576-580

576
“Nhìn ra được Cảnh tiểu thư không muốn, nhưng Trung Quốc các người còn có một câu, gọi là, không đạt mục đích không bỏ qua. Cho nên, Cảnh tiểu thư, ly rượu bỏ thuốc này, cô là tự mình uống? Hay là tôi sai người ta buộc cô uống?”

Chất lỏng màu hổ phách, ở trong ly thủy tinh trong suốt, hơi lay động một chút, tốc độ viên thuốc kia hòa tan trong rượu, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh, thoạt nhìn, không khác gì bình thường.

Linh Mộc tiên sinh không nói gì, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt mang theo một chút hứng thú, như là đang thưởng thức con mồi sắp vào miệng của mình.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, im lặng trầm mặc trong chốc lát, quay đầu, nhìn Linh Mộc tiên sinh, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Linh Mộc tiên sinh, đêm nay ngài uống nhiều, tôi nghĩ ngày mai chúng ta lại hẹn thời gian bàn lại chuyện này đi.”

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo đứng lên: “Linh Mộc tiên sinh gặp sau.”

Những người phía sau, vẫn quay chung quanh chiếu bạc đánh bài như trước, như là hoàn toàn vốn không có nhìn thấy chuyện xảy ra ở nơi này.

Ca cơ trên vũ đài, vẫn y y nha nha ca dao Cảnh Hảo Hảo nghe không hiểu, ngữ điệu triền miên mềm mại, thấm vào ruột gan.

Linh Mộc tiên sinh lười biếng tựa vào trong sô pha, đối mặt với lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt cũng không có nâng một chút, chỉ giơ tay, hút một ngụm xì gà, có khói mù lượn lờ, bay ra từ giữa môi ông ta.

Cảnh Hảo Hảo cưỡng chế khẩn trương nơi đáy lòng, bình tĩnh đứng ở trước mặt Linh Mộc tiên sinh đợi một lát, sau đó lễ phép cúi khom người, xoay người, đi về phía cửa.

Giày cao gót, dẫm trên mặt chất gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề.

Linh Mộc tiên sinh vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha như cũ.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa, phát giác phía sau không có gì khác thường, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay lên, lúc đang chuẩn bị kéo cửa, giọng nói Linh Mộc tiên sinh, đột nhiên truyền đến: “Cảnh tiểu thư.”Tay Cảnh Hảo Hảo dừng ở trên tay cầm cửa.

Cô không có quay lại, toàn thân kéo căng chặt chẽ.

Sau đó, giọng nói Linh Mộc tiên sinh, lại truyền đến một lần nữa: “Xem ra, đáp án Cảnh tiểu thư cho tôi, là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?”

Cùng với lời nói của Linh Mộc tiên sinh rơi xuống, tài xế đón Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên cạnh ông ta sải bước trực tiếp đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy, có tiếng bước chân nặng nề tiến về phía cô từ phía sau.

Mang theo một đạo hơi thở nguy hiểm.

Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, nâng tay lên, liền kéo cửa ra, bước nhanh ra bên ngoài, không quan tâm chạy ra ngoài.

Cô dùng hết toàn lực, giống như phía sau đi theo là sài lang hổ báo, không, chính là sài lang hổ báo.

Phía sau truyền đến một đạo tiếng Nhật, là ý tứ gì, Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không hiểu, cô chỉ có thể cảm giác được, khoảng cách tiếng bước chân người đuổi theo của cô càng ngày càng gần.

Cảnh Hảo Hảo mang giày cao gót, tốc độ vốn không nhanh, phía sau đuổi theo cô là một người đàn ông, tựa như mèo vờn chuột, chỉ rẽ ba khúc cua, mái tóc dài của cô liền bị người hung hăng níu lại, sau đó cả người bị cường ngạnh kéo trở về, trực tiếp một phen ném lên sô pha.

Cảnh Hảo Hảo giãy dụa vừa định đứng lên, người đàn ông liền nâng tay lên, hung hăng ấn chặt cô ở trên sô pha.

Linh Mộc tiên sinh vẫn duy trì tư thái nho nhã lễ độ đứng ở tại chỗ như trước, ánh mắt mang theo một chút thưởng thức nhìn Cảnh Hảo Hảo liều mạng giãy dụa như thế nào cũng chạy không thoát, sau đó, khóe môi khẽ cười cười, mở bước chân, đi về phía số pha.

577

Tốc độ bước chân của ông ta rất chậm, thoạt nhìn thực nhàn nhã.

Nhưng loại nhàn nhã này dừng ở đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, càng như là lăng trì.

Cuối cùng Linh Mộc tiên sinh đứng ở trước sô pha, nhìn xuống Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó chậm rãi cúi người, cầm xì gà trong tay trực tiếp ấn tắt ở trong gạt tàn thuốc, chậm rãi ngắt hai cái, động tác của ông ta thoạt nhìn như là pha quay chậm trong phim.

Lúc ngón tay Linh Mộc tiên sinh rời khỏi gạt tàn thuốc, thuận tay cầm lấy ly rượu bỏ thuốc kia, chậm rãi đi bước chân thong thả, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi cúi người xuống.

Cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng lún vào trong sô pha, trấn định và ung dung cô vẫn duy trì, lúc này mơ hồ có chút vỡ tan, tốc độ nhịp tim của cô cực nhanh, giống như có thể nhảy ra từ trong ngực mình bất cứ lúc nào, toàn thân cô đều tràn ngập sợ hãi.

Nhìn gương mặt Linh Mộc tiên sinh cách chính mình càng ngày càng gần, Cảnh Hảo Hảo vốn dùng hết sức lực giãy dụa mới hơi có chút sợ hãi, liền bắt đầu liều mạng giãy hất ra.

Lực đạo tài xế không chế cô, càng ngày càng nặng.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo dâng lên một cỗ tuyệt vọng, bởi vì sợ hãi, cánh môi của cô hơi có chút run rẩy.

Linh Mộc tiên sinh nhìn thần thái khẩn trương như vậy của cô, sắc thái hưng phấn nơi đáy mắt càng đậm, ông ta ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, lắc lắc rượu trong tay, sau đó nâng tay lên, chậm rãi sờ lên bả vai Cảnh Hảo Hảo.

Lực đạo của ông ta rất nhỏ, lại mang theo một cỗ sợ hãi làm người ta nói không nên lời, chậm rãi dọc theo bả vai Cảnh Hảo Hảo, dời từng chút đến xương quai xanh của cô.

Ca cơ trên vũ đài, giống như hoàn toàn không có thấy một màn như vậy, thần thái sinh động hát một lại một ca khúc.

Những người trên chiếu bạc, có thể vừa đánh xong một ván, người thắng dùng tiếng Nhật bô bô nói một ít lời nói, nghe rất hưng phấn.Cảnh Hảo Hảo lại sợ hãi đến toàn thân phát run.

Ngón tay Linh Mộc tiên sinh, cuối cùng dừng ở trên cổ của cô, đầu ngón tay hơi lạnh của cô, dọc theo động mạch chủ cổ họng của cô, chậm rãi mấp máy, giống như tay anh, có thể sẽ biến thành lợi khí bất cứ lúc nào, trực tiếp cắt vỡ yết hầu của cô, làm cho cô nháy mắt bỏ mạng.

Cảnh Hảo Hảo ổn định hô hấp, ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt một chút, chỉ có thể tùy ý Linh Mộc tiên sinh, chậm rãi dời tay lên, dừng ở trên cằm khéo léo xinh đẹp của cô, sau đó giang hai tay, bóp chặt cằm của cô, cường ngạnh tách miệng cô ra, đưa ly rượu về phía bên môi Cảnh Hảo Hảo.

Linh Mộc tiên sinh cố ý nâng ly rượu lên, bên trong có dòng rượu nhỏ chảy xuôi ra, Cảnh Hảo Hảo liều mạng lắc đầu, tránh cho rượu bỏ thuốc rơi vào trong miệng.

Rượu cam thuần, vẩy lên mặt của cô, một đầu tóc, tản mát ra mùi hương say lòng người.

Linh Mộc tiên sinh tựa hồ là đang cố ý tra tấn Cảnh Hảo Hảo, không chút bởi vì cô trốn tránh mà lộ ra một chút phẫn nộ, mãi cho đến cuối cùng, trong ly rượu còn lại chút ít rượu, ông ta mới dừng động tác lại, nâng tay lên, chậm rãi đẩy tóc dài dính đầy rượu trên gò má Cảnh Hảo Hảo ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn tinh sảo non mịn của cô, trước mặt của cô, nuốt rượu còn trong ly vào trong miệng mình, sau đó cúi người xuống, dán lên môi Cảnh Hảo Hảo.

Cằm Cảnh Hảo Hảo bị Linh Mộc tiên sinh bóp chặt, cô hoàn toàn không đóng miệng lai jđược, cô tinh tường nhìn thấy, môi Linh Mộc tiên sinh, sắp dán lên môi của mình.

Hiện tại cô, bị buộc vào tuyệt cảnh.

Sợ hãi giống như là bão táp khắp đầy trời, nháy mắt thổi quét cô.

Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......

Rất rất không muốn.

Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.

578

Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......

Rất rất không muốn.

Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.

Hiện tại cô thân ở dị quốc tha hương, không quen cuộc sống nơi này, cô muốn cầu cứu, tìm khắp nơi cũng không tìm được bất kỳ ai.

Sau đó, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền hiện lên một tầng khó chịu.

Cô không biết, nếu sau khi mình trải qua chuyện như vậy, còn có có dũng khí tiếp tục sống hay không.

Cô thật sự rất hy vọng, vào lúc mấu chốt này, cô có thể như là cảnh tượng trong phim truyền hình, trong tiểu thuyết một chút, nháy mắt có một người đàn ông xuất hiện như thần, giải cứu cô.

Cùng với những suy nghĩ này của cô, sau đó, trong đầu của cô, liền xuất hiện thân ảnh Lương Thần.

Thân ảnh ấy, tới thực đột ngột, đến không hề dấu hiệu.

Khiến cho cô hoàn toàn không biết, chính mình vì sao, ở trong thời khắc nguy hiểm này, suy nghĩ đầu tiên của mình lại có thể là anh.

Cảnh Hảo Hảo cảm giác được, cánh môi Linh Mộc, đã sắp đụng phải cánh môi của cô.

Trong dạ dày quay cuồng của cô nổi lên một trận ghê tởm.

Hiện tại đáy lòng của cô hơi có chút hối hận lên, cô nên làm một phụ nữ vừa hư lại ích kỷ, nên vào lúc gọi nhầm điện thoại, Lương Thần hỏi cô có việc, cô mở miệng xin anh giúp đỡ.

Nói vậy, cô sẽ không cần vì không muốn ngồi tù, mà đêm khuya đi đến Nhật Bản, trải qua khuất nhục như vậy, lâm vào hoàn cảnh cùng đường như vậy.

Sao chuyện lại trở nên không xong như vậy?

Rõ ràng Cảnh Hảo Hảo từng, tuy rằng bần cùng, nhưng trôi qua rất thuận buồm xuôi gió.
Khóe mắt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút ướt át, không biết là vì sợ hãi, hay là bởi vì tuyệt vọng, cả người cô trở nên có chút mờ mịt, trong đầu chỉ hốt hoảng nghĩ, lần này chính mình, thật sự không cứu được ư?

Linh Mộc khép miệng, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, sau đó cánh môi giật giật, như là muốn mở miệng ra.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn ngậm miệng, nhưng hàm dưới lại truyền đến một trận đau nhức.

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lệ trong mắt rơi xuống dưới.

Lúc này đây, tựa hồ, cô thật sự cùng đường rồi.

Nhưng mà, nhưng vào lúc này, đột nhiên bên tai của cô, truyền đến một tiếng nổ, sau đó cô liền cảm giác được đầu lưỡi của mình tiếp xúc đến một chút ướt át, như là rượu trong miệng Linh Mộc nhỏ giọt xuống dưới, ngay tại lúc cô nghĩ đến sẽ có càng nhiều rượu bỏ thuốc rơi xuống hơn, trên người cô bởi vì chịu đựng sức nặng của Linh Mộc tiên sinh, nháy mắt liền biến mất.

Cằm của cô, không có kiềm chế, hoạt động tự nhiên.

Cảnh Hảo Hảo sợ run hai giây, theo bản năng liền mở mắt, đập vào mắt là nóc nhà màu đỏ, thân thể vẫn còn ở trong hoàn cảnh vừa rồi

Nhưng vì sao Linh Mộc tiên sinh đột nhiên liền rời khỏi từ trên thân thể của cô chứ?

Cảnh Hảo Hảo ngồi dậy, nhìn thấy người trên chiếu bạc vẫn đang chơi như trước, ca cơ trên vũ đài còn đang ca hát, tầm mắt của cô chậm rãi di động, cuối cùng như ngừng lại bên phía trái.

Một người đàn ông, hàm chứa mười phần nổi giận, trực tiếp quật ngã Linh Mộc tiên sinh xuống đất.

Thân ảnh người đàn ông kia rất quen thuộc, giống y như thân ảnh xuất hiện trong đầu lúc cô tuyệt vọng nhất.

Là thân ảnh Lương Thần.

Trong đầu cô vừa rồi còn đang cầu nguyện có người tới cứu cô, mà người kia, còn là Lương Thần, kết quả, anh liền xuất hiện.

Đây hết thảy, phát sinh thật rất hí kịch hóa.

Cảnh Hảo Hảo chợt đứng lên từ trên sô pha, sau đó hung hăng nhéo đùi của chính mình, có đau đớn rõ ràng truyền đến.

Sau đó, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nghĩ, rõ ràng Lương Thần ở thành phố Giang Sơn, sao lại xuất hiện ở Tokyo Nhật Bản?

579
Sẽ không phải là cô uống thuốc Linh Mộc tiên sinh, xuất hiện ảo giác chứ?

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm trước mặt, Lương Thần mặc một kiện áo sơ mi màu đen, mặt mày như họa, cao lớn bắt mắt, mơ mơ màng màng nghĩ.

Lương Thần lửa giận ngập trời sửa sang lại quần áo của mình một chút, chậm rãi quay đầu, sau đó, liền giao nhau với tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.

Tất cả hết thảy chung quanh, giống như trong nháy mắt này, đều biến mất hư không.

Hai người chính là lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau như vậy.

Sau một lúc lâu, Lương Thần đột nhiên liền mở bước chân dồn dập, đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo còn chưa có phân rõ hết thảy này là mộng hay là ảo giác, cánh tay của cô, bị người hơi hơi lôi kéo, sau đó cả người, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mùi hương nhàn nhạt, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, như là tự mang theo một cỗ lực lượng thần kỳ, làm cho tâm Cảnh Hảo Hảo, lập tức liền yên ổn một chút.

Lực đạo người đàn ông ôm cô càng ngày càng nặng, giống như là muốn ôm cô vào trong cốt nhục của anh.

Ôm Cảnh Hảo Hảo đến hơi có chút thở không nổi.

Cái ôm này, ước chừng duy trì dài đến hơn mười giây, Lương Thần mới hơi buông Cảnh Hảo Hảo ra, anh hơi cúi đầu, nhìn tháu trên quần áo trên tóc và mặt Cảnh Hảo Hảo đều dính ẩm ướt, đáy mắt hiện lên một tầng thô bạo.

Đáy mắt cô gái, mang theo sợ hãi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đến ngay cả cánh môi cũng hơi có chút run rẩy, ngực phập phồng lên xuống, thần thái dại ra, giống như còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố nguy hiểm như vậy.

Đáy lòng Lương Thần, dâng lên một tầng thương tiếc và đau lòng, sắc mặt càng thêm trầm thấp, nhưng lại nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay lau khô từng chút rượu nhỏ giọt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đây hết thảy, giống như là một giấc mộng không chân thật.Cô mở to một đôi mắt đen trong suốt, nháy cũng không nháy nhìn Lương Thần.

Vẫn luôn, không có phản ứng gì.

Lương Thần lau giọt rượu, ngón tay liền nhẹ nhàng đặt lên cánh môi Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi chà lau, giống nhau là muốn lau đi cảm giác ghê tởm Linh Mộc tiên sinh vừa mới dán lên gây ra cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi, xúc giác chân thật như vậy, không giống như là nằm mơ, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền nâng tay lên, bắt được vạt áo người đàn ông trước mặt, vải dệt mềm mại, tay cô chậm rãi di động, liền va chạm vào lồng ngực rắn chắc của Lương Thần, cách quần áo, cô còn có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trên người Lương Thần trong trí nhớ.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, nhìn chằm chằm mặt mày thâm thúy trước mặt, cả người người đàn ông tản ra sắc thái tuấn nhã mê người, có chút không xác định nhẹ nhàng mở miệng: “Lương Thần, là anh sao?”

Trong miệng cô gọi là tên của anh.

Mang theo một chút chần chờ.

Đáy lòng Lương Thần nhẹ nhàng run rẩy, đầu tiên là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói: “Là anh, Lương Thần.”

Cảnh Hảo Hảo há miệng, đến giọng nói cũng quen thuộc như vậy, chẳng lẽ, đây hết thảy thật sự không phải là ảo giác của cô?

Cảnh Hảo Hảo tiếp tục sờ soạng ở trước ngực Lương Thần hai cái, dẫn tới người đàn ông nâng tay lên, cầm tay cô.

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn tình, cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trong lòng bàn tay người đàn ông, cô rốt cục xác định, đây thật sự không phải mộng.

Đây hết thảy, chính là chân thật! 

Vào lúc cô nghĩ đến chính mình sắp xong rồi, người đàn ông này, giống như thần, giống như giáng xuống từ trên trời, đứng ở trước mặt của cô.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động nói không nên lời.

580

Đáy mắt cô nóng lên, mở miệng ra, lại nhẹ nhàng gọi tên của anh một chút: “Lương Thần.”

“Ừ.” Âm điệu người đàn ông rất nhẹ rất nhạt thổi vào trong tai của cô, mang theo một cỗ yên ổn lòng người nói không nên lời.

Đã trải qua một trận mạo hiểm và gặp gờ ly kỳ như vậy, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đã sớm quên mất những giấc mộng cũ ân ân oán oán trước kia, ở dị quốc tha hương này, cô có thể gặp được một người quen thuộc xuất hiện ở bên người của mình, làm cho cô kìm lòng không đậu liền nín khóc mà cười.

Cười cười, cô đột nhiên lại rơi nước mắt xuống, sau đó nâng tay lên, xoa xoa khóe mắt, liền lại bật cười.

Nơi này, mới lúc trước không lâu cô còn nghĩ, chính mình cả đời trôi qua đầu đường xó chợ như vậy, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự rất hạnh phúc bình an.

Lúc này tâm tình của cô, phức tạp đến khó có thể hình dung.

Cô không biết nên nói ra như thế nào, đơn giản, lại đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng Lương Thần, vùi đầu vào trong ngực anh.

Tình yêu của anh, lắp đầy trong ngực của cô, cảm giác phong phú như vậy, làm cho nước mắt nơi khóe mắt Cảnh Hảo Hảo, càng thêm không ngừng được.

Cô nhẹ nhàng cọ cọ nước mắt trên quần áo của anh, lực đạo ôm anh càng chặt một chút.

Những sợ hãi tuyệt vọng tìm được đường sống từ trong chỗ chết kia, bị đuổi ra khỏi cơ thể cô từng chút một, đầu óc Cảnh Hảo Hào, lúc này mới chậm rãi rõ ràng lại, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn tú như ngọc của người đàn ông, trong đầu trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều vấn đề.

Sao anh lại xuất hiện ở Nhật Bản?Sao anh lại biết cô ở nơi này?

Cảnh Hảo Hảo mở miệng ra, vừa định hỏi, sắc mặt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên âm trầm xuống.

Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lóe ra một tầng nghi hoặc, cô quay đầu theo tầm mắt Lương Thần, lúc này mới phát hiện, người vốn quay chung quanh chơi trước chiếu bạc, không biết từ khi nào, đã quay chung quanh thành một vòng tròn, vây cô và Lương Thần ở trong đó.

Tầm mắt những người đó, hung ác mà lại tàn nhẫn, mang theo thị huyết tàn bạo.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, tay ôm thắt lưng Lương Thần, theo bản năng dùng sức hơn.

Lương Thần cảm giác được sự khẩn trương của cô gái, hơi cúi đầu, toàn thân tản ra hơi thở ung dung bình tĩnh, giống như có chút không bị người vờn quanh chung quanh đe dọa, thần thái tuấn lãng nhàn nhã chậm rãi cười với cô, mang theo một cỗ trấn an không tiếng động, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng cánh tay run rẩy, vẫn là tiết lộ lo lắng của cô. 

Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo bên hông mình xuống, nở rộ một tươi cười nhẫn nại an ủi cô, nắm tay cô thật mạnh một chút, mới buông ra, bình thản ung dung mở miệng về phía nơi Linh Mộc tiên sinh đang đứng, là ngữ khí gặp nguy không loạn: “Linh Mộc tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”

Lương Thần và Linh Mộc tiên sinh từng gặp mặt một lần ở Nhật Bản, cũng không liên hệ gì, chỉ biết nhau đơn giản như vậy.

“Lương tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.” Linh Mộc tiên sinh mở miệng, đáy mắt lại thoáng hiện lên một chút trầm thấp, nhìn lướt qua cô gái trong lòng Lương Thần, tiếp tục nói: “Lương tiên sinh, ban đêm xông vào địa bàn của cô, động thủ đánh người, việc này, tôi có thể không so đo, nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là đêm nay tôi không có thời gian chiêu đãi Lương tiên sinh, hy vọng hiện tại Lương tiên sinh có thể rời đi.”

Lương Thần thản nhiên đứng ở tại chỗ, quanh thân tản ra một cỗ khí chất anh tuấn thoả đáng: “Bảo tôi rời đi cũng được, nhưng tôi cũng chỉ có một điều kiện, đó chính là mang theo cô ấy cùng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro