Chương 191-192

Chương 191: Không đúng

Edit: Hanthieanh13697

Beta: Sakura

Lưu Binh nắm thẻ CMND trong tay: “Tôi có chuyện gấp cần nói với đại tướng, phiền anh đi vào thông báo một chút. Anh chỉ cần nói tôi là đồng bạn của Bạch Ngạn, đoàn đội Tùy Tiện có chuyện quan trọng cần báo.”

Một binh sĩ tiến lên phía trước đánh giá Lưu Binh một chút.

Đoàn đội Tùy Tiện vẫn chưa trở về căn cứ, nếu như trở lại nhất định sẽ có người thông báo lên.

Tiền tướng ngày nào cũng phái người ra đây canh chừng đây này!

Có điều binh sĩ đứng gác cũng không dám khinh thường, nói người ta là kẻ giả mạo. Đến cũng đã đến rồi, chỉ cần kiểm tra kĩ một chút là biết ngay người này có nói thật hay không. Vì thế, Lưu Binh được đám binh sĩ cho vào.

Tiền tướng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lưu Binh thì vô cùng vui vẻ: “Mấy cậu trở về rồi sao? Sao không có ai báo cho tôi biết?”

Cũng may bây giờ mới 3h chiều ông đã họp xong, bằng không Lưu Binh cũng không gặp được ông.

Lưu Binh vừa gặp Tiền tướng liền nói ngay: “Tiền tướng, ngài mau tới cửa Tây.”

Tiền tướng lúc này đã hiểu: “Hôm nay mấy người tiến vào từ cửa Tây?”

Lưu Binh nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, bên kia đã có người truyền tin tức cho Chu tướng, chúng ta mau đi thôi. Đám tiểu Bạch hiện tại vẫn đang phải đứng ở đó.”

Tiền tướng quay ra hỏi thư ký: “Hiện tại trực cửa Tây là ai?”

Thư ký lấy ra một quyển sổ tay, nhanh chóng trả lời: “Là Triệu Thành.”

Tiền tướng nói: “Mau đi chuẩn bị xe.”

“Vâng.”

Lưu Binh nói: “Hiện tại tôi phải về trước, tôi mượn cớ đau bụng nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa về sẽ bị nghi ngờ.”

Mặc dù  không có cân nhắc mọi mặt như Hồ Hạo Thiên nhưng cậu cũng biết Chu tướng cùng Tiền tướng hiện tại dù đối địch nhưng vẫn không đến mức người sống ta chết.

Hôm nay quốc gia như vậy, bên trên có chính phủ giám sát, phía dưới có nhân dân dõi theo, vì thế không thể để xảy ra vấn đề gì.

Đương nhiên cậu cũng không thể làm quá lên khiến hai nhà chính thức trở mặt.

“Đúng rồi.” Lưu Binh đi hai bước lại đột nhiên nhớ ra: “Có một tên lính muốn đến chỗ ngài báo cáo tình hình, chút nữa ngài gặp được hắn thì lấy cớ này mà đến…”

Lần này chưa nói xong, Lưu Binh thật sự muốn cất bước đi.

Tiền Kim Hâm nhanh tay giữ chặt lấy cậu: “Cậu chạy đi chạy lại không thấy phiền sao?”

“Có chút mệt thôi.”

“Vậy trực tiếp lên xe mà ngồi.”

“Thế nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì, mau lên xe đi.”

Lưu Binh cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.

Tiền tướng nhận áo khoác từ tay thư ký rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Một chiếc xe con quân dụng đang chờ bên ngoài.

Thời điểm ngồi yên vị trong xe, Tiền Kim Hâm hỏi Lưu Binh vì sao phải đi cửa Tây.

Cửa Tây là địa điểm quan trọng của quân đội, bảo Bạch Thất có ý đồ tư lợi gì đó ở chỗ này thì ông không tin đâu..

Lưu Binh kể lại việc bọn họ ở khu trung tâm thương mại thành phố H phát hiện ra tang thi cấp 3 nói với Tiền tướng.

“Tiểu Bạch nói, việc này rất quan trọng, phải lâp tức thông báo với chính phủ sớm để chuẩn bị nên chúng tôi không ngừng nghỉ chạy từ thành phố H đến đây.”

Tiền Kim Hâm nghe xong lời Lưu Binh miêu tả thì trong lòng cả kinh, nhíu mày nói: “Mấy cậu có tinh hạch cấp 3?”

“Đúng vậy, nếu không phỉa trước kia ngài cho súng i-on thì chúng tôi đã táng thân trong miệng Zombie rồi.”

Tiền Kim Hâm có chút cảm khái vận may của mấy người này.

Đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy người binh sĩ được phái đến thông báo.

Người nọ hiện tại đang bị một đám người quấn quýt hỏi đường, hỏi tình huống của căn cứ, bộ dáng rất khổ sở.

Ô tô đi qua, Lưu Binh nhìn thấy Phương Cận Viễn, Phương Cận Viễn cũng nhìn thấy Lưu Binh đang ngồi trong xe, còn nhìn thấy cậu dựng ngón tay cái lên với mình.

Người trong xe kia…

Quả nhiên hậu trường của đoàn đội Tùy Tiện không nhỏ.

Xe đi được một đoạn lại nhìn thấy binh sĩ thứ hai đến báo cáo.

Phong thái vẫn y như trước, chậm rì rì đi trên đường.

Lưu Binh chỉ vào người này nói: “Chắc là người này muốn đến thông tri cho ngài đấy, chúng ta có nên cho anh ta vào trong xe không?”

Tiền Kim Hâm liếc qua nói: “Không cần phải để ý, cứ để cho anh ta đi một chuyến đi, dù sao không phải đứng gác cũng là một phần thưởng cho hắn.”

Quả nhiên là người đàn ông mạnh mẽ, có bá khí, thật uy vũ!

Lưu Binh tán thưởng một tiếng, yên tâm thoải mái ngồi trong xe, trong lòng vô cùng đắc ý.

Sau đó lại nghĩ lại nghĩ đến cậu hai nhà mình, vội vàng hỏi: “Tiền tướng, cậu hai nhà tôi có tin tức gì chưa?”

“Cậu muốn nói đến Lý Văn Hỉ sao?” Tiền Kim Hâm nói, lại thấy Lưu Binh ra sức gật đầu, ông liền thở dài, nói ra những điều mình biết: “Lúc trước khu vực phía Tây của căn cứ có  người đăng ký tên này nhưng sau khi đến khu Nam thì không thấy đâu nữa.”

Lưu Binh dừng lại một chút rồi lắp bắp hỏi: “Cái này, đây là có ý gì?”

“Tiểu Lưu, cậu phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Lưu Binh nắm chặt tay, không nói gì.

Tiền tướng nhìn Lưu Binh cố nén cảm xúc đến đỏ cả mắt liền đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Nhìn thoáng chút, không có tin tức có lẽ là việc tốt.”

Bây giờ, thế giới này không phải lúc nào cũng có tình người. Bản thân sống trong tận thế cũng đã không phải chuyện dễ dàng.

Lâu như vậy vẫn không có tin tức gì, xem ra cậu hai  lần này lành ít dữ nhiều.

Tiền tướng nghĩ như vậy nhưng không nói ra.

Dù ông không nói thì Lưu Binh cũng đoán ra ít nhiều. Cậu nhìn thấy zombie và côn trùng biến dị nhiều hơn Tiền tướng nhiều.

Cuối cùng, Lưu Binh ngồi trên xe, bụm mặt khóc không thành tiếng.

Chừng sau khoảng mười phút, xe đã đi tới nơi.

Bên này Hồ Hạo Thiên cùng Tiểu Dũng cũng qua lại vô nghĩa tới hơn chục phút. Tiểu Dũng hút xong một điếu thuốc nhưng chưa thấy Lưu Binh đi ra khỏi nhà vệ sinh thì có chút kì quái hỏi: “Đội trưởng Hồ, sao đồng đội của anh còn chưa đi ra, có cần chúng tôi kiểm tra không?”

“Không cần.” Hồ Hạo Thiên vung tay lên nói: “Tên nhóc kia dù có rơi vào cống thoát nước cũng tự mình bò lên được, cứ yên tâm đi.”

“…”

Tiểu Dũng nói: “Hồ đội, tôi vẫn nên qua xem một chút, chẳng may hắn đau đến mức bị choáng thì sao?”

Hồ Hạo Thiên nói: “Được rồi, tôi cùng cậu đi xem một chút.”

Tiểu Dũng cảm thấy lúc này không an toàn, bên kia Triệu Thành cũng cảm thấy có gì không đúng.

Vấn đề không nằm ở việc Chu tướng bây giờ chưa đến mà ở việc ba người Hồ Hạo Thiên vẫn chưa trở lại.

“Chú Phan, chú xem, sao đội trưởng Hồ chưa trở về?”

Phan Đại Vĩ vẫn đang nói chuyện phiếm với Dư Vạn Lý.

Vốn ba người nói chuyện, nhưng càng về sau Triệu Thành càng cảm thấy không đúng thì không tham gia nữa.

Nhưng hai người này cũng không để lời Triệu Thành vào tai, càng nói chuyện càng hăng.

Lại nhìn mọi người của đoàn đội Tuỳ Tiện, tựa hồ đều bắt cặp nói chuyện riêng với nhau.

Triệu Thành tiến lên hai bước, đứng tựa vào bức tường bên cạnh Phan Đại Vĩ, nói thẳng: “Đội trưởng Hồ một đi không trở lại, không phải gặp chuyện gì đấy chứ, không bằng để đích thân tôi đi xem.”

Lần này Phan Đại Vĩ đã nghe thấy.

Chú ấy nhổ một bãi nước miếng, dáng vẻ như địa chủ xưa hút thuốc phiện: “Đội trưởng chúng tôi, e hèm…” Chưa nói xong đã kèm theo một nụ cười thô bỉ.

Cái kiểu nói chuyện này tựa hồ chẳng có chút nội dung nào nhưng kết hợp với vẻ mặt đa sắc thái lại khiến cho người ta nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái.

Tim Triệu Thành nảy lên một cái, nhanh chóng phân phó cấp dưới: “Cậu mau đi xem sao bọn đội trưởng Hồ vẫn chưa về.”

Chương 192: Binh bất yếm trá

Nhưng binh lính vừa được cử đi mới đi được một phút đã chạy ngược trở lại, nhanh chóng báo cáo: “Báo cáo, Tiền tướng đã đến.”

Triệu Thành sững sờ, trong lòng run lên còn khuôn mặt đen lại.

Quả nhiên, Hồ Hạo Thiên âm mưu ra ngoài làm trò mờ ám!

Quả thực là quá phận, chính mình…Thôi quên đi, mình với anh ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Triệu Thành là người đã trải đời, không có khả năng chỉ vì chuyện này mà rồi loạn tay chân.

Hắn thu lại biểu tình thất thố, trở lại với thái độ đoan chính: “Mời Tiền tướng đến văn phòng ngồi một chút, tôi đến ngay đây.”

Vừa mới dứt lời, Tiền Kim Hâm đã đi đến cửa: “Không phải đến văn phòng đâu, tôi đến dẫn người đi luôn.”

“Tiền tướng đến thật đúng lúc.” Triệu Thành tiếp tục nói: “Đoàn đội này có chuyện quan trọng muốn thông báo với bên trên nên mới đi cửa Tây.”

“Ừ, tôi đã biết.” Tiền Kim Hâm đáp lại: “Vậy tôi mang người đi, còn phải trở về báo cáo với chủ tịch Nguyên.”

Triệu Thành lập tức cho người đưa giấy bút: “Tiền tướng, xin ngài ký tên xác nhận vào đây.”

Giờ là tận thế, các quy củ đã được giản lược đi rất nhiều, bằng không việc gặp Tiền tướng cũng như để ông dẫn người ra khỏi đây cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Tiền Kim Hâm viết vài chữ rồi ký tên, sau đó trả bút lại cho Triệu Thành: “Về sau đừng giữ lòng dạ hẹp hòi như vậy, người còn sống cũng chỉ có nhiêu đấy, nếu mỗi ngày còn phải trải qua sự tình anh lừa tôi gạt thì sao chính phủ quản lý có uy tín được. Cậu cũng là người có tài, đừng lúc nào cũng lo lo lắng lắng, tầm nhìn phải xa hơn như vậy chính đảng mới đi xa hơn được.”

Cấp dưới của Triệu Thành cuống quít nhận lấy bút, Triệu Thành nghiêm túc cúi chào: “Nhất định tôi sẽ ghi nhớ lời Đại tướng.”

Cũng may, hắn luôn hành động theo tôn chỉ: Không cầu lập công chỉ cầu không thất bại.

Cũng may, lúc ở cửa lớn hắn không có tiên hạ thủ vi cường.

* “Tiên hạ thủ vi cường”. Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 vế đối nữa là “Hậu thủ vi tai ương” . Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt, dễ gặp tai ương.

Vừa rồi, cùng vào đương nhiên là Hồ Hạo Thiên và Lưu Binh.

Mắt Lưu Binh vẫn còn đỏ hồng, trước khi đến Hồ Hạo Thiên cũng đã hỏi cậu có chuyện gì.

Đoàn đội Tuỳ Tiện thấy mọi người tiến đến đều không nhìn Tiền tướng và Triệu Thành mà tập trung hết lên người Lưu Binh và Hồ Hạo Thiên.

Hồ Hạo Thiên ôm vai Lưu Binh thở dài một hơi: “Cậu hai tiểu Lưu vẫn chưa có tin tức.”

Nói không có tin tức có nghĩa là đã gặp chuyện không may.

Điền Hải là người từng trải, biết rõ cảm giác mất đi người thân thống khổ thế nào liền tiến lên ôm lấy Lưu Binh: “Anh Lưu đừng buồn, anh còn có mọi người nữa mà.”

Phan Đai Vĩ vỗ vỗ lưng Lưu Binh: “Không tìm được không có nghĩa là không còn hi vọng, cậu không được từ bỏ đâu.”

Mọi người trong đoàn đội Tuỳ Tiện đều vây quanh Lưu Binh.

Bạch Thất không phải là người có kinh nghiệm an ủi người khác, nhưng anh thấy việc này cũng chẳng cần đến kinh nghiệm, cứ ăn ngay nói thật thôi: “Chúng tôi cũng là người thân của cậu mà.”

Đường Nhược tiếp lời: “Đúng thế, mọi người đều là người thân của cậu, không phải tôi còn đang là chị cậu sao?”

Đây là doanh địa quân sự tối cao, Tiền Kim Hâm không nhìn được nữa đành tiến lên nói: “Chuyện này chúng ta về trước rồi hẵng nói.” rồi quay đầu sang nhìn Bạch Thất: “Tiểu Thất, cháu đi cùng xe với chú, có chuyện muốn nói với cháu.”

Sáu chiếc xe thêm một chiếc của Tiền Kim Hâm trực tiếp ly khai cửa Tây.

Cấp dưới của Triệu Thành cầm tờ giấu có chữ kỹ của Tiền tướng, nhìn một đám người nghênh ngang rời đi, cẩn thận từng li từng tí nói: “Đội trưởng, bên chỗ Chu tướng quân nên ăn nói thế nào?”

Người đi thông báo còn chưa trở về, chờ thông báo xong lại để Chu tướng đi không một chuyến?

Triệu Thành túm binh sĩ mang Lưu Binh đi nhà vệ sinh: “Cậu làm việc kiểu gì thế, sao lại đưa cả Tiền tướng đến đây?”

“Tôi…lúc chúng tôi đi …” Binh sĩ thống khổ nhớ lại: “Lưu Binh kia đột nhiên nói mình không nhịn được, quát to một tiếng rồi chạy mất…”

“Hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa.” Triệu Thành đánh gãy lời hắn: “Cậu làm việc không chu toàn, ngày hôm nay phải chịu nộp phạt.”

Hắn biết cho dù mình là binh sĩ kia thì cũng sẽ bị lừa thôi.

*Binh bất yếm trá: câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈 (Binh bất yếm trá)

Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết:

战阵之间,不厌诈伪” (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy)

nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.

Chữ Binh nghĩa là việc binh đao, chỉ chiến tranh.

Chữ Bất nghĩa là không.

Chữ Yếm nghĩa là ghét bỏ.

Chữ Trá nghĩa là lừa dối.

Nếu không đề cập đến mối quan hệ hai bên thì hắn thực sự muốn tán thưởng một phen đấy.

Binh sĩ Tiểu Dũng mang vẻ mặt như ăn phải mướp đắng đi nộp tiền phạt, hắn mới chỉ hút một điếu thuốc của Hồ Hạo Thiên thôi mà mất luôn một ngày tiền lương!

Bên kia, Lưu Binh đã khống chế tốt cảm xúc, vì cậu nhìn thấy vẻ mặt lo nghĩ của Điền Hải.

Điền Hải ngồi ngay bên cạnh cậu, lo lắng nói: “Anh Lưu, anh không sao chứ?”

Lưu Binh gật đầu: “Không có việc gì rồi.”

Vừa rồi trong xe Tiền tướng khóc cũng đã khóc, ở trước cửa Tây còn được mọi người an ủi một phen nên cũng không còn khó chịu nữa.

Kỳ thật hai tháng nay cậu cũng đã có phỏng đoán: cậu hai liệu có phải đã gặp chuyện gì bất trắc hay không. Bằng không sao tất cả mọi người trong đoàn xe đều tìm được người thân của mình, chỉ mình cậu là không.

Nhưng nếu bàn về độ thê thảm thì Điền Hải còn hơn mình nhiều. Điều Hải phải trơ mắt nhìn cha mình bị zombie cắn chết, đến ngay cả một tấm bia mộ cũng không dựng lên cho cha được.

Lưu Binh biết rõ sinh tồn ở tận thế rất khó.

Tính mạng cũng không được đảm bảo.

Cho nên cậu đã thu lại cảm xúc của mình.

Mọi người nói rất đúng, mình có nhiều người thân như vậy, không nên để tất cả bọn họ phải lo lắng cho mình.

Trong một chiếc xe khác, Tiền Kim Hâm còn đang bận tâm đến vấn đề zombie cấp ba.

Đây là vấn đề lớn với nhân loại.  Ông ở địa vị cao nên cũng hiểu đạo lý đại nạn đến không thể để ý tới tình cảm.

Bạch Thất không chút giấu giếm, lấy ra một cái túi nhỏ chứa hai miếng tinh hạch: “Chú Tiền, cầm tinh hạch này so sánh xem.”

Tinh hạch cấp hai so với cấp một sẫm màu hơn một chút, huống chi là tinh hạch cấp ba.

Tiền Kim Hâm cầm lấy xem xét một lúc, mặt trầm xuống, trực tiếp nói với thư ký: “Trực tiến đi đại viện.”

Theo như lời Tiền Kim Hâm, chủ tịch Nguyên đóng quân ở đại viện, nơi lần trước mọi người tụ họp.

Đoàn đội Tuỳ Tiện trở về căn cứ, đến nhà cũng chưa về liền trực tiếp được đi gặp lãnh đạo tối cao nhất trước tận thế của nước Hoa.

Lúc binh sĩ tới thông báo Tiền Kim Hâm có chuyện quan trọng, chủ tịch Nguyên vẫn còn đang đứng trước bản đồ quân sự để nghiên cứu.

Ông ưa thích việc này, chỉ cần làm có thể đứng cả ngày.

Bởi vì trên bản đồ, ông có thể nhìn thấy xã hội hài hoà thống nhất trước tận thế nay có trăm ngàn lỗ thủng..

“Không phải vừa mới gặp sao?” Đối với việc Tiền tướng vừa đi lại quay trở về ông cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp mời vào.

Tiền tướng là người ghét quanh co lòng vòng, trực tiếp đem mọi chuyện nói ra.

Chủ tịch Nguyên nghe xong lập tức đứng lên nói: “Cậu xác định đấy là Zombie cấp ba?”

Tiền tướng lấy tinh hạch ra, cười khổ: “So sánh một chút là thấy ngay rồi.”

Lần đầu Tào Mẫn nghiên cứu tinh hạch cấp hai cũng đã đem kết quả sơ bộ điện báo về.

Vì tìm kiếm Zombie cấp hai làm nghiên cứu, quốc gia đã thành lập một nhóm chiến sĩ tiến vào nội thành thành phố A.

Tìm được mười mấy tinh hạch cấp hai nhưng cũng mất đi rất nhiều chiến hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro