🍁Chương 41🍁
"Em xin lỗi."
"Ừ."
"Xin lỗi."
"Anh tha lỗi rồi mà." Tôi bật cười rồi lấy tay vò vò cái đầu của chú cún hay làm nũng. Nói đi nói lại thế này cũng cả chục lần rồi, ai mà giận cho nổi cơ chứ?
"Nhưng em..." Solo định nói tiếp, nhưng trước khi em làm vậy, tôi đã ngăn lại bằng việc kéo đầu em lại gần mình và để trán hai chúng tôi chạm vào nhau.
"Cho anh sạc pin tí nhé!" Tôi nhắm mắt lại, như thể đang nạp lại năng lượng từ em thật, đến nỗi cún bự phải khẽ cười. Em đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt tôi, rồi dựa đầu lên trán của tôi như thể cả hai đứa đang tựa vào nhau.
"Mệt lắm không?" Solo hỏi, tôi mở mắt, và nhìn người đang tỏ vẻ lo lắng bằng ánh mắt dịu dàng.
"Mệt lắm chứ!" Tôi thừa nhận, "Nhưng cũng rất vui, vì biết thêm được nhiều thứ."
"Xin lỗi." Chú cún xị mặt, mắt đảo xuống dưới và không chịu nhìn mặt tôi.
"Biết vậy rồi thì phải cố gắng lên nhé!" Tôi nhích người ra, và nắm lấy hai tay của Solo rồi nhẹ nhàng lắc lư, "Anh cũng sẽ cố gắng."
"Dạ."
"Tại sao lại làm cái mặt kiểu đó?" Tôi kéo tay người bên cạnh để em ngồi xuống chiếc ghế bên bờ hồ của công viên, rồi lấy ngón tay nhấn nhẹ lên ấn đường đang nhăn nhó của đối phương.
"Ai ai cũng bảo em chỉ biết nghĩ cho bản thân..."
"Những ai nói vậy?"
"Bố, Kao và cả Guitar nữa." Solo khẽ nói, em bẽn lẽn nhìn tôi như thể sợ tôi lại giận tiếp nữa vậy.
"Ừm... Nói sao đây nhỉ? Nó không hẳn là vậy đâu." Tôi cố suy nghĩ rằng nên giải thích như thế nào để So hiểu đây, "So nhớ anh nên mới muốn gặp phải không?"
"Dạ."
"Và em chấp nhận bỏ việc, bỏ học và cả mọi thứ khác nữa?"
"Phải ạ."
Tôi bật cười lần nữa khi thấy chú cún tỏ vẻ nghiêm túc bất bình thường. Ngay cả lời ăn tiếng nói cũng lễ phép đến từng câu từng chữ như thể sợ tôi sẽ cáu giận. Rồi tự nhiên, bao nhiêu sự mệt nhọc bị dồn nén cả mấy tháng nay cũng vơi đi dần khi hai đứa được nhìn thấy nhau. Cho dù thuở đầu có ra làm sao cũng chẳng là gì, nhưng khi đã thấu hiểu nhau rồi, tôi cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh vậy.
"Những gì mà So đang làm là chỉ biết nghĩ cho bản thân đó."
"Em không hiểu..." Solo lắc đầu, nhíu mày như thể đang thật sự thắc mắc rằng mình đã làm gì sai. Tôi hiểu rõ em, và hiểu cả chuyện mà anh Jay đã kể về suy nghĩ của ông ấy nữa.
Cách giáo dục của chúng tôi không giống nhau. Chắc là vì Solo rời xa bố em quá lâu cho nên em không thể thấu hiểu được, còn ông ấy thì thuộc kiểu người như thế nên cũng không lạ gì khi cả hai hiểu sai đối phương.
"Lúc So quyết định tới gặp anh, So có nghĩ đến các khía cạnh khác không?... Em có nghĩ rằng công việc sẽ trở nên như thế nào? Việc học có vấn đề gì không? Ai sẽ là người theo giải quyết mọi vấn đề cho em? Và quan trọng là..." Tôi cầm tay em lên, rồi nhìn những miếng băng vết thương được dán khắp nơi trên tay em một cách buồn bã, "Em có nghĩ đến cảm xúc của anh không?"
"..."
"Bướng bỉnh này. Muốn đi đâu phải đi cho bằng được. Khi không được như ý thì phá phách đồ đạc này. Không lo lắng cho bản thân này. Không chịu ăn uống này. Tự làm hại bản thân như thế, em có nghĩ đến những người bên cạnh sẽ cảm thấy như thế nào không hả?" Tôi nhẹ nhàng xoa ngón tay bị thương của em, rồi mới để ý đến tình trạng hiện tại của em... mặt mày thì xanh xao, còn thân thể thì yếu ớt.
Mặc dù tôi phải làm việc mệt nhọc trong nhiều tháng liền, nhưng tôi vẫn luôn ăn uống đủ bữa. Cho dù là mệt mỏi, hoặc ngủ nghỉ có ít đi nhưng tôi cũng không ốm đau bệnh tật gì, khác xa với một Solo trông giống như một người bệnh trong khi em chẳng làm gì cả.
"So chỉ nghĩ cho bản thân mình hay chỉ nghĩ cho anh thôi là không được đâu đấy... Mặc cho tình yêu có đến từ hai phía, là chuyện của hai người đi chăng nữa, nhưng nó không chỉ có hai người trong cuộc thôi đâu, còn nhiều yếu tố xung quanh nữa mà chúng ta cần phải học hỏi và cùng sinh sống."
"Dạ... em xin lỗi." Chú cún nói với giọng hối lỗi. Tôi mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt như thể đang nói rằng 'đã hiểu ra rồi' của em.
"Bố lo cho em lắm đấy, chú ấy cũng có cách dạy con của riêng mình. Anh muốn So hiểu được."
"Nhưng mà..."
"Nếu chú ấy không cho phép, So nghĩ rằng Kao, anh Jay và anh sẽ tới gặp em được sao?"
"..."
"Hiểu ra rồi phải không?" Tôi dùng cả hai tay nhẹ nhàng nâng cái mặt chú cún to xác ngẩng lên, rồi mới nheo mắt quan sát, "Nhìn kìa... mặt em hốc hác đi nhiều rồi."
Solo mỉm cười, em quay về phía lòng bàn tay đang ôm lấy mặt mình rồi nhẹ nhàng hôn lên nó.
"Muốn em nói chuyện với bố về việc anh nghỉ làm không?"
"Không cần đâu." Tôi lắc đầu, "Anh phải chịu trách nhiệm với hành động của mình."
Solo xị mặt xuống, tôi vội nâng mặt em lên để hai đứa lại nhìn nhau như lúc nãy, rồi khẽ mỉm cười để nói rằng không sao đâu.
"Cùng lắm là anh sẽ làm việc chăm chỉ hơn thôi. Không sao đâu."
"Nhưng em..."
"Nếu em cảm thấy có lỗi, vậy anh xin vài điều được không?"
"Điều gì cũng được hết." Chú cún ngoe nguẩy cái tai, điệu bộ trông rất quyết tâm, đáng yêu đến mức tôi phải véo khắp đôi má trắng nõn đó của em một cách hả hê.
"Anh Jay nói rằng mỗi chúng ta đều có sứ mệnh và nhiệm vụ của riêng mình. Đối với So chính là việc sinh ra làm người thừa kế của một doanh nhân tỉ phú. Dù cho, em có trốn chạy đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát được khỏi vận mệnh ấy. Mà nó nằm ở chỗ là em chọn con đường nào, hoặc em phải ép buộc mình để làm việc mà mình không thích... hoặc cố gắng thêm thắt những điều có thể giúp em cảm thấy hạnh phúc vào trong đó."
"..."
"Dẫu vậy nhưng anh vẫn muốn So nói rõ với bố... Đôi khi nếu So thật sự không thích làm, chắc vẫn còn có cách nào đó có thể giúp được So, chỉ là chúng ta chưa nghĩ tới thôi. Anh tin chắc rằng bố So sẽ lắng nghe thôi. Nhưng nếu So nghĩ sẽ làm theo bổn phận, trách nhiệm của bản thân..." Tôi im lặng một lúc, và ngắm nhìn người trước mặt mình để tiếp thêm sự tự tin cho em, "Anh sẽ giúp làm 'những điều' mà anh Jay nói cho. Mặc dù anh không chắc rằng So có hạnh phúc với việc đảm nhận trách nhiệm đó hay không, nhưng mà mỗi khi So có vấn đề gì, chắc chắn anh sẽ luôn ở bên và không đi đâu cả."
Tôi vừa dứt câu thì So liền im lặng. Em làm mặt trầm tư như thể đang xem xét lại bản thân. Tôi ngồi im lặng nhìn, và không thúc giục gì. Được một lúc, em gật đầu và mỉm cười.
"Em sẽ đi nói chuyện với bố."
"Ừm."
"Guitar có đi với em không?"
"Anh sẽ lên máy bay vào buổi tối, nên vẫn còn thời gian." Nói rồi tôi kéo người đang nở nụ cười rạng rỡ cùng đứng dậy.
Chúng tôi trở lại chỗ đậu xe, anh Jay quay về phía hai đứa, rồi nhìn tôi trong lo lắng. Khi thấy tôi vẫn mỉm cười như thường lệ, anh ấy thở phào một cách nhẹ nhõm rồi thúc Kao cùng quay sang nhìn. Còn đứa trẻ cộc cằn đang cắm cúi vào điện thoại sau khi ngẩng mặt lên trông thấy tôi và Solo thì liền sải bước tới, rồi xô đầu bạn mình rõ mạnh đến nỗi chú cún phải nhăn mặt cau mày.
Nhưng lạ thay, lần này người bị tấn công trước không trả đũa lại như mọi lần.
"Trước hết nên bớt ngu lại nha mày."
Tôi để cho hai đứa bạn thân đứng nói chuyện với nhau, rồi quay sang anh Jay. Nhưng thành thật mà nói thì Kao giống như đang đứng càm ràm một mình hơn, bởi vì Solo đang hành động trông như một chú cún chán đời. Mặc dù vẫn có tranh cãi dăm ba câu, nhưng khi bị đứa trẻ cộc cằn đó nhìn chằm chằm thì em lại im re. Chắc là biết bản thân có lỗi, nên mới không dám nói gì.
"Cậu Gui có ổn không?"
"Ổn ạ."
Nom có vẻ anh Jay rất lo lắng cho tôi. Và trông anh ấy vẫn còn thấy rất áy náy vì đã gọi cho tôi về chuyện Solo đến nỗi hôm nay tôi phải lập tức sang đây để gặp em. Thực sự mà nói, tôi phải cám ơn anh ấy mới đúng, vì nếu anh ấy không nói chắc tôi cũng không biết chú cún của mình bị làm sao.
Ban đầu nhìn thấy Solo, tôi vui lắm. Nhưng phút giây sau đó, khi thấy em ở trong tình trạng như vậy, tôi lại cảm thấy hơi thất vọng. Tôi không thất vọng vì em làm sai hay là gì, bởi vì tôi hiểu rất rõ Solo đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào. Nhưng điều khiến tôi thất vọng chính là việc em tự làm tổn thương chính mình mà không quan tâm đến cảm xúc của những người bên cạnh, cho dù em có cố ý hay không đi chăng nữa.
"Em sẽ lựa chọn phương án thứ hai." Solo nói và cắt ngang suy nghĩ trong tôi. Tôi quay sang nhìn em, cố gắng tìm kiếm điều khiến em do dự trong đôi mắt đó, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấu được, mà chỉ thấy mỗi sự quyết tâm được nhắn nhủ qua từng câu chữ, "Em xin lỗi vì đã khiến Guitar phải mệt mỏi một mình trong suốt thời gian qua, từ giờ trở đi mình sẽ cùng nhau mệt mỏi nhé!"
Chỉ cần nghe thế thôi...
Tôi mỉm cười mãn nguyện, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa lên vai của người bên cạnh. Cảm giác như mọi sự mệt mỏi dồn nén trong thời gian qua dần dần tan biến đi hết, như thể chỗ dựa của tôi đã trở lại, bao gồm cả... chú cún ngày xưa của tôi nữa.
Chắc cũng khoảng hai chục phút rồi... hai chục phút rồi hai cha con họ đứng nhìn nhau trong im lặng mà không nói một lời nào. Tôi chỉ biết đứng mỉm cười bên cạnh Solo, còn anh Jay thì đi tới đứng cạnh ông ấy, cảm giác như đang ngắm hình ảnh phản chiếu trong gương.
Đôi khi việc đứng nhìn chằm chằm vào nhau sẽ lâu hơn thế nữa... nếu không có người kém sức chịu đựng đi theo.
"Còn lâu nữa không?" Kao ngồi co một bên chân trên ghế sofa cất tiếng hỏi, đổ dồn mọi ánh nhìn về phía mình, "Ý là nếu lâu thì cháu sẽ đi mua đồ ăn đem tới luôn."
Tôi khẽ bật cười. Không khí khó chịu mới nãy giờ cũng vơi đi được phần nào. Đứa trẻ nhiều chuyện càng giương mắt lên nhìn, nụ cười càng hiện hữu trên gương mặt mỗi người.
Thực ra, việc mà Kao lên tiếng khi ấy, một phần chắc muốn Solo bắt chuyện trước, bởi vì chúng tôi vừa mới ghé ăn cơm xong, thế nên Kao không thật sự đói đến mức đó đâu.
"Vẫn chưa ăn đồ tráng miệng nữa."
Ô kê... là tôi đã tự nghĩ ra, nhóc ranh này chẳng hề có ý định giúp bạn gì cả.
Khi Kao ngả người nằm xuống sofa và không quan tâm đến mọi người nữa, thì bầu không khí ngột ngạt cũng quay trở lại. Dù lần này trông không nặng nề như trước, nhưng vẫn chẳng có ai có ý định cất lời.
"So..."
"Thưa ông chủ..."
Tôi quay sang nhìn anh Jay theo phản xạ, chúng tôi mỉm cười với nhau như thể đang tự cười chính mình vậy. Cuối cùng, tôi cũng là người quay sang Solo rồi nói tiếp.
"Anh không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Khi nghe như vậy, sắc mặt của Solo cũng dịu xuống. Em quay lại nhìn bố mình và mở đầu cuộc trò chuyện trước.
"Con sẽ trở lại làm việc."
"Ừm."
Ờ... Giờ mà đưa tay ôm đầu có mất lịch sự không ta?
"Con sẽ bắt đầu lại..." Solo nói tiếp, em nhìn mặt ông ấy bằng ánh mắt điềm tĩnh. Cho dù không thể hiện ra tình yêu thương gì mấy, nhưng nó cũng chẳng còn lạnh lùng như trước, "Ý là chuyện giữa bố và con."
"..."
"Con sẽ không hỏi bất cứ lý do nào hết. Mọi chuyện cũ... cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, con đều không cần biết lý do, bởi vì những cảm xúc mà con đã đánh mất thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa... Nhưng con sẽ bắt đầu lại từ đầu như Guitar đã nói."
"..."
"Con sẽ làm việc, sẽ kế nghiệp bố, sẽ duy trì những gì mà bố đã gầy dựng nên. Kể từ giờ con sẽ không ngu ngốc, không ngang bướng nữa, nhưng con muốn xin bố một việc..." Solo dừng nói, em quay sang nhìn mặt tôi và nở nụ cười dịu dàng, rồi quay sang ông ấy và nói tiếp với giọng cương quyết, "Hãy để Guitar ở bên cạnh con."
Ông ấy không trả lời ngay mà chỉ nhìn cậu con trai bằng một ánh mắt khác. Ngay tức thì, tôi đã nhìn thấy sự dịu dàng xuất hiện trong đôi mắt ấy, nhưng chưa kịp quan sát kỹ thì ông ấy đã chuyển ánh mắt sang tôi mất rồi.
"Câu trả lời của cậu là...?"
Tôi tiến lên phía trước một bước, rồi nhìn ông ấy bằng ánh mắt mà tôi nghĩ là kiên định nhất, mà không cần thiết phải đợi đến lúc hoàn thành xong khóa thực tập... bởi vì tôi đã tìm ra câu trả lời cho ông ấy rồi và chắc chắn rằng đó chính là câu trả lời cuối cùng.
"Cháu muốn ở cạnh So ạ...?"
"Ngay cả khi cậu chỉ là một kỹ sư?"
"Không phải ạ..." Tôi quay sang nhìn anh Jay và thấy anh ấy nở nụ cười khích lệ, "Cháu muốn ở cạnh So... như cách mà anh Jay ở cạnh chú ạ."
Ánh mắt của ông ấy dịu xuống khi nghe tôi nhắc đến anh Jay, còn người được nhắc đến thì đứng mỉm cười hạnh phúc bên cạnh ông ấy. Một nụ cười hạnh phúc thực sự, y như lúc anh ấy ở trên núi vậy.
"Có nghĩa là cậu chấp nhận vứt bỏ bốn năm đi học hay sao?" Ông ấy nói với giọng nghiêm nghị, cho dù không còn áp lực như lúc đầu nhưng tôi vẫn còn thấy hơi căng thẳng.
"Nếu chủ tịch muốn nói đến việc bắt đầu lại chắc cũng đúng ạ. Bởi vì việc được ở cạnh So và làm việc một cách hiệu quả thì chắc cháu phải học hỏi tiếp... Nhưng nếu dùng từ 'vứt bỏ' thì chắc không đúng lắm ạ. Bởi vì những gì mà cháu đã được học chính là những kinh nghiệm quý giá, chắc chắn có thể giúp cháu tiến xa hơn." Tôi hé nở một nụ cười khi nhớ đến những sự việc đã qua, "Ví dụ như cháu có thể làm nhiều việc khác nhau, hoặc có thể hiểu biết nhiều hơn nhiều người khác vì cháu có nhiều kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, cháu còn tốt nghiệp thủ khoa Cử nhân Kỹ thuật nữa cơ mà ạ."
"..."
"Cháu tin chắc rằng khả năng và profile của mình đủ tốt để đứng bên cạnh người thừa kế của RK ạ."
Ông ấy khẽ mỉm cười, tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi nhìn thấy sự hài lòng trong đôi mắt của ông ấy. Tôi bỗng cảm thấy mình như rã rời sau khi giải bày hết những điều mình muốn nói. Tôi lùi bước để giữ thăng bằng, may mà có bàn tay ấm áp đã đỡ lấy tôi từ phía sau.
"Nổi không ạ?" Solo hỏi với giọng lo lắng. Em định dìu tôi ra sofa nhưng tôi đã ngăn lại và lắc đầu.
Vẫn còn một chuyện mà tôi muốn hỏi ông ấy.
"Thưa chủ tịch!" Tôi mím môi, tim đập mạnh, dồn hết sức lực còn lại để hỏi điều mà mình đang vướng mắc bấy lâu nay, "Không biết việc mà cháu phải đảm nhiệm hầu hết các vị trí... có phải là do lệnh của chủ tịch không ạ?"
Chuyện là tôi đã vào phòng giám đốc điều hành rồi... thật sự giờ chỉ còn thiếu mỗi việc ngồi lên cái ghế giám đốc nữa thôi.
"Pat cho cậu làm như thế à?" Ông ấy nhíu mày, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì ông ấy không liên qu... "Tôi chỉ ra lệnh để anh ta giúp cậu tìm ra phương án thật nhanh thôi... Cho dù có nói rằng tôi cho cậu cả khoảng thời gian thực tập, nhưng tôi cũng không có đủ kiên nhẫn mấy."
"..."
Đã hiểu ra vì sao hai người này là hai cha con rồi.
"Ông chủ, tại sao ngài lại trêu cậu Gui như thế?" Anh Jay như muốn nói giúp, nhưng anh ấy còn cười tươi hơn cả thằng Beer lúc nó mới thấy bộ dạng của tôi nữa là.
"Thì tôi đâu có nghĩ rằng Pat cũng dùng cách này đâu... Cậu cứ nhẫn nhịn đi, mấy tháng nữa cũng xong rồi ấy mà."
"Đợi chút ạ..." Tôi giơ hai tay lên để ông ấy dừng lại, như thể quên hết phép tắc ứng xử vậy, "Điều mà chủ tịch nói có nghĩa là..."
"Ừm..." Ông ấy bình thản đáp. Còn tôi thì muốn ngả người xuống đất ngay tức khắc, "Nếu câu trả lời của cậu là đứng cạnh So, thì tôi vốn đã ra lệnh cho cậu làm vậy rồi. Cậu phải quen biết nhiều người hơn, biết làm nhiều việc hơn. Thế nên, cậu phải làm tiếp."
"Guitar... Sao anh lại bĩu môi vậy? Mệt lắm à?"
"Mặt anh Gui trông hài lắm luôn ấy."
Đến ngay cả Kao còn nằm bật dậy cười nữa...
Cho tui chết luôn đi.
Tôi không hiểu làm thế nào chúng tôi lại tới quán kem được. Chúng tôi mà tôi nói ở đây là cả năm người, ngay cả ngài chủ tịch cũng đi theo. Dẫu tôi có nói còn đủ thời gian để lên máy bay, nhưng đâu có nghĩa là tôi muốn đi đâu đâu.
"Cái này hai phần nhé!" Người muốn ăn đồ ngọt nhanh nhảu gọi món mà mình ưa thích.
"Ông chủ ăn gì ạ?"
"Giống như cậu."
Nếu là bình thường chắc tôi sẽ ngồi cười trước cuộc chuyện trò này rồi, nhưng thú thật là giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào nữa cả.
"Guitar ăn gì không?"
Tôi lắc đầu, rồi cố gắng ngả lưng để tìm một tư thế thoải mái cho mắt được thư giãn. Nhưng trước khi được làm như thế thì người bên cạnh đã nhích lại gần, nghiêng vai và kéo cả người tôi tựa vào.
"Chỗ này thoải mái hơn nè."
"Anh cám ơn." Tôi mỉm cười và thấy vui vì sự quan tâm nhỏ bé tưởng chừng như đã biến mất từ lâu này.
Chuyện ứng xử trước mặt ngài chủ tịch xin được tạm gác sang một bên vậy.
"Tôi sẽ nói lại với Pat." Đang yên đang lành thì ông chủ tịch cất lời. Tôi đang thiu thiu nhắm mắt cũng bật dậy theo phản xạ, quay sang nhìn chú cún, nhưng cũng chỉ thấy em lắc đầu lia lịa ý nói rằng mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Ý chủ tịch là..."
"Chuyện hôm nay cậu nghỉ việc." Ông ấy nói một cách chậm rãi. "Thật ra, tôi cũng chẳng muốn can thiệp vào đâu, vì dù sao thì cậu cũng đã tùy tiện tới đây rồi... Không cần phải làm mặt vậy đâu. So không phải là người đã xin xỏ, vì nếu là nó thì cậu bị nặng hơn trước kia rồi."
Nếu vậy người đã cầu xin và được ngài chủ tịch cho phép là...
"Không phải tôi đâu ạ." Anh Jay vội phủ nhận khi vừa thấy tôi quay sang nhìn. Nhìn từ phản ứng đó chắc là không phải thật. Thế thì chỉ còn mỗi...
"Là em đã xin bố đấy." Đứa trẻ nhiều chuyện cho thìa kem vào miệng rồi trả lời tỉnh rụi, "Thấy anh đã mệt vậy rồi, còn tới vì bạn em nữa."
"Và chủ tịch đồng ý..."
"Jaa nói bố bạn cũng như bố mình."
"Jaa?"
"Ừ... Jaa."
Tôi lấy tay ôm đầu, cảm giác hơi nhức đầu một chút. Cuối cùng, thiết nghĩ rằng việc không quan tâm thằng nhóc này là lựa chọn tốt nhất.
"Thưa chủ tịch, cháu tự đến, cho nên..."
"Cứ cho là tôi nói giùm vì cậu đã tới giúp xử lý chuyện con trai tôi đi. Với lại... cứ xem như là chuộc lỗi vì đã bắt cậu làm nhiều việc trong thời gian qua mà không hỏi ý kiến đi. Coi như chúng ta hòa nhau." Ông ấy chỉ nói thế, rồi múc kem ăn tiếp như thể cắt ngang cuộc đối thoại và không để tôi nói thêm gì nữa.
"Hehe."
Tôi nhanh chóng quay sang chú cún ngồi cạnh mình, và vừa kịp thấy cảnh em và thằng nhóc ranh đó đập tay dưới gầm bàn.
"Là hai đứa phải không?" Tôi khẽ hỏi, nheo mắt quan sát như đang bắt lỗi, nhưng chú cún chỉ nghiêng người và nhấp nháy mắt như thể đang không hiểu chuyện gì, "Em có thỏa thuận gì với Kao không?"
Nếu không thì làm sao có chuyện thằng ranh con này chấp nhận dễ dàng như vậy được.
"Guitar đang nói gì thế ạ?"
"Lại còn tỏ ra ngây thơ nữa cơ." Tôi véo vào chân cái người làm mặt tỉnh bơ cho đến khi em chịu mở miệng ra, sau đó thì em nhẹ nhàng xoa chân mình.
"Nếu mà chú Pat không thân với bố là em đã tự xử rồi đấy."
"Thế nữa cơ đấy?" Tôi lên giọng rầy đến độ chú cún xị cái mặt xuống, rồi em quay lại múc kem ăn trong bộ dạng rất đáng thương.
"..."
"Đã hay làm nũng rồi còn hay dỗi nữa." Tôi khẽ càu nhàu, rồi ngả đầu tựa lên vai chú cún hay dỗi như để làm lành.
Chuyện xấu hổ cứ để sau vậy, vì ở thế này nó siêu thoải mái ... Ý tôi là ngủ á nha.
.
.
Đến lúc tôi nhận ra thì đã ở trên xe mất rồi. Mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng tôi vẫn nhớ mơ hồ rằng mình vừa đi vừa ngáp để Solo dìu cho đến khi lên đến tận xe. Giờ tôi đang nằm một mình ở hàng ghế sau, Kao ngồi hàng ghế trước cùng với Solo đang lái xe. Còn ông chủ tịch và anh Jay thì đi xe khác vì còn phải xử lý công việc nữa.
Lúc chúng tôi tới sân bay, chú cún trông im lặng hẳn. Em không còn mè nheo như lúc đưa tiễn tôi lần trước nữa, ngay cả khi đi tới địa điểm check-in, em cũng vẫn im lặng.
"So, em có sao không?" Tôi quay sang Solo và nhìn em trong lo lắng.
"Em không sao đâu."
"Thế sao lại im lặng bất thường vậy?"
Solo im lặng một lúc đến độ tôi bắt đầu thấy mủi lòng, nhưng chưa kịp hỏi thêm gì em đã dùng hai tay giữ lấy mặt tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán và nhanh chóng rời ra.
"Em đang chấp nhận..." Em chạm nhẹ lên má tôi. Dẫu cho em không thể hiện ra bên ngoài, nhưng tôi cũng biết được em đang cảm thấy rất buồn thông qua giọng nói, "Việc phải buông tay người quan trọng với mình từ lần này tới lần khác chẳng hề dễ dàng tí nào."
Nghe thấy thế, tôi cũng từ từ hiểu ra cảm giác của Solo. Ban đầu, ngoài việc muốn nghỉ ngơi và nằm ngủ ra, tôi cũng chẳng nghĩ đến những chuyện khác gì nữa, không biết là tôi đã để chú cún một mình nghĩ ngợi nhiều như thế này trong bao lâu rồi?
Tôi lấy tay chú cún ra khỏi mặt mình, rồi tiến từng bước thật chậm, thật chậm về phía em và dùng hết sức lực còn lại để ôm chặt lấy người đang làm mặt rầu rĩ.
"Lần này sẽ là lần cuối."
Lần cuối cùng phải xa nhau lâu như thế này.
"Ừm." Solo choàng tay ôm lại. Mặc dù không nhìn thấy sắc mặt của em, nhưng tôi hiểu rằng cả hai chúng tôi đều đang hoà chung một cảm xúc.
Dù đau đớn... nhưng vẫn muốn nó xảy đến để còn nhanh chóng qua đi.
Khi chúng ta nghĩ rằng điều gì đó sẽ là điều cuối cùng, chúng ta sẽ có động lực hơn. Chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn những việc như thế xảy ra nữa thôi, là tôi cũng sẵn sàng làm mọi thứ mình không thích thật nhanh. Khi ngã lòng, chỉ cần nghĩ rằng chút nữa nó sẽ kết thúc, sẽ biến mất thôi, chỉ cần thế thôi là tôi cảm thấy mình như có thêm động lực để tiếp tục... Và lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi chúng tôi cùng nhau vượt qua chuyện này, nơi nào có em cũng sẽ có tôi ở đó. Cho dù em có bay đi đến những nơi đâu, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh em. Thế nên, đây sẽ là lần cuối cùng mà chúng tôi phải xa nhau lâu như vậy.
"Sau khi anh quay lại, So phải cho anh mượn tiền đấy."
"Được... cơ mà anh tính làm gì à?"
"Để học lên cao học..." Tôi nắm lấy tay Solo và nói với giọng nghiêm túc nhất trong cuộc đời này: "Nhưng cho anh xin được ngủ một hai tháng nhé."
Anh sắp hẹo rồi đây.
🌾🌾🌾End chap 41🌾🌾🌾
Cả nhà tránh dịch tới đâu rồi! Làm gì thì làm, nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ nhen!😘😘😘
Cuối tuần dui dẻ, tối ngủ ngon mơ đẹp, tuần mới thiệt là an lành
Chút thính nhỏ nhoa:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro