CHƯƠNG II - Phần 7
Nếu tên "Dual-Wielder" (Kẻ mang song kiếm - tên các mạo hiểm giả tự đặt cho Death Warrior) có cùng cấp độ với Shield-Bearer, không đời nào Skama có thể chiến đấu với cả hai cùng lúc. Không, có lẽ họ sẽ bỏ mạng ngay khoảng khắc bắt đầu giao chiến với kẻ địch.
"Skama, chúng ta làm gì đây!?"
"...Hãy xử lí tên này trước."
Skama trả lời một cách cương quyết sau khi giọng nói đầy hoảng loạn của đồng đội bằng cách nào đấy làm dịu đi phần nào nỗi sợ hãi đang giày xéo cô. Nếu không thể hạ gục thứ này ngay bây giờ, họ thậm chí sẽ chẳng có lấy một cơ hội để trốn thoát. Họ chỉ có thể hy vọng rằng sức sống của nó đã bị rút xuống đến mức thấp nhất có thể nhờ những đòn tấn công ma thuật.
Skama quay lại đối mặt với tên Shield-Bearer và lao về phía nó.
Đòn tấn công từ chiếc rìu dễ dàng bị chặn lại bởi tấm khiên và bản sao của nó cũng vậy. Các đòn tấn công của Skama không đủ để phá vỡ hàng phòng thủ của Shield-Bearer.
Cô đã đoán trước việc các đòn tấn công của mình sẽ bị vô hiệu hóa, nhưng đó là tất cả những gì cô phải làm.
Đòn tấn công thật sự tới từ phép [Tên ma thuật] và [Sóng chấn động] theo sau đó.
Sau các đòn công kích ma thuật là kĩ năng của Đạo tặc, người đã ném một cái chai vào cạnh bên chân của tên Undead.
Chất lỏng chảy ra từ cái chai vỡ vụn là loại keo thông thường mà bất kỳ giả kim sư nào cũng có thể tạo ra. Đây là một chiến lược chỉ có thể thành công nếu kẻ thù đang đứng trên bề mặt đá nhẵn nhụi.
Không quan trọng khả năng phòng thủ của Shield-Bearer cao đến đâu, nó không thể né được một cái chai ném vào mình.
Tên Undead bị dính chặt với mặt đất bằng keo.
Ngay cả khi chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, kẻ thù của họ đã bị cản lại. Đây là một chiến thuật phổ biến mà họ vẫn sử dụng khi phải giao chiến với những kẻ thù với sức mạnh vượt trội hơn quá nhiều.
Skama tiếp cận bên không có khiên của Shield-Bearer, phía tay cầm kiếm, và bắt đầu tấn công.
Tên Shield-Bearer vung thanh kiếm của mình lên, đánh bật mọi đòn tấn công một cách thuần thục. Mặc dù hai chân của nó đã hoàn toàn bị dính chặt vào mặt đất và cô đã cố gắng sử dụng võ kĩ để tạo ra các chuỗi tấn công liên hoàn, Skama không thể đánh trúng dù chỉ một đòn duy nhất.
Thứ này, cứ như một bức tường thép vậy!
Skama nhìn thấy từ góc tầm mắt của cô, cảnh tượng tên Undead sử dụng sức mạnh khủng khiếp của mình, nhấc cái chân đang bị dính chặt khỏi nền đá. Hai phép công kích khác được phóng đi nhưng họ vẫn chưa thể hạ gục nổi con quái vật.
—kĩ năng bất tử? Hay khả năng tự hồi phục theo thời gian?
Có những loài quái vật như Hydras hay Troll có khả năng tự hồi phục. Đối đầu với những sinh vật đó, ta bắt buộc phải tiêu diệt nó trong một đòn chí mạng duy nhất.
Những đòn tấn công đầy hoảng loạn của họ thật vô dụng.
Skama còn chẳng thế đánh trúng nó dù chỉ một lần.
Chết tiệt!
"—Nó tới rồi!"
Skama không thể ngăn bản thân rời mắt khỏi con quái vật trước mặt sau khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của đồng đội mình. Bước tới từ phía cánh cổng là hình bóng đen tối của một sinh vật khác.
Tên Dual-Wielder.
Skama cảm thấy bụng mình quặn lên, áp lực từ hai con quái vật khiến cô như muốn ói mửa.
Vậy đây là kết cục của mình sao!?
Tay Đạo tặc, người vừa hỗ trợ Skama tấn công, không thể chịu nổi áp lực liền rút lui về bên cạnh cô. Tên Dual-Wielder đáp trả hành động đấy bằng việc di chuyển đến bên cạnh Shield-Bearer.
"...Bọn chúng không tấn công. Nghĩa là... chết tiệt. Đám khốn nạn này khôn quá."
Skama cảm thấy dường như trên khuôn mặt thối rữa của tên Dual-Wielder đang nở một nụ cười. Shield-Bearer đã khiến họ nghĩ rằng khả năng tấn công của nó không cùng cấp độ với năng lực phòng thủ, nhưng có lẽ đó chỉ là nhằm gieo rắc nỗi tuyệt vọng cho họ trong khi câu giờ cho tên Dual-Wielder tiếp cận.
Cả hai kẻ địch đều đã ở đây, bây giờ là cơ hội tốt để sử dụng các ma thuật công kích diện rộng. Tuy nhiên, những phép đó đã không được niệm. Hay nói chính xác hơn, họ đã không thể niệm phép.
Lý do giải thích cho việc đó quá rõ ràng. Mặc dù các đòn tấn công ma thuật đã được chứng minh là có hiệu quả, nhưng việc đó cũng sẽ kích động bọn chúng đáp trả.
Ngay giây phút bọn chúng bắt đầu tấn công, số phận của họ sẽ kết thúc.
Ngay cả khi phía họ không tấn công trước, kẻ địch sẽ sớm làm điều đó. Nhưng, đơn giản là nhóm của cô không có đủ dũng khí để chấp nhận số phận của mình.
Sau khi dẹp cảm giác đau khổ sang một bên, Skama đưa ra quyết định.
"Hai người, chạy đi!" Cô thúc vào hông Đạo tặc, "bọn tôi sẽ câu giờ cho mấy người."
"Hah? Thật à?! Tôi sao!? Chờ đã, cô thực sự muốn tôi làm vậy!?"
Người có class Đạo tặc rên rỉ nhưng Skama phớt lờ cậu ta.
Ở đây có hai đối thủ, nếu họ không có ít nhất hai người để cản chúng lại, những người kia sẽ chỉ— một tiếng 'boom' vang lên bên tai họ.
"...Hah?"
Đầu của tên Undead đang đứng trước mặt họ, Shield-Bearer, đã bị xuyên thủng bởi thứ trông giống như một mũi kim dài.
Không, chờ đã.
Thứ xuyên qua đầu của Shield-Bearer không phải là kim; thứ đã đâm thủng hộp sọ của nó và bây giờ đang ghim chặt vào nền đá là vật gì đó mang hình dáng của ngón trỏ.
Điều đó có nghĩa là thứ đó bắn đi nhanh đến mức khả năng nhận thức của Skama không thể nhìn thấy nó bay trong không khí mà chỉ có thể nhìn được dư ảnh của nó, trông giống như một cây kim.
Tên Shield-Bearer bị chấn động, chân nó run rẩy khi dẫm lên những viên gạch bên dưới, tên quái vật dường như chỉ vừa đủ khả năng để đứng thẳng. Có lẽ do là môt Undead nên nó vẫn có thể đứng vững ngay cả sau khi đầu của mình vừa bị xuyên thủng.
Skama và những người khác không thể chống lại thôi thúc rời mắt khỏi kẻ thù trước mặt và nhìn về nơi xuất phát của đòn tấn công. Đám Undead cũng không có ý định tấn công mà đang nhìn về cùng một hướng với họ.
Một đòn tấn công khác xuyên qua đầu của tên Shield-Bearer và với nó, thân hình đồ sộ của Shield-Bearer đổ sụp xuống.
Chỉ với hai cú bắn. Không, có lẽ đó là bởi nó đã chịu rất nhiều tổn thương từ các đòn công kích ma thuật và bị suy yếu đi nhiều. Nhưng ngay cả vậy, ai có thể làm được điều này—
Hình dáng của một người đàn ông hiện ra trên không trung—
"C-Cái gì?"
—Giọng của ai vậy?
Là do Skama đã tự hét lên hay là từ đồng đội của cô? Cô sốc tới mức không còn có thể trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy nữa.
Trước mặt họ là một bộ giáp khổng lồ.
Một sinh vật cao khoảng ba mét đang mặc một bộ giáp kỳ lạ, đỏ như máu và lơ lửng trong không khí. Anh ta cầm một vật hình ống trên tay như một cây nỏ, có lẽ đó là thứ đã bắn ra những vật có kích thước ngón tay kia.
Bởi vì anh ta đã tấn công Shield-Bearer, họ có thể kết luận rằng đây không phải kẻ thù, ngay cả vậy cũng chẳng có gì chứng minh đây là đồng minh của họ.
Skama và những người khác dần dần di chuyển ra xa khỏi Dual-Wielder. Nếu để bị cuốn vào trận chiến của hai sinh vật kia, cô biết chắc rằng họ sẽ không toàn mạng.
Có lẽ tên Dual-Wielder đã mất hứng thú với nhóm của Skama, hoặc có thể vì bộ giáp khổng lồ kia là mối đe dọa duy nhất đáng để nó phải chú ý, dù lý do là gì, nó không có ý định ngăn cản họ rút lui.
Và rồi, trận chiến bắt đầu.
Dual-Wielder là kẻ tấn công trước.
Nó ném đi thanh kiếm của mình.
Thanh kiếm được ném đi với sức mạnh mà không đời nào Skama có thể tránh được. Ngay cả khi cố gắng đỡ đòn tấn công đó, cô vẫn sẽ nhận phải những vết thương chí mạng.
Bộ giáp kia không có ý định tránh đòn tấn công mà chỉ đơn giản là đỡ lấy nó bằng chính cơ thể của mình. Có lẽ thứ đó không thể tránh được, hoặc có lẽ bộ giáp cảm thấy không cần thiết để phải né tránh?
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chát chúa khi thanh kiếm bắn ra khỏi bộ giáp rồi biến mất như tan vào không khí, để rồi sau đó lại xuất hiện trên tay của Dual-Wielder.
Nó không thực sự quay trở lại tay của Dual-Wielder. Nói đúng hơn là một thanh kiếm khác đã xuất hiện thay thế cho thanh vừa bị ném đi.
Bộ giáp đang lơ lửng không trung chĩa cái ống vào Dual-Wielder trong một chuyển động mượt mà, như thể thanh kiếm đó đã hoàn toàn không gây được chút sát thương nào cho anh ta.
Cái ống ngắm về phía mục tiêu của mình và rồi— nó bắn ra thứ gì đó sau khi một tia lửa lóe lên.
Thứ đáng ra là một phát bắn duy nhất bỗng tuôn ra vô số vật thể bay. 'Grakatatata', âm thanh dữ dội vang lên khắp nơi.
Đối mặt với những vật thể bay không xác định, Dual-Wielder vung kiếm. Có thể nghe thấy âm thanh sắc bén khi những thứ đang bay về phía nó bị cắt thành từng mảnh. Nhưng có một giới hạn cho việc đó.
Hai thanh kiếm không thể xử lí cùng lúc hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm vật thể cùng lao đến. Những vật thể tí hon được bắn đi với tốc độ không tưởng, xuyên thủng kẻ thù của mình. Tên Dual-Wielder bắt đầu co giật như thể bị co rút cơ, và giống như tên Shield-Bearer trước đó, nó tan biến.
Hai tên Undead đã biến mất trong nháy mắt.
Skama đã thật sự, từ sâu thẳm trong trái tim mình, không thể thốt lên lời.
Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Nhưng Skama hiểu được một điều, bộ giáp kia mạnh khủng khiếp, hơn bất kì ai mà cô từng biết.
Cô không thể ngưng chớp mắt.
Tất cả chỉ như một giấc mơ. Thật khó để cô có thể chấp nhận rằng họ đã được cứu. Nỗi tuyệt vọng và cảm giác sẵn sàng đón nhận cái chết đã biến mất quá nhanh chóng, tâm trí cô không thể nào theo kịp.
"C-Cái quái gì vậy?"
"...Hey, chẳng phải kia là tấm thẻ của Hội Mạo hiểm giả hay sao?"
"Hah?"
Cô nheo mắt lại tập trung quan sát bộ giáp sau khi nghe những lời nói của đồng đội và nhận ra thứ treo trên cổ của bộ giáp —mặc dù cô gần như chỉ có thể nhìn ra hình dạng của nó— là một chiếc vòng cổ được dùng để giữ một tấm kim loại. Mặc dù nó có kích thước tương đương với cái của Skama, nhưng nó trông rất nhỏ nếu so với hình dáng khổng lồ của bộ giáp.
Cô không thể nhận ra màu của tấm thẻ kim loại trên chiếc vòng vổ đó.
Cô đã nhìn thấy màu của thẻ Orichalcum trước đây, vì vậy với một phép loại trừ đơn giản, đây hẳn là,
"Một mạo hiểm giả cấp Adamantite?"
Có duy nhất ba nhóm mạo hiểm giả được xếp hạng Adamantite ở Vương quốc và màu sắc của bộ giáp khiến cô nhận ra đây là nhóm nào.
"Có lẽ đây là một người từ Red Drop...?"
Nghe câu hỏi từ Lilynette, Skama đáp lại, "có thể." Nếu đây là ai đó từ Blue Rose hoặc Darkness, cô hẳn sẽ đau đầu với việc tại sao họ lại chọn màu đỏ cho bộ giáp.
Bộ giáp quay lưng lại với Skama.
"C-Chờ đã!"
Bộ giáp phản ứng với giọng nói của cô và từ từ quay lại.
Nó đưa tay trái lên, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên trán của mình. Như thể đang chào tạm biệt, bộ giáp ra hiệu cho họ một cách lịch sự.
Sau đó, nó bay đi mất.
Skama nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng rồi quay ra hỏi anh chàng Đạo tặc bên cạnh,
"...Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Ai biết..."
Cô không thể hiểu nổi, nhưng có ai đó từ Red Drop đã tới để hỗ trợ họ, khả năng cao là vậy.
"Nhưng, umm, tôi hiểu một điều. Nếu phía chúng ta có một người mạnh như vậy— có lẽ cuộc xâm lược của Vương quốc Ma thuật sẽ chấm dứt ở đây. Tất nhiên, với điều kiện là mọi người vẫn sẽ tiếp tục phá vỡ Điều luật của Hội mạo hiểm giả và tham gia vào các trận chiến sau này."
●
Anh cảm giác như mình vừa nghe thấy tiếng "eh?" được phát ra từ ai đó. Ainz nghĩ có vẻ giống như âm thanh đó bắt nguồn từ chính anh.
Death Knight và Death Warrior, hai Undead anh cử đi đã hoàn toàn bị đánh bại. Và kẻ đã đánh bại chúng được trang bị một vật phẩm đến từ Yggdrasil, bộ giáp Power Suit.
Ainz nhận thấy mình đã mất đi hai liên kết— mặc dù cảm giác không quá rõ ràng do số liên kết khổng lồ mà anh đang có ở thời điểm hiện tại— đó là lí do tại sao anh biết rõ đây không phải là ảo ảnh.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Anh cảm nhận được ánh nhìn của mọi Thủ vệ— có lẽ là cả các hầu gái nữa— đang hướng vào mình.
Ainz là người chỉ huy trận công thành này, vì vậy sẽ không sai khi đánh giá đây là thất bại của Ainz.
Mặc dù những chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra, tổn thất của họ trong trận chiến vừa rồi không thực sự lớn. Vì vậy, Ainz hi vọng rằng họ sẽ không đánh giá anh quá khắt khe vì thất bại này.
Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, nếu anh nói với họ rằng trận thua này hoàn toàn không phải là vấn đề to tát, nó sẽ nghe như lời bào chữa đau đớn từ một kẻ thua cuộc. Cần phải đánh giá tình huống hiện tại một cách thấu đáo.
Ý nghĩ về việc bản thân không xứng đáng với vị trí này trong anh ngày một lớn mạnh.
Ainz quyết định sử dụng kỹ năng diễn xuất mà bản thân vẫn thường xuyên luyện tập, tất nhiên, những kĩ năng này có được thông qua việc luyện tập trước gương trong lúc các hầu gái không ở bên.
"Hmmm... đúng như ta nghĩ, mmm."
Tình hình đã được kiểm soát.
Ainz thể hiện một phong thái cao ngạo, như ông trùm đang lặng lẽ tự nói chuyện với bản thân trong khi nhâm nhi li rượu vang của mình.
Điểm quan trọng của hành động này là không được nói quá to. Việc lớn tiếng sẽ khá khập khiễng với tình huống hiện tại. Bí quyết là phải hành xử như thể anh chỉ đang tự lầm bầm với chính mình.
Diễn xuất của anh, thành quả của những nỗ lực chăm chỉ, đã xua tan sự im lặng của căn phòng.
Ainz nuốt nước bọt (vốn không tồn tại) của mình.
Sự thành bại giờ chỉ còn phụ thuộc vào phản ứng của Demiurge.
"Thần. Hiểu. Vậy. Đó. Là. Lí. Do..."
—Cái gì!? Cocytus!?
Trong khi Ainz vẫn còn đang hoảng loạn, Shalltear đáp lại, "Đúng, đúng vậy!" và giơ cả hai tay mình lên. Mặc dù trông có vẻ như đang ca ngợi anh, cô ấy có lẽ chỉ đơn giản là cố gắng thu hút sự chú ý của Ainz. Shalltear mỉm cười đầy tự hào khi nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Thần cũng hiểu~arinsu! Ainz-sama đã dự đoán trước được chuyện gì đó như vậy sẽ xảy ra ~arinsu! Đó là lí do tại sao chúng ta chỉ gửi đi một lực lượng không quá giá trị, thần nói có đúng không ạ~arinsu!?"
Việc này thật khác thường.
Đây là thành công hay thất bại? Ainz liếc nhìn Demiurge, nhưng cậu ta chỉ gật đầu và mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
"Đúng như mong đợi từ hai người."
Hai người họ ngẩng cao đầu sau khi nhận được lời khen ngợi từ Demiurge. Có lẽ ngay từ đầu Demiurge đã đi đến kết luận này nhưng để cho hai người kia trả lời trước.
Ainz thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như anh đã thành công.
Albedo tiếp tục,
"Thông tin tình báo từ Sebas, Demiurge và nội gián của chúng ta ở thủ đô đã đề cập đến việc Red Drop đang hoạt động ở khu vực phía bắc Vương quốc. Do đó, Ainz-sama hẳn đã quyết định tiến hành trận chiến này để dụ chúng ra ngoài ánh sáng. Lực lượng được huy động đủ yếu để có thể dễ dàng bị tiêu diệt bởi kẻ đó, nhưng đồng thời cũng đủ sức mạnh để chinh phục thành phố nếu chúng không tham chiến. Ainz-sama thật tuyệt vời."
"Giống. Như. Mồi. Nhử..."
Eh? Red Drop là ai thế? Liệu chúng ta có thể tin tưởng vào tin tình báo đó không? Chẳng phải hoàn toàn có khả năng đó là một người chơi hay sao?
Nếu hắn ta mặc bộ đồ Power Suit từ Yggdrasil, chẳng phải có khả năng cao đó là một người chơi hay sao?
Liệu có thể chắc chắn rằng đó là Red Drop? Nếu vậy, anh đáng ra phải nhận được thông tin về việc này từ đầu rồi chứ?
Không, chờ đã— Hoàn toàn có khả năng là Ainz đã bỏ sót thông tin đó trong khi đọc chỗ tài liệu. Do đó, Ainz bật cười một cách nhẹ nhàng như thể mọi thứ diễn ra đúng như những gì anh đã dự liệu.
Khỏi cần nói, anh cũng đã luyện tập điệu cười này rất nhiều lần.
"—Hehe. Mmm, Ta không thực sự nghĩ hắn sẽ xuất hiện. Việc này cũng khiến ta có chút ngạc nhiên... Ta đã nghĩ rằng bọn chúng sẽ che giấu sức mạnh của mình cho trận chiến ở thủ đô."
"Ainz-sama luôn nhìn thấu những khả năng mà chúng thần không thể!"
Aura nói trong khi Mare lẩm bẩm, "Thật tuyệt vời,".
Ánh mắt đầy tôn kính của hai đứa trẻ đã giáng một đòn khủng khiếp vào lương tâm vốn đã vụn vỡ của Ainz.
Mọi chuyện không phải như vậy.
Nhưng, đời nào anh có thể nói vậy.
Kết quả của trận công thành hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ainz. Mặc dù anh thực sự đã có suy nghĩ rằng thắng được thì tốt và kể cả có thua cũng chẳng sao, nhưng đó là vì những lý do khác với những gì trong đầu họ bây giờ.
Ainz nhớ lại về cuộc gặp mặt của anh với Sebas và những người khác, thứ đã khiến Ainz phải đứng ra chỉ huy trận chiến này.
●
"Sao thế, Sebas? Có chuyện gì sao?"
Ainz vừa quay trở lại Nazarick và trước mặt anh là Sebas, người đáng ra phải đang chờ lệnh ở E-Rantel, thắc mắc của anh là hoàn toàn tự nhiên.
Ainz không nhớ nổi mệnh lệnh cuối cùng mà mình đã đưa ra cho ông ta là từ bao giờ, vậy nên sự xuất hiện này không thể là do chỉ thị của anh. Có lẽ ông ta đã đến đây vì ý muốn của bản thân, Ainz cảm thấy kết luận đó là hợp lí nhất.
Mặc dù Sebas đang nhận nhiệm vụ tại E-Rantel, ông vẫn được phép hoạt động một cách tương đối tự do và có quyền quay trở lại Nazarick bất kì lúc nào.
Tuy nhiên, nếu mục đích là để gặp Ainz, ông đã hoàn toàn có thể làm vậy ở E-Rantel. Đây hẳn là việc gì đó quan trọng và cấp bách.
"Thần thật sự xin lỗi, Ainz-sama. Liệu ngài có thể dành ra chút thời gian quý báu của mình— hay đúng hơn, liệu thần có thể làm phiền ngài một chút được không ạ?"
Ainz cảm thấy có gì đó bất thường trong cách lựa chọn từ ngữ của Sebas. Anh ra lệnh cho hầu gái bên cạnh mình— người được giao nhiệm vụ theo hầu Ainz ngày hôm nay— rời đi. Người hầu gái, cùng với những hầu gái khác trong phòng, nhẹ nhàng cúi đầu và rời khỏi phòng.
Ainz nhìn lên những Eight-Edge Assassins (Sát thủ Tám chân) đang ẩn mình trên trần nhà.
"Các ngươi, hãy để chúng ta nói chuyện riêng."
Các Eight-Edge Assassins thả mình rơi xuống từ trần nhà như thể họ hoàn toàn không có trọng lượng và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nếu Ainz ra lệnh cho họ không bao giờ được kể lại những gì được nói trong căn phòng này, có lẽ họ sẽ tuân theo mệnh lệnh đó cho đến chết, nhưng có những ma thuật tồn tại trong thế giới này cho phép can thiệp vào tâm trí và trích xuất thông tin. Chẳng cần phải nói, Ainz sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với họ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
"Ainz-sama, thần vĩnh viễn đội ơn ngài."
Nếu Sebas là người ra lệnh cho họ rời đi, thì sẽ giống như ông ta đang nói rằng mình không tin tưởng họ, những hầu gái mà ông quản lí.
Vì vậy, lòng biết ơn của ông hẳn là về việc Ainz xem xét để không tạo ra bất kỳ căng thẳng nào trong mối quan hệ của họ.
Ainz nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại Sebas. Để giải đáp cho thắc mắc mà mình đang có trong đầu, Ainz hỏi lại,
"Vậy, có chuyện gì sao? Đây không có vẻ như là một vấn đề đơn giản. Một trường hợp khẩn cấp chăng?"
"Vâng— ahem, không ạ. Thần không chắc có nên đánh giá chuyện này là đơn giản hay... Có người mong được thảo luận riêng với Ainz-sama về một vài vấn đề... Thần đã được nhờ thay mặt họ đưa đề nghị này tới Ainz-sama."
"Vậy bọn họ không thể tới phòng của ta mà muốn ta tới gặp họ sao?" Với thân phận Chúa tể Tối cao của Lăng mộ ngầm Vĩ đại Nazarick, đây không phải một đề nghị bình thường. "...việc này không phải là về cô gái đó, phải chứ?"
"Không, chuyện này không liên quan gì đến Tsuare. Đó là đề nghị từ một Thủ vệ, người không thể rời khỏi khu vực của mình. Mặc dù biết đây là một hành vi bất kính, nhưng họ vẫn mong mỏi có được chút thời gian quý báu của Ainz-sama..."
Sebas nhìn Ainz với vẻ mặt hối lỗi.
"Ahhh, ta hiểu." Ainz trả lời.
Nếu đó là một Thủ vệ Khu vực thì việc này hoàn toàn có thể hiểu được.
Tất nhiên, nếu anh ra lệnh cho họ tới gặp mình thì rất có thể họ vẫn sẽ làm như vậy. Một số NPC có lẽ sẽ hành xử một cách thiếu hợp tác do mệnh lệnh của đồng đội Ainz, những người đã sáng tạo ra các họ và những người mà họ vẫn gọi là Bốn mươi mốt Đấng tối cao. Tuy nhiên, hầu hết sẽ tuân theo lệnh Ainz.
Cũng có những Thủ vệ đơn giản là không được phép rời đi.
Ví dụ điển hình trong số đó là một Thủ vệ Khu vực ở Tầng Bảy, Guren.
Với hiệu ứng nội tại của mình, cậu ta chắc chắn sẽ gây ra nhiều thiệt hại chỉ với việc di chuyển lên tầng chín. Những thứ như thảm len dễ bắt lửa sẽ ổn thôi, nhưng nếu đi ngang qua những hầu gái bình thường, chắc chắn họ sẽ bị thương.
Nếu vậy, tốt nhất là Ainz nên tới gặp họ thay vì ngược lại. Dù sao thì Ainz chưa bao giờ thích việc phải cư xử quá trịnh thượng. Ngoài ra, anh cũng không có bất kỳ việc gì cần xử lý vào lúc này. Ít nhất, đó là những gì Ainz nghĩ.
"Được rồi. Ta sẽ tới gặp họ. Vậy, ai là người đã đưa ra yêu cầu đó?"
"Đó là Nigredo-sama và Pestonia."
Sebas là người thường sử dụng kính ngữ -sama, nhưng ông đã không làm như vậy với Pestonia, phải chăng vì cô là thuộc cấp của ông?
"Là hai người đó sao..."
Ainz cảm thấy có chút chán nản và anh phải cố hết sức để che giấu không thể hiện điều đó ra ngoài. Mặc dù khuôn mặt xương của Ainz không thể có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng dường như vẫn có vài Thủ vệ thực sự có thể đọc được cảm xúc từ khuôn mặt vô cảm của anh. Albedo là một trong số đó. Ngoài ra, Demiurge rõ ràng đã luôn diễn giải biểu cảm của anh theo những cách hiểu kỳ lạ.
Phải chăng cậu ta đã cố tình làm vậy?
Ainz nghĩ rằng mình đã che giấu cảm xúc của bản thân khá tốt nhưng có vẻ như Sebas vẫn có thể nhận ra một chút gì đó từ giọng điệu thiếu tự nhiên của anh. Kết quả là biểu cảm của Sebas càng trở nên có lỗi hơn.
Ta xin lỗi, Sebas... nhưng thật sự mà nói, ta không muốn đi tý nào~
Việc này sẽ chẳng dẫn tới chuyện gì tốt đẹp.
Anh có thể tự tin khẳng định điều đó.
Hãy tưởng tượng bạn đang ở trong văn phòng và ai đó tới nói rằng "những nhân viên ở bộ phận khác đang tìm ngài. Họ không muốn gọi cho ngài mà muốn ngài đến gặp mặt trực tiếp." Tám đến chín phần khả năng đó sẽ là một vấn đề rắc rối.
Nói thì là vậy, Ainz không thực sự được chọn lựa ở đây. Nếu một vấn đề lớn hơn xuất hiện vì anh đã bỏ qua khi vấn đề nhỏ bắt đầu nhen nhúm, trách nhiệm cuối cùng sẽ lại thuộc về anh.
Mặc dù Ainz đúng là chúa tể tối cao của Nazarick, nhưng sẽ là ngu ngốc nếu anh nghĩ rằng mình có thể sống một cách an nhàn trên ngai vàng của mình.
Ainz không muốn ai trong số các NPC ghét mình, hay đúng hơn, anh mong rằng họ sẽ ngưỡng mộ anh như cách anh vẫn tự hào vì có được những đứa con như họ.
"...Đi thôi. Với lịch trình hiện tại..." Ainz rút ra một cuốn sổ để kiểm tra các kế hoạch trong ngày. Anh là kiểu người sẽ cố né tránh những việc phiền phức nhưng đồng thời cũng là người luôn mong những vấn đề rắc rối được giải quyết nhanh nhất có thể. "Ta không có việc gì quan trọng cần giải quyết vào lúc này. Chúng ta có thể đi luôn được chứ?"
Nigredo và Pestonia. Mặc dù cả hai đều là những Thủ vệ Khu vực, nhưng với những gì Sebas vừa nói, Ainz biết chính xác họ cần phải đi tới đâu. Đó là lý do tại sao anh vẫn có thể truyền đạt ý định của mình cho Sebas chỉ với câu hỏi nửa vời này.
"Nếu chúng thần được phép đưa Pestonia tới đó trước, vậy một tiếng sau có được không ạ?"
"...Tốt thôi. Có vẻ như— sẽ không phù hợp nếu đưa cả Albedo và Demiurge đi cùng."
"Vâng. Mặc dù thật thất lễ khi nói ra những lời này, chúng thần mong rằng Ainz-sama sẽ tới đó một mình."
Ainz gật đầu.
"Vậy còn con búp bê thì sao?"
"Thần sẽ nhắc Pestonia chuẩn bị trước, sẽ không có vấn đề gì với việc đó cả."
"Tốt. Vậy thì một tiếng sau... hmm? Sebas, liệu ngươi có đi cùng ta?"
"Vâng. Thần đã hi vọng rằng ngài sẽ cho phép thần được làm điều đó. Liệu thần có thể đi cùng?"
Sebas cúi đầu sau khi nhận được sự đồng ý của Ainz.
Một tiếng sau, Ainz sử dụng chiếc nhẫn của mình để dịch chuyển tới Ngục Băng ở tầng năm.
Không ai đi cùng anh. Ainz nói với người hầu gái được giao nhiệm vụ theo hầu anh hôm nay rằng mình có vấn đề quan trọng cần giải quyết nên đã ra lệnh cho cô giữ bí mật và không được đi theo.
Ban đầu, cô đã quả quyết rằng, "Thần sẽ giả vờ như không thấy gì cả. Ngài có thể lờ đi sự hiện diện của thần, vậy nên xin ngài hay cho phép thần được đi cùng." Trong khi Ainz nhận thấy sự tin cậy, anh dường như cũng nhận thấy sự thích thú trong lời đề nghị đó của cô.
Anh đã nói chuyện này với cô ấy trước đây và câu trả lời của cô là, việc được anh đối xử như những công cụ đồng nghĩa với việc họ đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của mình với tư cách là một hầu gái. Những hầu gái khác rõ ràng cũng đang cố gắng để trở nên hữu dụng với anh. Dù sao thì, anh chỉ mới hỏi một người trong số họ nên có lẽ cô ấy là người duy nhất— không, cô ấy hẳn phải là người duy nhất có sở thích như vậy.
Ngay cả khi cô chỉ là một hầu gái bình thường, để đảm bảo rằng anh không để lại dù chỉ một cơ hội nhỏ nhất khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn, Ainz tự trấn an mình.
Mình nên thưởng cho cô ấy cái gì đó khi quay trở lại... có lẽ là giao một công việc khó khăn và vất vả nào đấy... để cô ấy có thể vui vẻ hay sao cũng được. Yeah, mình chẳng tài nào hiểu nổi...
Thực sự có quá nhiều người ở Nazarick cư xử như cô hầu gái này, đó là lý do tại sao chẳng có chính sách nghỉ phép nào của anh được thực hiện. Nếu việc này còn tiếp diễn, những hy vọng về giấc mơ của Ainz sẽ sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro