CHƯƠNG I - Phần 8

"Thần có một câu hỏi," Shalltear nói khi cô giơ tay mình lên, "Thần không chắc rằng mình hiểu~arinsu. Ngay cả khi tên quý tộc ngu ngốc đó bị thao túng để gây chuyện, hành động của hắn không phải là một cuộc tấn công chống lại Vương quốc Ma thuật hay sao? Vậy, chẳng phải chúng ta nên sử dụng đó như cái cớ để tiến hành một cuộc xâm lược toàn diện với Vương quốc~arinsu? Nếu đó thực sự là cái bẫy được một kẻ nào đó đặt ra, chúng ta không thể chỉ đơn giản là nghiền nát nó sao?"

"Đúng thế, chúng ta nên làm vậy nếu như thật sự không có kẻ nào đứng sau việc này... nhưng... hmm." 

Albedo liếc nhìn Demiurge, thúc giục anh ta trả lời, "Đúng vậy." Demiurge nhìn về phía Ainz trước khi quay ra nhìn các Thủ vệ.

"Khá là khó để tìm ra sự cân bằng phù hợp khi xử lý tình huống này. Mặc dù bây giờ đã có được cái nhìn sâu sắc hơn nhờ có Ainz-sama, chúng ta hiểu rằng tên quý tộc kia đã thực hiện hành động đó mà không suy nghĩ gì đến hậu quả. Nhưng nếu chúng ta trừng phạt hắn ta quá nhẹ nhàng, Vương quốc Ma thuật sẽ bị các quốc gia khác xem thường. Vì vậy, mọi người hãy nghĩ xem, đâu mới là sự trừng phạt phù hợp cho một kẻ dám tấn công đoàn xe treo cờ của Vương quốc Ma thuật— thứ tượng trưng cho chính Ainz-sama— và dám làm nhơ bẩn hình ảnh về Ainz-sama?"

"Chúng ta nên giết hắn."

"Yeah, tôi cũng nghĩ Onee-chan nói đúng."

"Đúng vậy. Mọi thứ nên như vậy. Giờ thì, tôi phải hỏi mọi người. Phải chăng chúng ta sẽ chỉ đơn giản là bỏ qua sau khi xử lí xong tên tội phạm kia?"

"Không. Thể. Được. Chủ. Nhân. Của. Hắn. Cũng. Phải. Trả. Giá. Cho. Tội. Lỗi. Này"

Cocytus gật đầu trong im lặng.

Ainz chưa bao giờ cảm thấy sốc như vậy từ trước đến giờ.

Mặc dù cũng khá ngạc nhiên khi những Thủ vệ lại phản ứng thái quá như vậy, nhưng không phải là chuyện gì bất thường khi xem xét đến tính cách của họ. Điều khiến Ainz thật sự sốc là cách họ ghi nhận câu bình phẩm vô thưởng vô phạt của anh về tên quý tộc kia như sự thật hiển nhiên.

Thật sự mà nói, điều đó khá là đáng sợ.

"Đúng vậy, tôi cũng đồng ý với Shalltear. Để bọn chúng có thể ngu ngốc đến mức đem Ainz-sama ra làm trò đùa, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải đưa ra một hình phạt thích đáng cho toàn bộ Vương quốc! Nhưng, sau cùng thì..."

"Ain-sama đã từng nói rằng 'cai trị một quốc gia đã bị hủy hoại sẽ có hại cho danh tiếng của chúng ta.' Tôi cũng nghe nói rằng Ainz-sama không có hứng thú khi thống trị trên một đống tro tàn, vì vậy chúng ta nên cố gắng hết sức để tránh điều đó."

Sau khi nghe những điều Demiurge vừa nói, Albedo gật đầu.

Ainz có hai câu hỏi trong đầu cần giải đáp.

Đầu tiên, anh đã từng nói những thứ như vậy trước đây?

Nếu tiến hành khảo sát một trăm người ở Nazarick về câu hỏi, "Ai là người đúng, Ainz hay Demiurge?" có lẽ đa số, không, 99 người trong số họ sẽ chắc chắn rằng đó là Ainz. Chỉ một người duy nhất sẽ chống lại quan điểm này và người đó không ai khác ngoài Ainz Ooal Gown.

Nhưng làm thế nào anh lại có thể trở nên đáng tin cậy đến vậy trong khi anh thậm chí còn không thể nhớ những gì đã xảy ra một tuần trước?

Đó là lý do tại sao, mặc dù Ainz không có chút  hồi ức gì về điều này, nếu Demiurge đã nói như vậy, anh hẳn đã nói điều gì đó tương tự trong quá khứ. Nếu vậy thì chỉ có một cách duy nhất để tiếp cận vấn đề này.

"Thật đúng như mong đợi, ngươi vẫn nhớ những lời ta đã nói. Demiurge, ngươi khiến ta hết sức hạnh phúc."

"T-Thần cũng nhớ!"

"Thần cũng vậy, Ainz-sama."

"Um. Um. Shalltear, Aura. Ta cũng rất biết ơn hai ngươi."

Anh không biết chắc được liệu họ có thực sự nhớ không hay chỉ đơn giản là hùa theo Demiurge, giống như những gì anh đang làm.

Nói về điều đó, làm thế nào mà họ vẫn chưa nhận ra sự thật rằng anh không xứng đáng? Anh thực sự giỏi diễn xuất đến vậy sao?

Đã rất lâu kể từ khi anh đến thế giới này với tư cách là chúa tể tối cao của Nazarick. Anh đã hành xử như một chúa tể của họ suốt thời gian qua. Lẽ ra họ nên nhìn thấu chiếc mặt nạ 'chúa tể tối cao' mà anh vẫn luôn mang trên mình, họ đáng lẽ đã phải nhận thấy bản chất vô dụng của Satoru.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục trong khi anh đang chìm trong đau đớn.

"Vì vậy, để phù hợp với mong muốn của Ainz-sama, chúng ta sẽ không trừng phạt toàn bộ Vương quốc. Tuy nhiên, chúng ta không thể bỏ qua cho bọn chúng chỉ với một sự trừng phạt nhẹ nhàng. Chúng ta cũng sẽ phải tạm dừng hoặc từ bỏ hoàn toàn kế hoạch hiện tại. Ít nhất thì nó cũng sẽ cần phải sửa đổi rất nhiều."

Ainz không thể không cảm thấy tội lỗi trước thực tế là trong tâm trí họ những lời nói của anh quan trọng đến vậy.

"...Vậy đó là lí do. Nhưng, Demiurge, liệu có thực sự phải từ bỏ kế hoạch hiện tại?"

Demiurge, Albedo và trợ lý của họ ở Vương quốc sở hữu một trí tuệ thiên tài đến khó hiểu dưới góc nhìn của Ainz. Liệu kế hoạch đỉnh cao của họ thực sự đã thất bại? Nếu là thế, anh phải ghi nhớ những gì anh nói với họ từ giờ trở về sau. Có lẽ tốt nhất là anh nên ngậm miệng lại. Vậy, với trường hợp hiện tại, anh hỏi lại,

"Chúng ta thật sự từ bỏ kế hoạch của mình? Kế hoạch Cây gậy và củ cà rốt?"

"..."

Demiurge nhìn về phía Ainz với vẻ mặt ngơ ngác, anh đã thấy biểu hiện này nhiều lần trước đây. Đó là biểu hiện cậu ta vẫn làm khi cố gắng tìm ra ý nghĩa thực sự đằng sau lời nói của anh, như thể tất cả đều là những từ ngữ được thốt ra bởi người với trí tuệ ở một tầm vóc hoàn toàn vượt trội.

Sai rồi. Demiurge. Ta chỉ đang cố xác nhận lại những điều ngươi vừa nói thôi. Không có ẩn ý gì trong đó cả. Ngươi nên hạ nhiệt bằng cách đi tắm hay làm gì đó trước đi.

Những suy nghĩ đó biến mất ngay trước khi Ainz có cơ hội nói ra. 

Một linh cảm khó chịu xuất hiện trong tâm trí anh, đúng như Ainz đã dự đoán, Demiurge đứng đó như thể vừa nhận ra một điều gì đó quá đỗi kinh ngạc.

"...Không chờ đã, có lẽ nào... Ainz-sama. Có lẽ nào ngài có cùng một ý định như khi ngài đưa Đế chế về dưới sự thống trị của chúng ta?"

Vậy là linh cảm của anh đã đúng.

Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Ainz bắt đầu hét lên với Demiurge trong tâm trí, kiểu suy luận chết tiệt nào đã đưa ngươi đến với cái kết luận đó vậy hả?

'Không, không phải vậy,' là câu trả lời tốt nhất, phải không? Nhưng phản ứng như vậy liệu có thực sự phù hợp?

"—Đúng là vậy."

Sau khi ngập ngừng một lúc khá lâu, đây là câu trả lời của anh. Vì một số lý do không rõ, đôi mắt của Albedo giờ đã mở to y như Demiurge.

Thế này hơi, không, thế này thật sự quá sức đáng sợ.

"Thần hiểu... vậy đó là lí do tại sao Ainz-sama đã nhiều lần chỉ dẫn cho chúng thần làm như vậy... xin hãy tha thứ cho thuộc hạ của người vì đã không nhận ra điều đó ngay lập tức, thần đã khiến cho ngài phải thất vọng."

"Không, Demiurge. Làm sao mà một người như anh, không, làm thế nào mà những kẻ như chúng ta có thể hy vọng hiểu được toàn bộ kế hoạch tài tình của Ainz-sama? Việc quên mất rằng, mọi nước đi của Ainz-sama đều đã được tính toán để giải quyết mọi khả năng có thể xảy ra, chính là thất bại lớn nhất của chúng ta."

"—Đúng vậy. Để có thể áp dụng chính sách 'Cây gậy và củ cà rốt' ở tầm cỡ quốc gia. Đúng như mong đợi về Ainz-sama của chúng ta. Đúng như kì vọng về thủ lĩnh của các Đấng Tối cao..."

Hmph. Ainz tự cười vào mặt mình.

Anh không còn có thể hiểu nổi hai người kia đang nói cái gì nữa.

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Có thể nào hai người này đã nhận ra sự bất tài của Ainz và chỉ đang cố bao che cho anh?

Cả hai người họ đều là những thiên tài. Sự thật là, mình thậm chí còn không thể đánh giá được họ thông minh hơn mình nhiều như thế nào. Những người như họ sẽ tiếp tục nhầm lẫn sự ngu ngốc của mình với trí tuệ thiên tài bao lâu nữa đây? Không, điều đó dường như là không thể!

"Ainz. Sama. Chính. Là. Người. Có. Trí. Tuệ. Vĩ. Đại. Nhất. Ở. Nazarick."

"Đúng vậy, anh nói hoàn toàn chính xác, Cocytus. Đối với Ainz-sama, một người có khả năng lập kế hoạch trên quy mô hàng thiên niên kỷ và vô số năm sau đó trong tương lai, một thứ chỉ ở quy mô vài năm không là gì cả."

"Eh? T-Thật vậy sao...? Đúng như mong đợi về Ainz-sama."

"Để có thể lập kế hoạch trước hàng thiên niên kỉ, thần thật sự... Ainz-sama."

Demiurge đang nói cái quái gì vậy?

Ai? Họ đã nói vậy khi nào? Làm thế nào mà một người có thể lập kế hoạch xa đến vậy trong tương lai cơ chứ? Đừng có tự suy diễn mọi thứ như vậy. Ainz kìm nén mong muốn hét lên những suy nghĩ trong đầu. Sẽ thật tệ nếu để hai đứa trẻ ngây thơ kia coi đấy là sự thật.

Tuy nhiên, vì đã hùa theo tất cả đề xướng của Demiurge, anh không biết cách tốt nhất để trả lời cậu ta bây giờ là gì. Thêm vào đó, nếu hiện tại anh phản đối, rất có thể nó sẽ tạo ra vấn đề trong tương lai.

Vậy là mình vẫn phải diễn như bình thường?

Nếu Ainz có khả năng biểu cảm trên khuôn mặt, có lẽ anh đã có một nụ cười đáng ngờ ngay bây giờ. Sau khi hành hạ bộ não của mình, anh đã tìm được một câu trả lời không xác nhận cũng không phủ nhận tuyên bố của Demiurge.

"Không, các ngươi lại tâng bốc ta quá rồi."

"Chủ nhân, ngài không cần thiết phải khiêm tốn như vậy~arinsu. Ôi, Ainz-sama thật vĩ đại!"

"Để. Có. Thể. Tính. Xa. Đến. Vậy. Trong. Tương. Lai... Không, Nếu. Không. Phải. Thế. Ngài. Ấy. Đã. Không. Thể. Trở. Thành. Thủ. Lĩnh. Của. Các. Đấng. Tối. Cao."

Không thể nào chịu đựng việc này thêm được nữa, anh đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Ainz đã đưa ra quyết định của mình.

"Giờ thì, khi mà chúng ta đã có được sự cho phép của Ainz-sama, hãy khiến Vương quốc phải nhận lấy hình phạt thống khổ nhất."

"Eh?"

Sao bây giờ lại có từ "thống khổ" xuất hiện ở đây? Ainz hoàn toàn bối rối.

Albedo chắp hai tay lại với nhau nở một nụ cười thánh thiện. Một Albedo hết sức đáng yêu và Demiurge đồng thanh nói,

"Đế quốc, những kẻ đã đầu hàng Ainz-sama ngay lập tức, đã được ban cho Củ cà rốt. Vương quốc, những kẻ đã không chịu đầu hàng, sẽ phải nhận lấy đòn roi từ chiếc Gậy. Bằng cách đó, chúng ta sẽ gửi đi một thông điệp cho những kẻ khác. Cây gậy và củ cà rốt, người dân của thế giới này sẽ phải đưa ra lựa chọn của mình. Wooo, mọi thứ đang càng lúc càng trở nên thú vị hơn. Ngài có nghĩ vậy không, Ainz-sama?"

"Uh..."

Hilma bị ném trở lại một cách thô bạo về nơi cô bị bắt đi. [Cánh cổng] thứ đưa cô về đã biến mất ngay khi cô vừa quay lại nhìn.

Cô quan sát xung quanh trong khi chăm sóc cánh tay va đập với mặt đất lúc bị ném ra ngoài. Cô đang ở trong căn phòng thông thoáng, rộng rãi quen thuộc.

Nơi này từng thuộc về người đứng đầu chi nhánh đánh bạc, biệt thự của Noah Zweden. Ban đầu, anh ta đã mua mảnh đất này với ý định xây dựng một sòng bạc ở tầng trên cùng, đương nhiên đó là thứ bất hợp pháp. Anh ta đã xây dựng xong biệt thự và mọi thứ liên quan, nhưng do những tình huống không lường trước được, phần còn lại của kế hoạch đã bị hủy bỏ.

Do vậy, căn biệt thự có rất nhiều căn phòng khổng lồ vốn phục vụ cho việc đánh bạc và Hilma đang ở trong căn phòng lớn nhất trong số đó.

Hilma cuối cùng cũng bình tĩnh lại và thở dài.

Cơ thể cô run lên trong vui sướng.

"Hilma!"

Những người bạn đồng hành của cô vội vã chạy đến. Có ba người khác trong phòng, bao gồm cả Özkuzu , người đã bấm chiếc chuông trên bàn.

Đôi mắt họ đẫm lệ.

Chắc chắn sắc mặt tái nhợt của họ đều vì đã lo lắng cho sự an lành của cô.

"Cô không sao chứ!? Mọi chuyện có ổn không!? Dạ dày của cô sao rồi?"

"Chúng tôi có một ít rượu vang! Cô muốn dùng chứ?"

"Những người còn lại sẽ đến đây sớm thôi!"

"Noah, Endio, and Özkuzu—" cả ba người im lặng khi nghe thấy giọng nói của Hilma, "—Tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lo lắng."

"Không cần để tâm với việc đó! Cô hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều thứ rồi, cô cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức."

Noah vừa lau nước mắt vừa nói. Hẳn là anh ta đang nghĩ rằng cô đã phải trải qua 'việc đó', hoặc thứ gì đó kinh khủng không kém. Hilma đành phải tự giải thích.

"Tôi đã không phải trải qua 'việc đó', họ không làm gì tôi cả."

Bầu không khí trở nên ngột ngạt khi những người đồng đội xung quanh cô có những biểu cảm bối rối như muốn nói, một chuyện như thế có thể thực sự xảy ra hay sao?

"Tôi thậm chí đã được gặp mặt Bệ hạ, Vua Pháp sư Bệ hạ."

Đôi mắt rơm rớm nước mắt của Hilma bật khóc không ngừng.

"Vua Pháp sư Bệ hạ..."

Khi cái tên mang theo nỗi kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi được nhắc đến, Endio đã đưa tay ra cầu nguyện một vị thần mà anh thậm chí còn chưa bao giờ tin, trong khi hai người kia bắt đầu điên cuồng nhìn quanh phòng.

Có lẽ họ đang cố gắng tìm xem liệu có bất kỳ kẻ nghe trộm nào, mặc dù họ chưa bao giờ phát hiện ra ai. Đó là kiến thức cơ bản khi cho rằng luôn có khả năng ai đó đang rình rập xung quanh.

"Cô đã gặp— không, cô được diện kiến ngài ấy? Thật mừng là cô vẫn còn có thể trở về sau đó."

"Ufufu..."

Hilma, vẫn còn đang khóc, trả lời với một nụ cười.

Mặc dù đều đã được diện kiến Vua Pháp sư trước đây, bọn họ đã cúi đầu suốt khoảng thời gian đó và không ai thực sự được nhìn thấy khuôn mặt của ông ta.

Tuy nhiên, từ thông tin họ thu thập được và lời kể lại của những kẻ đã lén liếc trộm, Eight Fingerers, bao gồm cả Hilma, đã đi đến kết luận không thể nhầm lẫn rằng Vua Pháp sư mang diện mạo của một ác quỷ. Không, ông ta đơn giản là một ma pháp sư, người sẽ sử dụng những phương thức tra tấn khủng khiếp và có thể tàn nhẫn nghiền nát đội quân của Vương quốc.

"Bệ hạ... Bệ hạ thực sự xứng đáng là một đấng quân vương. Không chỉ khoan dung với những lỗi lầm của tôi, mà Ngài còn trị vì với lòng nhân hậu."

Đột nhiên thế giới xung quanh họ như ngưng đọng lại.

Noah bị sốc mất một lúc, nhưng rồi anh nhắm mắt lại như muốn bày tỏ sự thương hại của mình.

Thực tế, nếu ai đó nói điều này với Hilma trước đây có lẽ cô cũng sẽ nghĩ giống như họ bây giờ. Vậy đó là những gì đã xảy ra, tâm trí của cô ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại hoặc một cái gì đó tương tự.

Hai người đứng sau cô nói với đôi mắt đỏ ngầu, "Hilma... Tôi ít nhiều ghen tị với tình hình hiện tại của cô.", "Ahhh, nếu tôi mà ở đó với cô...", và những lời thương tiếc khác.

"Không, chờ đã nào. Có thể cô ấy đã bị yểm một loại ma thuật điều khiển trí não nào đó, Hilma, có phải vậy không?"

Noah không ngừng hỏi. Tất nhiên, bản thân cô biết rằng mình không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ phép thuật nào, nhưng đồng thời, cô không thể chứng minh điều đó một cách rõ ràng với họ. Vì thế, cô chỉ đơn giản là bỏ qua câu hỏi của anh ta và tiếp tục nói. Việc họ có tin cô hay không là tùy thuộc ở họ.

"Tôi đã không nghĩ rằng mình còn có thể sống sót mà trở về, lí do tôi còn có thể lành lặn về đây là nhờ có chủ nhân của chúng ta. Vua Pháp sư Bệ hạ— người thực sự xứng đáng để được gọi là một vị vua. Nếu chủ nhân của chúng ta không ở đó..."

Có lẽ cô sẽ buộc phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra. Có lẽ— không, chẳng nghi ngờ gì, cô chắc chắn sẽ bị liên lụy vì hành động ngu dốt của tên đó và phải nhận lấy một hình phạt khủng khiếp. Thủ tướng của Vương quốc Ma thuật, Albedo, chắc chắn sẽ làm vậy.

Nếu bản thân ở vị trí đó, cô cũng sẽ khiến kẻ chịu trách nhiệm cho việc này phải nhận lấy hình phạt không chỉ là cái chết mà phải đau đớn và thống khổ. Vì vậy, từ góc nhìn của cô, quyết định của Vua Pháp sư nhân từ hơn rất nhiều so với quyết định mà cô sẽ đưa ra.

"...Hilma. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn bài diễn văn của cô về sự nhân từ của Bệ hạ, nhưng việc đó không giống với chính sách Cây gậy và của cà rốt của ngài ấy."

"Vậy sao...? Ummm, có lẽ thế."

Mặc dù nói như vậy, Hilma không tin đó là sự thật.

Hilma có thể nhìn thấu những suy nghĩ của người khác bằng cách quan sát sự thay đổi trong giọng điệu, biểu cảm và những mối quan tâm của họ.

Đây không phải một năng lực gì đặc biệt mà là thứ cô đạt được nhờ trải qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm. Nó chính xác ở một mức độ nhất định và nếu những cảm giác đó là đúng, thì Vua Pháp sư và Albedo đã không diễn trò Cớm tốt / Cớm xấu. Lý do tại sao cô không hoàn toàn chắc chắn về phán đoán của mình là bởi thật khó để đọc được những suy nghĩ của Vua Pháp sư khi ông ta chẳng hề có biểu cảm gì trên mặt. Dù vậy, vẫn có khả năng các giả định đó là chính xác.

"Đúng vậy. Rốt cuộc thì vì cũng đã từng làm như vậy trong quá khứ nên tôi đã khá quen thuộc với nó. Nhưng... ahh, với những người đã phải nếm trải đòn roi do cây Gậy gây ra, Củ cà rốt mới ngọt ngào làm sao. Có lẽ chúng ta đã bị lừa dối, có lẽ Vua Pháp sư Bệ hạ là một sinh vật đáng sợ không thể đồng cảm với con người và những thuộc hạ của ngài ở đó để đảm bảo rằng ngài sẽ không đi quá giới hạn. Mặc dù vậy, tôi vẫn tin tưởng vào ngài. Không... chính xác là tôi muốn được tin vào ngài ấy."

Những người phụ nữ dễ dàng bị đàn ông lừa gạt và sau đó bị hủy hoại là thứ mà Hilma đã nhìn thấy quá nhiều lần. Cô biết rằng hiện tại mình không khác gì những người phụ nữ rắc rối mà cô từng thấy trong quá khứ. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể cưỡng lại được sự cuốn hút của Vua Pháp sư.

"...Hilma. Cô đã gặp gỡ vô số loại người. Cô có khả năng đánh giá người khác tốt nhất trong số chúng ta, đặc biệt là đánh giá đàn ông. Nói thật cho chúng tôi biết, Vua Pháp sư Bệ hạ là người như thế nào?"

Là một ả điếm cao cấp, đúng là cô đã nhìn thấy tất cả loại đàn ông trên đời, đặc biệt là những kẻ có địa vị cao hoặc có quyền lực lớn. Cô nhìn thấy kiểu đàn ông đó thường xuyên đến mức khó chịu.

Nếu cô so sánh và đối chiếu họ thì—

"Nếu tôi có thể mô tả ngài ấy bằng một cụm từ duy nhất, đó sẽ là 'một chúa tể nhân từ'. Ngài ấy với trí tuệ tuyệt vời có thể suy nghĩ và phán đoán nhưng cũng đồng thời có sự mềm dẻo, linh hoạt để thay đổi phù hợp với những gợi ý mang tính xây dựng của cấp dưới. Ngài ấy không coi việc nhìn ngắm sự thống khổ của kẻ yếu như một sở thích, như những kẻ quyền lực khác. Làm thế nào để tôi có thể... đúng rồi, ngài ấy đơn giản là không tạo ra cảm giác đó, mấy người biết đấy? Tất nhiên, ngài vẫn sẽ đưa ra những hình phạt tàn nhẫn nếu cảm thấy chúng là cần thiết."

"Đó thật sự là những lời ca tụng mĩ miều, đặc biệt lại tới từ cô"

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Hilma, "ufufu."

"Đúng vậy. Mặc dù chủ nhân của chúng ta là Undead, ngài ấy cũng là hiện thân của công lý và lòng nhân hậu. Ngay cả khi có trở nên nhẫn tâm, ngài vẫn không hành xử tàn nhẫn. Rốt cuộc, thất bại đồng nghĩa với bị trừng phạt. Ngài ấy đã có thể giết tôi như một thông điệp tới những người còn lại, nhưng Bệ hạ đã không làm như vậy."

Cô không biết ai vừa nuốt nước bọt, nhưng âm thanh rõ ràng vang vọng khắp căn phòng rộng rãi.

"Tôi mong rằng Vua Pháp sư Bệ hạ sẽ mãi trị vì chúng ta. Nếu đó là chủ nhân của chúng ta, ngài ấy sẽ..."

Một sự im lặng buồn bã đè nặng lên trái tim họ.

"Ahhh..."

Ai đó phát ra một âm thanh tôn kính như khi một nhà truyền giáo nhìn thấy phép màu của chúa.

Họ không biết khi nào thì số phận nghiệt ngã sẽ xảy đến với mình, nhưng giống như những người vẫn sống trong nỗi sợ hãi thường trực, đây chính là sự cứu rỗi.

"Tôi hiểu... cô đang nói rằng chúng ta phải trung thành thậm chí còn hơn cả trước kia, phải vậy không?"

"Đúng vậy, Noah. Chúng ta nên làm thế... Nhưng Thủ tướng của Vương quốc Ma thuật, Albedo, vẫn là một chủ nhân khủng khiếp. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi viễn cảnh ngài ấy nói ra những từ ngữ mà Vua Pháp sư Bệ hạ đã nói với tôi..."

Mặc dù cô đã lầm bầm câu cuối cùng với chính mình, những người đồng đội đã nghe thấy toàn bộ lời nói của cô và hết sức ngạc nhiên.

Thật khó để có thể đọc được suy nghĩ của thứ ác quỷ được gọi là Albedo, nhưng trực giác đã mách bảo cô rằng có gì đó không ổn vào lúc đó.

Có lẽ đó là do trí não cô đã suy kiệt quá mức trong tình cảnh khắc nghiệt đó.

Trực giác của cô mách bảo rằng:

Mặc dù Vua Pháp sư có thể được coi như hình mẫu về một người cai trị từ bi, Albedo là kẻ chỉ coi con người như những món đồ chơi tầm thường.

Hilma thực sự muốn cố gắng hết sức mình để cô và đồng đội có thể trở thành cấp dưới trực tiếp dưới sự quản lí của Vua Pháp sư. Ngài là kiểu chủ nhân sẽ thưởng phạt phân minh và không đối xử với cấp dưới của mình một cách vô tình vô lý.

"Mọi người. Hãy cùng cống hiến nhiều hơn nữa cho Vua Pháp sư Bệ hạ."

Hilma nói với ba người trước mặt và chia sẻ suy nghĩ của mình. Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ nhiều nguồn khác nhau cho nhiệm vụ mà cô đã được Vua Pháp sư giao cho.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro