Chương 271-272
Chương 271: Cửu tử nhất sinh
Edit: Syn
Beta: Sakura
Zombie dày đặc khiến cho người ta nhìn thấy phải chết lặng.
Vệ Lam cũng đã mệt mỏi, coi như cho dù anh có uống mấy bình Red Bull cũng không chịu nổi. Một lần nữa đứng trên thành cầm loa chỉ hay, mọi người đều cảm thấy hữu tâm vô lực, giọng nói đều yếu xìu.
Căn cứ cung cấp thêm đạn dược gấp đôi, đêm khuya, tiếng bom nổ, máu tươi, mắt nhìn chết lặng, mọi người cũng cảm thấy lỗ tai muốn chết lặng,
“Dựa theo kế hoạch, bắt đầu phòng thủ và công kích!”
Tiếng nói của Vệ Lam truyền đến, giữa chiến trường lại thành yếu ớt.
Bầu trời tối thui, mặt đất đen tối, không thể thấy rõ phía trước như thế nào.
Chỉ có một ít đèn qua, ngẫu nhiên có thể thấy được tình hình.
Mỗi người đều phóng dị năng, dựa theo suy đoán mà tấn công đám Zombie.
Buổi sáng có mười mấy con Zombie cấp ba tấn công đến giờ, hơn một ngày mà không thấy có thêm bất kì con Zombie cấp ba nào.
Đã giết hết tất cả Zombie cấp ba?
Hay là đám Zombie cấp ba đó đang ẩn nấp tấn công vũ bão?
Trong lòng mọi người đều bất an lo sợ…
Bạch Thất phóng Băng Liên xuống dưới loé sáng, anh thấy Zombie triều hình thành vòng xoáy.
Tập trung xem xét, phía dưới tường thành có không ít bộ dáng.
Trong đầu Bạch Thất hiện lên kí ức kiếp trước.
Một con Zombie cấp cao có thể trấn áp Zombie cấp thấp hơn, cho nên một khi có một Zombie cấp cao xuất hiện những Zombie cấp thấp hơn sẽ nhường đường.
Cho nên có vòng xoáy đó là…
Bạch Thất trực tiếp gào to: “Cẩn thận!”
Nhiều người như vậy, tường thành dài như vậy, tiếng bắn súng như vậy, nhiều Zombie hưng phấn gầm, câu hét cẩn thận này giống như hạt bụi, lập tức chìm sâu.
Bạch Thất không dừng lại, anh rời khỏi vị trí tổ hệ Băng đi tìm Đường Nhược.
Lần này bên trong cái vòng xoáy đó hơn cả trăm!
Bây giờ chính là lúc vô cùng nguy hiểm, anh có thể không quan tâm đến tất cả mọi người nhưng anh nhất định phải ở bên cạnh Đường Nhược!
Trên tường thành chia làm hai bộ phận, phía trước dị năng giả giải phóng dị năng, đằng sau dị năng giả đã kiệt sức ngã xuống nằm trên mặt đất.
Nói chung: Con đường bị trở ngại nghiêm trọng!
Không để anh chạy được hai bước, hơn trăm con Zombie cấp ba đã thống nhất lực lượng xong, chạy như bay, nhảy lên một cái!
Bọn chúng xuất lực bộc phát, trực tiếp nhảy lên cao ba mét, bò lên tường thành.
Trong bóng tối, đám Zombie tựa hồ càng thuận lợi, tốc độ như thầm điện!
Đén chiếu sáng không đến được chỗ bọn chúng trèo lên tường.
“A!”
“A…”
“Cứu…”
Rất nhiều người căn bản không kịp phản ứng, liền bị Zombie kéo xuống dưới, rơi vào bóng tối vô biên.
Phần phật! Phần phật!
Phía dưới Zombie triều di chuyển, mà trên tường thành đang hoãn loạn.
Bóng tối!
Tiếng súng!
Zombie triều!
Dị năng giả!
Tiếng hét sợ hãi!
Tất cả hợp lại biến thành khung cảnh kinh khủng chém giết.
Một màn này chỉ phát sinh trong mấy phút!
Vệ Lam đứng trên tường thành chỉnh nút lớn nhất ngăn cản trận hỗn loạn.
“Một tiểu đội giết Zombie cấp ba, hai tiểu đội khống chế căn cứ phía dưới!”
Bạch Thất lặng lẽ phóng ra dị năng, ánh sáng phản chiếu thấy rõ ràng tình hình, nhưng tình cảnh chen chúc cũng ngăn cản bước đi của anh.
Bóng người trùng điệp, không cách nào đi được, Bạch Thất không chút do dự, phóng ra băng đao bay lên phía trên đi.
Đã không có đường, liền tự mình mở đường mà đi!
Bạch Thất giẫm lên băng đao mà đi, những người đang đánh nhau kẽ giật mình.
Thế nhưng mỗi người trong lòng đều có đáp án, trong đầu chỉ hiện một câu: Qủa nhiên là anh ta!
Ở trong căn cứ vẫn hay truyền tay nhau môt người trẻ tuổi giẫm lên băng đao của cửa Nam quả nhiên chính là người này!
Trách không được lúc đó có thể dùng một chiêu băng đao làm rách Băng Cốt Phiến của cô gái kia!
Cách Bạch Thất rất xa, Thẩm Bích Ngọc nhìn thấy Bạch Thất giẫm lên băng đao trên đỉnh đầu mình bay qua, trên mặt cô lúc lạnh lúc nóng hoảng hốt.
Cô lúc trước vẫn thường coi Tô Vũ Vi là chị em tốt nhưng trong lòng lại giễu cợt ánh mắt của cô ta.
Coi trọng người đầu tiên là cái tiểu bạch kiểm, coi trọng người thứ hai là người đàn ông bù nhìn, coi trọng người đàn ông thứ ba là Vệ Lam không hiểu phong tình…
Mà bây giờ nhìn lại… Người không có ánh mắt mới chính là mình!
Bên kia Thẩm Bích Ngọc tự hối hận nhưng Zombie cũng không có cái tâm tư đó.
Mỗi người đều đặt hết tâm chiến đấu với Zombie.
Đột nhiên, đèn chiếu xuống, một cánh tay xám trắng vươn ra, hướng đến chỗ Vệ Lam đang chỉ huy,
Vệ Lam có kinh nghiệm chiến đấu đã lâu, nếu không phải tình hình lần này có chút hỗn loạn, làm sao có thể để con Zombie này có cơ hội lợi dụng được!
Một màn này xảy ra nhất nhanh, nhanh đến mức không đến mấy giây.
Đao trong tay Vệ Lam vạch ra một đường, tay con Zombie cấp hai hệ kia lộ ra vết thương, máu tím chảy ra.
Nhưng Zombie cũng không chỉ có một con!
Liên tiếp!
Ba con Zombie bắt lấy chân Vệ Lam kéo xuống, coi như Vệ Lam thần thông quảng đại, bản lĩnh xuất chúng cũng vô pháp thoát ra.
Rốt cuộc, anh không giữ vững thế, thân thể bị kéo xuống tường thành.
Chín cửa chết một cửa sống (Cửu tử nhất sinh)!
Ngay lúc đó, Bạch Thất chân giẫm băng đao bay ngang tường thành, lúc Vệ Lam cách anh chừng hai mét, ánh mắt anh loé lên, không chút do dự phóng băng kiếm, chặn thân thể Vệ Lam lại.
Sau đó Bạch Thất lấy đà, dùng tốc độ nhanh nhất giẫm lên băng đao, nắm lấy cánh tay Vệ Lam dùng sức ném Vệ Lam lên tường thành.
Động tác của anh khiến rất nhiều người chú ý đến.
Vệ Lam rơi xuống tường thành…
Bạch Thất nhanh nhẹn như báo săn…
Để cho mọi người chấn kinh!
Gió đem thổi ô ô, Bạch Thất khoác áo màu đen, anh giờ phút này đứng trên băng kiếm, giống như một vị vua.
Chỉ dùng một chiêu, rung động toàn bộ!
Vệ Lam bị Bạch Thất ném lên liền nhảy lên tường thành, trong lúc đó anh cũng không phát ngốc, rất nhanh mượn lực lộn mấy vòng giữ vững thân thể ngẩng đầu lên, đang muốn nói câu “Cám ơn”, nháy mắt ngước lên liền đổi thành một câu “Cẩn thận!”
Ba con Zombie sau khi kéo Vệ Lam xuống đang muốn nhào lên tường thành thì lại thấy Bạch Thất chân giẫm băng kiếm, một con bắt được Bạch Thất kéo xuống.
Bạch Thất tốc độ cũng rất nhanh, một giây trước anh kéo Vệ Lam, một giây sau sau liền phóng ra một băng đao đạp lên.
Nhưng mà Zombie rơi xuống cũng có một con, còn hai con đang phóng tới!
Bạch Thất cảm thấy nguy hiểm xông lên đại não, tránh một con, đồng thời hướng về phía con khác phóng ra băng đao giẫm lên!
Nhưng mà, ngay tại lúc anh đạp lên, trong nháy mắt một thanh Băng Cốt Phiến xuất hiện đánh rớt băng đao.
Bạch Thất đạp hụt một cái, làm va chạm với con Zombie thứ ba đang xông tới!
Chương 272: Có chết cũng không muốn!
Thân thể nháy mắt mất đi sự cân bằng!
Bạch Thất giống diều bị đứt dây, rơi xuống.
Vì cứu Vệ Lam, Bạch Thất đã bổ nhào qua tường thành hơn hai mét, một khi rơi xuống sẽ đụng phải một đám Zombie!
Phía bên kia Đường Nhược cũng bị mấy con Zombie cấp 3 tập kích, các cô gái sau khi chứng kiến sự chỉ huy của cô càng phát ra sự kính trọng, cùng hợp sức lại chống Zombie, mới vừa rồi nhìn thấy một màn tập kích Vệ Lam còn chưa kịp kinh hô lại thấy một nam nhân mặc áo đen xuất hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền cứu được Vệ Lam, còn chưa kịp kinh ngạc xong, lại thấy anh ta bị mấy con Zombie cấp ba đánh rơi xuống.
Mấy cô gái nhìn thấy Bạch Thất đạp hụt chân trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Chẵng lẽ một người có dị năng cao thâm như vậy liền có kết cục chết như vậy sao?
Ngay lúc đó lại ngay thấy một giọng nữ vang lên “Bạch Ngạn!”, thấy cô gái mượn sức đẩy của thuỷ cầu, lấy độ cực nhanh, từ trên tường thành lao ra!
Tình huống gì thế này?!
Mấy cô gái hệ Thuỷ hoảng hốt còn chưa kịp hoàn hồn lại, nhìn thấy một màn thế này, toàn bộ ngớ người!
Mặc dù động tác dẫm lên thuỷ cầu lao ra của Đường Nhược rất liền mạch, nước chảy mây trôi, đặc biệt đẹp mắt.
Nhưng mà cái tình huống nhảy xuống liều chết này là sao?!
Bầu trời đen nhánh, những dị năng giả thấy tình cảnh này bùi ngùi trong lòng, cuồng loạn không thôi.
Sau khi tận thế, người người dối gạt lẫn nhau, chân tình khó kiếm. Nhưng hai người này lại có thể sinh tử vì nhau.
Khi yêu, chính là mối tình lãng mạng nhất.
Khi chết, lưu lại xúc động sâu sắc nhất.
Vệ Lam bị màn này làm rung động tột đỉnh!
Nhớ lại ngày đó, Bạch Thất đứng trên vách núi, không hề ngần ngại nhảy theo Đường Nhược, bây giờ, Đường Nhược một cô gái lại không hề chần chừ nhảy xuống cứu Bạch Thất!
Đột nhiên cảm thấy như trải qua mấy đời người.
“Vệ Lam!” Tô Vũ Vi ngay lúc Vệ Lam đứng lên cũng chạy lại ôm lấy, “Anh không sao chứ, làm tôi sợ muốn chết!” Nước mắt của cô cuồn cuộn mà rơi, trong nháy mắt ướt đãm áo sơ mi của anh.
Vệ Lam chưa kịp làm cái gì, vừa mới đẩy cô ấy ra, liền bị cô ôm lại hướng khác nhìn xuống dưới tường thành hô “Cứu!”
Nhưng cái âm thanh này lại không hề có tác dụng.
Người đã rơi xuống thì làm sao mà cứu được?
Căn cứ sẽ không vì hai người họ mà mà tổn hại đến lợi ích!
“Cầm đèn pha đến!” Anh kịp phản ứng, nói với dị năng giả phía sau, “Nhanh!”
Nếu như, nếu như Bạch Thất không phải bởi vì cứu anh thì cũng sẽ không rơi xuống tường thành!
Đương nhiên còn có một người liên quan!
Vệ Lam không biết ai đã thả Thanh băng cốt phiến đánh vào băng đao của Bạch Thất, nhưng đó chính là hệ Băng giống như Bạch Thất.
Lúc họ nhìn thấy cái thanh băng cốt phiến, đã kịp phản ứng.
Ngay thời khắc Bạch Thất rơi xuống, tất cả dị năng hệ Băng đều bùng nổ, không thương lượng mà cùng phóng băng hệ hướng về Thẩm Bích Ngọc!
Băng tinh như bão vũ hoa châm.
Vạn băng xuyên tim!
Thẩm Bích Ngọc trong miệng phun máu tươi, trong mắt hiện ra sự điên cường, chỉ kịp nói câu vì sao: “Vì cái gì…”
Tại sao có thể vì người đàn ông đó mà giết chết chủ lực của mình, rõ ràng, rõ ràng cô đã vì đội ngũ mà làm không ít cống hiến…
Một khắc ngã xuống, một dị năng lên tiếng: “Vì cô đã xoá bỏ đi tia hi vọng của chúng tôi…”
Lãnh tụ tinh thần, chính là ánh trăng trong đêm tối, chính là tia sáng bình minh của bọn họ!
Thời khắc Bạch Thất giẫm lên băng đao cứu Vệ Lam, anh giống như một ngôi sao sáng, từng cử chỉ đều in sâu vào ánh mắt của họ. Cảm giác như cảm linh hồn của họ đều bị thần phục.
Mà một lãnh tụ tinh thần như vậy… lại bị ngã xuống.
Không giết Thẩm Bích Ngọc thì làm sao có thể giải toả phẫn nộ!
Lúc Đường Nhược nhào tới, Bạch Thất cũng nhìn thấy cô gái không ngại nguy hiểm này.
Trong ánh mắt chất chứa nhu hoà, Bạch Thất mất cân bằng rơi xuống không trung một tay vươn ra về phía cô.
Tâm trạng kia, làm cho người ta thấy hai người họ căn bản không phải là đang rơi xuống một đống Zombie mà chính là đang rơi xuống một cái giường êm ái.
Đường Nhược mượn lực của thuỷ cầu, tốc độ của cô còn nhanh hơn Bạch Thất, rất nhanh đã nhào vào lòng ngực Bạch Thất, phóng ra tinh thần lực bao trùm lấy họ!
Lúc cô nhảy xuống căn bản cũng không kịp suy nghĩ gì đến nguy hiểm sống chết, trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm, Bạch Thất không có lá chắn tinh thần lực!
Tinh thần lực được giải phóng, xung quanh hai người dần hình thành nên một cái lồng trong suốt.
Bạch Thất có thể cảm nhận được gió không thổi vào tóc mình nữa, anh và người con gái trong lòng nhường như đã ở một thế giới khác, một chút cũng không để tâm đến tình cảnh xung quanh.
Mười mấy thước, hai người được tinh thần lực bao bọc cũng mấy mấy giây mới có thể chạm đến mặt đất.
Bọn họ chỉ có thể ngay khi rơi xuống mặt đất thì mở lá chắn tinh thân lực chống lại Zombie.
Quán tính khiến họ lăn vài vòng, Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược hướng đến tường thành rút lui.
Nguyên một đống Zombie bỗng nhiên rơi xuống hai người sống, khiến bọn chúng hưng phấn dị thường. Quơ tay chân chậm chạp đến.
Nơi này chính là chỗ chiến đấu của hệ Băng và hệ Thuỷ, các dị năng giả phóng thích dị năng ngăn cản đám Zombie một khoảng.
Bạch Thất ra tay nhanh như thẩm điện, một thanh kiếm băng xuất hiện trong không khí, hai tay cầm lấy thanh băng đao đánh vào đám Zombie phía trước.
Đường Nhược tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng lấy ra lựu đạn ném về phía Zombie.
Lựu đạn bạo phá chắc chắn nhanh hơn dị năng.
Sinh tử kề cận, phía dưới đây cũng chỉ có Zombie, mặc kệ có bại lộ không gian hay không.
“Chúng ta đi lên!” Bạch Thất hướng Đường Nhược hô một tiếng, hai người cách nhau không đến nửa mét, tại nơi ồn ào hỗn loạn vẫn có thể nghe rõ tiếng của đối phương.
Coi như đại bộ phận Zombie đã bị ngăn trở, vẫn có một phần Zombie nhỏ chen đến chỗ hai người.
Bạch Thất và Đường Nhược hao phí gần hết dị năng để bảo đảm an toàn.
Zombie bắt đầu lao về phía hai người, lại bị tinh thần dị năng ngăn cản, Zombie không để lại được thương tích gì trên người họ.
“Đi lên, em đi lên trước!” Bạch Thất phóng ra một băng liên, ngăn cản Zombie phía sau, trong nháy mắt lại phóng ra thêm một băng liên phóng ra chỗ cô.
Đường Nhược không do dự, phát huy tốc độ đến cực hạn, giẫm lên băng liên, sau đó lại ném ra một trái lựu đạn.
Bạch Thất đưa Đường Nhược đi lên, anh lại càng không chần chờ, nhóm mũi chân, áo bào phiêu phiêu, rất nhanh giẫm lên băng đao vừa phóng thích.
Còn chưa có thiên trường địa cửu đâu, làm sao anh lại đến hoàng tuyền được!
Trải qua ba năm tận thế lúc trước, anh không thể vĩ đại để cho mình chết trước rồi nói: Em hãy tìm một người đàn ông khác tốt hơn chăm sóc cho mình!
Anh sẽ chờ em dưới cầu Nại Hà?
Có chết cũng không muốn!
Hai người lúc đầu giẫm lên tinh băng khác nhau, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một tinh băng to lớn, những Zombie chung quanh đều bị đóng băng.
Đường Nhược cảm thấy băng tinh ở lòng bàn chân muốn tách ra, trong nháy mắt xuất hiện ý niệm: Bạch Ngạn lại muốn lên cấp dị năng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro