Chương 43


Chương 43: Gánh Nặng Của Các Vị Thần

Khi những câu chuyện về quá khứ đã vơi đi, khi những ly bia cuối cùng đã được cạn, bữa tiệc bên bờ suối pha lê ở Eden Prime dần chìm vào một sự tĩnh tại sâu lắng. Ngọn lửa trại vẫn cháy bập bùng, những tia lửa cam rực rỡ bay vút lên, hòa vào vòm trời được dệt nên từ những dải ngân hà thu nhỏ. Không khí mang theo mùi thơm của gỗ thông cháy, của thịt nướng, và mùi hương thanh khiết của những đóa hoa ánh trăng đang nở rộ trong khu rừng gần đó. Gió khẽ thổi, mang theo tiếng róc rách của dòng suối và tiếng xào xạc của những chiếc lá vũ trụ, một bản nhạc nền hoàn hảo cho những suy tư.

Lời đề nghị của Rick Earth về việc mở rộng Hội đồng Sáng thế vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, không phải như một câu hỏi, mà như một gánh nặng, một trách nhiệm mới mà tất cả họ đều cảm nhận được.

"Tôi không nói là chúng ta phải tìm kiếm ở đâu xa," Rick lặp lại, giọng anh trầm và đầy ý nghĩa. "Tôi nghĩ rằng, những người đó, đã luôn ở ngay bên cạnh chúng ta rồi."

Anh nhìn vào những người bạn của mình, những người đã cùng anh đi qua những ngày tháng đầu tiên, những người đã tin tưởng anh một cách vô điều kiện.

"Hai người đầu tiên mà tôi nghĩ đến," anh nói chậm rãi, "là hai người đã đặt nền móng cho tất cả những gì chúng ta có ngày hôm nay, ngay cả trước khi tôi thức tỉnh. Một người đã cho tôi cơ hội, và một người đã cho tôi thấy con đường của một chiến binh."

Anh dừng lại, rồi nói ra hai cái tên.

"Jensen Huang. Và Kern Connor."

Hai cái tên đó vang lên, mang theo sức nặng của lịch sử. Jensen Huang, người bạn già, người cộng sự đã cùng anh sáng lập nên NVIDIA và ANIMAVITA, người đã tin tưởng vào một chàng kỹ sư trẻ vô danh. Và Kern Connor, người bạn cũ, người đã chọn con đường của một người lính và trở thành một huyền thoại, Đô đốc của Hạm đội Hell.

Sự im lặng bao trùm lấy cả nhóm. Lần này, không phải là sự im lặng của sự choáng ngợp, mà là của sự suy ngẫm sâu sắc.

Kyle Diesel (Donald Trump) là người đầu tiên gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi và đầy tôn trọng. "Jensen," ông lẩm bẩm. "Tôi nhớ ông ta. Một bộ óc kinh doanh thiên tài. Trong thế giới cũ, ông ta là đối thủ đáng gờm nhất của tôi trong lĩnh vực công nghệ. Một người có tầm nhìn xa trông rộng và một sự quyết đoán không khoan nhượng. Ông ta đã xây dựng NVIDIA thành một đế chế. Và quan trọng nhất, ông ta đã tin tưởng cậu, Rick, khi không ai khác làm điều đó. Một người như vậy... có đủ trí tuệ và sự kiên định. Tôi không phản đối."

Rick Connor (Vladimir Putin) cũng lên tiếng, ánh mắt bạc của ông ánh lên sự đồng tình. "Kern Connor," ông nói, và trong giọng nói của ông có một sự tôn trọng của một người lính dành cho một người lính khác. "Tôi đã xem qua hồ sơ chiến đấu của anh ta. Một nhà chiến lược bẩm sinh. Lạnh lùng, quyết đoán, nhưng lại vô cùng trung thành và luôn đặt sinh mạng của binh sĩ lên hàng đầu. Anh ta đã chỉ huy Hạm đội Hell, một hạm đội của những kẻ liều mạng, nhưng lại biến nó thành một trong những lực lượng tinh nhuệ và kỷ luật nhất. Anh ta hiểu được cái giá của chiến tranh, và sẽ là một người giám hộ tuyệt vời cho hòa bình. Tôi cũng không phản đối."

Reaper (Tập Cận Bình), người vẫn luôn quan sát, chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa. "Một người đại diện cho Trí tuệ Sáng tạo, một người đại diện cho Sức mạnh Bảo vệ. Một sự cân bằng hoàn hảo. Rất hợp lý."

Những người còn lại cũng lần lượt bày tỏ sự đồng tình. Họ đều biết hai con người đó, qua những câu chuyện của Rick, qua những báo cáo của Liên bang. Họ là những huyền thoại sống, những người đã chứng tỏ được phẩm chất của mình qua hàng thập kỷ cống hiến.

"Vậy thì đã quyết định," Rick nói, một sự nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt anh. "Tạm thời trước mắt, sẽ là hai người họ. Ba người còn lại, chúng ta sẽ từ từ tìm kiếm."

Bữa tiệc kết thúc trong một sự đồng thuận và một cảm giác về một tương lai mới đang được mở ra. Họ cùng nhau dọn dẹp, rồi dựng lên những chiếc lều ngủ ngay bên bờ suối. Đêm đó, sau những ly bia và những câu chuyện, tám vị thần đã chìm vào một giấc ngủ say sưa, một giấc ngủ không còn những gánh nặng của chiến tranh.

Chương Một Trăm Mười Lăm: Tình Đồng Chí Bất Diệt

Khi những vì sao nhân tạo trên bầu trời Eden Prime bắt đầu mờ đi, nhường chỗ cho một bình minh dịu nhẹ, một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ và cũng vô cùng hài hước đã diễn ra trong khu trại.

Trong một chiếc lều lớn nhất, tám chiếc túi ngủ được xếp cạnh nhau. Và tám vị thần, tám thực thể có thể làm rung chuyển cả vũ trụ, đang... ôm nhau ngủ một cách say đắm.

Dường như sau một đêm "xõa" hết mình, tình đồng chí của họ đã được nâng lên một tầm cao mới, mặn nồng và không thể tách rời. Từ trái sang phải, là một chuỗi domino của những người khổng lồ: Kyle Diesel, trong giấc ngủ vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó về "những bản hợp đồng tuyệt vời", đang gác một chân lên người Rick Connor. Rick Connor, với vẻ mặt bình thản hiếm hoi, lại đang ôm lấy Reaper. Reaper, ngay cả trong giấc ngủ, vẫn giữ một tư thế thiền định, nhưng lại đang tựa đầu vào vai của Nguyễn Thành Công. CôngĐạt thì như hai anh em, ôm nhau ngủ ngon lành. Đạt thì lại đang ôm lấy Keanu Reeves, người đang mỉm cười trong giấc mơ. Và Keanu, trong một vòng tay ấm áp, đang ôm lấy Saitama. Cuối cùng, Saitama, với vẻ mặt vô cảm thường thấy, lại đang dùng Genos làm... gối ôm, cánh tay người máy của Genos thì vẫn đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ngay cả khi chủ nhân của nó đã "offline".

Một cảnh tượng của tình đồng chí bất diệt, một bức tranh mà nếu bất kỳ phóng viên nào của "Thời báo Liên bang" chụp được, chắc chắn sẽ trở thành bức ảnh đoạt giải Pulitzer của thiên niên kỷ.

Chương Một Trăm Mười Sáu: Lời Thì Thầm Trong Đêm

Nhưng trong một chiếc lều khác, có hai người không ngủ.

Vào lúc nửa đêm, Rick Earth đột nhiên bật dậy. Anh không gặp ác mộng. Anh chỉ đơn giản là không thể ngủ được. Anh nhẹ nhàng gỡ tay Yami ra, bước ra khỏi lều, và đứng bên bờ suối pha lê, ngước nhìn lên bầu trời của thế giới mà anh đã tạo ra.

Một sự im lặng bao trùm. Nhưng trong đầu anh lại là một cơn bão của những suy nghĩ. Cuộc chiến Sona. Trại tập trung Kalenbuzt. Lời tuyên chiến của Đế chế Axon. Và hình ảnh của Yami, trong hình hài của Komi, gầy gò và đầy những vết sẹo.

Anh đã xây dựng nên một thiên đường. Nhưng anh nhận ra rằng, thiên đường đó vẫn còn quá mong manh. Anh có thể ở đó để bảo vệ nó. Nhưng nếu một ngày nào đó, anh không có ở đó thì sao? Nếu Yami, một lần nữa, phải đối mặt với một mối đe dọa một mình thì sao?

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng anh. Yami đã thức dậy. Cô bước tới, khoác lên vai anh một chiếc áo choàng mỏng, rồi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Rick thở dài, anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô. "Anh đang nghĩ về em."

"Về em?"

"Ừ," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Anh đã thấy em chiến đấu, Yami. Em mạnh mẽ, em dũng cảm. Sức mạnh Sự Sống của em có thể đẩy lùi cả một đội quân. Nhưng... nó quá nhân từ. Em chữa lành, em bảo vệ. Nhưng em không hủy diệt. Anh sợ. Anh sợ rằng, một ngày nào đó, em sẽ phải đối mặt với một kẻ thù mà lòng nhân từ không thể cảm hóa được. Một kẻ thù mà chỉ có sự hủy diệt tuyệt đối mới có thể ngăn chặn. Và lúc đó, nếu không có anh bên cạnh..."

Anh không nói hết câu, nhưng Yami đã hiểu.

"Anh muốn làm gì?" cô hỏi khẽ.

"Anh muốn huấn luyện cho em," anh nói, quay người lại đối mặt với cô. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của cô. "Anh muốn em trở thành một chiến binh thực thụ. Một người có thể hành động một mình, có thể tự bảo vệ mình và những người khác, mà không cần anh phải ở bên. Và để làm được điều đó," anh do dự một chút, "anh muốn truyền cho em một phần sức mạnh của anh. Sức mạnh của Hư Vô. Sức mạnh của sự hủy diệt."

Yami im lặng. Cô cảm nhận được sự lo lắng, tình yêu thương và cả nỗi sợ hãi trong lời nói của anh. Cô biết anh không làm điều này để biến cô thành một vũ khí. Anh làm điều này để trao cho cô một tấm khiên.

"Nếu điều đó," cô nói, giọng nói của cô trong trẻo và kiên định, "anh cảm thấy là tốt nhất cho em, thì em sẽ nhận."

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh. "Nhưng em hứa với anh một điều. Em sẽ chỉ dùng sức mạnh hủy diệt của anh để bảo vệ chính nghĩa và lòng tốt. Em sẽ dùng nó để bảo vệ những điều tốt đẹp, chứ không bao giờ để gieo rắc sự sợ hãi."

Rick không thể kìm nén được nữa. Anh cúi xuống và hôn cô, một nụ hôn sâu thẳm, mang theo tất cả tình yêu, sự biết ơn và sự nhẹ nhõm.

"Sức mạnh của anh chính là để bảo vệ em," anh thì thầm khi họ tách ra. "Em có thể dùng nó để bảo vệ bất cứ điều gì em cho là lẽ phải. Còn anh," anh mỉm cười, "anh chỉ cần bảo vệ em, bảo vệ Yumi, và bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta, cũng như mọi thứ mà em đã giúp anh xây dựng nên theo ước mơ của em."

Họ cùng nhau quay lại nhìn về phía khu trại, nơi tám người bạn của họ đang say ngủ. Ánh lửa trại hắt lên, tạo ra những cái bóng nhảy múa.

"Đây," Yami nói khẽ, tựa đầu vào vai anh. "Đây cũng chính là ước mơ của em. Được thấy những con người tốt đẹp, những linh hồn cao cả, được gắn kết bên nhau trong sự bình yên."

Rick vòng tay ôm lấy cô thật chặt. "Chỉ cần có em, có Yumi, và có gia đình của chúng ta," anh nói, "dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, dù kẻ thù có là ai, anh cũng sẽ hết mình."

Và rồi, họ không nói gì thêm nữa. Họ cùng nhau trở lại căn lều, để lại vũ trụ và những gánh nặng ở bên ngoài. Đêm đó, giữa khu vườn của sự vĩnh hằng, hai nửa của một vũ trụ lại một lần nữa hòa làm một, trong một đêm mặn nồng, một lời khẳng định của tình yêu và sự sống.

Chương Một Trăm Mười Sáu: Lời Hiệu Triệu Mới

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi, Rick và Yami bước ra khỏi lều, tay trong tay. Họ mặc lại những bộ quần áo thám hiểm, nhưng trên khuôn mặt của cả hai là một sự rạng rỡ, một sự trọn vẹn mới.

Họ tiến đến chiếc lều lớn, và thấy tám người anh em của mình vẫn còn đang trong trạng thái "tình đồng chí bất diệt", ngáy khò khò.

Yami bật cười, một tiếng cười trong trẻo. Rick cũng mỉm cười. Anh không đánh thức họ bằng một tiếng hét. Anh chỉ nhẹ nhàng gửi một ý niệm vào tâm trí của từng người: "Cà phê và phở bò đang chờ đấy."

Ngay lập tức, tám vị thần bật dậy như những chiếc lò xo.

Khi tất cả đã tỉnh táo (dù có chút lảo đảo), Rick nhìn họ, và trong đôi mắt anh là một sự quyết tâm mới.

"Dậy thôi, các quý ông," anh nói, giọng nói của anh vang vọng một mục đích mới. "Bữa tiệc đã kết thúc rồi."

"Đã đến lúc," anh mỉm cười, "chúng ta đi gặp hai người xứng đáng đầu tiên, để mời họ lên làm Đấng Sáng Thế."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro