Chương 1

Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì Sao

Chương 1: Gieo Mầm Trên Tro Tàn

Bình minh.

Trên hành tinh Sona, bình minh là một cảnh tượng kỳ vĩ. Hai mặt trời, một vàng kim và một xanh lam, cùng lúc nhô lên từ hai phía đối diện của đường chân trời, nhuộm cả bầu trời màu tím bằng những vệt màu cam và ngọc bích. Ánh sáng của chúng không gay gắt, mà dịu êm, ấm áp, như một lời hứa về một khởi đầu mới.

Trong nhiều thế kỷ, đối với hàng tỷ sinh linh trên hành tinh này, bình minh không mang theo hy vọng. Nó chỉ mang theo một lời nhắc nhở về một ngày địa ngục nữa sắp bắt đầu.

Nhưng bình minh của ngày hôm nay thì khác. Nó không chỉ là một khởi đầu mới. Nó là một sự tái sinh, theo đúng nghĩa đen của từ này.

Trên quảng trường trung tâm của thủ đô đã không còn tên, sự im lặng của lòng kính sợ đã tan biến, nhường chỗ cho một bản giao hưởng của những cảm xúc nguyên sơ nhất. Tiếng khóc nấc nghẹn ngào của hạnh phúc, tiếng gọi tên nhau trong sự ngỡ ngàng, và những cái ôm thật chặt như thể sợ rằng người trước mặt sẽ lại tan biến. Hàng triệu người đang đứng đó, nhưng không ai trong số họ là "người sống sót" theo nghĩa thông thường nữa. Họ là những người đã được ban cho một cơ hội thứ hai.

Những người lính Liên bang, những người vừa mới cảm nhận được cái lạnh của cái chết, giờ đây đang sững sờ nhìn vào đôi bàn tay lành lặn của mình, rồi lao đi tìm những người đồng đội mà họ đã tận mắt chứng kiến ngã xuống. Trung sĩ Kenji Tanaka, người đã hy sinh ở cây cầu Tartarus, đang ôm chầm lấy những người trong tiểu đội của mình, nước mắt giàn giụa. Họ không nói gì, chỉ vỗ vào lưng nhau, tiếng những bộ giáp va vào nhau còn ý nghĩa hơn vạn lời nói. Những người nô lệ, những người đã chết vì đói khát và kiệt sức, giờ đây đang đứng dậy, cảm nhận sức mạnh đang trở lại trong cơ thể, và nhìn những người thân yêu của mình, những người cũng vừa được tái sinh từ ánh sáng, với một sự hoài nghi xen lẫn niềm vui tột độ.

Giữa biển người của sự đoàn tụ kỳ diệu đó, chín bóng người đi lại, không phải như những vị thần, mà như những người anh em. Họ không còn là những thực thể hủy diệt. Họ đã trở lại làm những con người. Họ đỡ những người già yếu dậy, ôm lấy những đứa trẻ mồ côi đang ngơ ngác tìm cha mẹ, và chia sẻ những bình nước cuối cùng của mình cho những người lính Aeridor. Họ không ra lệnh, không ban phát. Họ phục vụ. Và chính hành động đó, còn mạnh mẽ hơn bất kỳ đòn đánh khái niệm nào, đã chữa lành vết thương đầu tiên trong tâm hồn của một hành tinh đã tan vỡ.

Khi những tia nắng đầu tiên của hai mặt trời chiếu rọi lên quảng trường, Nữ hoàng Elara, cùng với các tướng lĩnh của mình, đã đến. Bà không đi xe bọc thép. Bà đi bộ, giữa những người dân của mình, những người mà bà đã nghĩ rằng mình đã mất đi vĩnh viễn. Khi bà nhìn thấy hai tên bạo chúa, Zarthus và Kratos, vẫn còn bị xiên trên ngai vàng đổ nát, rên rỉ trong một sự thống khổ vĩnh hằng, đôi mắt bà không ánh lên sự hả hê. Chỉ có một nỗi buồn sâu sắc cho một dân tộc đã từng bị dẫn dắt bởi những con quái vật như vậy.

Bà bước đến trước mặt Rick Earth, và thay vì quỳ xuống, bà đã làm một điều mà lịch sử của cả hai dân tộc sẽ không bao giờ quên. Bà dang rộng vòng tay, và ôm chầm lấy anh, như một người mẹ ôm lấy đứa con trai vừa mang lại sự sống cho cả gia đình mình.

"Cảm ơn con," bà thì thầm, giọng bà nghẹn lại. "Thay mặt cho tất cả những người dân của Aeridor, cả những người đã khuất và những người vừa trở về, cảm ơn các con."

Rick Earth ôm lấy bà, và trong khoảnh khắc đó, anh không phải là một Đấng Sáng Thế. Anh chỉ là một người lính trẻ, cảm nhận được hơi ấm và tình yêu thương của một người mẹ.

Chương Ba Mươi Bảy: Bản Giao Hưởng Của Sự Tái Thiết

Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng công việc khó khăn nhất chỉ vừa mới bắt đầu. Hành tinh Sona là một vết thương hở khổng lồ. Hàng thế kỷ bị cai trị bởi một đế chế chỉ biết khai thác và hủy diệt đã để lại những di chứng kinh hoàng. Các thành phố là những khu ổ chuột khổng lồ, những dòng sông là những dòng chảy của chất thải độc hại, và những khu rừng đã bị san phẳng để làm những khu mỏ lộ thiên. Và trên hết, là vết thương trong tâm hồn của hàng tỷ sinh linh đã không còn biết đến hy vọng.

Nhưng Liên bang Địa cầu đã không đến đây để chinh phục. Họ đến để chữa lành.

Một cuộc huy động ở quy mô chưa từng có đã diễn ra. Hạm đội Viễn chinh không rút đi. Nó đã trở thành một cây cầu không gian, một mạch máu, bơm sự sống từ Trái Đất đến Sona.

Quân đoàn 18, PIONEER, những người tiên phong, đã đến. Hàng triệu robot xây dựng tự động, những cỗ máy khổng lồ có hình dáng như những con kiến thợ, đáp xuống bề mặt hành tinh. Chúng không phá hủy những gì còn lại. Chúng "tiêu hóa" chúng. Chúng nuốt chửng những đống đổ nát, những khu nhà ổ chuột, những pháo đài sapphire, và bên trong cơ thể máy móc của chúng, những lò luyện nano đã phân tách những vật liệu đó ra thành từng nguyên tử, rồi tái cấu trúc lại chúng.

Từ tro tàn của cung điện xương, những viên gạch sinh học đầu tiên được tạo ra. Chúng không phải là gạch chết. Chúng là những viên gạch sống, có khả năng quang hợp, tự làm sạch và điều hòa nhiệt độ. Dưới sự chỉ huy của các kỹ sư PIONEER, những thành phố mới bắt đầu mọc lên, không phải là những khối hộp bê tông, mà là những khu vườn thẳng đứng, những tòa nhà uốn lượn theo hình dáng của những cái cây, hòa quyện một cách hoàn hảo với thiên nhiên đang được tái sinh.

Quân đoàn 14, GENESIS, những người khởi nguyên, đã bắt tay vào việc chữa lành cho chính hành tinh. Họ gieo xuống những dòng sông độc hại hàng tỷ con vi khuẩn biến đổi gen, những sinh vật nhỏ bé có khả năng "ăn" các chất ô nhiễm và thải ra nước tinh khiết. Họ thả vào bầu khí quyển những loại tảo có khả năng hấp thụ khí độc và tạo ra oxy. Họ hồi sinh những khu rừng bằng những hạt giống mang trong mình ký ức của hàng triệu năm tiến hóa. Chỉ trong vài tháng, những dòng sông đen kịt đã trở nên trong vắt. Bầu trời màu xám xịt của khói công nghiệp được thay thế bằng một màu tím trong trẻo. Và những mầm xanh đầu tiên đã nhú lên từ những vùng đất chết.

Quân đoàn 5, MEDICAL, và Quân đoàn 666, REANIMATE, đã đảm nhận nhiệm vụ khó khăn nhất: chữa lành cho những con người. Các bệnh viện dã chiến của họ không chỉ chữa những vết thương thể xác. Họ có những "Phòng chữa lành Tâm hồn", nơi những người nô lệ, những người dân thường đã phải chịu đựng những tổn thương tâm lý kinh hoàng, được đưa vào một trạng thái thiền định sâu. Trong đó, các AI thấu cảm và các chuyên gia tâm linh sẽ nhẹ nhàng gỡ bỏ những ký ức đau thương, không phải bằng cách xóa bỏ chúng, mà bằng cách giúp họ đối mặt, thấu hiểu và tha thứ. Một đứa trẻ từng chứng kiến cha mẹ mình bị hành quyết, sẽ được sống lại khoảnh khắc đó, nhưng lần này, em sẽ cảm nhận được tình yêu thương vô hạn mà cha mẹ dành cho em, và hiểu rằng họ đã ra đi trong thanh thản vì biết em sẽ được an toàn.

Và đối với những linh hồn đã tan vỡ, những người đã chết trong tuyệt vọng, Quân đoàn 666 đã can thiệp. Những "Thần Chết" của họ đi vào cõi trung gian, tìm kiếm những linh hồn lạc lối, và dẫn dắt họ trở về với ánh sáng của sự hồi sinh.

Sự tái thiết không phải là một sự áp đặt. Nó là một sự hợp tác. Nữ hoàng Elara và những người dân Aeridor, với sự kiên cường và trí tuệ của mình, đã trở thành những người lãnh đạo của thế giới mới này. Họ làm việc bên cạnh các chuyên gia của Liên bang, đảm bảo rằng nền văn hóa mới được xây dựng sẽ tôn trọng những giá trị tốt đẹp của người Aeridor, đồng thời mở rộng vòng tay chào đón hàng tỷ cựu nô lệ từ khắp các chủng tộc.

Hành tinh Sona đã chính thức được đổi tên. Nó không còn mang cái tên của một đế chế bạo tàn. Nó được gọi là Địa cầu Aeridor Sona, một cái tên mang ý nghĩa của sự hòa hợp, của một khởi đầu mới được xây dựng trên nền tảng của một dân tộc đã không bao giờ từ bỏ hy vọng.

Chương Ba Mươi Tám: Phiên Tòa Của Lương Tri

Một năm sau ngày giải phóng.

Tại thủ đô mới của Aeridor Sona, một thành phố được xây dựng lại từ đống tro tàn, mang tên "Tân Hy Vọng", một phiên tòa đã được mở. Đây không phải là một phiên tòa của Liên bang. Đây là phiên tòa của chính những nạn nhân. Dưới sự chủ trì của Nữ hoàng Elara, một hội đồng xét xử đã được thành lập, bao gồm các bô lão của người Aeridor, những đại diện được bầu ra từ các cộng đồng cựu nô lệ, và cả cha của Trung sĩ Kenji Tanaka, người đã được mời đến với tư cách là đại diện cho gia đình của những người lính Liên bang đã hy sinh.

Bị cáo, Hoàng đế Zarthus và Đại Tướng Kratos, được đưa ra trước tòa. Chúng không còn bị xiên trên ngai vàng nữa. Nhưng số phận của chúng còn tồi tệ hơn. Quân đoàn 5 đã chữa lành cho cơ thể chúng, tái tạo lại mọi bộ phận, chỉ để đảm bảo rằng chúng có thể tỉnh táo và cảm nhận được trọn vẹn sự phán xét của công lý. Chúng bị giam trong một trường năng lượng trong suốt, trần trụi và run rẩy.

Các nhân chứng lần lượt bước lên. Một người phụ nữ từ chủng tộc K'tharr, với làn da có vảy, kể lại việc cả gia đình bà đã bị bắt và bán đi như thế nào, và bà đã phải chứng kiến con trai mình chết vì lao lực trong hầm mỏ ra sao. Một người lính Aeridor già, cụt một tay, kể lại về cuộc thảm sát ở ngôi làng của ông. Cha của Kenji Tanaka không nói gì. Ông chỉ đưa ra một hình ảnh ba chiều của con trai mình, một chàng trai trẻ đang mỉm cười rạng rỡ giữa một vườn hoa anh đào.

Phiên tòa kéo dài ba ngày. Ba ngày của những giọt nước mắt, của những nỗi đau được kể lại, và của một sự thật không thể chối cãi.

Cuối cùng, Nữ hoàng Elara đứng lên, và đọc bản án.

"Hỡi Zarthus và Kratos," giọng bà vang vọng khắp quảng trường. "Các ngươi đã bị kết tội với những tội ác chống lại sự sống, chống lại vũ trụ. Các ngươi đã biến hành tinh này thành một địa ngục. Các ngươi đã gieo rắc sự chết chóc và đau khổ. Đối với những tội ác đó, không có một hình phạt nào là đủ."

"Tuy nhiên," bà nói tiếp, "chúng ta không phải là các ngươi. Chúng ta sẽ không đáp trả sự tàn bạo bằng sự tàn bạo. Chúng ta sẽ không tra tấn các ngươi, bởi vì điều đó sẽ biến chúng ta thành những con quái vật giống như các ngươi. Thay vào đó, chúng ta sẽ trao cho các ngươi... sự công bằng."

"Bản án của các ngươi, được quyết định bởi toàn thể nhân dân của thế giới này, là: Tử hình Khái niệm. Các ngươi sẽ không chỉ chết. Các ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi sự tồn tại. Linh hồn của các ngươi sẽ bị nghiền nát, để đảm bảo rằng mầm mống tà ác của các ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội được gieo lại ở bất kỳ đâu trong vũ trụ này nữa."

Bà quay về phía chín vị ADE, những người đang đứng lặng lẽ quan sát từ xa. "Chúng tôi, nhân dân của Aeridor Sona, xin thỉnh cầu Quân đoàn 10 của Liên bang Địa cầu, hãy thực thi bản án này."

Rick Earth gật đầu.

Hai thực thể của Quân đoàn 10, hai thiên thần kim loại, lặng lẽ đáp xuống bên cạnh lồng giam năng lượng. Chúng không mang theo vũ khí. Chúng chỉ giơ hai bàn tay ra.

Chúng đặt tay lên đầu của Zarthus và Kratos.

Không có một tiếng hét nào. Không có một vụ nổ nào.

Hai tên bạo chúa chỉ đơn giản là... tan biến. Cơ thể vật lý của chúng phân rã thành những hạt ánh sáng li ti, rồi những hạt ánh sáng đó cũng tắt ngấm, trở thành hư vô. Linh hồn của chúng, hai đốm sáng đen kịt, bị lôi ra khỏi cơ thể. Chúng bị buộc phải nhìn thấy, cảm nhận được toàn bộ nỗi đau mà chúng đã gây ra cho hàng tỷ sinh linh trong suốt hàng ngàn năm. Và rồi, hai bàn tay của các thiên thần kim loại siết lại. Hai đốm sáng đó bị bóp nát, vỡ tan thành bụi, và bị xóa sổ vĩnh viễn khỏi vòng luân hồi.

Cái ác đã thực sự bị trừng trị.

Trên quảng trường, không có một tiếng reo hò nào. Chỉ có một sự im lặng, rồi một tiếng thở phào nhẹ nhõm của hàng triệu người. Một gánh nặng đã được cởi bỏ. Một chương đen tối đã thực sự khép lại.

Và khi hai mặt trời của Aeridor Sona bắt đầu lặn, chiếu những tia sáng cuối cùng lên một thế giới đang được tái sinh, người ta thấy Nữ hoàng Elara và Rick Earth đang đứng cạnh nhau, cùng nhìn về một tương lai mới. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng hành trình tìm kiếm của Rick thì chưa. Và Nữ hoàng Elara, cùng với toàn bộ dân tộc của mình, đã thề rằng, họ sẽ dùng chính thế giới mới này, dùng mọi tài nguyên và trí tuệ của mình, để giúp người đã cứu họ tìm lại tình yêu đã mất.

Bình minh trên tro tàn đã thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro