Chương 30
Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 30: Ván Cờ Của Sự Lừa Dối
Giờ thứ 23.
Trên bầu trời xanh lam trong vắt của hành tinh Hafi, đồng hồ đếm ngược của tối hậu thư đang bước vào những giờ phút cuối cùng. Không khí tại thủ đô Long An của Cộng hòa Ngự Long không hề mang vẻ căng thẳng của một thành phố sắp có chiến tranh. Thay vào đó, nó là một sự im lặng đầy kỳ lạ, một sự tĩnh tại được bảo bọc bởi một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Mái vòm "Aura Shield" vẫn tỏa sáng trên cao như một mặt trời nhân tạo thứ hai, nhuộm cả thành phố bằng một ánh sáng vàng kim ấm áp. Dưới mặt đất, hàng triệu người lính Liên bang và hàng tỷ tấn khí tài vẫn đang được triển khai một cách trật tự và hiệu quả, nhưng không hề có sự hối hả. Họ di chuyển với sự bình tĩnh của những người thợ lành nghề, mỗi người biết rõ vị trí và vai trò của mình. Họ không chuẩn bị cho một trận chiến. Họ chuẩn bị cho một cuộc phán xét.
Và rồi, ngay khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai bắt đầu chiếu rọi lên những đỉnh núi hùng vĩ, một thông báo bất ngờ đã được gửi đến Bộ Chỉ huy Liên bang.
"Thưa các Đô đốc," một sĩ quan tình báo của Quân đoàn 11 báo cáo, "chúng tôi phát hiện một phái đoàn nhỏ đang rời khỏi thủ đô của Đế chế Axon, hướng thẳng về phía Long An. Chúng không có vũ khí. Dữ liệu cho thấy đây là một phái đoàn ngoại giao."
Tin tức đó lan đi, và một sự tò mò bao trùm lên cả thành phố. Đầu hàng ư? Hay là một cái bẫy mới?
Chương Tám Mươi: Cái Bóng Của Quá Khứ
Một giờ sau, ba chiếc phi thuyền nhỏ màu đen tuyền của Đế chế Axon, với thiết kế góc cạnh và đầy đe dọa, hạ cánh xuống một bãi đáp được chỉ định bên ngoài Tòa nhà Quốc hội Ngự Long. Cánh cửa mở ra, và một phái đoàn bước xuống.
Khoảnh khắc họ xuất hiện, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tất cả những người lính Liên bang và Ngự Long đang làm nhiệm vụ canh gác.
Chúng mặc những bộ quân phục màu xám tro, được cắt may một cách hoàn hảo, với những chiếc ủng da cao cổ đen bóng. Trên cổ áo và cầu vai của chúng là những biểu tượng hình đầu lâu xương chéo bằng bạc. Và trên cánh tay, thay cho chữ vạn, là một biểu tượng đầu lâu cách điệu, với hai tia sét bắt chéo phía sau. Một sự sao chép gần như hoàn hảo, một sự tái hiện gớm ghiếc của bộ quân phục SS của Phát xít Đức trong Thế chiến thứ hai. Lịch sử đen tối nhất của Trái Đất, bằng một cách nào đó, đã tái sinh ở một góc xa xôi của vũ trụ.
Đối diện với chúng, là những người lính vệ binh của Liên bang Địa cầu, trong những bộ quân phục màu xanh ô liu, trên mũ và ve áo là biểu tượng ngôi sao đỏ обрамленный (được bao quanh bởi) vòng nguyệt quế vàng, một hình ảnh gợi nhớ đến Liên bang Xô viết, thế lực đã nghiền nát chủ nghĩa phát xít trong quá khứ. Sự đối đầu không chỉ là về quân sự. Nó là một cuộc đối đầu của chính các hệ tư tưởng, của lịch sử.
Một tên lính phát xít trẻ tuổi, đi trong đoàn ngoại giao, liếc nhìn những người lính Liên bang và Ngự Long đang đứng gác. Hắn không hề che giấu sự khinh bỉ trong ánh mắt. Hắn nhếch mép, một nụ cười miệt thị, như thể đang nhìn vào những sinh vật hạ đẳng.
Người lính vệ binh của Liên bang đứng gần đó, một chàng trai trẻ thuộc Quân đoàn 1, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm bên trong đôi găng tay chiến thuật. Anh cảm thấy một cơn thịnh nộ bùng lên trong lồng ngực. Anh đã được học về lịch sử. Anh biết rõ biểu tượng đầu lâu đó đại diện cho điều gì: sự diệt chủng, sự tra tấn, sự tàn bạo vô nhân đạo. Anh chỉ muốn lao tới, và dùng chính nắm đấm của mình để xóa đi nụ cười khinh bỉ đó khỏi khuôn mặt của tên phát xít.
Nhưng rồi, anh hít một hơi thật sâu. Anh là một người lính của Liên bang. Anh có kỷ luật. Anh có lý tưởng. Anh không phải là một con thú. Anh đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước, không để cho sự khiêu khích của kẻ thù làm vấy bẩn danh dự của mình. Dù có điên tiết đến nhường nào, anh vẫn phải tuân theo nghi thức ngoại giao.
Chương Tám Mươi Mốt: Ván Cờ Vô Vọng
Cuộc đàm phán diễn ra trong một phòng họp lớn của Tòa nhà Quốc hội. Phái đoàn ngoại giao của Đế chế Axon, do một gã quý tộc có khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt rắn dẫn đầu, ngồi một bên. Phía đối diện là các nhà lãnh đạo của Cộng hòa Ngự Long. Và ngồi ở hai đầu bàn, với tư cách là những người giám sát và điều phối, là các sĩ quan ngoại giao của Quân đoàn 13.
"Chúng tôi đến đây với thiện chí," tên quý tộc Axon bắt đầu, giọng hắn ta a dua và đầy giả tạo. "Hoàng đế vĩ đại của chúng tôi không muốn thấy cảnh đổ máu vô ích. Vì vậy, chúng tôi đề nghị một hiệp ước ngừng bắn."
Một sĩ quan ngoại giao của Quân đoàn 13, một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng nhưng đôi mắt lại sắc như dao cạo, lên tiếng. "Thưa ngài Đại sứ. Tối hậu thư của chúng tôi yêu cầu một sự đầu hàng vô điều kiện. Tại sao lại chỉ là ngừng bắn, chứ không phải là một hiệp ước hòa bình vĩnh viễn?"
Tên đại sứ cười khẩy. "Bởi vì chúng tôi không tin tưởng các vị," hắn nói, chỉ tay về phía các nhà lãnh đạo Ngự Long. "Trong quá khứ, chính Cộng hòa Ngự Long đã nhiều lần vi phạm các thỏa thuận ngừng bắn. Họ liên tục lấn chiếm biên giới, gây hấn và khiêu khích Đế chế. Chúng tôi cần thời gian để xem xét liệu thiện chí của họ lần này có phải là thật hay không."
Lời nói dối trắng trợn đó khiến các nhà lãnh đạo Ngự Long phẫn nộ. Vị tướng già đứng bật dậy. "Dối trá! Chính các người mới là kẻ xâm lược!"
Nhưng trước khi ông kịp nói thêm, viên sĩ quan Liên bang đã giơ tay ra hiệu cho ông bình tĩnh lại. Cô không hề tranh cãi. Cô chỉ mỉm cười một cách lịch sự, rồi vung tay.
Một bản đồ ba chiều khổng lồ của toàn bộ lục địa hiện ra giữa phòng họp. "Thưa ngài Đại sứ," cô nói, giọng nói vẫn ngọt ngào. "Đây là bản đồ được xác nhận bởi các vệ tinh trinh sát của chúng tôi, với độ chính xác đến từng mét."
Trên bản đồ, lãnh thổ của Cộng hòa Ngự Long, dù rộng lớn bằng cả nước Úc, cũng chỉ là một dải đất nhỏ bé ven biển. Còn lãnh thổ của Đế chế Axon thì bao trùm gần như toàn bộ phần còn lại của lục địa, lớn hơn gấp hàng trăm lần.
"Như ngài có thể thấy," viên sĩ quan tiếp tục, "việc nói rằng một quốc gia nhỏ bé như thế này lại 'lấn chiếm biên giới' của một đế chế khổng lồ như các vị, e rằng có chút... phi logic. Rõ ràng, ý đồ thực sự của các vị là muốn thâu tóm hoàn toàn Cộng hòa Ngự Long."
Tên đại sứ cứng họng. Hắn không ngờ rằng những kẻ ngoại lai này lại có được những dữ liệu chính xác đến vậy.
Những người lính Liên bang đang theo dõi cuộc đàm phán qua màn hình đều biết rõ. Chúng đến đây chỉ để câu giờ. Một hành động câu giờ trong vô vọng, một trò hề lố bịch trước mặt những thực thể có thể nhìn thấu cả tương lai.
Trên cây cầu chỉ huy của "Acheron", các ADE cũng đang quan sát. Họ biết rõ ý đồ của chúng. Chúng đang cố gắng kéo dài thời gian, có lẽ để di chuyển một loại siêu vũ khí nào đó, hoặc để chuẩn bị cho một cái bẫy.
Nhưng họ vẫn quyết định chơi cùng chúng.
Một ý niệm từ Rick Earth được truyền đến tâm trí của viên sĩ quan ngoại giao. Cô gật đầu một cách kín đáo.
"Được rồi, thưa ngài Đại sứ," cô nói, khiến cả phái đoàn Axon và Ngự Long phải ngạc nhiên. "Những cáo buộc của ngài là rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ xem xét lại các hành động của Cộng hòa Ngự Long." Cô quay sang các nhà lãnh đạo Ngự Long với một ánh mắt trấn an. "Và để thể hiện thiện chí của Liên bang, chúng tôi đồng ý ký vào hiệp định ngừng bắn này."
Tên đại sứ Axon không giấu được một nụ cười đắc thắng. Hắn đã nghĩ rằng mình đã lừa được chúng.
"Tuy nhiên," viên sĩ官 tiếp tục, "chúng tôi có một điều kiện. Hiệp định ngừng bắn này chỉ có hiệu lực trong 72 giờ. Trong thời gian đó, hai bên phải ngồi lại và ký kết một hiệp ước hòa bình vĩnh viễn, được giám sát bởi Liên bang."
"Được thôi," tên đại sứ gật đầu một cách vội vã. "Nhưng chúng tôi cũng có một điều kiện. Để đảm bảo sự công bằng, toàn bộ lực lượng của Liên bang Địa cầu phải rút hết khỏi Cộng hòa Ngự Long trong thời gian ngừng bắn. Chúng tôi không thể đàm phán khi có súng của các vị đang chĩa vào đầu."
Đây rồi. Cái bẫy. Chúng muốn họ rút đi, để chúng có thể dễ dàng tấn công Ngự Long.
Các nhà lãnh đạo Ngự Long tái mặt. Nhưng viên sĩ quan Liên bang, sau khi nhận được một ý niệm nữa từ các ADE, lại mỉm cười.
"Một điều kiện rất hợp lý," cô nói. "Chúng tôi đồng ý."
Chương Tám Mươi Hai: Lời Hứa Trong Bóng Tối
Sau khi hiệp định ngừng bắn được ký kết, phái đoàn phát xít ra về với một vẻ mặt đắc thắng, tin rằng chúng đã thành công trong việc đẩy lùi những kẻ ngoại lai khổng lồ chỉ bằng mưu mẹo.
Ngay khi chúng vừa đi khỏi, vị Chủ tịch của Ngự Long quay sang các ADE, giọng ông đầy lo lắng. "Thưa các vị! Tại sao các vị lại đồng ý? Rút quân lúc này chẳng khác nào giao chúng tôi vào miệng cọp!"
Rick Earth bước tới, đặt tay lên vai ông. "Thưa ngài Chủ tịch," anh nói, và trong đôi mắt anh là một sự tự tin tuyệt đối. "Ngài đã bao giờ thấy một con rắn hổ mang săn mồi chưa? Nó sẽ không tấn công ngay. Nó sẽ lùi lại, cuộn mình trong bóng tối, và chờ đợi cho con mồi mất cảnh giác."
Anh mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Chúng tôi biết rõ ý đồ của chúng. Các bạn đừng lo. Chúng tôi sẽ rút quân. Toàn bộ hạm đội, toàn bộ binh lính, sẽ biến mất khỏi bầu trời và mặt đất của các bạn."
"Nhưng," anh nói tiếp, và giọng nói của anh như một lời thề, "chúng tôi sẽ không rời đi. Chúng tôi sẽ vào trạng thái vô hình. Chúng tôi vẫn sẽ ở đây, ngay bên cạnh các bạn, trong từng ngọn cỏ, trong từng làn gió. Các bạn sẽ không thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ luôn thấy các bạn."
"Và nếu," anh dừng lại, đôi mắt anh rực lên một màu vàng kim, "nếu trong lúc chúng tôi vô hình, mà chúng dám vi phạm hiệp định ngừng bắn, dám bắn một phát súng, hay di chuyển dù chỉ một chiếc xe tăng về phía biên giới của các bạn..."
"...thì khi đó," anh kết luận, "chúng tôi sẽ không còn là những nhà ngoại giao nữa. Chúng tôi sẽ là những con rắn hổ mang. Và chúng tôi sẽ nghiền nát chúng."
Lời hứa đó, còn vững chắc hơn bất kỳ hiệp ước nào, đã mang lại một sự an tâm tuyệt đối cho toàn bộ Cộng hòa Ngự Long. Họ đã hiểu. Đây không phải là một cuộc rút lui. Đây là sự chuẩn bị cho một cuộc đi săn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro