắn rất hài lòng; như thể hắn đã trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện nào đó.
"Rồi, nếu mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng xấu hãy phân tán về phía bên trái và bên phải. Kẻ thù sẽ không chia nhỏ ra nếu chúng ta chỉ chạy theo một hướng duy nhất. Nhớ tản ra càng xa nhau càng tốt khi rút lui."
"Tôi hiểu. Ổn mà, anh không phải—"
"—Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta quyết định xem ai sẽ đi hướng nào hay sao? Một cuộc rút lui giữa lúc giao chiến sẽ rất khó khăn. Điều này đúng với cả Philip-kakka nữa. Ngài định sẽ chạy theo hướng nào?"
Họ nói như thể đã nhìn thấy trước thất bại của hắn, điều đó khiến Philip hơi buồn.
"Vậy hai người thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ thua?"
"Không không, không phải vậy, Philip-kakka. Ngài đã nghe nói về chiến thuật sử dụng một cuộc rút lui để tiêu diệt tất cả những kẻ thù đang bị phân tán khi truy đuổi chưa?"
"—Ah, aha, đúng vậy, tôi hiểu rồi."
Oh mình hiểu rồi, Philip chấp nhận lời giải thích của họ, nhưng vì sẽ khá khó xử để thừa nhận sự thiếu hiểu biết của bản thân, hắn hành động như thể đã biết về chiến thuật này.
"Đúng như tôi nghĩ, ngài thực sự biết về nó. Well ngài thấy đấy, đó là kết hoạch, trong đó bao gồm việc rút lui có chiến thuật."
Well nếu đã vậy... Khi Philip chuẩn bị thảo luận về cách rút lui, hắn nhận ra rằng có một thông tin quan trọng đã bị bỏ qua.
"Trước khi trả lời, tôi có một câu hỏi. Hai người chưa nói với tôi lực lượng của mình. Cả hai dẫn theo được bao nhiêu người vậy?"
"Mỗi người bọn tôi dẫn theo khoảng 75 lính."
Philip bất ngờ khi số lượng người mà họ tập hợp được nhiều hơn hắn đồng thời một suy nghĩ chợt lướt qua tâm trí hắn Với số lượng như vậy, rút lui theo hướng nào chẳng như nhau. Philip đã tự nhủ rằng, dù sao thì đây cũng là lãnh địa của họ, nên sẽ không khó để làm được điều đó. Nếu đây chỉ đơn giản là vấn đề số lượng, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, vấn đề nằm ở những cân nhắc trước đó của họ. Philip ước tính rằng hắn có thể đã tập hợp ít nhất là gấp đôi số đó nếu đây là lãnh địa của hắn.
"...Nếu lực lượng của chúng ta hùng hậu như vậy, chẳng phải sẽ hợp lí hơn nếu chúng ta tấn công cùng lúc hay sao? Sau cùng thì, ta có khoảng 200 người ở đây."
"Cũng có thể coi đó là một lựa chọn, nhưng đó không phải là Đội hình cánh hạc. Để có thể trở thành một đội hình cánh hạc, binh lính của Philip-kakka sẽ phải tiến lên trước với lực lượng của chúng tôi sát cánh hai bên."
"Ahh, đó là lí do tại sao!"
Đúng vậy, đó là lí do. Hắn gần như đã quên mất việc đó.
Wayne buông một tiếng thở dài. Vì khuôn mặt anh ta hoàn toàn bị che kín, không ai có thể biết biểu cảm hiện tại của anh ta như nào.
"Tôi mừng là ngài hiểu. Giờ thì, chúng ta sẽ rút lui theo những hướng nào đây?"
"Ah, được rồi. Vậy thì chúng ta sẽ rút lui theo hướng của Igthorn-kakka."
"Vậy là hướng về phía sườn trái, tôi hiểu. Sau đó, tôi sẽ phải yêu cầu ngài bám sát theo kế hoạch chiến đấu mà chúng ta đã thảo luận trước đó. Nhân tiện, xin hãy cảnh giác với các cung thủ, không phải là hiếm khi những con ngựa giẫm chết chủ nhân khi chúng bị trúng tên."
"Miễn là tôi còn mặc bộ giáp này, tôi sẽ ổn ngay cả khi bị ngựa giẫm phải. Đây là một vật phẩm cao cấp được chế tạo bởi một thợ rèn nổi tiếng và được yểm phép bởi các ma thuật sư."
Bộ áo giáp Philip vốn là một món quà từ Hilma. Bộ giáp đã được yểm các loại ma thuật giúp tăng khả năng phòng thủ của nó, khiến nó vượt xa bộ áo giáp gia truyền của gia tộc hắn. Mặc dù đã nhận được món quà này khá lâu rồi, hắn chưa bao giờ có cơ hội dùng đến. Đây sẽ là màn ra mắt đầu tiên của nó.
Hai người kia chắc chắn không thể có được một bộ giáp chất lượng cao như vậy. Philip phải cố gắng hết sức để ngăn giọng nói của mình trở nên tự phụ.
"Ngay cả như vậy, thận trọng vẫn là tốt nhất. Mọi thứ sẽ vô nghĩa nếu Kakka bị giết trong lúc giao tranh. Sự thật là vậy."
"Đúng vậy, vì Philip-kakka là chỉ huy của chúng ta."
"Ngay cả khi ngài mặc một bộ áo giáp tuyệt vời như vậy, vẫn có những khe hở mà một mũi tên có thể chẳng may lách qua. Ngoài ra, dù bộ giáp có bền đến đâu, nó cũng không thể chống lại tất cả các loại phép thuật. Xin đừng lơ là cảnh giác vì bộ áo giáp, sau tất cả, Philip-kakka là chỉ huy của chúng tôi."
Những cảnh báo lặp đi lặp lại của họ làm Philip rất bực mình, nhưng hắn hiểu ý của họ. Nếu chỉ huy bị giết thì trận chiến sẽ kết thúc, đó là lẽ thường.
Nghĩ đến việc hai người này thực sự đã xem hắn như là thủ lĩnh, Philip không khỏi mỉm cười.
"Tất nhiên, tôi hiểu."
"Ngoài ra, Philip-kakka sẽ triển khai đội hình của chúng tôi ở đâu? Sẽ quá nguy hiểm nếu triển khai trên đường. Tôi tin rằng tốt nhất là lui lại phía sau, theo cách đó chúng tôi có thể tới hỗ trợ ngài khi chúng ta phải rút lui. Ngoài ra, sẽ rất có ích nếu cho chúng tôi biết vị trí của ngài."
Ừm, ừm. Philip thấy khá hợp lí.
Nếu chỉ huy gặp nguy hiểm, nhiệm vụ của cấp dưới là phải nhanh chóng tới hỗ trợ. Mặc dù đây là điều cơ bản, Philip khá ngạc nhiên khi người đưa ra đề nghị này ngay từ đầu không phải là hắn.
Nếu là bình thường thì mình sẽ dễ dàng nghĩ đến những việc đó... chỉ là hiện tại mình đang quá phấn kích. Đây là lần đầu tiên mình chỉ huy một trận chiến quy mô như vậy.
Philip khẽ nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu.
"Có—, có chuyện gì sao?"
"Ah, không có gì. Tôi chỉ cố gắng kiềm chế cảm giác phấn khích đang cuộn trào trong tim."
"...oh—, tôi hiểu. Vậy sao...? Ừm, vậy thì Philip-kakka có muốn ngồi đợi đoàn xe?"
"Đầu tiên là—"
Philip cẩn thận kiểm tra hai phía xung quanh.
Con đường trải đá khá rộng, đủ chỗ cho hai toa xe tránh nhau. Con đường này dường như là một nguồn thu lớn cho Nam tước Delvin.
Có những khu rừng rậm rạp ở hai bên đường nhưng những điểm gần nhất với con đường nơi bọn cướp thường ẩn náu, đã bị dọn sạch hoàn toàn chỉ còn lại cỏ.
Khu rừng nằm dưới sự quản lý của con người, rõ ràng là lợn được thả rông để kiếm ăn hay tương tự, vì vậy họ không cần thiết phải cảnh giác với quái vật hay thú hoang.
Nếu đã là vậy—
"Chúng ra sẽ tổ chức mai phục trong rừng."
"Tôi hiểu. Nếu vậy, tôi có biết một vị trí lí tưởng. Ở đó, một mảng rừng nơi cành cây, cỏ dại và những thứ khác đã được dọn sạch, điều đó có thể giúp chúng ta rút lui dễ dàng trên lưng ngựa. Ngài nghĩ sao?"
"Có một nơi như vậy sao?"
"Đúng vậy. Khi Philip-kakka quyết định tiến hành một cuộc phục kích ở đây, chúng tôi biết một vị trí như vậy sẽ rất cần thiết, nên đã dành thời gian để chuẩn bị nó."
Philip đã nhiều lần chọn con đường này cho cuộc phục kích trong các cuộc họp trước đó của họ. Sau đó, hắn đã hỏi Wayne và Igthorn về ý kiến của họ, cả hai luôn đồng tình với Philip. Chắc hẳn sau đó họ đã phải rất cố gắng để chuẩn bị nơi đó.
"Vậy thì tôi thực sự lấy làm cảm kích."
"Ngài không cần phải làm thế, dù sao thì ngài cũng đã nhận lấy rủi ro khi dẫn đầu cuộc tấn công, những gì chúng tôi làm đơn giản chỉ là chia sẻ bớt gánh nặng, phải không?"
"Đúng như Wayne-kakka vừa nói!"
Cả hai dẫn Philip tới bìa rừng và nó đúng như họ đã đề cập. Sẽ không có vấn đề gì khi phi nước đại với điều kiện mặt đất như vậy.
Sau khi thảo luận xong với họ, Philip về lại chỗ đám lính của mình.
Philip đổ mồ hôi không ngừng do bộ áo giáp, và vì mặt đất ở đây không bằng phẳng, mũ giáp của hắn có thể gây mất thăng bằng và khiến làm hắn ngã ngựa.
"Whooo, whooo"
Philip thở khò khè khi cởi mũ giáp để kẹp ở dưới thắt lưng. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay và bắt đầu lau trán một cách cục cằn.
Philip cảm thấy như bộ giáp là một thất bại. Mặc dù khả năng phòng thủ của một bộ giáp là thứ quan trọng nhất, nhưng tính cơ động cũng không nên bị xem nhẹ. Hắn dường như nhớ rằng có những ma thuật làm nhẹ áo giáp, hắn sẽ phải yêu cầu những thứ đó trong tương lai. Hoặc có lẽ là một ma thuật ngăn đổ mồ hôi khi đang mặc áo giáp.
Hắn nên nói với Hilma về nó lần tới khi hắn về thủ đô.
Sau khi ghi nhớ những điều này vào đầu, hắn quay trở về và nhận thấy đám lính đang phát chán vì chẳng có gì làm.
"Thứ lỗi cho ta vì đã khiến các người phải chờ đợi."
"—Thưa ngài. Người đàn ông che mặt kia là ai vậy ạ? Trông hắn như một tên cướp vậy. Liệu có phải chúng ta đang bị gài bẫy?"
"Không thể nào, người đó rõ ràng là một quý tộc đáng ngưỡng mộ của Vương quốc. Hãy thôi đề cập đến vấn đề ngoại hình. Không phải mọi quý tộc đều có thể mua được một bộ giáp toàn thân."
Thêm vào đó, trong Trận chiến ở đồng bằng Katze, các gia đình quý tộc không chỉ mất đi người kế vị mà còn cả vũ khí và áo giáp gia truyền. Gia tộc của Philip cũng như vậy, nếu hắn làm mất bộ áo giáp này, sẽ rất khó để có được một thứ tương tự.
Mặc dù có vẻ như đám lính không tin vào lý luận của hắn, nhưng chẳng cần phải khiến chúng chấp nhận nó.
"Được rồi! Hãy chờ ở đây đến khi đoàn xe tới! Khi đó, chúng ta sẽ tấn công ngay lập tức!"
Philip không nghe thấy một tiếng hưởng ứng nào liền lên giọng.
"Các ngươi hiểu chứ!!?"
"Chúng tôi hiểu..."
Mặc dù mọi người trả lời một cách chống đối, nhưng giọng đồng thanh của chúng vẫn đủ lớn để có thể nghe thấy.
Philip không thỏa mãn với những kiểu hưởng ứng như vậy, nhưng đành mặc kệ. Dù sao đây cùng là lần đầu chúng ra trận, chẳng có gì lạ khi chúng không được như kì vọng.
Để có thể trở thành những người lính xuất sắc, chúng sẽ phải tập trung vào những vấn đề trước mắt.
Chìm vào những suy nghĩ này, hắn thả mình lên mặt đất như thể cơ thể đã chịu thua trước mong muốn được nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro