🍊Chương 40🍊

Đối với người phải vừa đi học vừa đi làm thêm...

"Con sẽ đi gặp Guitar."

C Siwarokin nhìn khuôn mặt của người con trai một của mình với ánh mắt mệt mỏi. Bên cạnh ông là vị thư ký thân thiết đang đứng che miệng nhịn cười và nhìn cậu chủ của mình với ánh mắt thích thú.

Solo đã nói mãi một câu này tận mười lăm lần trong vòng ba giờ đồng hồ, hoặc nếu cộng cả mấy ngày trước đó nữa, mỗi ngày không dưới năm mươi lần, tính đến giờ chắc hơn ngàn lần luôn rồi quá. Có lẽ C thấy biết ơn tính cách biết chịu trách nhiệm của con trai, dù muốn đi cỡ nào nhưng vẫn không bỏ việc giữa chừng, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại thế này ông cũng thấy nhức đầu.

"Nhịn!" Ông nhắc lần thứ mười lăm trong ngày.

"Bố bắt con nhịn cả tháng trời rồi đấy!" Solo cau mày, thể hiện thái độ không hài lòng.

"Đằng ấy người ta vẫn nhịn được không phải sao?"

Khi nghe thấy thế, mày đã cau có giờ càng nhăn nhó hơn. Chỉ nghĩ về khoảng thời gian một tháng không được nhìn thấy mặt Guitar, cậu cũng đã khó chịu lắm rồi, giờ lại còn bảo Guitar vẫn chịu đựng được, như thế càng buồn thêm gấp bội lần.

Chịu đựng được với việc phải chịu đựng nó chẳng giống nhau tí nào cả.

"Hôm nay con sẽ đi." Solo quả quyết một lần nữa. Cậu đã nghĩ cho dù có bận công việc hay chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bỏ mặc mọi thứ, rồi bay về gặp người thương nhớ cho bằng được.

"Hôm nay có cuộc họp." C đứng dậy, nhìn đôi bàn chân đang định lùi bước của cậu con trai với ánh mắt như biết tuốt.

"Vẫn đi!"

"Bắt lấy cậu chủ!"

Dứt lệnh của người cha thông thái, những người vệ sĩ đứng canh ngay cửa nhanh chóng tóm lấy vị thiếu gia ấy, không để cho người toan bỏ trốn có một chút cơ hội thoát khỏi tầm tay.

"Buông tôi ra!" Solo cố hết sức để vùng vẫy, nhưng bởi vì không chỉ có một người giữ cậu lại, nên cậu chẳng thể nào chống chọi lại được.

"Nếu không biết chịu đựng, con sẽ làm gì để thành công đây?" C lạnh lùng nói, chân tiến lại gần người đang tức giận và không chịu nghe ai bảo kia.

"Ông chủ..." Jay đứng bên cạnh quan sát tình hình bước đến giữ tay C lại. Anh không muốn mối quan hệ đang dần tốt lên của hai cha con lại xấu đi lần nữa. Tính cách hai người này gần như rất giống nhau, nếu C mà giận lên nữa là coi như mọi thứ banh chành.

"Bố! Thả con ra!" Solo hét vọng ra, đôi mắt càng lúc càng giận giữ hơn trong khi cơn thịnh nộ trong lòng mỗi lúc một dâng trào.

"Đưa cậu chủ tới căn nhà nhỏ *(ngôi nhà khác của nhà Siwarokin), tịch thu điện thoại, cắt mạng, cấm đi ra ngoài, không được liên lạc với bất cứ ai, canh chừng cho tới khi có lệnh của tôi."

"Bố!"

"Thưa ông chủ!" Jay nhanh chân bước tới ngăn cản hai cha con vì thấy tình hình xấu đi, "Cậu chủ phải đi học nữa ạ."

"Nếu vẫn chưa nghĩ thông được, thì không nhất thiết phải đi."

"Buông tôi ra! Bố thì hiểu cái gì chứ!"

C giữ lấy mặt cậu con trai đang bị khóa hai tay để cậu ngước lên nhìn, cặp mắt lạnh lùng giống nhau đến từng cái ánh nhìn lặng thinh.

"Đừng mải nghĩ cho bản thân." Ông chỉ nói thế rồi bỏ đi, để mặc cho người của mình đưa cậu con trai cứng đầu ra khỏi phòng.

"Ông chủ..."

C lấy tay xoa bóp vùng thái dương một cách mệt mỏi. Việc phải đối mặt với người giống y hệt mình trong quá khứ khiến những ký ức mà ông không muốn nhớ đến ùa về trong tâm trí từng cảnh một.

"Thưa ông chủ!" Jay lặp lại. Anh chạm tay ông chủ của mình trong lo lắng, và khi hai đôi mắt tinh tường gặp nhau, cả người anh bị kéo lại và ôm chặt.

"Nó giống tôi quá!"

Người đang không biết nên làm gì chỉ biết chớp chớp mắt, nhưng khi bình tĩnh rồi thì bèn vòng tay ôm lại và nhẹ nhàng xoa tấm lưng rộng để an ủi.

"Giống lắm ạ."

"Nó bảo là tôi không hiểu được."

"Vâng."

"Sao mà nó biết được là tôi không hiểu?"

"Thì thế đấy ạ."

"Nó chỉ chịu đựng có mấy tháng, còn tôi phải chịu đựng bao năm mà có thấy ai hiểu cho tôi đâu."

"Tôi hiểu ạ." Jay bật cười, tay vẫn không ngừng làm trách nhiệm xoa lưng cho người đang làm như mình là con nít.

Anh hạnh phúc đến nỗi tưởng chừng như mình đang mơ. Sau cuộc trò chuyện lần đó, mối quan hệ của hai người họ cũng trở nên rõ ràng hơn. Cho dù không có danh phận gì, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh ông chủ mãi mãi như thế này cũng tốt lắm rồi.

"Thế để cậu chủ nghỉ học như vậy liệu có ổn không ạ?" Jay hỏi trong lo lắng, anh từ từ nhích người khỏi cái ôm thật chặt đó.

"Cứ nhờ Kao xin giáo viên nghỉ trước đi vậy... bởi vì nếu không trị nó ngay từ bây giờ, người đang cố gắng ở Phuket sẽ mệt lắm cho mà xem." C giải thích và không rời mắt khỏi Jay, rồi ông đưa tay chạm lên đôi má trắng trẻo đậm chất Tây của vị thư ký thân thiết một cách dịu dàng.

Khi thấy nụ cười của người trước mặt, anh liền nhận ra...

Đôi khi một lý do nữa khiến C cho đứa trẻ đó cơ hội, chắc là bởi vì bầu không khí ở quanh đứa trẻ đó... làm cho ông cảm thấy y chang Jay.

Dịu dàng... nhưng không yếu đuối.

Căn phòng ngủ rộng rãi xinh đẹp, giờ đây bừa bộn hết cả lên và gần như không còn đường nét ban đầu. Những mảnh vỡ của ly thuỷ tinh văng tung tóe khắp sàn nhà, cái màn hình Tv bị bể nát, đồ đạc bị vứt mỗi thứ một nơi. Tất cả đều do bàn tay của người đang nằm cuộn mình trên giường.

Solo lặng lẽ chuyển mình, cậu rúc khuôn mặt phờ phạc, mệt lử vào gối. Cơn đau đầu và đau bụng làm sao mà đọ nổi với nỗi đau lòng hiện tại được chứ!

Một tuần.

Đã một tuần rồi không nghe thấy dù chỉ là giọng nói... Đã một tuần rồi phải ở cái nơi ngột ngạt này.

Cậu biết bố mình là người đã nói là làm, không chỉ là không có mạng internet hay điện thoại, mà ngay cả Jay bố cũng không cho phép tới gặp cậu. Hoàn toàn chỉ có duy nhất một mình cậu ở trong ngôi nhà này, không có ai khác dù chỉ là người giúp việc lo cơm chăm nước, cậu phải tự mình làm mọi thứ, chỉ có người của bố đi kiểm tra xung quanh nhà bầu bạn cùng cậu.

Cậu đã từng cố gắng trốn chạy nhưng thất bại, vì bố cậu đều kịp thời biết được. Điều duy nhất dập tắt được tâm trạng nóng ran như lửa đốt này là việc đập nát đồ đạc, nhưng làm cho mọi thứ bừa bộn lên hết rồi cũng chẳng có gì khá khẩm hơn.

"Guitar..." Tiếng rên nhè nhẹ và yếu đuối hơn mọi lần gọi tên người thương nhớ bằng cả nỗi thống khổ.

Cốc cốc!

"Đi ra!" Giọng nói trầm hét to, dù không nhấc mặt ra khỏi gối.

Cốc cốc!

"..."

Cốc cốc cốc!

"Đã bảo là hãy biến đi thật xa rồi cơ mà!"

Tiếng đồ vật vỡ!

Tiếng la hét vì tức giận mỗi lúc một to lên, cùng với đó là tiếng bình hoa đặt gần tầm với bị ném ra cửa vỡ thành từng mảnh.

Solo ngồi dậy, cậu thở hổn hển bởi vì đang tức giận, mặt mày phờ phạc đi vì phẫn nộ. Đã rất lâu rồi chưa thấy cậu như thế này.

Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!

"Tao đã bảo là..."

"Thằng So chết tiệt! Câm mồm rồi mở cửa ban công!"

Người đang bực bội cau mày vì bất ngờ, cậu không hiểu vì sao giọng nói quen thuộc của thằng bạn thân không nên có mặt ở đây lại to rõ như vậy? Nhưng khi lắc đầu cho đến khi người bình tĩnh lấy lại ý thức thì cậu bèn nhận ra...

Âm thanh không vang lên từ cửa trước...

Đôi chân dài nhanh chóng lê bước xuống giường, rồi hướng về cửa ban công nơi được che chắn bởi chiếc rèm màu tối, sau đó cậu kéo màn và mở cửa ra.

Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong mắt cậu là khuôn mặt của thằng bạn thân, người đang đứng khoanh tay nhìn cậu với vẻ mặt nhăn nhó. Và giây phút ngay sau khi cánh cửa được mở ra, Kao liền lao vào kéo cái đầu vốn rối giờ lại càng rối hơn một cách bực bội.

"Mày khiến cho tất cả mọi người phải lo lắng cho mày luôn rồi đó?!" Tay vốn đang kéo đầu thằng bạn to xác giờ lại còn dùng hết sức để siết mạnh hơn nữa, nhưng được một lúc thì Kao cũng đành dừng tay khi thấy người kia không có ý định chống cự lại. Kao đưa mắt quét qua thân thể cao ráo của cậu bạn mình một lượt, rồi dùng sức đẩy mạnh thằng bạn vào trong. Sau khi khép cửa và kéo rèm che kín căn phòng, nó đi tới bật đèn cho phòng ốc sáng sủa hơn.

Tình trạng căn phòng còn bừa bộn hơn cả ổ chuột, khiến cho cái người yêu thích sự sạch sẽ phải cau mày ngao ngán. Và khi đưa mắt nhìn thằng bạn ngồi trong tuyệt vọng, khuôn mặt vốn cau có giờ lại càng cau có hơn.

Mặt Trăng cực soái ca của bao người... giờ đây nhìn còn tàn tạ hơn cả thứ gì trên đời này nữa. Cái mặt thì xanh xao như tàu lá, tóc tai thì bù xù bết dính như thể cả thập kỷ chưa gội đầu. Thêm nữa, vết thương trên tay và chân chắc cũng do đồ đạc bị bể vỡ vương vãi khắp phòng gây ra.

"Mày ngu lắm!" Kao nói với giọng bực bội, nhưng tay vẫn mò tìm dải vải trong đống đồ vỡ nát trên sàn để băng bó vết thương cho thằng bạn.

"..."

"Tại sao tao phải tới làm mấy thứ này nữa đây?" Đoạn Kao nắm lấy bàn tay bị thương của người đang ngồi lặng thinh lên xem, nhưng khi nó đang rửa vết thương thì người nãy giờ ngồi im thin thít bỗng giật mạnh cái tay lại và nhìn nó với ánh mắt tức giận.

Nếu là người khác chắc sẽ "sốc đến tận óc"... nhưng may thay đây là Kao.

"Đừng làm cái mặt đó với tao!" Kao chỉ vào mặt thằng bạn và nhìn lại với ánh mắt khó chịu y chang. Nó kéo lại bàn tay của thằng bạn và nói bằng giọng điệu không hài lòng, "Ở yên đó, nếu mày di chuyển lần nữa thì cứ ở một mình đi vậy."

Người nghe suýt nữa không kịp kìm chế cảm xúc, nhưng rồi Solo cũng chỉ biết lắc đầu để xua tan đi nỗi đau. Cậu nhìn mặt đứa bạn đang băng bó vết thương trong bực bội, nhưng cũng chỉ biết cau mày, rồi ngồi yên với khuôn mặt không biến sắc như một con búp bê.

Đợi đến khi băng bó vết thương xong xuôi, Kao lại ngồi nhìn chằm chằm vào mặt bạn mình một cách lặng lẽ. Nó đợi bạn mình lên tiếng trước, nhưng đợi hoài đợi mãi cũng chẳng có từ nào được thốt ra từ đôi môi nhợt nhạt kia.

"Mày có phải là So thật không?" Nó bắt chuyện trước. Còn phía người nghe chỉ biết ngồi im đó giờ nở nụ cười giễu cợt trước khi quay lại nhìn bạn mình.

"Sao?... Bộ dạng tao kinh khủng lắm à?"

Bốp!

"Đừng có mà mỉa mai tao!" Kao hét toáng lên. Bàn tay nãy mới tét đầu thằng bạn, giờ chuyển sang chỉ mặt.

"Hơi quá rồi đó, Kao!" Solo ngẩng mặt nhìn lên với ánh mắt không bằng lòng. Cậu không thích người khác giỡn với cái đầu mình, Kao là người đầu tiên dám làm điều này với cậu. Nếu không phải bạn bè thân thiết, chắc Kao cũng bị túm cổ rồi.

"Tao chỉ giúp thôi... để cái ngu rơi rớt khỏi đầu mày đi thôi." Người bị kéo lại nhún vai không quan tâm, rồi nói tiếp: "Việc mà tao hỏi đây là Solo thật à?... đó là vì tao cảm thấy như tao không quen biết mày."

"Ý mày là gì?"

"Nếu là thằng cờ hó Solo bạn tao, nó sẽ không bao giờ chịu thua, không dễ dàng bộc lộ hết cảm xúc như vậy đâu. Nó sẽ nghĩ về lý do nhiều hơn thế này... hoặc ít nhất nó sẽ nghĩ về người nó yêu hơn là bản thân." Dứt lời, Kao liếc nhìn người đối diện, rồi đưa mắt nhìn lên, rồi lại nhìn xuống, sau đó nó mỉm cười, "Nhưng bây giờ tao chỉ thấy một thằng thua cuộc, ngu ngốc và vô lý, hành động như mấy thằng phá phách, như bị thiểu năng vậy."

"Tao cũng không muốn mình như vậy." Solo thở dài, rồi đưa tay ôm đầu: "Bố tao..."

"Đừng lấy bố mày ra bao biện nữa, So." Kao cắt ngang với giọng điệu lạnh lùng, "Tự mày gây ra hết."

"Tao..."

"Mày chỉ biết nghĩ cho bản thân."

'Đừng mải nghĩ cho bản thân!'

Lời của bố cậu đột nhiên ùa về cùng lúc với những gì Kao nói khiến cho khuôn mặt khó chịu trở nên dịu dàng, không còn chút giận giữ nào nữa. Cậu gần như trở lại là một Solo bé nhỏ cần người an ủi.

Đáng tiếc là người đó không ở đây, bởi vì người bạn như Kao...

"Đừng làm mặt con cờ hó đáng thương với tao!"

Thì nó là thế thật mà...

"Thế mày muốn tao làm sao?" Solo hỏi với giọng yếu ớt, cậu cúi mặt để né tránh ánh mắt của đứa bạn vì nhác bị ăn chửi rồi.

"Tao không nói mày biết đâu, thằng ngu!" Kao cười ghẹo gan.

"..."

"Nhưng sẽ có người nói cho mày thôi."

"Ai?"

"Theo tao."

"Đi theo" mà Kao mới nói đó chính là đi thẳng ra ban công, kéo cửa ra, đưa mắt nhìn kỹ xung quanh và rồi tự mình trèo xuống từ ban công tầng hai.

Solo mắt chữ a mồm chữ o khi nhìn đứa bạn tốt của mình trèo xuống một cách dễ dàng. Cho đến khi Kao vẫy tay gọi lần nữa, cậu mới chịu trèo xuống theo. Dẫu vẫn thắc mắc mấy người canh gác xung quanh đi đâu hết rồi, nhưng cậu cũng không để tâm, thiết nghĩ rằng chỉ cần ra khỏi nơi này là tốt lắm rồi, lát hỏi Kao sau cũng chưa muộn.

Kao dẫn đường đi ra ngoài bằng việc leo qua hàng rào một lần nữa, đi thêm một đoạn ngắn nữa thì đã thấy Jay đứng đợi sẵn. Solo không chắc nơi này là nơi nào, bởi vì bố cậu có nhiều nhà, với lại căn này cũng không phải rộng lớn gì, chắc không còn tay chân nào tới bắt giữ cậu nữa.

"Cậu chủ." Jay chạy tới, anh nhìn tình trạng của người đứng trước mặt mình từ đầu xuống chân trong lo lắng.

"Jay." Cảm giác choáng váng bất ngờ ập đến khiến người So lảo đảo, may mà Kao kịp thời đỡ lấy nên cậu không bị ngã xuống. Và khi cậu hé mở đôi mắt, cậu cảm giác như mình đã mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của người thương, "Guitar..."

"Ừm."

Không phải là mơ.

"Guitar." Solo mở to mắt và quên đi mọi suy nghĩ, choàng tay ôm chặt lấy người vừa đáp lời mình, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài. Guitar của cậu lặng lẽ đưa tay ôm lại. Kết thúc cái ôm, cậu cũng chỉ mải mê ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai mà mình đã không được gặp mặt suốt những tháng ngày vừa qua, đến mức bản thân cậu cũng không hề hay biết mình đã được đưa lên xe.

"Em có sao không?" Gui dịu dàng hỏi người bên cạnh, tay nhẹ nhàng xoa đầu an ủi người đang ngồi ngắm mình.

"Trốn..."

"Hả?"

"Mình cùng nhau trốn nhé!" Solo nắm lấy tay người bên cạnh, rồi nói với giọng chân thành, "Em không muốn rời xa Guitar nữa. Không muốn làm việc. Không muốn làm gì hết."

Người im lặng lắng nghe chỉ biết nhìn Solo với ánh mắt điềm đạm. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt hiền dịu ấy hiện lên tia thất vọng, nhưng khi cậu ấy chớp mắt thì mọi thứ đều tan biến và đôi mắt gần như trở lại như cũ.

"Được chứ!"

"Cậu Gui." Jay đang lái xe bất ngờ ngoảnh lại, nhưng ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy sắc mặt của người đang nói một cách rành rọt thì bèn hiểu ra và quay đầu lại.

"So muốn tới nơi nào?"

"Nơi nào cũng được, miễn bố không tìm ra."

Nơi mà họ nhắc đến chính là bãi biển cách đó không xa. Jay đứng dựa vào một cái cây, nhìn hai người đang nắm tay nhau đi dạo trên bãi cát trong lo lắng. Anh lo cho cậu chủ, nhưng càng lo lắng cho người đã bay thẳng từ Phuket đến sáng nay hơn.

"Cám ơn Kao nhiều nhé vì đã tới giúp." Jay quay sang mỉm cười với người phía bên cạnh, "Chỉ một mình anh chắc không thể giúp cậu chủ được."

"Không có gì đâu, hia."

Hôm qua Jay hay tin từ một người canh gác rằng Solo đã bỏ ăn bỏ uống trong nhiều ngày liền, với lại lúc nào họ cũng nghe tiếng ồn to như thể đồ đạc rơi vỡ phát ra từ trong phòng của Solo. Anh vừa lo lắng vừa không biết nên làm gì. Cuối cùng đành gọi điện báo cho Gui đầu tiên, bởi vì không muốn đằng ấy lo lắng vì cả tuần rồi không liên lạc. Anh cũng không chần chừ khi Gui hỏi địa chỉ của Solo.

Ngày tiếp theo, anh tới nhờ Kao giúp đỡ, còn mình sẽ làm sao nhãng những người canh giữ rồi để Kao lẻn vào trong. Anh không nghĩ rằng cậu bé này sẽ trèo ban công lên, đã vậy còn đưa Solo đi ra như vậy nữa.

Nhưng điều bất ngờ nhất là... Gui bay từ Phuket tới đây thật.

Jay nhận được cuộc gọi từ Gui khi Kao đang bước xuống xe, anh ngạc nhiên khi Gui nói rằng đang trên đường tới nhà. Lúc gặp nhau, Jay thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi của Gui, nhưng cậu ấy vẫn nở nụ cười như bình thường. Giây phút Solo bước ra, Jay thấy trong đôi mắt mệt lử của hai người lấp lánh tia sáng hạnh phúc, nhưng khi họ sát lại gần nhau hơn, anh lại thấy nó dần được thay thế bằng những nỗi muộn phiền.

"Nhưng mà anh ấy có nổi thật không?" Kao nhìn về hai người đang đi cạnh nhau ngoài bãi biển. Dẫu không thể hiện ra ngoài mấy, nhưng cặp lông mày hơi nhíu lại cũng nói lên được rằng Kao lo cho Gui không kém gì Jay.

"Anh cũng đang lo đây... đáng ra không nên gọi cậu Gui tới." Jay áy náy, "Nhưng anh lại sợ nhỡ như cậu chủ có mệnh hệ gì, cơm nước cũng chẳng chịu ăn, lo cho cậu chủ quá nên quên mất rằng cậu Gui cũng đang mệt mỏi tới mức nào."

"Tại sao thằng So nó lại ra nông nỗi này cơ chứ?"

"Chắc là vì cậu Gui như là vị cứu sinh của cậu ấy chăng?" Jay khẽ bật cười, vì những điều anh nói cũng chẳng khác cuộc sống của anh là bao, "Tới lấp đầy những khoảng trống trong cậu. Cậu chủ như một đứa trẻ nhỏ tự mình trưởng thành và lớn lên. Nói rằng cậu ấy thiếu sự ấm áp chắc cũng đúng, bởi vậy nên cậu ấy mới trầm trọng như thế này."

"..."

Khi Kao không còn hỏi thêm gì nữa, Jay cũng chỉ biết quay lại nhìn hình ảnh hai người họ đang sánh bước bên cạnh nhau. Cả hai người họ luôn nở nụ cười, nhưng chỉ khác là cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, có lẽ So mỉm cười vì hạnh phúc là thật, nhưng Gui thì không phải thế...

"Hãy nhận ra đi cậu chủ."

.

.

"Em nhớ Guitar lắm." Solo nói ra như những gì mà cậu cảm thấy, chỉ có niềm hạnh phúc trên khuôn mặt trầm lặng đó.

"Anh cũng nhớ So." Gui đáp lại. Cho dù lời nói đó không phải là lời nói dối, nhưng nụ cười trên môi lại không thể hiện ra là cậu ấy cũng đang hạnh phúc, nó chỉ như nụ cười giả tạo mà Gui cố gượng ép để che đậy cảm xúc của chính mình. Lạ thay, người bên cạnh lại không để ý tới điều đó dù chỉ một chút.

"Em xin lỗi vì đã không liên lạc với anh. Bố nhốt em lại trong căn nhà nhỏ đó, em không được dùng điện thoại hay mạng internet gì hết." Solo bước chân đi theo Gui, cậu kể lại những gì xảy ra với mình cho người bên cạnh nghe, cậu sợ rằng Gui sẽ giận mình vì đã không chịu liên lạc lại.

"Không sao đâu."

"Nhưng em có... em nhớ Guitar."

"Anh biết mà." Cậu ấy khẽ bật cười. Cậu ấy biết rõ đối phương thấy nhớ, vì chính cậu cũng có khác mấy đâu, "So muốn đi đâu nữa?"

"Đi tới nơi xa hơn nơi này." Solo quay sang. Trong lòng thầm nghĩ rằng đi càng xa càng tốt. Cậu nắm chặt tay người bên cạnh và cùng nhau bước về phía xe nơi có Jay và Kao đứng đợi sẵn, "Đi tới nơi mà bố không tìm ra em."

Kao không nói gì, chỉ thở dài rồi bước lên xe trước. Còn Jay, người phải nhận mệnh lệnh nhìn Gui trong lo lắng.

"Cậu Gui..."

"Đi theo lời em ấy nói đi anh Jay." Gui lắc đầu ra hiệu không cho Jay nói tiếp. Cậu ấy bước vào trong xe, ngồi dựa lưng lên ghế mà không nói gì thêm nữa.

Jay lái xe chạy theo hướng mà So chỉ, nhưng rồi địa điểm cũng bị thay đổi liên tục. Khi tới nơi mà mình muốn, So bảo dừng, rồi đưa người yêu ra ngoài tản bộ. Đi chán rồi lại chuyển tới nơi khác. Một điều lạ là bình thường Solo rất ít nói, nhưng hôm nay lại nói nhiều hơn mọi ngày. Hoặc đôi khi có thể nói rằng So đang độc thoại.

"Guitar có đói không?"

"Anh không."

"Anh muốn gì không? Em..."

"Anh không."

Đoạn đường càng dài bao nhiêu, lòng mọi người càng nặng trĩu bấy nhiêu. Hai người còn lại chỉ biết ngồi nghe cuộc trò chuyện gượng ép đó suốt dọc đường. Trong khi đó, "hai nguyên nhân" gây ra bầu không khí khó chịu này lại đang trong hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

Solo nói rất nhiều, cho dù cảm thấy không khá hơn tí nào, nhưng vẫn cứ nói. Nhưng người tốt bụng như Gui lại trở nên im lặng một cách bất thường, và càng im lặng hơn khi đoạn đường càng thêm dài rộng ra.

"Em muốn ghé công viên phía trước ạ, anh Jay." Gui bất chợt nói mà không hỏi ý kiến người bên cạnh, nhưng cậu ấy vẫn chắc chắn rằng người đó sẽ chiều theo ý mình.

"Vâng, cậu Gui."

Gui xuống xe trước, rồi So sát bước bên cạnh. Hai người còn lại không đi theo mà chỉ đứng tựa mình vào xe và lặng lẽ chờ đợi.

"Guitar..." Solo khẽ gọi, cậu đan tay người đi trước, cảm thấy nhói đau đến tận tim nhưng lại không rõ lý do.

"Ừ."

"Tại sao... không nhìn mặt em?" Dứt câu hỏi đó, người đang tiến bước chợt khựng lại. Gui quay người lại, cậu ngước nhìn người đang làm mặt rầu rĩ với ánh mắt điềm đạm và không một nụ cười trên mặt.

"So không muốn chơi nữa à?"

"Em..."

"Đủ vui rồi à?"

"..."

"Anh không có tiền, không có gì cả, nhưng nếu So muốn... đưa anh tới đâu anh cũng sẽ đi." Gui cười một cách mệt mỏi, và nhìn người đang im lặng bằng ánh mắt dịu dàng, "Nhưng nếu em thấy hài lòng rồi... thì hãy nói cho anh biết nhé!"

"Guitar..."

"Đây sao? Bộ dạng của người mà anh cố gắng làm tất cả để được ở bên?... Giờ đây anh chỉ thấy một người mà anh chưa bao giờ quen biết thôi." Lời nói lạnh lùng được thốt ra khác hoàn toàn với vẻ mặt dịu dàng của người nói. Solo cảm giác như trái tim cậu đang tan nát thành hàng trăm mảnh, nhưng cậu cũng không tranh cãi lại dù chỉ một từ, "Anh vừa mệt, vừa nản, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc anh làm là vì ai, thì anh lại có thêm động lực. Thế còn So?..."

"..."

"Nếu So chỉ biết nghĩ cho bản thân, ở một mình có phải hơn không?"

"Không chịu đâu!" So nhanh chóng từ chối. Cậu kéo người đối diện lại và ôm chặt... Sợ thật đấy nếu phải buông tay nhau.

"Lí do mà anh tới đây là vì anh lo lắng. Không có gì khác tồn tại trong tâm trí anh ngoài việc muốn So được an toàn. Anh đã nghĩ là em bị người ta làm hại. Anh đã nghĩ rằng em bị gì đó. Anh vừa lo, vừa sợ đủ thứ. Cuối cùng đành lấy khoản tiết kiệm bay sang đây với em... trong khi hôm nay anh phải đi làm." Tuy giọng nói đã trở lại bình thường, nhưng cũng không giúp người nghe cảm thấy khá hơn dù chỉ một chút. Mà ngược lại... Solo cảm thấy sức lực như dần vơi cạn hết, càng nhận ra chỉ mình cậu đang ôm, cậu càng cảm thấy sợ hãi.

Cậu... đã quên nhìn điều gì rồi chăng?

Tại sao giờ mới để ý thấy... rằng vẻ mặt của Guitar trông tồi tệ đến mức nào? Cả hai trông rất mệt mỏi và yếu ớt. Trông mệt gấp chục lần lúc họ làm việc nữa.

"Em xin lỗi!" Giọng điệu thật sự hối lỗi khiến cho vẻ mặt mệt lả của người nghe lần đầu nở một nụ cười chân thành. Gui choàng tay ôm lại, lắng nghe chàng trai nhỏ khóc và nói lời xin lỗi không ngớt khiến cậu ấy cũng cảm thấy nhói đau theo.

Điều đó cho thấy... không phải cậu ấy không cảm nhận được, cũng không phải cậu ấy có thể dễ dàng buông tay đâu, mà đó là vì cậu ấy muốn thay đổi tính nết của Solo. Sự bướng bỉnh và thiếu nhẫn nại sẽ khiến cho cuộc sống của So trở nên khó khăn. Cậu ấy không muốn Solo sẽ gặp chuyện trong tương lai, nên mới cố tình nói ra những lời gây tổn thương chính mình cũng như Solo.

"Bây giờ mình ngừng đưa nhau đi trốn được chưa?" Gui dịu dàng hỏi, rồi đẩy khuôn mặt nhem nhuốc của người đang ôm chặt mình ra, sau đó xoa mặt và lau mắt cho đối phương.

Không khóc nhưng lại làm mặt như sắp khóc, trông còn đáng thương hơn cả việc khóc ra nữa.

"Dạ."

🌳🌳🌳End chap 40🌳🌳🌳

Các nhà 10.03 an lành nhé! 

Thính nhẹ cho kỳ sau nhen:

Giờ thì chúc cả nhà ngủ ngon nhen!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro