Chương 14
Chương 14: Bản Giao Hưởng Của Các Vì Sao
Ngày 2 tháng 9.
Đối với các nhà sử học của vũ trụ, đó không chỉ là một ngày trong một năm. Nó là một cột mốc, một điểm đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên. Ngày Thành lập Liên bang Địa cầu. Và giờ đây, khi Liên bang đã mở rộng vòng tay của mình, nó đã trở thành ngày lễ chung của cả Liên minh Địa cầu, một ngày để toàn thể các hành tinh thành viên cùng nhau kỷ niệm, tri ân và nhìn về tương lai.
Mười lăm năm sau cuộc chiến Sona. Hai mươi lăm năm sau Ngày Tái Sinh. Cả Hệ Mặt Trời, giờ đây là nhà của hai hành tinh địa đàng, Trái Đất và Aeridor Sona, đã chìm trong một biển lễ hội. Từ những thành phố vườn thẳng đứng của Trái Đất cho đến những đô thị pha lê của Aeridor Sona, lá cờ của Liên bang bay phấp phới trên mọi nóc nhà. Nền cờ màu đỏ thẫm, tượng trưng cho quá khứ đấu tranh và sự hy sinh. Ở trung tâm là vòng nguyệt quế vàng óng bao quanh bảy ngôi sao, biểu tượng cho vinh quang, cho sự thịnh vượng, và cho bảy lý tưởng cốt lõi đã định hình nên nền văn minh của họ: Thịnh Vượng, Hoà Bình, Tự Do, Hạnh Phúc, Độc Lập, Chính Nghĩa, và Tình Yêu. Tất cả được gắn kết lại với nhau bởi chính vòng nguyệt quế của sự Gắn Kết.
Không có những cuộc diễu hành quân sự phô trương sức mạnh. Thay vào đó là những lễ hội của sự sống. Các đường phố tràn ngập âm nhạc, những điệu nhảy truyền thống của Trái Đất và Aeridor Sona hòa quyện vào nhau. Mọi người chia sẻ thức ăn, kể cho nhau nghe những câu chuyện, và cùng nhau nhìn lại chặng đường đã qua với một lòng biết ơn vô hạn.
Nhưng tâm điểm của cả ngày lễ hội, là buổi lễ chính thức được tổ chức tại Trái Tim của Địa Cầu, được truyền đi qua liên kết ý thức đến mọi công dân trong toàn Liên minh.
Chương Năm Mươi Chín: Giai Điệu Của Lịch Sử
Đại sảnh mái vòm pha lê hôm nay rực rỡ hơn bao giờ hết. Mái vòm không chỉ phản chiếu dải Ngân Hà, mà còn chiếu lại những hình ảnh lịch sử: từ một Trái Đất chìm trong chiến tranh, đến khoảnh khắc Rick Earth trở về, đến cái bắt tay lịch sử trên Quảng trường Đỏ, và cả những trận chiến bi tráng trên hành tinh Sona.
Thủ tướng Elara, trong bộ trang phục trang trọng của người Aeridor, bước lên bục phát biểu. Bà không đọc một bài diễn văn dài. Bà chỉ nói một câu, giọng nói của bà vang vọng sự xúc động.
"Ngày hôm nay, chúng ta ở đây, không phải để ăn mừng một chiến thắng quân sự, mà là để ăn mừng sự chiến thắng của 'Phần Người'. Và để bắt đầu cho buổi lễ này, xin hãy cùng nhau đứng lên, và lắng nghe giai điệu đã kể lại toàn bộ câu chuyện của chúng ta. Xin mời lắng nghe Quốc ca của Liên bang Địa cầu."
Khi bà dứt lời, một dàn nhạc giao hưởng khổng lồ, bao gồm các nhạc công từ mọi chủng tộc trong Liên minh, bắt đầu cất lên những nốt nhạc đầu tiên. Giai điệu hùng tráng, quen thuộc của bản Quốc ca Liên bang Nga cũ, giờ đây đã được hòa âm lại, trở nên sâu lắng và vĩ đại hơn, vang vọng khắp thánh đường của tâm hồn.
(ĐOẠN 1) "Từ khi xa xưa, Địa cầu từng chia ly, Chiến tranh triền miên, gieo rắc bao ly biệt. Cái ác gầm thét, bóng đêm tràn khắp nơi, Địa cầu chao nghiêng, nhân loại đứng bên bờ diệt vong. Trong tro tàn lửa đạn, ý chí thiêng liêng bùng lên, Lòng dũng cảm vô bờ, thắp sáng niềm hy vọng."
Những hình ảnh về một thế giới cũ hiện lên: những thành phố đổ nát, những cuộc biểu tình, sự chia rẽ. Rồi hình ảnh Rick Earth xuất hiện, mang theo ánh sáng của sự tái sinh. Hàng tỷ ý thức cùng rung động. Họ đã quên mất thế giới từng tồi tệ đến nhường nào. Bài ca là một lời nhắc nhở.
(ĐIỆP KHÚC) "Vinh quang thay Liên bang Địa cầu, Trí tuệ vươn xa, soi sáng khắp vũ trụ. Đoàn kết muôn người, từ mọi thế giới, Đại Cầu sinh ra, chiến tranh lùi tan! Tiến lên! Vì hòa bình vĩnh cửu, Ngàn năm tự do, soi rọi đến muôn đời!"
Khi điệp khúc vang lên, mái vòm pha lê bừng sáng. Hình ảnh của Trái Đất và Aeridor Sona quay quanh nhau, được kết nối bởi một cây cầu ánh sáng, hiện ra. Một cảm giác tự hào và đoàn kết mãnh liệt lan tỏa.
Bài Quốc ca tiếp tục, kể lại câu chuyện về sự phát triển khoa học, về những chiến binh được hồi sinh, về sự kết nối của các nền văn minh. Và khi những nốt nhạc cuối cùng của đoạn 3 vang lên, khẳng định về một nền công lý và tình yêu vượt mọi rào cản, tất cả mọi người, từ các ADE cho đến những đứa trẻ nhỏ nhất, đều cảm thấy một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má. Họ không chỉ nghe một bài hát. Họ đang sống lại cả một lịch sử.
Chương Sáu Mươi: Lời Ca Của Những Người Phụng Sự
Sau một khoảnh khắc im lặng đầy cảm xúc, một dàn hợp xướng khác bước ra. Họ không phải là những ca sĩ chuyên nghiệp. Họ là những người lính. Có những người lính Trái Đất trong bộ giáp Astartes, những nữ chiến binh Valkyrie xinh đẹp, những người lính Aeridor kiên cường, và cả những người từng là nô lệ, giờ đây đang khoác trên mình bộ quân phục của Lực lượng Phòng vệ. Họ đứng cạnh nhau, không phân biệt cấp bậc, không phân biệt chủng tộc.
Và họ cất lên bài ca của mình. "Chúng ta là Quân đội của Nhân dân".
Giai điệu của nó không chỉ hùng tráng. Nó ấm áp, gần gũi, như một lời tâm sự.
(Đoạn 1) "Từ đất Mẹ lầm than, nơi chiến tranh từng qua, Ta lớn lên từ dân, là con của mọi nhà. Không còn chia biên giới, không còn thù hận xưa, Mỗi người dân là lính, dưới nắng và trong mưa."
Lời ca đã nói lên tất cả. Quân đội của họ không phải là một thế lực đứng trên nhân dân. Họ chính là nhân dân.
(Điệp khúc) "Ta là đạo quân của Nhân dân! Là đạo quân của vì sao! Vì tình yêu và sự sống, lý tưởng bay vút cao. Từ Địa Cầu Sáng thế, đến muôn vàn vũ trụ xa, Chung một lòng gìn giữ, một mái nhà bao la! Vững bước! Vì một tương lai rạng ngời! Vững bước! Ta là con người tuyệt vời!"
Và rồi, giai điệu chùng xuống, trở nên sâu lắng và bi tráng. Cả đại sảnh im phăng phắc.
(Cầu nối) "Hãy hát về những người, đã nằm xuống vì bình yên, Một trăm ba mươi tỷ, những linh hồn thiêng liêng. Họ cho đi hạnh phúc, mà không hề nhận lại, Để hôm nay ta sống, trong một kỷ nguyên dài."
Con số đó. Một trăm ba mươi tỷ. Tổng số sinh mạng đã ngã xuống trong cuộc chiến chống lại Tam Đại Đế Chế. Một con số không thể tưởng tượng nổi, một cái giá quá đắt cho nền hòa bình này. Mái vòm pha lê chuyển sang một màu tím bi thương. Trên khắp hai thế giới, mọi người đều cúi đầu, dành một phút mặc niệm cho những người anh hùng đã hy sinh. Rick Earth nhắm mắt lại, hình ảnh của Trung sĩ Kenji Tanaka và hàng triệu người lính khác lại hiện về trong tâm trí anh.
Nhưng rồi, dàn hợp xướng lại cất cao giọng, và điệp khúc cuối cùng vang lên như một lời thề, một lời hứa với những người đã khuất.
"TA LÀ ĐẠO QUÂN CỦA NHÂN DÂN! LÀ ĐẠO QUÂN CỦA VÌ SAO!..."
Họ sẽ sống, sẽ chiến đấu, sẽ xây dựng, để sự hy sinh đó không bao giờ là vô nghĩa.
Chương Sáu Mươi Mốt: Khúc Khải Hoàn Của Tương Lai
Khi bài ca của những người phụng sự vừa dứt, một âm thanh khác vang lên. Không phải từ dàn nhạc, mà từ chính vũ trụ.
VÚT! VÚT! VÚT!
Trên bầu trời của Trái Đất và Aeridor Sona, hàng ngàn phi đội Su-57 SKMS và Su-47 MKMS, những con chim sắt kiêu hãnh của Liên bang, bay lượn theo một đội hình hoàn hảo, nhả ra những làn khói màu mang màu cờ của Liên bang. Và dẫn đầu đội hình đó, là những gã khổng lồ. Những chiếc Tuần dương hạm lớp Seraphim, những Thiết giáp hạm lớp Goliath, và cả soái hạm "Yami's Hope", chúng lướt qua bầu trời trong một sự im lặng đầy uy lực.
Và giữa cảnh tượng hùng vĩ đó, bài ca cuối cùng đã vang lên. "Hành khúc Liên bang Địa cầu".
Giai điệu của nó mạnh mẽ, dứt khoát, và tràn đầy một tinh thần lạc quan không thể lay chuyển. Nó không nhìn về quá khứ. Nó nhìn về tương lai.
(Điệp khúc) "Ta là đạo quân của Liên bang! Sức mạnh từ ngàn vì sao! Mỗi người lính là một pháo đài, ý chí rực cháy dâng cao. Hạm đội ta xé toạc màn đêm, mang công lý đến muôn nơi, Vì Tự do, vì Tình yêu, cho một vũ trụ sáng ngời! Tiến lên! Vì nền hòa bình vĩnh cửu! Tiến lên! Chính nghĩa rạng soi muôn đời!"
Lời ca như một ngọn lửa, thắp sáng lên khát vọng trong tim của mỗi công dân. Họ không còn là những sinh vật chỉ biết đến hành tinh của mình. Họ là những người con của các vì sao. Sứ mệnh của họ không chỉ là bảo vệ ngôi nhà của mình. Sứ mệnh của họ là mang ánh sáng của chính nghĩa, của tình yêu, đến mọi ngóc ngách của vũ trụ.
Khi bài hành khúc kết thúc, khi chiếc chiến hạm cuối cùng lướt qua đường chân trời, Rick và Yami bước lên phía trước. Họ không có một bài phát biểu nào được chuẩn bị. Họ chỉ đứng đó, tay trong tay, nhìn gia đình của mình.
"Cảm ơn các bạn," Rick nói, giọng anh đơn giản và chân thành. "Vì tất cả."
Yami mỉm cười, và nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả hai mặt trời. "Hành trình của chúng ta," cô nói, "chỉ vừa mới bắt đầu."
Và trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều hiểu. Ngày 2 tháng 9 không chỉ là một ngày kỷ niệm về quá khứ. Nó là một lời hứa cho một tương lai vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro