Chương 41
Chương 41: Quyết Định Của Các Vị Thần
Năm mươi năm.
Nửa thế kỷ đã trôi qua kể từ ngày lá cờ của Đế chế Axon bị ngọn lửa thanh tẩy thiêu rụi. Năm mươi năm của một kỷ nguyên vàng son không gián đoạn. Dưới sự dẫn dắt của Thập Đại ADE và sự đồng lòng của ba hành tinh, Liên minh Địa cầu đã vươn xa hơn những giấc mơ táo bạo nhất. Hàng trăm hệ sao đã được thám hiểm. Hàng chục nền văn minh non trẻ đã được tiếp xúc trong hòa bình, được che chở dưới tấm khiên của Hạm đội Giám hộ và được giúp đỡ phát triển bởi lòng vị tha của các nhà khoa học Liên bang. Cái tên "Liên minh Địa cầu" đã trở thành một huyền thoại, một biểu tượng của hy vọng và chính nghĩa trong khắp góc phần tư thiên hà này.
Địa cầu Ngự Long, viên ngọc bích khổng lồ, đã được chữa lành hoàn toàn. Những cánh rừng lá đỏ của nó giờ đây mọc xen kẽ với những khu rừng phát quang sinh học được mang đến từ Aeridor Sona, tạo nên một cảnh quan đẹp đến siêu thực. Nền kinh tế của họ bùng nổ, và nền văn hóa, sau hàng ngàn năm bị kìm nén, giờ đây lại nở rộ như một đóa hoa sen sau cơn mưa. Họ đã trở thành một trụ cột vững chắc, một người anh cả đáng tin cậy trong Liên minh.
Nhưng trong khi nhân loại hân hoan vươn ra vũ trụ, một câu hỏi, một vấn đề đạo đức cuối cùng từ cuộc chiến xưa cũ, vẫn còn tồn tại, lơ lửng như một đám mây trên bầu trời quang đãng. Số phận của hàng tỷ tù binh Axon, những người lính của một chế độ cũ, đang được cải tạo tại một nơi xa xôi và lạnh lẽo nhất Hệ Mặt Trời.
Để giải quyết vấn đề này, và để định hướng cho tương lai của cả một thế giới, một cuộc họp tối cao đã được triệu tập. Đây không phải là một phiên họp của Đại Hội Đồng. Nó là một cuộc họp của Hội đồng Sáng thế Tối cao, được tổ chức tại một nơi mang tính biểu tượng nhất: thủ đô Long An của Địa cầu Ngự Long.
Chương Một Trăm Mười Một: Lời Thỉnh Cầu Từ Quá Khứ
Họ không họp trong một tòa nhà. Họ họp trên đỉnh của ngọn núi Thiên Trụ, ngọn núi cao nhất hành tinh, nơi mây trắng trôi lững lờ dưới chân và người ta có thể nhìn thấy cả đường cong của hành tinh khổng lồ. Bầu trời ở đây mang một màu xanh lam sâu thẳm, điểm xuyết bởi ánh sáng của hai mặt trời, một vàng kim và một xanh biếc, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa thanh bình. Một chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch trắng đã được dựng lên, xung quanh là mười một chiếc ghế. Mười vị ADE và Thủ tướng Elara.
Không khí vô cùng tĩnh tại, chỉ có tiếng gió hú nhẹ qua những đỉnh núi.
Vị Chủ tịch già của Ngự Long, giờ đây là một Cố vấn Danh dự của Liên minh, là người đầu tiên lên tiếng. Ông không nói về chính trị. Ông kể một câu chuyện.
"Thưa các vị," ông bắt đầu, giọng ông trầm và vang vọng. "Tuần trước, tôi đã nhận được một lá thư. Một lá thư điện tử, được gửi từ một nơi rất xa. Từ trại cải tạo trên Sao Thiên Vương. Đó là thư của một người lính Axon cũ, một người đàn ông đã 70 tuổi. Trong chiến tranh, ông ta là một sĩ quan cấp thấp. Ông ta không tham gia vào các cuộc thảm sát, nhưng ông ta đã tuân lệnh, đã chiến đấu cho Đế chế."
Ông dừng lại, đôi mắt già nua của ông nhìn xa xăm. "Trong thư, ông ta không xin được tha thứ. Ông ta chỉ kể. Ông ta kể rằng, suốt 50 năm qua, mỗi ngày, ông ta và những người khác đều được học lại lịch sử. Họ đã được thấy những hình ảnh từ Kalenbuzt. Họ đã được đọc những bài thơ của người Elf. Họ đã được xem những bộ phim về tình yêu của ngài Rick và Nữ hoàng Yami. Ông ta nói rằng, lần đầu tiên trong đời, ông ta đã học được cách khóc. Ông ta khóc cho những nạn nhân. Và ông ta khóc cho chính sự mù quáng của mình."
"Ông ta không xin được trở về," vị Chủ tịch kết luận. "Ông ta chỉ có một nguyện vọng. Rằng trước khi chết, ông ta có thể được một lần đặt chân trở lại mảnh đất quê hương, để có thể quỳ xuống và xin lỗi mảnh đất mà ông ta và đồng loại đã từng tàn phá."
Câu chuyện kết thúc, để lại một sự im lặng nặng nề trên đỉnh núi.
Keanu Reeves là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó. "Năm mươi năm," anh nói khẽ, giọng anh đầy lòng trắc ẩn. "Năm mươi năm là một thời gian dài. Đủ dài để một tâm hồn lầm lỗi có thể tìm thấy sự ăn năn. Chúng ta đã trừng phạt những con quái vật. Nhưng chúng ta không thể giam cầm những con người mãi mãi. Việc giam giữ họ vĩnh viễn, khi họ đã thực sự hối cải, sẽ biến chính chúng ta thành những cai ngục. Điều đó đi ngược lại với mọi lý tưởng mà chúng ta đã xây dựng."
Yami gật đầu, đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên sự đồng tình. "Sức mạnh của Sự Sống không chỉ là tái sinh," cô nói. "Nó còn là sự tha thứ. Mỗi linh hồn đều xứng đáng có một cơ hội thứ hai, nếu họ thực sự muốn nó."
Nhưng Rick Connor (Vladimir Putin) lại đưa ra một góc nhìn khác, một góc nhìn của sự thực tế lạnh lùng. "Lòng vị tha là một đức tính cao đẹp," ông nói. "Nhưng sự an toàn của những nạn nhân còn quan trọng hơn. Người dân Ngự Long, và đặc biệt là những người Elf, họ đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Liệu họ có sẵn sàng để sống chung trên cùng một hành tinh với chính những kẻ đã từng muốn xóa sổ họ không? Dù những người lính đó đã hối cải, nhưng vết sẹo trong lòng các nạn nhân thì không thể xóa nhòa. Sự hiện diện của họ có thể sẽ là một lời nhắc nhở đau đớn mỗi ngày."
Kyle Diesel (Donald Trump) cũng đồng tình. "Vladimir nói đúng. Đây không chỉ là vấn đề của những người tù. Đây là vấn đề của cả một xã hội. Chúng ta không thể áp đặt sự tha thứ lên những người đã phải chịu đựng. Hơn nữa, làm sao chúng ta có thể chắc chắn 100% rằng tất cả bọn họ đều đã thực sự thay đổi? Chỉ cần một mầm mống thù hận còn sót lại, nó có thể lại nảy mầm thành một cái cây độc hại."
Cuộc tranh luận dường như đi vào bế tắc. Một bên là lý tưởng về sự tha thứ. Một bên là trách nhiệm bảo vệ những người đã bị tổn thương.
Chương Một Trăm Mười Hai: Quyết Định Của Sự Cân Bằng
Rick Earth, người đã im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. Anh không nhìn về phía nào cả. Anh chỉ nhìn vào hai mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời.
"Cả hai bên đều có lý," anh nói, giọng anh tĩnh tại như một vị thẩm phán. "Chúng ta không thể trở thành những kẻ cai ngục. Nhưng chúng ta cũng không thể làm tổn thương thêm những nạn nhân. Vì vậy, chúng ta cần một giải pháp thứ ba. Một giải pháp của sự cân bằng."
Anh quay lại nhìn mọi người. "Chúng ta sẽ phóng thích họ. Tất cả những người đã chứng tỏ được sự hối cải thực sự qua 50 năm cải tạo. Họ sẽ được trở về quê nhà. Họ sẽ được trở về lục địa Axon cũ."
Anh dừng lại, và rồi anh đưa ra điều kiện. "Tuy nhiên, họ sẽ không được phép rời khỏi quê nhà của mình. Một vành đai năng lượng vô hình, không phải để giam cầm, mà là để 'cách ly', sẽ được thiết lập quanh lục địa đó. Họ sẽ được tự do xây dựng lại xã hội của mình, được cung cấp mọi công cụ và tài nguyên cần thiết. Nhưng họ sẽ không được phép đến mẫu quốc Ngự Long, hay đến Liên bang Địa cầu, hay Aeridor Sona. Ít nhất là trong vài thế hệ nữa."
"Tại sao?" Thủ tướng Elara hỏi.
"Bởi vì thời gian," Rick đáp. "Thời gian là liều thuốc chữa lành vĩ đại nhất. Chúng ta cho những người lính Axon cũ một cơ hội để xây dựng một xã hội mới, một xã hội không có hệ tư tưởng phát xít. Và chúng ta cũng cho những nạn nhân, những người Ngự Long và người Elf, thời gian để chữa lành hoàn toàn, để sống trong sự bình yên mà không phải lo sợ sẽ chạm mặt với quá khứ đau thương của mình trên đường phố."
"Sau vài thế hệ, khi những ký ức đau thương chỉ còn là những bài học lịch sử, khi một thế hệ người Axon mới được sinh ra và lớn lên trong hòa bình, thì khi đó, và chỉ khi đó, vành đai năng lượng sẽ được gỡ bỏ. Và hai dân tộc trên cùng một hành tinh sẽ có thể thực sự hòa hợp, không phải bằng một mệnh lệnh, mà bằng sự thấu hiểu tự nhiên."
Giải pháp đó, một sự kết hợp hoàn hảo giữa lòng nhân từ và trí tuệ thực tế, đã nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Chương Một Trăm Mười Ba: Lời Hứa Trở Về Nhà
Khi vấn đề cuối cùng của cuộc chiến đã được giải quyết, một không khí nhẹ nhõm bao trùm lấy đỉnh núi. Nhưng Rick Earth biết rằng, còn một lời hứa nữa cần được thực hiện.
Anh nhìn vị Chủ tịch già của Ngự Long. "Thưa ngài. Các bạn đã phải sống ở một nơi xa xôi, cô độc quá lâu rồi. Các bạn đã chiến đấu và gìn giữ di sản của Trái Đất một cách phi thường. Đã đến lúc, những đứa con thất lạc được trở về nhà."
Anh vung tay, và hình ảnh ba chiều của Hệ Mặt Trời hiện ra. "Đây là ngôi nhà của tổ tiên các bạn. Trái Đất. Aeridor Sona. Sao Hỏa. Và nó vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Chúng tôi, Hội đồng Sáng thế Tối cao, xin được đưa ra một quyết định cuối cùng trong ngày hôm nay."
Anh nhìn vào mắt của từng nhà lãnh đạo Ngự Long. "Chúng tôi sẽ dịch chuyển toàn bộ Địa cầu Ngự Long của các bạn, trở về Hệ Mặt Trời. Các bạn sẽ không còn là một đồng minh xa xôi. Các bạn sẽ trở thành hành tinh thứ tư trong gia đình của chúng tôi, một người hàng xóm, một người anh em thực sự, cùng quay quanh một mặt trời."
Nếu như quyết định phóng thích tù binh mang lại một sự nhẹ nhõm, thì lời đề nghị này đã mang lại một cơn địa chấn của niềm vui. Vị Chủ tịch già, người đàn ông đã luôn giữ vẻ mặt trang nghiêm, đã không thể kìm được những giọt nước mắt. Trở về nhà. Sau hàng ngàn năm. Đó là một giấc mơ mà ngay cả tổ tiên của ông cũng không dám mơ tới.
Ông quỳ xuống, không phải trước những vị thần, mà trước một lời hứa vĩ đại. "Thay mặt cho hàng tỷ linh hồn của người Ngự Long, cả những người đã khuất và những người còn sống, chúng tôi... xin chấp nhận."
Quyết định đã được đưa ra. Một hành tinh sắp có một ngôi nhà mới. Và một gia đình nhân loại, sau hàng thiên niên kỷ chia cắt, sắp sửa được đoàn tụ.
Trên đỉnh núi Thiên Trụ, dưới ánh sáng của hai mặt trời, mười một người giám hộ nhìn nhau, và họ mỉm cười. Họ không chỉ đang định đoạt số phận của các thế giới. Họ đang viết nên những chương đẹp nhất của một bản anh hùng ca về sự trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro