Chương 117-118

Chương 117 : Hôn

Edit: Pethuong

Beta: Sakura

Trong không gian bức tường chỉ có bốn năm mét vuông, Bạch Thất ôm lấy Đường Nhược ngồi xuống : “ Tiểu Nhược , em có thể lấy ra bồn tắm không ?”

Đường Nhược nhìn thấy Bạch Thất trước mắt , đau đớn làm cho tinh thần và sức lực của cô khôi phục lại một ít : “ Có”

Sau đó cô lấy ra bồn tắm lớn cùng với nước ấm.

Bạch Thất không nói gì , chưa kịp cởi quần áo cho Đường Nhược, ôm cô vào bồn tắm : “ Là dị năng lên cấp à?”

Đường Nhươc thở ra một hơi : “ Đúng rồi , tình hình giống như lần trước .”

Bạch Thất hôn lên trán cô  : “ Anh giúp em , đừng lo lắng .”

Đường Nhược “ Ừm “ một tiếng rồi nhắm mắt lại , cô cảm giác lực lượng trong cơ thể muốn bạo phát .

Ngay cả nói chuyện cũng mất bao nhiêu sức .

Cô cảm giác mình như một hành khách đang gặp nạn trên biển , hôn mê trên đại dương , lửng lờ trên nước , không biết trôi về đâu , giống như lúc nào cũng có thể chết , chìm xuống biển sâu .

Đường Nhược đầu óc u mê, rõ ràng ruột gan đều nóng lên nhưng không hiểu tại sao bên ngoài thân thể lại rét lạnh , giống như chôn trong đống tuyết lớn , từ đầu tới cuối lạnh thấu xương , không có cách nào kháng cự được.

Trong đầu Bạch Thất xẹt qua vô số ý nghĩ , ngưng tụ dị năng , dị năng chải vuốt trong cơ thể .

Đến cuối cùng , trong đầu chỉ còn trống rỗng , chỗ trống rỗng này sáng lóa như đèn pha, làm cho hô hấp của anh hỗn loạn .

Chỉ có thể ngồi nhìn cô , từng giây nhìn vẻ mặt của cô , đoán xem cô có xảy ra việc gì không .

Tóc của Đường Nhược vừa dài vừa mềm , bím tóc đuôi ngựa để trên vai , nếu sắc mặt cô không trắng bệch thì cứ nghĩ cô đang dựa vào vai anh mà ngủ.

Anh luôn tin tưởng được ông trời thiên vị, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì .

Nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất bất lực .

Cứ như vậy mà nhìn cô , không giúp cô được việc gì .

Cảm giác bất lực ấy như hố đen đang cố gắng nuốt lấy anh .

Ở phía bên ngoài, Phan Hiểu Huyên nhìn bức tường ngăn chặn tầm mắt của mình, nhất thời che miệng ngồi xuống .

Cô ngồi xuống mà nước mắt rơi như mưa, đôi mắt giống như vòi nước không đóng van .

Mọi người chỗ này , ngơ ngác nhìn bức tường trước mắt, không ai nói gì , chỉ có Phan Đại Vĩ bước tới ôm con gái vào lòng mà nói : “Nhất định Tiểu Đường không có việc gì , con yên tâm di .”

“Dạ .” Phan Hiểu Huyên lên tiếng , cúi đầu dựa vào  vai Phan Đại Vĩ , “Con còn chưa được ăn bánh cưới của Đường Nhược, cô ấy sẽ không xảy ra việc gì đâu .”

Phan Đại Vĩ sờ đầu con gái nói  : “ Ừm .”

Điền Hải đứng ngây ngốc chốc lát , rồi nện một lôi điện xuống đất , đất đá vụn ra   : “ Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy !”

Phan Hiểu Huyên xoa xoa mắt , ngẩng đầu hỏi Điền Hải : “ Tại sao Đường Nhược có bộ dáng như vậy .”

Điền Hải ôm lấy đầu cũng không giải thích được : “ Tôi cũng không biết .. trước đó chị ấy … trước đó dị năng hao tổn cũng đã bị rồi .. nhưng không bị nặng như hôm nay … đều do chúng ta quá sơ suất , lần trước chị ấy đã ngất đi một lần rồi , lần này không chú ý tới …”

Phan Hiểu Huyên hỏi  : “ Lần trước ngất đi là lúc nào ?”

Điền Hải nói : “ Lần mà chúng ta đi lấy bản năng lượng mặt trời ..”

Mọi người đều nhớ lại , lần trước Bạch Thất đi tới căn phòng nhỏ  rồi không trở ra ..

Hồ Hạo Thiên vàmọi người đều ngồi ngốc xuống đất , giống như người nhà bệnh nhân ngồi trước cửa phòng phẫu thuật chờ người bệnh phẫu thuật ra .

Bọn họ không còn hào hứng nữa , cảm giác hào hứng nhặt được cái từ trong đám zombie không còn nữa

Như là đã quên đói bụng, chứ đừng nói là nấu cơm ăn .

Giờ phút này Đường Nhược ngồi trong nước mà cảm giác máu trong người đều chảy ngược , lực lượng quen thuộc ập tới , cảm giác buồn nôn trong dạ dày nổi lên ,bay thẳng tới nội tạng .

Cũng như lần trước , cô dùng tinh thần lực của mình chải chuốt khắp cơ thể lạnh buốt của mình cùng với cảm giác buồn nôn .

Không biết qua bao lâu , thật lâu , hay tựa hồ chỉ trong chốc lát mà thôi .

Khó chịu trong cơ thể giảm bớt chút ít , Đường Nhược chậm rãi mở mắt ra  .

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thất , khuôn mặt tiều tụy , mờ ảo …

Thời gian dần qua , mắt cô mới trở nên rõ ràng , cô mấp máy môi , trầm thấp kêu  : “ Bạch Ngạn .”

Theo thời gian trôi qua , trên gương mặt hồng hào  trở lại .

Bạch Thất nhấc tay sờ lên mặt cô , đưa môi mình lên má cô rồi ngừng lại, cuối cùng mở miệng bình tĩnh đáp : “ Uh , anh đây .”

Đường Nhược nhắm mắt chốc lát , đợi mình có sức một ít rồi lại mở mắt ra cười rộ lên,  bắt trước anh  : “ Ôm em một cái .”

Bạch Thất giang hai tay ôm cô vào lòng .

Tùy thời hòa tan tất cả .

Đường Nhược dựa vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Thất , nghe tiếng tim phập phồng của anh thì cảm thấy sự sống thật mạnh mẽ.

Sự sống của mình , sự sống của Bạch Thất

Sao đó , BạchThất nâng mặt cô lên , nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt của cô .

Đôi môi run rẩy hôn vào má cô .

Đường Nhược, khi  biển không hết nước , đá không vụn , nhất định em không thể , không thể bỏ lại anh .

Nụ hôn dài đến khi hít thở không thông, nụ hôn còn mang theo vị mặn của nước mắt .

Không biết nước mắt của ai , đau đớn hiện trên mặt lẫn trong trái tim của họ .

Giờ phút này Đường Nhược không nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thất , cũng không thấy nét mặt của anh , nhưng lại đọc được suy nghĩ trong lòng anh .

Thời gian như nước chảy , chúng ta bên nhau mãi mãi .

Nước mắt dọc theo gương mặt hai người mà rơi xuống , cả hai đều không cảm nhận được , chỉ muốn càng thâm nhập sâu vào đối phương mang theo nhiệt độ nóng bỏng .

Muốn…

Cứ như vậy , ngọt chết mất …

Đường Nhược đã ngồi trong bồn tắm một ngày một đêm .

Hiện tại đang là buổi tối , Bạch Thất ôm Đường Nhược ra bồn tắm lớn, thay bộ quần áo mới cho cô, ôm lấy cô ngồi lên cái giường từ không gian lấy ra : “ Đói bụng không ?”

Đường Nhược cũng không thấy đói bụng lắm, nhưng cô biết cả đêm Bạch Thất cũng chưa ăn cái gì , cũng chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi , cho nên trực tiếp lấy cái bàn và bày nhiều đồ ăn mà anh thích ra “ Có, thật đói .’

Bạch Thất cầm lấy cái bát và thìa .

Đường Nhược cũng cầm cái chén lên , bị Bạch Thất ngăn lại : “ Để anh .”

Đường Nhược nháy mắt xem bộ dạng của Bạch Thất , đã biết anh muốn làm gì  : “  Em không cần anh đút cơm cho em đâu .”

Bạch Thất cũng không nói gì  , trực tiếp gắp miếng cải trắng trong canh xương đưa đến miệng cô .

Đường Nhược ngoan ngoãn ăn canh , ăn hết những gì Bạch Thất đút .

Nhưng cô không muốn ăn cơm trong cảm giác áp lực này , cảm thấy Bạch Thất sau khi cô tỉnh dậy  thì chăm sóc cô như bệnh nhân vậy.

Vì vậy Đường Nhược vươn tay, trong tay ngưng tụ một ánh sáng màu xanh hình dạng giống như giọt nước : “ anh xem tinh thần lực em lên cấp 3 rồi , có thê ngưng tụ lại rồi …” Nói xong cô bắn một phát lên bức tường, ánh sáng màu xanh xuyên vào bức tường .

Chương 118 : Ngọt

“ Oh .” Bạch Thất nhìn thoát qua ,mặt không chút biểu tình , chỉ đút từng muỗng cơm cho cô.

Đường Nhược  : “ ..”

Khuôn mặt co quắp không biến mất .

“ Em có thể giết zombie rồi , mà không cần phải đi quấy nhiễu bọn chúng và bao bọc mọi người, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi .”

Bạch Thất chĩ nói một chữ  : “ Uh .”

Đường Nhược  ; “..”

Cô cũng không nói gì nữa , ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm .

Cho đến khi Bạch Thất đăt bát xuống bàn , dùng tay nâng cằm cô lên , mới nhìn thấy đôi mắt rưng rưng , nước mắt như muốn rớt ra .

“ Đồ ngốc .” Bạch Thất thở dài , ôm lấy cô , “ Anh rất vui khi tinh thần lực của lên cấp .”

Có điệu sự lo lắng nặng hơn vui vẻ mà thôi .

Đường Nhược không nhịn được nữa , nước mắt trực tiếp rơi xuống .

Lần thứ nhất không có phát giác, nhưng bây giờ cô cảm thấy tinh thần lực càng lúc càng quỷ dị rồi .

Cô từng nhìn thấy Bạch Thất và Điền Hãi lên cấp ,

Nhưng hai người đều không có bộ dạng này .

Đối với việc tinh thần lực của cô có thực thể hóa , cô và Bạch Thất đều không vui gì mà chỉ có bận tâm .

Thống khổ khi tấn cấp làm cô có chút không chịu được , nếu như lần sau không qua được thì cô sẽ không còn nhìn thấy Bạch Thất nữa hả?

Sinh mệnh và cuộc sống tốt đẹp đều là Bạch Thất cho cô thì làm sao cô cam lòng rời xa anh.

Nếu cái giá cho việc lên cấp là tánh mạng .

Cô tình nguyện ở bên cạnh Bạch Thất , không cần lên cấp nữa .

Bạch Thất ôm cô , lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói  : “ Tiểu Nhược , không cần sợ , dị năng của em có chút không ổn , chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết .”

Đường Nhược gật đầu lau nước mắt .

Rõ ràng hai ngươi đang ở đây ngọt ngào  vui vẻ , sao lại khóc như dôi uyên ương số khổ , quả thật hơi làm quá một chút

“ Do em nghĩ nhiều quá thôi, không có việc gì rồi , chúng ta ăn cơm đi .” Đường Nhược cầm bát đưa tới trước mặt Bạch Thất , sau đó đưa đôi đũa , đợi anh cầm lấy rồi cầm đũa gắp cho anh cọng rau  : “ Đây là thịt bê nấu với tiêu đen , lúc trước nấu lâu lắm đó, anh ăn nhiều một chút .”

“Còn củ cải hầm xương , anh cũng uống nhiều vào ..”

Cơm nước xong rồi đi ngủ , hiện tai là buổi tối , dù có ra ngoài tập hợp với mọi người thì cũng không thể ra khỏi cái siêu thị này được , hơn nữa Bạch Thất đã một đêm không ngủ rồi , Đường Nhược nhìn thấy dưới mắt của Bạch Thất xuất hiện quần thâm đen ,trước nhất để anh ngủ một lúc đã.

Cho nên , bọn họ không có ý định ra bên ngoài báo bình an .

Hai người nằm trên giường , Đường Nhược tựa vào lồng ngực Bạch Thất ngửa mặt nhìn anh  : “Anh ngủ đi .”

Bạch Thất nắm lấy tay cô  : “ Em ngủ trước đi”

Đường Nhược không muốn tranh cãi vấn đề ai ngủ trước ai ngủ sau .

Cô biết rõ giờ này Bạch Thất không có cảm giác an toàn , thế là ngoan ngoãn nhắm mắt lại , sau đó cố gắng làm cho hô hấp minh trở nên vững vàng hơn , giống như đã ngủ .

Cô đợi thật lâu mới khiến Bạch Thất yên tâm mà ngủ, rồi mới mở mắt ra , vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt của anh .

Cô xuyên không đến đây còn Bạch Thất thì trọng sinh , trên tay còn có không gian .

Cô cũng không biết rõ , cũng không giải thích được .

Nhưng mà những chuyện này giống như mấy cái tiểu thuyết huyền ảo được gọi là “ ông trời chiếu cố ‘ sao ?

Như vây sao ông trời lại chọn bọn họ ?

Sau đó , Đường Nhược giơ tay lên , ngưng tụ chút ánh sáng màu xanh hình giọt nước.

Cô nghiêng đầu một chút , nhìn giọt nước trong tay mình , có chút không hài lòng .

Tiến sĩ Tào có thể làm được đều này không ?

Mặt trời ở phía đông

Siêu thi mini này được bao quanh chặt chẽ , nên không thấy mặt trời , bên ngoài tường , mọi người còn có chút kẽ hở.

Hồ Hạo Thiên nghỉ ngơi ở đây hai đêm , nhưng không thấy Bạch Thất và Đường Nhược có động tĩnh gì , nên mọi người ở lại trong siêu thị để đợi.

Mọi người rất lo lắng , nếu đi ra bên ngoài chính là lại đánh nhau với bọn zombie nữa nên không ai muốn cả.

Khi Đường Nhược tỉnh lại .. thì Bạch Thất cũng đã tỉnh lại.

Cô mở mắt ra , trông thấy Bạch Thất đang nhìn mình , cô chưa kip cười một cái thì bị anh cưỡng hôn.

Bạch Thất gấp gáp cạy mở hàm răng , quấn lấy lưỡi của cô , tham lam quấn lấy mọi thứ của cô.

Tên này …

Đường Nhược thở dài một cái , trở tay ôm lấy anh , nhiệt tình đáp lại anh .

Bạch Thất cũng chú ý đến thân thể của Đường Nhược nên nhịn xuống, hôn chốc lát dừng lại , chôn vào cổ cô rồi ôm cô ngồi dậy  : “ Rửa mặt đi , chúng ta ra ngoài ăn sáng .”

“ Vâng .”

Hai ngày rồi , bọn họ sống ở đây đã hai ngày rồi , bên ngoài mọi người sẽ lo chết mất.

Hai người sửa soạn xong xuôi , Bạch Thất ngưng tụ thành lưỡi băng dài phá vỡ bức tường kia .

Phan Hiêu Huyển nghe thấy động tĩnh , nhất thời xông lên đứng chờ ở trước bức tường.

Trông thấy Bạch Thất dẫn Đường Nhược ra , hai tay cô lôi kéo tay còn lại Đường Nhược, cao thấp dò xét : “ Không sao chứ ?”

Đường Nhược cười lên  : “ Không có việc gì , chỉ là dị năng lên cấp thôi ,”

“Dị năng lên cấp ?”  Phan Hiểu Huyên đưa ngón trỏ chạm vào mũi cô  . “ Không thể nào ,nhưng hôm trước .. nhanh nói cho mình biết có gì .. có gì không , có sao không  ?”

Đường Nhược thấy cô nói xong , hai vành mắt đều đỏ, rút tay bị hai người nắm ra , tiến tới ôm lấy Phan Hiểu Huyên  : “ Cảm ơn cậu , Hiểu Huyên .”

Phan Hiểu Huyên òa khóc  : “ Cậu cảm ơn cái rắm, cảm ơn mà khiến cho người ta phải lo lắng , cảm ơn làm gì.”

Đường Nhược là người không thích khóc, đời trước cô ở bệnh viện suốt nên dưỡng thành bản tính như vậy , không được thể hiện bản tính yếu ớt ra ngoài .

Nhưng thấy Phan Hiểu Huyên khóc thì cô cũng nghẹn ngào theo : “ Thật xin lỗi đã khiến cậu phải lo lắng như vậy .”

Hai người cứ ôm nhau khóc không dứt , hai cô gái khóc không ngừng nên Bạch Thất với Phan Đại Vĩ  kéo hai người tách ra xa .

Ổn định cảm xúc , mọi người tranh nhau hỏi dị năng Đường Nhược lên cấp có hình dạng gì .

Bọn họ đã nâng cấp qua nhưng không giống như Đường Nhược .

Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược ra rồi để cô biểu diễn dị năng của mình.

Đường Nhược vươn tay , mọi người cho rằng trong bàn tay xuất hiện một quả cầu nước từ từ lớn lên , nhưng lại thấy trong bàn tay của Đường Nhược xuất hiện ánh sáng màu xanh hình giọt nước .

“ Đây là?” Hồ Hạo Thiên khó hiêu hỏi .

Đường Nhược nói  : “ Là tinh thần lực , thực thể hóa của tinh thần lực .”

Dương Lê kinh ngạc  “ Giống như tiến sĩ Tào phát ra tinh thần lực kia ?”

Phan Hiểu Huyên cũng kinh ngạc : “ Đường Nhược không phải dị năng hệ Thủy à ?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro