396-400

396
Editor: Môca

Tài xế có chút kinh ngạc xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, lại không hỏi gì nhiều, thuần thục điều khiển xe, lái về phía tập đoàn Giang Sơn.

Không đến nửa tiếng, xe vững vàng dừng ở cửa chính tập đoàn Giang Sơn

Cảnh Hảo Hảo xốc túi của mình lên, nói với tài xế một câu: “Anh đi về trước đi.”

Tài xế nghĩ Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng một chỗ, sẽ không xảy ra ngoài ý muốn gì, sau khi Cảnh Hảo Hảo xuống xe, liền lái xe trực tiếp rời đi.

Hôm nay là thời tiết tốt, người trên đường có vẻ nhiều, ánh mặt trời sáng rõ, có gió nhẹ, thổi nâng váy lên.

Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn một chút cao ốc không thấy đỉnh kia, rồi trực tiếp giẫm chận tại chỗ đi vào.

Lễ tân tầng một, có năm tiểu thư mặc áo sơ mi trắng váy ngắn đen xinh đẹp, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, một người hào phóng tao nhã trong đó đứng lên, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?”

“Tôi tìm Lương Thần.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.

“Tiểu thư, xin cô chờ một chút.” Tiểu thư lễ tân nói xong, liền gọi một cú điện thoại: “Thư ký Tô, nơi này có một nữ sĩ đến tìm Lương tổng......”
Tiểu thư lễ tân nói tới đây, nâng đầu một chút, nhìn Cảnh Hảo Hảo hỏi: “Xin hỏi tên của cô là?”

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy bút viết xuống tên của mình.

Tiểu thư lễ tân dựa theo đọc lại một lần với trong điện thoại: “Cảnh Hảo Hảo...... À, được, tôi đã biết.”

Tiểu thư lễ tân cúp điện thoại, cười khanh khách làm ra một tư thái mời với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, xin cô theo tôi đến nơi này, thư ký Phương nói Lương tổng đang họp, bảo cô đi lên chờ.”

Tiểu thư lễ tân mở thang máy ra thay Cảnh Hảo Hảo, nhấn một con số, mỉm cười một chút với Cảnh Hảo Hảo, cửa thang máy liền chậm rãi đóng lại.

Con số màu đỏ nhảy lên từng nấc, vẫn nhảy tới con số lớn nhất kia, thang máy dừng lại, cửa thang máy vừa mở, lập tức có một cô gái mặc một thân màu trắng, vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí cung kính nói: “Xin hỏi, cô là Cảnh tiểu thư sao?”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.

“Chào cô, tôi là thư ký Lương Thần, tôi họ Tô, Cảnh tiểu thư mời qua đây.” Tô Tiểu Tả thực ân cần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi đến bên trong.

Tô Tiểu Tả theo Lương Thần hơn năm năm, chưa từng thấy Lương tổng cố ý chăm sóc qua người phụ nữ nào, biết tên Cảnh Hảo Hảo này, vẫn là do Lương tổng từng phân phó cô lưu ý điện thoại của Cảnh Hảo Hảo.

Lúc ấy, cô còn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng sau đó, cô phát hiện, chỉ cần là điện thoại trong nhà Lương tổng gọi tới, Lương tổng nhất định sẽ hỏi tình trạng của Cảnh Hảo Hảo.

Sau này, cô cũng biết Cảnh tiểu thư này, chính là vị đặc biệt nơi đáy lòng Lương tổng

Hôm nay nhận được điện thoại lễ tân, nói là Cảnh Hảo Hảo trong truyền thuyết đến, dựa theo trình độ hiểu biết 

397

Editor: Môca 

Tô Tiểu Tả đưa Cảnh Hảo Hảo tới sô pha thư ký ngồi xuống, tự mình đi rót cho Cảnh Hảo Hảo một ly cà phê: “Cảnh tiểu thư, Lương tổng đang họp ở trong phòng hội nghị kia, phỏng chừng còn một tiếng nữa sẽ tan họp, cô ở nơi này chờ trong chốc lát.”

Cảnh Hảo Hảo sợ quấy rầy công việc của Tô Tiểu Tả, mỉm cười nói: “Tôi đã biết, cô đi bận chuyện của cô đi, một mình tôi chờ ở đây một lát là được.”

Tô Tiểu Tả nghĩ nghĩ, lại đi một bên ôm đến đây một đống lớn tạp chí, nhân tiện còn cầm một cái ipad: “Cảnh tiểu thư, tôi còn có mấy văn kiện cần xử lý, nếu cô chờ nhàm chán trước xem phim hoặc là xem tạp chí, có cần gì, trực tiếp gọi tôi là được.”

Trong toàn bộ công ty rất im lặng, không có gì ngoài ngẫu nhiên có tiếng bước chân người ôm văn kiện vội vã đi qua, Cảnh Hảo Hảo không có tai nghe điện thoại, nhìn thấy Tô Tiểu Tả vừa tiếp điện thoại, vừa gõ máy tính, bận rộn không thôi, cô cũng không thể không biết xấu hổ tiến lên quấy rầy, liền trực tiếp lật xem tạp chí Tô Tiểu Tả đưa tới.

Đại đa số đều là tạp chí trung tâm thương mại, Cảnh Hảo Hảo không có một chút hứng thú, cuối cùng liền lười biếng tựa vào trên sô pha, quan sát chung quanh công ty Lương Thần một chút.

Đây là lần đầu tiên cô tới đây, bên trong trang hoàng đơn giản hào phóng, trên vách tường treo bích hoạ, chỉ sợ tùy tùy tiện tiện một cái cũng là vật phẩm trân quý vô giá.

Không có gì ngoài văn phòng Lương Thần, những văn phòng hội nghị khác đều là dùng thủy tinh tách ra, cái bàn bên trong, đều là một màu trắng thuần sắc.

Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo chuyển chuyển, liền dừng ở trên gian phòng họp, Lương Thần ngồi ở vị trí chính giữa, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang nói cái gì, người ngồi phía dưới, các thái độ chuyên chú, không phải cầm bút, chính là dùng bút ghi chép nhanh chóng ghi lại.

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng đỏ rực xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu vào toàn bộ trong phòng hội nghị, phủ lên thủy tinh màu trắng trong suốt một tầng đỏ ửng.Lương Thần mặc một thân tây trang màu đen, ngồi thẳng tắp, trên mặt anh không có vẻ mặt phong phú nào, nhưng vẫn làm cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo xa cách cao không thể chạm.

Hình ảnh như vậy rất đẹp, trong khoảng thời gian ngắn Cảnh Hảo Hảo nhìn đến nhập thần.

“Cảnh tiểu thư, Cảnh tiểu thư?”

Cảnh Hảo Hảo chợt hoàn hồn, ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Tiểu Tả mỉm cười nhìn chính mình: “Cảnh tiểu thư, tôi đến hỏi cô muốn uống thêm cái gì hay không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.

Tô Tiểu Tả vẫn mỉm cười gật gật đầu, chỉ là tầm mắt liếc mắt nhìn chỗ phòng họp Lương Thần một cái, nói:“Thời gian không sai biệt lắm, hẳn là sẽ lập tức tan họp.”

Cảnh Hảo Hảo biết Tô Tiểu Tả ám chỉ chuyện chính mình vừa mới nhìn chằm chằm Lương Thần ngẩn người, hai gò má của cô hơi hơi đỏ lên, liền đứng lên, nói: “Tôi đi toilet một chuyến.”

“Phía trước quẹo trái là được.”

Cảnh Hảo Hảo ném một câu “Cám ơn”, liền vội vàng rời đi.

398
Editor: Môca

“Nếu không có vấn đề gì, liền tan họp đi.” Lương Thần nói xong, đửng thẳng lên, cầm bút ghi chép từ trên mặt bàn lên, dẫn đầu đi ra khỏi phòng hội nghị.

Còn chưa đi đến văn phòng thư ký, Tô Tiểu Tả liền giành trước một bước đứng lên, chờ Lương Thần đi vào, hơi hơi khom người, đưa cho Lương Thần hai phân văn kiện nói: “Lương tổng, đây là ngành nghiệp vụ giao lên, nói để ngài phê duyệt.”

“Ừ.” Lương Thần hàm hồ lên tiếng, lật xem văn kiện hai cái, đang chuẩn bị đi về phía văn phòng, Tô Tiểu Tả lại mở miệng nói: “Lương tổng, Cảnh tiểu thư đến đây, ở chỗ này chờ ngài hơn nửa ngày.”

“Cảnh tiểu thư?” Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu: “Cảnh tiểu thư nào?”

“Chính là Cảnh Hảo Hảo.”

Lương Thần rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó anh liền cảm giác được có một cỗ vui sướng  không thể nói nên lời xông lên từ trái tim, đến ngay cả âm điệu, cũng mang theo một tia gấp bách anh không phát giác được: “Hiện tại cô ấy ở nơi nào?”

“Cảnh tiểu thư vừa mới đi toilet.”

Tiếng nói Tô Tiểu Tả còn chưa rơi xuống, Lương Thần liền trực tiếp cầm văn kiện đi về phía toilet, còn chưa tới cửa, Cảnh Hảo Hảo liền đi ra từ bên trong.

Bước chân Lương Thần hơi dừng một chút, sau đó liền cất bước nghênh đón, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô trong chốc lát, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Cảnh Hảo Hảo cười hiền lành: “Vừa mới đi ra ngoài, đi ngang qua công ty của anh, liền thuận đường đi lên nhìn xem.”

Cho dù chỉ vừa mới hoà thuận, nhưng Lương Thần vẫn cảm thấy đáy lòng vui thích như trước, anh gật gật đầu, chỉ chỉ văn phòng của mình: “Đi văn phòng của anh trước.”

......

Trong văn phòng Lương Thần, càng tráng lệ rộng lớn sáng ngời hơn trong tưởng tượng Cảnh Hảo Hảo.

Bước vào văn phòng, Lương Thần liền nhận được điện thoại thư ký chuyển vào, anh vừa tiếp nghe, vừa ý bảo Cảnh Hảo Hảo tùy ý.

Cảnh Hảo Hảo dạo vòng quanh văn phòng Lương Thần một vòng, phát hiện thiết bị toilet, phòng bếp, phòng giải khát, phòng ngủ đều rất đầy đủ.

Lương Thần vừa mới cúp điện thoại, liền có một cao tầng ôm văn kiện đi đến, cho dù Lương Thần đã rất ngắn gọn ý tứ của mình, nhưng vẫn mất một đoạn thời gian, mới xử lý tốt hết thảy.

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã sáu giờ, tầm mắt anh quét quanh văn phòng một vòng, không có tìm được Cảnh Hảo Hảo, liền đi đến phòng bên cạnh, cuối cùng tìm  thấy được Cảnh Hảo Hảo ở trên giường trong phòng ngủ.

Trong tay cô cầm một quyển tạp chí, đặt ở bên cạnh đầu của mình, nhắm mắt, như là đã ngủ rồi.

Lương Thần thả chậm bước chân, đi vào, nhẹ tay nhẹ chân rút đi tạp chí trong tay Cảnh Hảo Hảo, cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó cả người cũng nằm ở bên người cô, kéo chăn, đắp lên trên thân hai người.

399
Editor: Môca

Thật ra Lương Thần không có mệt mỏi chút nào, chỉ là nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường của mình, không đành lòng quấy rầy, hiện tại đang ở giai đoạn cao của công việc, cũng có chút mệt mỏi, cho nên chỉ muốn nằm xuống để nghỉ ngơi trong chốc lát.

Kết quả không nghĩ tới, vừa nghỉ ngơi, lại thật sự ngủ thiếp đi.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại nằm ở trong lòng anh, vẫn luôn chưa từng ngủ, hai người đều mặc quần áo, cô lại cách một tầng áo lót, có thể tinh tường cảm giác được cực nóng trên người anh.

Thời gian tích tắc chảy xuôi qua, chớp mắt một cái, liền đến tám giờ tối.

Ánh sao ngoài cửa sổ điểm xuyết, trong toàn bộ văn phòng cực kỳ yên tĩnh, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng mở mắt, mở tay Lương Thần ta, bò dậy từ trong lòng anh, đi vào phòng bếp.

Bên trong có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Cảnh Hảo Hảo tùy ý chọn lựa mấy thứ, xào ba món ăn nhỏ, làm một phần canh.

Cảnh Hảo Hảo bưng thức ăn đến trên bàn trước cửa sổ sát đất, sau đó nhìn thoáng qua Lương Thần nằm ở trên giường ngủ say, liền lấy thuốc ngủ từ trong túi xách của mình ra, mở nắp đậy, đếm mấy viên thuốc ngủ từ bên trong ra, ném vào trong canh.

Thuốc ngủ thuộc loại ổn định, gặp nước không tan ra, nhưng là gặp nhiệt lại rất dễ dàng hòa tan.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mấy viên thuốc ngủ mình ném vào, rất nhanh hóa thành bột phấn, cô cầm lấy thìa, nhẹ nhàng mà quấy hai cái, thoạt nhìn không có khác gì canh vừa mới múc ra từ trong nồi.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới đứng lên, đi đến bên giường, đánh thức Lương Thần.

Lương Thần mơ màng mở to mắt, biểu tình có chút mờ mịt, rồi từng mùi hương xông vào mũi, anh đứng thẳng lên, nhìn thấy trên bàn tròn cách đó không xa đặt ba món ăn một món canh, có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Em làm?”

“Ừ, lúc nãy có chút đói, thấy anh đang ngủ, không có gọi anh, hiện tại đứng lên ăn cơm đi, ăn xong rồi nói sau.”

Lương Thần nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, ánh mắt trở nên có chút nhu hòa, đáy lòng mềm mại, như là có thứ thứ gì đó chậm rãi bay lượn, làm cho cả người anh có chút lâng lâng.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ngồi mặt đối mặt ở trước bàn, Cảnh Hảo Hảo tự mình múc một chén canh cho Lương Thần, đặt tới trước mặt Lương Thần.

Lúc Cảnh Hảo Hảo còn rất nhỏ liền đi học nấu cơm, trù nghệ so ra kém hơn đầu bếp lớn trong nhà Lương Thần, Lương Thần lại ăn vui sướng đầm đìa, giống như là ăn ngon hơn bất kỳ bữa cơm nào mà anh từng ăn, càn quét sạch sẽ đồ ăn và canh.

Đổi lại là ngày thường, Cảnh Hảo Hảo khẳng định rất cảm giác thành tựu, nhưng hôm nay, cô lại không thể nào cao hứng nổi.

Cảnh Hảo Hảo thu dọn bát đũa không còn một mảnh, lấy đến phòng bếp đi rửa.

Lương Thần liền đứng ở cửa nhìn, hình ảnh như vậy thực bình thường, nhưng không biết vì sao, lại làm cho đáy lòng anh bắt đầu sinh ra một loại cảm giác thoải mái an nhàn.

Cảnh Hảo Hảo lau khô tay, còn chưa xoay người, thắt lưng của cô liền bị Lương Thần ôm mạnh từ phía sau, ngay sau đó, cánh môi người đàn ông, liền nóng bỏng bao trùm lên môi của cô.

400
Editor: Môca 

Nụ hôn của Lương Thần, đến vội vàng mà lại nhiệt liệt, không cho Cảnh Hảo Hảo kịp phản ứng, liền rút quần áo trên người hai người đi, đặt cô ở trên giường......

......

Trải qua một phen vận động kịch liệt như vậy, trên người hai người đều thấm mồ hôi, dán chung một chỗ lại càng khó chịu, nhưng Lương Thần lại vẫn ôm Cảnh Hảo Hảo gắt gao như trước, luyến tiếc buông ra.

Toàn bộ sức nặng của Lương Thần đều giao cho Cảnh Hảo Hảo, ép tới cô có chút không thích ứng, nhưng không có giãy dụa.

Hồi lâu, Lương Thần đột nhiên giật giật thân thể, xoay người, tìm một tư thế thoải mái, ôm Cảnh Hảo Hảo vào trong ngực một lần nữa, ngáp thật dài một cái, liền chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, chưa đến trong chốc lát, hô hấp của anh liền trở nên có chút lâu dài.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, vẫn nằm không nhúc nhích, qua không biết bao lâu, di động Lương Thần liề vang lên.

Lương Thần nằm ở bên cạnh thân thể của cô, không có phản ứng gì, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Lương Thần.

Lương Thần vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Cảnh Hảo Hảo không xác định anh có phải là thật sự ngủ say hay không, liền thấp giọng gọi tên của anh hai lần, lúc phát giác người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, cô mới miễn cưỡng vươn tay, lấy cánh tay Lương Thần đặt ở bên hông mình ra, chống đỡ thân mình, cầm lấy di động Lương Thần, nhìn thấy là số điện thoại trong nhà, không có dừng lại chút nào liền tiếp nghe.

“Alo?”

“Thần thiếu gia...... Cảnh tiểu thư sao?”
Là thím Lâm mở ra.

“Ừ, làm sao vậy?”

“Cô và Thần thiếu gia cùng một chỗ? Đêm nay không trở lại ăn cơm chiều?”

“Chúng cháu đã ăn rồi, Lương Thần đang ngủ, có thể là buổi tối không quay về...... Được rồi, các người cũng sớm nghỉ ngơi một chút, gặp sau.”

Sau khi Cảnh Hảo Hảo cắt đứt điện thoại, nắm di động, quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần.

Người đàn ông còn đang ngủ say.

Cảnh Hảo Hảo điều chỉnh hô hấp một chút, liền lặng yên không một tiếng động xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, mặc vào từng kiện từng kiện, sau đó cầm lấy túi xách của mình, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần.

Cô chưa từng quan sát Lương Thần lúc anh đang ngủ say.

Lúc này nhìn kỹ, cô mới phát hiện, người đàn ông ngủ say, không có khí phách vương giả và vênh váo hung hăng như bình thường, cả người thoạt nhìn muốn thanh nhã hơn rất nhiều.

Diện mạo anh, thật sự không thể bắt bẻ, mặc kệ là tức giận lãnh khốc, hay là trầm mặc ngủ say, đều tuấn mỹ khiến cho người ta trầm mê.

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Lương Thần, sau đó mấp máy môi, không có dừng lại chút nào liền đi về phía ngoài cửa.

Bước chân Cảnh Hảo Hảo đi được rất gấp, lúc này đã hơn mười giờ đêm, toàn bộ cao ốc không có người nào trực, sau khi cô thuận lợi, liền gọi cho Tiên nhi một cú điện thoại, trực tiếp đi đến chỗ của cô ấy, cầm tiền cô ấy bán phòng thay mình và vé máy bay cô ấy đã mua cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro