Chương 991-1000: Chuyện cuối cùng làm vì em (1)

Chương 991: Chuyện cuối cùng làm vì em (1)

Quả Quả không nói nữa, liếc mắt nhìn Lục Bán Thành một cái, thấy ly nước của hắn đã uống hết, liền khom người cầm ly lên đi vào nhà bếp.

Rất nhanh, Quả Quả liền quay lại, ngoại trừ ly nước trong tay của Lục Bán Thành, còn có một ly sứ màu hồng nhạt, cô để ly nước của Lục Bán Thành về chỗ cũ trước, sau đó mới đưa ly cho Hứa Ôn Noãn: "Uống nước đi."

Hứa Ôn Noãn nhận bằng 2 tay: "Cảm ơn."

Quả Quả nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, khẽ cười, còn chưa mở miệng, Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon đã lên tiếng trước: "Quả Quả, em đến phòng ngủ sấy cho khô tóc đi, đừng đến bị lạnh."

Lại bắt cô làm lá chắn, đi đến phòng ngủ, không phải để Hứa Ôn Noãn hiểu lầm mối quan hệ của 2 người họ sao? Trên mặt Quả Quả có chút không vui.

Lục Bán Thành nhìn Quả Quả nhíu mày một cái, mở miệng lần nữa, lần này giọng điệu lại mang theo vài phần dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, nghe lời, nhanh đi."

Quả Quả đương nhiên hiểu cái nhíu mày của hắn là gì, hắn muốn cô phối hợp diễn kịch với hắn, cô nghĩ đến những lời cô đã hứa với hắn trước giờ ăn cơm tối, tuy rằng không muốn làm nhưng vẫn "Vâng" một tiếng, sau đó quay người đi vào phòng ngủ của Lục Bán Thành.

Tình cảnh đó thu hết vào mắt Hứa Ôn Noãn, trong lòng cô lại có chút đau, sắc mặt cũng ngày một trắng bệch.

Vào đêm Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt cô, hắn cũng đã từng che chở quan tâm chăm sóc cô như vậy, giọng điệu nói chuyện cũng cưng chiều như vậy đó, bây giờ tất cả đều được hắn dành cho một người con gái khác rồi.

Sau khi Quả Quả rời đi, phòng khách lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Qua một lúc lâu, Lục Bán Thành mới khép lại tài liệu đang xem trong tay, quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn vẫn đang yên lặng nãy giờ: "Em đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Cô đến tìm hắn, thật sự là có chuyện muốn nói với hắn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không có cô bé tên Quả Quả kia.

Bọn họ đều ở đây, những câu hỏi cô đã nghĩ kỹ kia, đại loại là " Anh còn yêu em không?" sao cô có thể hỏi ra được chứ?"

Lục Bán Thành đợi Hứa Ôn Noãn một chút, thấy cô rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đầu gối của mình, không nói gì, lại mở miệng: "Hả?"

"Cái gì?" Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Bán Thành lại kinh ngạc hỏi lại, sau đó liền nhớ ra lúc nãy hắn nói gì, liền có chút lúng túng cười cợt, a một tiếng, sau đó liền dừng lại không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, đầu ngón tay cô căng thẳng nắm quần áo, sau đó lại nghĩ đến 2 tháng trước, lần cuối cùng hắn và cô gặp nhau, dưới tình thế cấp bách lại nói: "Tôi... tôi hôm nay gặp anh liền chớt nhớ đến hồi tết, anh có mua cho tôi một hộp thuốc dạ dày. Tôi... tôi......." Hứa Ôn Noãn càng nói càng có chút khó mở miệng, một hộp thuốc thì có bao nhiêu tiền, căn bản không đáng trở thành một lý do, chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: ".....Còn chưa trả tiền lại cho anh."

Sao với sự bất an của cô, Lục Bán Thành lại có vẻ thong dong thản nhiên "ơ" một tiếng, sau đó lại không thấy kẽ hở nào trong câu nói của cô.

Hứa Ôn Noãn mở túi ra, lấy một tờ 20 tệ đặt trên khay trà.

Cô nhìn thấy Lục Bán Thành không có ý muốn nói gì nữa, sau một lát lại lên tiếng: "Đêm đó vốn là chờ anh ra đưa cho tôi, nhưng lại xảy ra chút chuyện. . . ."

***

Chương 992: Chuyện cuối cùng làm vì em (2)

Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông hoàn toàn hờ hững không để tâm đến những chuyện mà cô đang nói, trong miệng cô muốn nói gì đó nữa, liền dừng lại.

Lục Bán Thành cho rằng cô nói xong rồi, lúc này mới nhẹ nhàng nhìn cô gật đầu hời hợt nói: "Vậy sao..." sau đó không nói gì nữa.

Thì ra hắn thật sự không muốn biết cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng có chút hứng thú nào nữa.

Ngực Hứa Ôn Noãn khó chịu đến nỗi suýt chút nữa cô đã thở không ra hơi.

Trong phòng khách lại cực kỳ yên tĩnh, bây giờ thật sự Hứa Ôn Noãn không còn gì để nói, cứ yên lặng chống đỡ trái tim đau đớn của mình như vậy một lúc, cuối cùng không chịu đựng nổi, cô chỉ có thể chào tạm biệt hắn: "Vậy, không còn chuyện gì, tôi đi trước."

"Ừ". Lục Bán Thành lưu loát trả lời.

Hứa Ôn Noãn đứng dậy, Lục Bán Thành vẫn ngồi trên ghế salon, không có ý muốn tiễn khách.

Cô ôm túi đứng ở chỗ cũ 2 giây, sau đó không nhịn được lại giả vờ như hỏi cho vui vậy: "Cô gái kia là bạn gái của anh sao?"

Những chuyện có liên quan đến hắn, từ trước đến nay cô chưa hề hỏi đến nhưng lần này đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng hỏi hắn.... lưng Lục Bán Thành càng căng thẳng một hồi, ý thức được nếu chân hắn có thể cử động được, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ, hắn chẳng thể làm gì cả.

Mặc kệ cô có quan tâm hay không không quan trọng, quan trọng là lúc này hắn không có tư cách xuất hiện trong cuộc đời cô như lúc trước nữa.

Lục Bán Thành nhìn mắt Hứa Ôn Noãn, ôn hòa sạch sẽ, lại sau một lúc mới gật đầu, không ở miệng, chỉ "Ừ" một cái thừa nhận.

Tim cô như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, toàn thân Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng lay động.

Cô cười với Lục Bán Thành, nói: "Cô ấy rất xinh đẹp, chúc mừng anh."

Lục Bán Thành cụp mắt, cười yếu ớt không nói gì.

Hứa Ôn Noãn cảm thấy trong mắt mình thật chua xót, cô không dám ở lâu thêm nữa, vội vã nói tạm biệt xong cũng không chờ Lục Bán Thành đáp lại mà liền quay người, nhẹ nhàng đi về phía cửa chính.

Còn chưa đến trước cửa, mắt của cô đã ướt nước, cô không dám giơ tay lên lau mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn tìm giày của mình, ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân thay giày, buộc dây giày nhiều lần cũng không buộc chặt được, cô liền bỏ qua, đứng lên, mở cửa ra, cô còn chưa cất bước, dây giày đã bung ra, không nhìn rõ lại vấp phải dây, sau đó bị vấp ngã, chật vật bò trên mặt đất.

Hứa Ôn Noãn càng muốn khóc hơn rồi.

Nghe thấy tiếng động, Quả Quả từ trong phòng ngủ chạy ra, trước tiên là sốt ruột gọi: "Anh Bán Thành", nhưng nhìn thấy không phải Lục Bán Thành thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước cửa, thấy Hứa Ôn Noãn đang nằm trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới khom người đỡ Hứa Ôn Noãn dậy: "Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Vì ánh mắt cô ướt nước cho nên Hứa Ôn Noãn không dám nhìn Quả Quả mà chỉ lắc lắc đầu, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Không sao." Còn chưa chờ Quả Quả nói gì đã lên tiếng: "Tôi đi trước." Sau đó liền rút tay khỏi cáng tay của Quả Quả, khập khễnh đi đến thang máy.

"Chân của cô bị bong gân rồi sao?" Quả Quả nhìn thấy khác thường, liền đuổi theo hỏi.

****

Chương 993: Chuyện cuối cùng làm vì em (3)

"Không sao!" Hứa Ôn Noãn đưa lưng về phía Quả Quả, trả lời, giọng nói nghẹn ngào rất rõ ràng.

Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn đi vào, quay đầu nhìn về phía Lục Bán Thành đang ngồi, thấy cô ngã chổng vó như vậy hắn vẫn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, không có ý muốn đứng dậy hỏi han chút nào.

Đáy mắt cô càng chua xót, Hứa Ôn Noãn sợ mình không khống chế được mà khóc lên, liền nhanh chóng bấm nút đóng cửa.

. . . . .

Quả Quả chờ thang máy đi xuống tầng dưới mới quay vào nhà, đóng cửa lại, trong phòng khách chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.

Người đàn ông tuy có vẻ rất bình thản nhưng tay hắn lại nắm chặt mền khiến nó nhăn nhúm lại.

Quả Quả không đành lòng đưa mắt nhìn đèn trên bàn, nhẹ giọng nói: "Hình như rất nghiêm trọng, cổ chân bị đau nên bước chân cũng đi rất vất vả."

Lục Bán Thành không nói gì, môi mím thành một đường.

"Lần cuối cùng chị ấy trả lời em, giọng nói cực kỳ run rẩy, hình như là đang khóc." Quả Quả do dự một chút, lại nói.

Lục Bán Thành vẫn không lên tiếng như cũ, dư quang của Quả Quả lại nhìn thấy tay hắn đang nắm chăn trên người chặt hơn, bắt đầu run lên.

Quả Quả giật giật môi, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, quay người đi đến phòng ăn, chuẩn bị lấy thuốc cho Lục Bán Thành uống.

Cô vừa mới mở thuốc ra, còn chưa kịp lấy thuốc, liền nghe tiếng ầm một cái.

Quả Quả ngẩng người, như đoán được chuyện gì, liền vội vàng để thuốc xuống, vội vã chạy ra phòng khách, Lục Bán Thành vốn ngồi trên ghế salon đã không thấy đâu nữa, cô vội vàng chạy tới 2 bước, nhìn Lục Bán Thành trên mặt đất, cô lo lắng gọi: "Anh Bán Thành!" còn chưa đến nâng Lục Bán Thành lên, hắn đã chống tay nâng nửa người trên lên, vất vả bò về phía cửa sổ.

"Anh Bán Thành anh đang làm gì vậy? Anh muốn lấy cái gì? Có thể nói cho em biết mà!" Quả Quả ngồi xổm xuống, muốn kéo cánh tay Lục Bán Thành nhưng hắn lại dùng sức hất cánh tay của cô ra, khiến cô suýt ngồi bệch xuống đất.

"Anh Bán Thành!" Quả Quả nhanh chóng đi đến bên người Lục Bán Thành lần thứ hai, vừa mới định đỡ Lục Bán Thành dậy, hắn đã bò đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cả người run rẩy một cái, bỗng nhiên trở nên bất động.

Quả Quả ngẩng người nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Hứa Ôn Noãn ngồi chôn đầu vào đầu gối, ngồi xổm bên đường.

Vì tầng này khá cao nên không thấy rõ bờ vai của cô có run rẩy hay không, nhưng bộ dạng này, chắc chắn là đang khóc rống lên.

Quả Quả thu tay lại, sau một lúc mới nhìn mặt Lục Bán Thành.

Lông mày Lục Bán Thành nhuốm đầy đau khổ và cô đơn, hắn rõ ràng cực kỳ khổ sở nhìn chằm chằm cô gái dưới lầu nhưng nhìn một hồi, lại cười trầm thấp ra tiếng: "Anh muốn tiễn cô ấy, nhưng lại không đứng lên nổi, anh nhìn thấy cô ấy té bong gân, anh muốn dìu cô ấy, cũng không làm được, anh nhìn thấy cô ấy khóc đau khổ như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy....."

"A....." nói xong lời cuối cùng, Lục Bán Thành lại cười khẽ một tiếng, nhưng rơi vào tai của Quả Quả, lại giống như tiếng gào khóc thê lương vậy.

Quả Quả đỏ mắt nói: "Anh Bán Thành, em giúp anh xuống xem cô ấy một chút...."

"Không cần." Không đợi Quả Quả đứng dậy, hắn đã lên tiếng cắt ngang lời cô: "Em đưa điện thoại di động đến đây cho anh."

***
trong vòng 1 tuần
green-coffee.in
Chương 994: Chuyện cuối cùng làm vì em (4)

Quả Quả làm theo.

Lục Bán Thành cầm điện thoại, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn dưới lầu, nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở khóa màn hình, mở danh bạ ra, cuối cùng tìm thấy số của Ngô Hạo, hắn mới dừng lại.

Từ sau khi chân của hắn không đi lại được, hắn hầu như đã cắt đứt liên lạc với tất cả những bạn bè trước đây, đặc biệt là những người có liên quan đến Hứa Ôn Noãn, vì hắn không muốn cho cô biết, chân của hắn bây giờ đã tàn phế.

Nếu không phải chiều nay vô tình gặp cô, hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không muốn liên lạc gì với Ngô Hạo.

Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng gửi một tin nhắn qua cho Ngô Hạo: “Chân của cô ấy bị thương, không lái xe được, cậu mau đến rước cô ấy đi, địa chỉ là...”

Soạn xong tin nhắn, Lục Bán Thành bấm gửi đi, lại sợ Ngô Hạo không tin, liền chụp một tấm hình Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu gửi cho hắn.

Đợi đến khi gửi tin nhắn thành công, Lục Bán Thành liền thoát ra khỏi tin nhắn, hắn như biết Ngô Hạo sẽ gọi điện thoại đến cho mình vậy, liền bấm nút tắt máy, kết quả còn chưa thật sự tắt nguồn, Ngô Hạo đã gọi điện thoại tới.

Lục Bán Thành không bắt máy, liền tắt máy, sau đó ném điện thoại qua một bên.

Quả Quả đẩy xe lăn tới cho hắn, dưới sự giúp đỡ của Quả Quả, hắn ngồi trên xe lăn, nhưng chưa nhanh chóng quay lại phòng khách mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu.

Ngô Hạo đến nhanh hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, hắn đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn, ngồi xổm xuống, sau đó không biết nói gì với cô, liền ôm lấy cô.

Lục Bán Thành nhìn thấy cảnh này, tay lại dùng sức nắm chặt thành quyền, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo ôm đi không chớp mắt, mãi đến khi không còn nhìn thấy hai người họ nữa, hắn vẫn hơi kinh ngạc nhìn con đường mà họ đã đi qua.

Đời này của hắn chưa từng ước ao biến thành bất cứ ai, nhưng nếu nhất định phải chọn một người, chắn chắn hắn sẽ chọn Ngô Hạo.

Lúc bọn họ ở cùng nhau, hắn ước ao mình có thể là một Ngô Hạo danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.

Lúc bọn họ chia tay, hắn ước ao hắn chính là Ngô Hạo có 10 năm tình cảm và hồi ức đẹp với cô.

Hiện nay, hắn vẫn không ngừng ước sao, hắn có thể trở thành một Ngô Hạo khỏe mạnh để có thể chăm sóc cô, mà hắn bây giờ tàn phế như vậy, chẳng làm được gì.

“Anh Bán Thành, uống thuốc đi.” Quả Quả vừa cầm ly nước vừa cầm thuốc đi đến bên cạnh hắn.

Lục Bán Thành hồi phục lại tinh thần, cười yếu ớt với Quả Quả một cái, nhận thuốc, nhét vào miệng, sau đó mới bưng ly nước, uống ực một hớp thật mạnh.

Tốc độ uống thuốc của hắn khá nhanh khiến hắn bị sặc, sau đó liền ho khù khụ.

“Anh Bán Thành, anh không sao chứ?” Quả Quả vội vàng đưa tay ra vỗ vỡ lưng Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành vẫn ho nên không thể nào trả lời cô được, chỉ lắc tay với với Quả Quả ý nói hắn không sao.

Ho xong, Lục Bán Thành lại uống hai ngụm nước, sau đó mới đưa ly nước cho Quả Quả.

Quả Quả cầm ly nước quay lại phòng ăn, rửa ly xong liền để lại chỗ cũ, từ phòng ăn ra ngoài, cô vốn muốn đẩy Lục Bán Thành về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng vừa đi đến chỗ hắn, liền dừng lại.

Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn đang rũ mắt nhìn chằm chằm cái chân bị thương kia.

Cô thấy rõ một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống, rớt trúng vết sẹo trên đùi hắn.
***
Chương 995: Chuyện cuối cùng làm vì em (5)

-

Mở cửa xe, Ngô Hạo để Hứa Ôn Noãn ngồi ghế cạnh ghế người lái, sau đó giúp cô thắt dây an toàn, mới nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Sắc mặt của cô trắng bệch đến đáng sợ, nhắm chặt mắt, đuôi mắt vẫn còn rất ướt.

Ngô Hạo không biết nên nói gì, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: “Anh đưa em về nhà trước, lát nữa sẽ quay lại lái xe của em đi, được không?”

Sau sự kiện bị Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc đến nay, Hứa Ôn Noãn đối với Ngô Hạo không có quen thân như trước đây nhưng dù sao cũng không xa cách ngàn dặm như lúc hai người mới chia tay, cho nên khi cô nghe thấy hắn nói như vậy cũng không mở mắt ra mà cũng không phản đối, chỉ gật đầu một cái, cũng có một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trúng quần áo của cô.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm trước ngực Hứa Ôn Noãn, thấy một mảng áo ướt nhẹp, nhìn vài giây, sau đó đóng cửa xe, vòng qua đầu xe lên xe.

Lúc khởi động xe, Ngô Hạo nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía nhà của Lục Bán Thành một chút, mới đạp chân ga, đi về phía nhà Hứa Ôn Noãn.

Dọc đường đi, hai người chẳng nói gì với nhau, lúc dừng đèn đỏ, Ngô Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, lại ngắm Hứa Ôn Noãn một chút.

Lúc hắn nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành vội vã rời đi, cô gái ngồi chồm hỗm trên mặt đất đang khóc đau lòng gần chết, cô khóc lâu như vậy, đôi mắt đều sưng lên, nhưng không biết nghĩ gì, cứ một chút lại có một vài giọt nước mắt tràn mi.

Tay Ngô Hạo không nhịn được mà nắm chặt bánh lái, một loại đau đớn khó chịu đè nặng ngực hắn khiến hắn cực kỳ khó thở

. . . . . .

Lúc đi qua hiệu thuốc, Ngô Hạo dừng lại xuống xe mua một chai dầu xoa bóp.

Xe dừng lại dưới nhà Hứa Ôn Noãn, Ngô Hạo xuống xe trước, vòng tới chỗ bên cạnh tài xế, hắn vừa mở cửa xe, còn chưa đưa tay ra ôm Hứa Ôn Noãn, cô đã mở miệng trước: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tự đi được rồi.”

Ngô Hạo đưa tay đến một nửa liền dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, rụt tay về.

Hứa Ôn Noãn nhịn đau, xuống xe, sau đó khập khễnh đi vào trong tòa nhà.

Lúc lên bậc thang, cô suýt ngã lần nữa, Ngô Hạo đi phía sau cô xông lên, dìu cô một cái, cô không để Ngô Hạo đỡ, liền rút cánh tay ra, đi vào, Ngô Hạo không yên lòng đi sau lưng cô, duy trì khoảng cách một mét.

Vào đến nhà, Hứa Ôn Noãn vì đau chân mà động tác cời giày cẩn thận từng ly từng tý, lúc cô hít vào một hơi lần thứ hai, Ngô Hạo đứng sau lưng cô không nói một lời liền ôm lấy cô đi đến sofa, sau đó, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cởi giày cô ra.

Hắn vừa định nắn lại chân của cô, xem cô bị bong gân đến mức độ nào, Hứa Ôn Noãn liền co chân lại, Ngô Hạo nhếch môi một hồi, như không nhìn thấy chống cự của cô mà nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, không để ý đến cô đang giãy dụa mà kiểm tra nhiều lần, thấy cô không bị tổn thương đến xương, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy chai dầu xoa bóp trong túi ra, vừa mới chuẩn bị đổ vào lòng bàn tay giúp cô nắn lại, Hứa Ôn Noãn lại nói: “Tôi tự làm được.”

Động tác của Ngô Hạo dừng lại, ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của cô.

“Tôi tự làm là được rồi.” Hứa Ôn Noãn cường điệu nói lại một lần.
***
Chương 996: Chuyện cuối cùng làm vì em (6)

Ngô Hạo đột nhiên nắm chặt chai dầu xoa bóp trong tay.

Đáy mắt của hắn mơ hồ như có một luồng tức giận đang bốc lên, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì mà nhẹ nhàng cụp mắt.

Lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt của hắn lại trở về trạng thái bình thường, giống như chẳng có chút tức giận nào vừa ghé qua vậy, chỉ là ảo giác của Hứa Ôn Noãn mà thôi.

Hứa Ôn Noãn đưa dầu xoa bóp cho cô, sau đó nhìn chằm chằm cổ chân của Hứa Ôn Noãn một lát, mới từ từ đứng lên, nói: “Anh đi lái xe của em về.”

Động tác xoa cổ chân của Hứa Ôn Noãn chậm lại, nghĩ đến lúc nãy cô đã đồng ý với Ngô Hạo rồi cho nên cũng chẳng từ chối, liền móc chìa khóa xe trong túi ra.

Ngô Hạo nhận chìa khóa đứng ở đó một lát, sau đó mới quay đi.

. . . . . .

Xuống lầu, Ngô Hạo chặn một chiếc xe taxi, đi về phía nhà Lục Bán Thành.

Đi nửa đường, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng lại.”

Tài xế taxi ngẩn người, còn chưa mở miệng nói chuyện, hắn lại cực kỳ ác liệt nói: “Tôi nói dừng xe!”

Tài xế taxi đạp mạnh chân ga, Ngô Hạo tìm một tờ tiền đỏ trong túi ra đưa cho bác tài, không chờ hắn tìm tiền thối liền mở cửa xuống xe, đi về phía ven đường, hắn nhìn xung quanh hai vòng, cuối cùng liền núp sau một lùm cây, không để ý đến hình tượng mà ngồi xổm trên sân cỏ, cả người run cầm cập, giơ tay chộp lung tung lên người.

Mặc dù hắn cố bắt lấy những thứ đang bò trong người nhưng cảm giác vẫn vừa ngứa vừa đau như cũ, càng ngày càng khó chịu, khiến hắn không nhịn được bắt đầu lấy ngón tay bắt lấy mặt đất, cảo đến nỗi đầu ngón tay hắn chảy máu, hắn vẫn cố sức mà cào, trong đất có lẫn những hòn đá nhọn, đâm vào bàn tay hắn, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Mãi đến khi 10 đầu ngón tay hắn đầy thương tích, cảm giác khó chịu trong người giảm xuống, hắn mới dừng lại.

Ngô Hạo như từ cõi chết trở về, chật vật co quắp trên sân cỏ, thở từng ngụm từng ngụm một lúc lâu, mới từ từ đứng lên, sờ khăn mùi soa trong túi, lau khô tay xong, mới phủi đất cát trên người, sau đó đi ra khỏi lùm cây, đưa tay ra bắt một chiếc taxi khác, tiếp tục đến chỗ Lục Bán Thành.

. . . . .

Lên cơn nghiện một lúc lâu, đến khi Ngô Hạo trở lại nhà Hứa Ôn Noãn, cô đã ngủ quên trên ghế salon.

Ngô Hạo đặt chìa khóa xe trên tủ giày, sau đó rón rén đi đến trước sofa, sau đó khom người ôm lấy Hứa Ôn Noãn, đi đến phòng ngủ.

Hắn đặt cô lên giường, đắp kín chăn xong, sau đó ngồi bên giường, nhìn chằm chằm cô bé đang ngủ say mà thất thần.

Không biết có phải hôm nay cô khóc quá lâu không, đến lúc này khi đụng trúng một cái, trong mắt cô vẫn còn một giọt lệ rơi xuống.

Hắn nhìn một chút, lại không nhịn được muốn đưa tay giúp cô lau nước mắt, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng đến cô, đã nghe cô gọi hai chữ gì đó.

Ngô Hạo không nghe rõ, lại dừng động tác.

Yên tĩnh chừng ba giây, môi cô lại động: “Linh Độ... Linh Độ,......”

Linh Độ không phải là Lục Bán Thành sao? Sao cô lại gọi tên hắn trong mơ?

Ngô Hạo còn chưa nghĩ xong, Hứa Ôn Noãn đã tiếp tục gọi: “Lục Bán Thành.... Lục Bán Thành.......”
***
Chương 997: Chuyện cuối cùng làm vì em (7)

Ngô Hạo như bị ai đó đập một gậy vào đầu, cả người cứng đờ, không nhúc nhích nổi.

Cửa sổ không đóng, thổi những lời thì thầm của Hứa Ôn Noãn lúc mạnh lúc nhẹ, lơ lửng trong không trung.

“Lục Bán Thành......... Linh Độ.......... Linh Độ.......... Lục Bán Thành........”

Qua không biết bao lâu, cô bé mới yên tĩnh lại, yên tĩnh hơn một chút.

Tiếng gió ngoài cửa càng ngày càng lớn, thổi rèm cửa phát ra tiếng sha sha sha...

Ngô Hạo ngồi cứng ngắt như một pho tượng, ngồi như vậy rất lâu, sau đó mới chuyển động con ngươi, định thần lại.

Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng với mãi vẫn không tới.... giằng co giữa không trung một lúc lâu, mới từ từ thu tay lại.

Hắn quay đầu, nhìn bóng đêm tối om ngoài cửa sổ, bên tai bỗng nhiên lại lởn vởn tiếng gọi Lục Bán Thành Linh Độ....

một lần một lần, lại giống như một giấc mộng tuần hoàn không có hồi kết.

Cô vừa nằm mơ thấy gì lại gọi tên hắn như vậy, còn tối nay nữa, sao cô lại đến nhà Lục Bán Thành, còn khóc đến thương tâm như vậy? Là vì Lục Bán Thành sao?

Lục Bán Thành thích cô như vậy, sao lại khiến cô đau lòng mà khóc chứ? Cô bong gân như vậy, sao hắn không quan tâm cô mà lại gửi tin nhắn gọi mình đến đón cô chứ? Sao hắn không tự mình làm?

Một loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu Ngô Hạo, hắn ngồi một bên trên giường rất lâu, cuối cùng yên lặng rời khỏi nhà Hứa Ôn Noãn.

Lúc đi ra, Ngô Hạo không nhanh chóng lên xe mà đứng ở ven đường, hút thuốc, lúc hút được phân nửa, hắn dập thuốc bỏ tàn vào thùng rác rồi mới lên xe.

Khởi động xe xong, Ngô Hạo nhìn chằm chằm cây hoa anh đào trước mặt một chút, sau đó khởi động xe rời khỏi khu nhà Hứa Ôn Noãn.

Bắc Kinh sáng sớm, đường phố cực kỳ thông thoáng, Ngô Hạo đi vòng vòng rất nhanh, đến vòng thứ ba, lúc lái qua cổng chào, lại đột nhiên thắng xe lại, sau đó liền đi về phía tiểu khu của Lục Bán Thành ở.

Dừng xe dưới lầu, một lát sau Ngô Hạo mới tắt máy xe, xuống xe, sau đó đi về hướng lầu.

Bây giờ đã là giờ đi làm, có không ít người đi thang máy xuống, Ngô Hạo chờ một đoàn người đi qua, mới vào thang máy, lên lầu.

Đứng trước nhà Lục Bán Thành, Ngô Hạo giơ tay lên, bấm chuông cửa.

Không biết có phải Lục Bán Thành còn chưa thức dậy hay không, chuông vang xong cũng không thấy ai ra mở cửa.

Ngô Hạo lại bấm tiếp, bấm một lúc mới có động tĩnh sau cửa.

Cửa mở ra, Ngô Hạo còn chưa nhìn thấy Lục Bán Thành đã nghe thấy tiếng của hắn: “Quả Quả, không phải em đi mua đồ ăn sáng sao? Sao lại về nhanh vậy?”

Nghe Lục Bán Thành nói xong, cửa mới được mở ra.

Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn vào nhà, vừa muốn trả lời Lục Bán Thành: “Là tôi.” Nhưng còn chưa nói được, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn.”

Ngô Hạo ngây người trong nháy mắt.
***
Chương 998: Chuyện cuối cùng làm vì em (8)

Lục Bán Thành cho rằng là Quả Quả về, nhìn thấy Ngô Hạo, hắn cũng trố mắt ra một hồi, có điều rất nhanh đều trở lại như bình thường: “Tại sao lại là cậu?”

Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn, không nói tiếng nào.

Lục Bán Thành cười yếu ớt một hồi, dùng tay lăn bánh xe, lui vào một khoảng, nhường đường: “Vào đi!”

Ngô Hạo mím môi một hồi, vẫn không nói gì, chỉ nghe theo lời Lục Bán Thành dặn, lấy dép lê trong tủ giày.

Đợi đến khi Ngô Hạo thay giày xong, Lục Bán Thành liền lăn xe về phía phòng khách, hắn đứng bên cạnh sofa, nói với Ngô Hạo: “Muốn uống nước thì phiền cậu tự thân vận động một chút.”

Ngô Hạo vẫn không lên tiếng, tầm mắt khóa chặt trên người Lục Bán Thành, sau nửa phút, hắn mới bỗng nhiên giơ chân lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Bán Thành, không chờ Lục Bán Thành phản ứng liền dùng một lực lớn kéo chân che trên chân của Lục Bán Thành ra, sau đó nhấc quần thể thao lên, nhìn đùi của hắn.

Lúc hắn nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên đùi, liền run rẩy lần nữa, đầu ngón tay cầm lấy quần của Lục Bán Thành đều phát run, một lúc lâu, Ngô Hạo mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành: “Ngày hôm đó là anh đúng không?”

So với ánh mắt gợn sóng chập chùng của Ngô Hạo thì Lục Bán Thành lại có biểu hiện bình tĩnh hơn rất nhiều, đối mặt với dò hỏi của Ngô Hạo, hắn cũng không gấp trả lời.

Hắn không biết Ngô Hạo biết được bao nhiêu, nếu Ngô Hạo không biết gì, chỉ là duy đoán đơn thuần thì hắn sẽ liệu mà quyết, chỉ sợ Ngô Hạo phát hiện chuyện gì lại có những tính toán khác.

“Mùng bốn tết hôm đó là anh đã đến cứu Hứa Ôn Noãn, có đúng không?” Ngô Hạo lại hỏi, lần này hắn chẳng buồn cho Lục Bán Thành thời gian trả lời, liền nói tiếp: “Chân của anh bị thương là do đêm đó có đúng không? Anh vì cô ấy mới trở thành bộ dạng như lúc này đúng không?”

Lục Bán Thành rũ mắt: “Ngô Hạo.....”

Hắn còn chưa nói gì, Ngô Hạo liền ngắt lời hắn: “Tôi biết là anh, vì tôi.......”

Hắn vừa nói vừa sờ trong túi, khi hắn đụng đến đồng hồ nhặt được ngày hôm đó, hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn vốn định móc ra cho Lục Bán Thành coi nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ khác khiến hắn dừng lại động tác, mặc dù là ý nghĩ chợt lóe nhưng hắn đã nhanh chóng dừng lại, câu “nhặt được đồng hồ của anh” lại biến thành “....Ở khu vực gần đó nhìn thấy xe của anh.....”

“Đêm hôm khuya khoắt, anh sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đó, là vì anh đã thấy cô ấy bị bắt cóc nên mới đi theo có đúng không?”

Xem ra Lục Bán Thành không thể che dấu hắn thêm được nữa,... Lục Bán Thành trầm mặc trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của Ngô Hạo mà lại nói: “Cậu đã biết tất cả mọi chuyện, tôi cũng không dấu cậu làm gì, tôi nói thật cho cậu biệt, hôm nay tôi để cậu vào nhà là vì có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nhờ cậu giúp........”

***

Giảm 8kg cân thành công nhờ trang web này
kh-weightlosssuccess.blogspot.com
Chương 999: Chuyện cuối cùng làm vì em (9)


Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, sau đó bắt đắc dĩ nói tiếp: “.....Tôi mong cậu có thể tiếp tục giữ bí mật chuyện này.”

Tiếp tục...... hai chữ này giống như một cái tát vang dội tàn nhẫn vả vào mặt hắn.

Ngô Hạo và Lục Bán Thành đều là người thông mình, quá rõ hai chữ này có nghĩa là gì rồi.

Lục Bán Thành dùng hai chữ đó nói cho hắn biết, từ trước đến nay Ngô Hạo đều không nói cho cô biết người cứu cô không chỉ có một mình hắn mà còn có một người khác.

Trong mắt Ngô Hạo có chút chật vật, không dám nhìn thẳng Lục Bán Thành nữa.

Lục Bán Thành nhìn Ngô Hạo không còn che dấu được gì nữa, thẳng thắn tiếp tục mở miệng nói: “Nếu như cậu có chút hổ thẹn thì hãy đồng ý với đề nghị của tôi đi.”

“Chân tướng mà cậu biết, nhất định phải sống để bụng, chết mang theo, mãi mãi không để cho cô ấy biết.”

“Có điều, Ngô Hạo, tôi nghĩ cậu biết rõ ràng một điều rằng, tôi làm như vậy không phải vì muốn tác thành cho cậu và Ôn Noãn mà là muốn cô ấy sống thật hạnh phúc.”

“Tôi nói rồi, tôi và cậu không giống nhau, lúc cậu nghĩ có được cô ấy, tôi lại nghĩ mình nên làm cách nào để không liên lụy cô ấy.

“Từ khi cậu ngoại tình với Tưởng Tiêm Tiêm, tôi liền cảm thấy cậu không xứng đáng ở bên cạnh cô ấy, thế nhưng tiếc là tôi bây giờ không còn tư cách để nói xứng hay không xứng, vậy nên tôi nhờ cậu, nếu như cậu thật sự yêu cô ấy, phải chờ cô ấy chấp nhận cậu, tôi đồng ý chúc phúc cho hai người, lời chúc phúc chân thành nhất.”

“Nếu như cậu không thể cho cô ấy một cuộc sống tốt thì hãy xem cô ấy là bạn bè mà chăm sóc tốt cho cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống mới đi.”

Hứa Ôn Noãn yêu Ôn Noãn sao? Là tình yêu thật lòng.

Lục Bán Thành yêu Ôn Noãn sao? Cũng là yêu thật lòng.

Ban đầu lúc hắn biết Lục Bán Thành làm những chuyện cưỡng bức với Hứa Ôn Noãn, hắn thật sự rất tức giận, thậm chí hận không thể giết chết Lục Bán Thành.

Nhưng hôm nay, Lục Bán Thành chỉ nói dăm ba câu, mặt hắn liền đau rát.

Hắn và Ôn Noãn yêu nhau 10 năm, hắn vẫn cảm thấy lúc này mình chưa hề biết, chưa hề hiểu tình yêu là gì.

Hắn và Lục Bán Thành rõ ràng đều rất yêu thương cô, nhưng cách yêu của hai người họ tại sao lại không giống nhau? Hắn thật sự biết yêu là gì sao?

Trong cổ họng Ngô Hạo có một luồng nhiệt, khiến hắn cứ tự hỏi bản thân mình câu đó trong đầu nhiều lần, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bán Thành, nhưng hắn thật sự không hiểu Lục Bán Thành tại sao lại phải làm như vậy, lại hỏi: “Anh..... tại sao.....”

“Muốn hỏi tôi tại sao lại không tranh thủ cơ hội này mà nói cho Hứa Ôn Noãn biết chân tướng mọi chuyện với cô ấy sao?” Lục Bán Thành nhìn thấy Ngô Hạo nói vài chữ rồi ngừng, liền thay hắn nói cả câu.

Ngô Hạo không lên tiếng.

Lục Bán Thành biết hắn đồng ý, lại cười, tiếp tục nói: “Vì cô ấy người mà tôi đồng ý đổi tính mạng của mình để cô ấy được hạnh phúc.”

“Đêm đó tôi không chút do dự hy sinh tính mạng của mình, nghĩ tất cả mọi cách để có thể bảo vệ cô ấy an toàn, sau này, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.”

“Cậu cũng vừa nói, tôi vì cô ấy biến thành bộ dạng như lúc này, đúng vậy, tôi đều vì cô ấy mà biến thành như vậy, dù tôi có hy sinh chính mình, vậy nếu tôi lại dùng chuyện đó mà liên lụy đến cô ấy cả đời, vậy sự hy sinh của tôi còn có ý nghĩa gì?”
***

Chương 1000: Chuyện cuối cùng làm vì em (10)

Hiểu rõ ý của Lục Bán Thành, nhưng những lời lúc hắn nói ra vẫn khiến Ngô Hạo xúc động sâu sắc.

Tôi tôi lại dùng chuyện đó mà liên lụy đến cô ấy cả đời, vậy sự hy sinh của tôi còn có ý nghĩa gì?

Hy sinh....... hắn dựa vào Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc cô, dùng khổ nhục kế anh hùng cứu mỹ nhân và khổ nhục kế để cô trở về bên cạnh hắn, không ngờ ma xuôi quỷ khiến lại là Lục Bán Thành cứu cô, sau đó hắn rõ ràng có một cái cớ còn tự nhiên hơn cả hắn nhưng Lục Bán Thành lại không ở bên cô mà lại lựa chọn từ bỏ, mà lúc này Ngô Hạo mới nghĩ tới được.

Lục Bán Thành chỉ nghĩ cho cô, còn Ngô Hạo hắn chỉ muốn thỏa mãn chính mình mà thôi. . . .

Những điều Lục Bán Thành vừa nói là thật lòng thật dạ nghĩ cho Ôn Noãn, vậy nên hắn vừa mới bắt đầu nói hai chữ tiếp tục đã khiến Ngô Hạo xấu hổ không nói nên lời.

“Đây có thể là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô ấy...” Lục Bán Thành thấy Ngô Hạo thật lâu cũng không lên tiếng, lại giật giật môi, phá vỡ yên tĩnh trong phòng: “....Tôi hy vọng cậu có thể đồng ý, đây là chuyện tôi cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện mà cậu cầu còn không được, không phải sao?”

Cầu còn không được.... bốn chữ này khiến Ngô Hạo không thể tìm một khe hở nào, hắn buông tay thõng xuống bên người, nắm chặt thành nắm, đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng để lại cho Lục Bán Thành một câu: “Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước.” Sau đó liền quay người chạy về phía cửa.

Lúc hắn thay giày, cực kỳ vội vàng, hắn còn chưa kịp mang xong đã đẩy cửa ra chạy trối chết ra ngoài.

Chạy một mạch ra ngoài, Ngô Hạo cũng không dám thở, liền lên xe chạy khỏi khu nhà Lục Bán Thành.

Sau khi chạy một khoảng xa, hắn mới từ từ thở ra một hơi, dừng xe ven đường, hắn không nhúc nhích ngồi trong xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, mãi đến khi điện thoại của hắn reo lên hắn mới lấy lại được tinh thần, cúi đầu nhìn màn hình.

Là thư ký của hắn gọi tới, hối hắn đi họp.

Sau khi cúp máy, Ngô Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên lại giơ tay ra ôm ngực mình.

Hắn biết đây là thuốc độc lại tái phát, hắn lại lên cơn nghiện.......

Hắn không biết tự mình đã dằn vặt bản thân bao lâu, hắn đã giãy dụa bao lâu mới khôi phục lại được bình thường.

Hắn thở hổng hộc ngước lên, nhìn mình qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mới phát hiện ánh mắt của hắn đầy những tơ đỏ, khóe môi vì bị cắn chặt nãy giờ mà máu thịt lẫn lộn, lúc khó chịu nhất hắn còn đập đầu vào vô lăng khiến trên trán hắn có một vết bầm màu xanh.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một lát, hắn cảm giác như người trong gương không phải là hắn vậy, hắn giật giật khăn giấy, lau khô khóe môi màu máu, đạp chân ga, đi về phía công ty.

Trên đường đi, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Trại Cai Nghiện” hắn liền đạp thắng xe, hoảng hốt một hồi, sau đó mới nặng nề lái xe đi.

-

Hứa Ôn Noãn không cẩn thận nên bong gân, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đến ngày chủ nhật cô và Tần Chỉ Ái đi ăn cơm với nhau, cũng đã có thể mang giày đế bằng.

Tần Chỉ Ái bị Đậu Phộng Nhỏ giữ lại, đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến, Hứa Ôn Noãn đã ngồi ở chỗ hẹn được nửa tiếng đồng hồ.
P/s: Còn 74 chương nữa là hết chuyện 👏👏👏👏, phần còn lại theo mình đọc bản convert là tiếp tục chuyện Hứa Ôn Noãn + Lục Bán Thành và về em trai Tần Chỉ Ái; mình chỉ có dự định up nốt về H.Ô.N và L.B.T :v mọi người cmt mình xin ý kiến đc không ạ 😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro