C336-340
Chương 336
Ban đầu Lương Thần có chút không phản ứng kịp những lời này của cô là ý gì, còn thay cô sửa sang lại váy ngủ một chút, lúc đang chuẩn bị để cho cô lên giường ngủ, ngón tay anh mới hơi dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, hậu tri hậu giác hiểu được, lời cô vừa mới nói, rốt cuộc là ý tứ gì.
Cho dù là rửa như vậy, tôi cũng cảm thấy không có rửa sạch sẽ...... Cô đây là đang nói anh làm dơ cô, là đang ghét bỏ anh bẩn?
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: "Em cảm thấy chúng ta cùng một chỗ làm chuyện này rất dơ bẩn?"
Cảnh Hảo Hảo mím môi, không nói tiếng nào.
Cô trầm mặc như vậy, làm cho cơn tức cả người Lương Thần càng lớn hơn nữa, hôm nay tất cả mọi chuyện phát sinh, đã xa xa vượt qua điểm mấu chốt của anh, nếu đổi lại trước đây, anh đã sớm giết chết người phụ nữ này, hiện tại anh vì cô, lặp đi lặp lại nhiều lần giảm điểm mấu chốt của mình xuống như vậy, cô lại được một tấc lại muốn tiến một thước không thôi!
Lương Thần chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, bởi vì phẫn nộ, trên mặt anh mang theo ý cười: "Đối chọi với tôi đúng không? Nháo từ bên ngoài vào trong nhà, náo loạn cả đêm, còn chưa đủ có phải không?"
Lương Thần chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ khí, hoàn toàn không có chỗ phát tiết, anh lui hai bước, nâng chân lên, đạp lên trên bàn trà, bàn trà hung hăng chuyển tới phía trước, đồ trên đó, rơi toàn bộ xuống đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, cả kinh thím Lâm dưới lầu vội vàng chạy lên, đứng ở cửa, lại không dám đi vào.
Lương Thần nghiến răng nghiến lợi hít sâu vài hơi, mới lại âm điệu trầm thấp nói với Cảnh Hảo Hảo: "Cảnh Hảo Hảo, tôi đối tốt với em, em hoàn toàn không hiếm lạ, đúng không? Em thầm oán tôi lúc đầu ép buộc em thôi tôi, đúng không?"
"Tôi đối với em thế nào, đáy lòng em không rõ ràng sao, em vẫn mắt mù không thấy được sao?"
"Em cứ hận tôi như vậy sao?"
Lương Thần nói xong, ngực đều phập phồng lên xuống theo.
Cô không cần, cô vẫn không cần......
Ban đầu dùng sai biện pháp, anh cứ như vậy bị cô đánh vào địa ngục, không còn có cơ hội xoay người.
Thẩm Lương Niên đối cô như vậy, cô sẽ vì anh ta mà thương tâm, vì anh ta mà khổ sở, mà anh thì sao?
Lương Thần đi tới tới lui lui ở trong phòng vài vòng, nhưng cảm thấy ngực vẫn bị cái gì đó hung hăng chặn lại như trước, chặn đến anh ngập lửa giận không thể phát tiết, thậm chí thứ chặn đó bắt đầu ép xuống, ép tới trái tim anh đều đau đớn lên theo, đau đớn đó theo trái tim lan tràn đến chung quanh, cuối cùng toàn thân anh đều bắt đầu đau đớn.
Sao anh lại đau như vậy...... Anh hẳn là tức giận...... Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đau đến nói không nên lời.
Anh cảm thấy có người cầm dao nhỏ, đang không ngừng đâm vào thân thể của chính mình, đau đến anh sắp chết.
Lương Thần nhìn trái phải hai vòng, đột nhiên bước đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, không hề có dấu hiệu bắt lấy cánh tay của cô, nói: "Được, Cảnh Hảo Hảo, nếu em không hiếm lạ theo tôi sống tốt, tôi cũng không cần mỗi ngày dỗ em như vậy."
"Em bảo tôi mua thạch đầu ký tặng em, không phải là mỗi ngày ngóng trông muốn rời đi từ bên cạnh tôi sao?"
"Em ghét bỏ tôi làm dơ em, ghét bỏ tôi cướp đoạt em, có phải là không muốn nhìn thấy tôi không?"
"Được rồi, Cảnh Hảo Hảo, em đã không muốn thấy tôi như vậy, được rồi, từ giờ trở đi em không cần nhìn thấy tôi nữa!"
Lương Thần nói xong, liền níu chặt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đi về phía cửa.
Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần nộ khí đằng đằng kéo Cảnh Hảo Hảo đi ra, vội vàng đi theo phía sau: "Thần thiếu gia, Thần thiếu gia, ngài đây là muốn mang Cảnh tiểu thư đi nơi nào?"
Chương 337
Lương Thần hoàn toàn không có để ý tới thím Lâm, ngay cả thang máy cũng không đi, trực tiếp cầm lấy Cảnh Hảo Hảo bước nhanh dọc theo thang lầu đi xuống lâu, một đường đi đến trước nhà, đẩy cửa ra, đi đến ngoài cửa.
Vừa ra khỏi nhà, bên ngoài còn có gió lạnh vù vù thổi tới, xen lẫn bông tuyết lạnh như băng.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền sợ run cả người.
"Thần thiếu gia, hiện tại trời lạnh như thế, Cảnh tiểu thư lại mặc váy ngủ, đi ra ngoài sẽ đông lạnh bệnh mất." Thím Lâm theo ở phía sau, giộng nói gấp đến run rẩy lên.
Lương Thần lại như là hoàn toàn không nghe được lời nói của thím Lâm, mang theo Cảnh Hảo Hảo đi tới chỗ cửa lớn biệt thự, nâng tay lên, vỗ vỗ cửa: "Mở cửa, mở cửa!"
Người trông cửa nghe được tiếng vang, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh liền mở cửa.
"Thần thiếu gia, Thần thiếu gia, ngài muốn làm cái gì?"
Âm trong lời nói của thím Lâm vừa mới rơi xuống, Lương Thần liền trực tiếp đẩy Cảnh Hảo Hảo đến ngoài cửa: "Không phải em không muốn ở nơi này ư? Được, hôm nay tôi sẽ theo ý của em, cút, hiện tại liền cút cho tôi!"
Nói xong, Lương Thần liền hung hăng nâng tay lên, dùng sức sập cửa lại.
"Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư không có mặc quần áo, sẽ đông chết mất." Thím Lâm vừa nói với Lương Thần, vừa quay đầu, hô với Cảnh Hảo Hảo ngoài cửa: "Cảnh tiểu thư, cô nói lời xin lỗi với Thần thiếu gia đi, Thần thiếu gia nóng nảy, cô nói xin lỗi thì chuyện gì cũng sẽ bỏ qua thôi, Cảnh tiểu thư......"
Cảnh Hảo Hảo chỉ sắc mặt trắng bệch đứng ở ngoài cửa, không nói gì.
Thím Lâm nhìn Cảnh Hảo Hảo thờ ơ, chà chà chân, sao tính tình con bé kia lại ương bướng như vậy chứ!
Sau đó, thím Lâm lại xoay người, nói với Lương Thần: "Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư có lẽ chỉ là tâm tình không tốt, ngài cứ như vậy đuổi cô ấy đi......"
Thím Lâm nhìn thấy nói với hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo như thế nào cũng nói không được, liền xoay người đi tới trước cổng, nói: "Mở cửa, để cho Cảnh tiểu thư tiến vào, mở cửa."
"Không được mở! Ai cũng không được phép quản cô ấy!" Giọng nói lạnh như băng của Lương Thần đột nhiên liền truyền đến, sau đó, quay đầu nhìn thím Lâm gấp thành một đoàn, nói: "Thím Lâm, hiện tại bà theo tôi vào nhà đi, ai dám ở sau lưng tôi làm chút chuyện gì cho cô ấy, cẩn thận tôi đến cả các người cũng đuổi ra ngoài!"
Nói xong, Lương Thần liền nghiêm mặt, cũng không quay đầu lại đi vào trong biệt thự.
Thím Lâm nhìn bóng dáng Lương Thần, lại xoay người qua nhìn nhìn Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng chỉ thở dài, đi theo phía sau Lương Thần, trở về trong nhà.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở ngoài cửa, nhìn thân ảnh Lương Thần dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở phía sau cửa, cô mới chậm rãi hít một hơi, sau đó đứng ở tại chỗ phát ngốc trong chốc lát, không bị khí lạnh rét buốt và tuyết bay tán loạn đó ảnh hưởng chút nào, ngược lại nâng tay lên, ôm ôm bả vai của mình, xoay người, liền dọc theo quốc lộ, đi về phía chân núi.
......
Lương Thần trở lại phòng, không có dừng lại gì liền trực tiếp lên lầu, vào phòng ngủ, còn dùng sức hung hăng đóng cửa lại, phát ra tiếng "rầm" kinh thiên động địa.
Thím Lâm nghe tiếng đóng cửa kia, đứng ở dưới lầu, chết sống không dám lên lầu, chỉ dám đi tới đi lui quanh phòng khách.
Đây rốt cuộc là nháo như thế nào? Không phải gần đầy Cảnh tiểu thư và Thần thiếu gia trôi quá rất tốt ư? Sao buổi chiều hôm nay đi ra ngoài một chuyến, trở về liền biến thành như vậy chứ?
......
Trong phòng ngủ, trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, bên trong còn lưu lại hơi thở hoan ái vừa rồi giữa cô và anh.
Lương Thần đứng ở cửa, tạm dừng hai giây, liền giẫm bước chân đi tới trước ban công, nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, sắc mặt trở nên càng trầm thấp.
Chương 338
Lương Thần đứng ở cửa, tạm dừng hai giây, liền đạp bước chân đi tới trước ban công, nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc mặt càng trở nên trầm thấp.
Bạn nói, người phụ nữ kia rõ ràng thoạt nhìn giống như em gái nhà bên, nhu thuận động lòng người, người cũng ngốc hồ hồ, ai đối với cô tốt một chút, cô liền đối tốt với người đó vạn phần, nhưng cố tình khi đối với anh, sao lại trở nên quật cường cứng rắn như vậy, nhìn hiện tại Thẩm Lương Niên và cô không còn một chút hy vọng, cô lại vẫn không chịu trôi qua thật tốt với anh, buổi tối mùng một tết, nghĩ đến vừa rồi, ép buộc ra cho anh bao nhiêu chuyện, quả thực khiến anh tức giận gần chết! Đây rốt cuộc là phụ nữ gì......
Cô không phải là muốn rời khỏi anh ư, tốt, cô đi...... Đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, nhắm mắt làm ngơ, anh cũng không tin, anh thật đúng là rời người phụ nữ này liền không thể sống!
Lương Thần nghĩ, liền căm giận nhìn chằm chằm bão tuyết ngoài cửa sổ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên giường lớn, nâng tay lên, tắt đèn, nằm trên giường, đắp chăn, chuẩn bị ngủ.
Trong phòng tắt đèn, trở nên càng thêm yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ, nhưng Lương Thần lại cảm thấy tư thế ngủ đặc biệt không thoải mái, anh lăn qua lộn lại thay đổi rất nhiều tư thế, chẳng những không có làm cho chính mình thoải mái hơn một chút, ngược lại càng không thư thái, thậm chí càng đổi càng cảm thấy tư thế mới nhất lại càng khó chịu, cuối cùng anh liền dứt khoát trực tiếp ngồi dậy.
Lương Thần nâng tay lên, cào cào tóc mình, đèn ngủ mờ nhạt, nhìn một vòng quanh phòng, luôn cảm thấy toàn bộ phòng đều trở nên đặc biệt không được tự nhiên, nhưng anh lại nói không được cụ thể sao lại không được tự nhiên, dù sao chỉ là cảm thấy cái bàn không giống như là cái bàn, ngăn tủ không giống như là ngăn tủ.
Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chỉ là cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, dưới cơn giận dữ đuổi cô đi ra ngoài, cô cũng không hiếm lạ anh, anh còn muốn để ý như vậy làm gì!
Lương Thần nghĩ đến đây, liền hung hăng nắm chăn lên che ở trên đầu của mình, nằm nặng nề về trên giường lần nữa, cưỡng bức chính mình đi vào giấc ngủ.
Qua không biết bao lâu, Lương Thần theo thói quen vươn tay, chạm vào vị trí bên người, sau đó ngón tay sờ tới sờ lui ở trên mặt giường tơ lụa, sờ soạng nửa ngày, không có đụng đến bất kỳ thứ gì, lúc này anh mới chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn bên giường trống rỗng khác bên cạnh mình, trố mắt nửa ngày, mới phản ứng kịp, vừa rồi mình lại có thể đang tìm Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vị trí trống không bên cạnh như trước, qua hồi lâu, anh phát hiện trước mắt mình, lại hiện ra bộ dáng Cảnh Hảo Hảo cuộn thân thể, ôm chăn, cánh môi hơi hơi giương, đang ngủ say rất đáng yêu.
Không gian yên tĩnh, khiến cho tức giận vốn nhảy lên chung quanh cơ thể anh, bình ổn xuống từng chút, anh hơi giật giật môi, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, sau đó anh cúi đầu, nhìn về phía hai tay của mình, nghĩ đến vừa rồi mình lại có thể níu lấy, đuổi cô ra cửa lớn, tâm tình thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.
Sao anh lại cải vã với cô? Lúc anh tức giận, dùng cà vạt trói cổ tay của cô, có phải là dùng khí lực quá lớn rồi không? Lúc anh mặc kệ sự kháng cự của cô, cường mạnh muốn cô, có phải rất thô lỗ hay không? Anh nhớ rõ lúc cô ra cửa, chỉ mặc một kiện áo ngủ...... Trời lạnh như thế...... Sao anh không có để cho cô thay quần áo xong rồi cút chứ?
Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao cứ ở trước mặt cô lại không khống chế được tính tình của mình, luôn một lần một lần nói hay lắm muốn nhân nhượng muốn chiều theo, cuối cùng sao mỗi lần đều không khống chế được chứ?
Chương 339
Mọi người trên thế giới đều như thế, nếu bạn yêu một người, dù cô ấy đối với bạn như thế nào, dù phạm lỗi làm gì, bạn đều sẽ tha thứ, thậm chí còn có thể thôi miên chính mình, giãy dụa chính mình, vì tìm hết mọi cớ cho cô ấy, tự bào chữa cho cô ấy.
Nếu bạn không thương một người, có thể đối phương chỉ nói sai một câu, bạn liền lập tức trở mặt vô tình, lục thân không nhận.
Loại chuyện tha thứ này, có liên quan sâu cạn với yêu, yêu bao nhiêu, liền sẽ dễ dàng tha thứ bấy nhiêu.
Lương Thần cũng không ngoại lệ, anh rõ ràng bị Cảnh Hảo Hảo chọc giận sôi lên, nhưng đáy lòng lại nhịn không được giải vây thay Cảnh Hảo Hảo.
Một giây trước, anh còn đang suy nghĩ, anh đã đối với Cảnh Hảo Hảo đủ tốt, trên thế giới này có ai dám nói lời ẩn ý trào phúng anh, nếu đổi lại là người khác, dám nói chuyện với anh như vậy, anh đã sớm bầm thây anh vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Anh chính vì thấy cô là Cảnh Hảo Hảo, cho nên mới dễ dàng tha thứ cô như vậy, cô đã vậy còn quá không biết tốt xấu...... Cả đời này của anh, chưa từng bị người ghét bỏ lại chán ghét như vậy!
Giây tiếp theo, chính anh cũng chưa ý thức được, trong đầu của anh liền bắt đầu phủ định suy nghĩ một giây trước của mình, anh nghĩ có thể là hôm nay tâm tình Cảnh Hảo Hảo không tốt, cho nên mới nói như vậy. Cũng có thể là hôm nay mình ở cửa trung tâm thương mại để cho Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy tin nhắn kia, lúc cảnh cáo cô, khiến cho đáy lòng cô không thoải mái. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ cô nói những lời đó đều là nói dỗi...... sao anh có thể tích cực với cô như vậy? Dù sao lúc trước, anh tâm bình khí hòa ở trong phòng vẽ tranh, dạy cô vữ tranh sơn thủy.
Giãy dụa giãy dụa, trái tim Lương Thần liền bắt đầu thình thịch đột nhiên nhảy lên mãnh liệt, anh theo bản năng muốn cầm lấy di động của mình gọi cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới phát hiện, túi xách, di động, mọi thứ của cô đều ở trong này, đều không mang đi ra ngoài.
Cô thân không có một xu bị anh đuổi ra ngoài? Trời lạnh như thế, cô mặc áo ngủ đơn bạc, trời còn đang rơi bão tuyết, cô có thể đông chết hay không?
Trong đầu Lương Thần nhanh chóng liền hiện lên Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên đất đóng băng, bị đông lạnh cứng ngắc cả thân thể, cả người anh trong nháy mắt liền vọt xuống từ trên giường.
Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chỉ phủ thêm một cái áo khoác ngoài, liền vội vàng đi về phía cửa.
Lương Thần vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thím Lâm bưng một ly cà phê đi ra từ trong thang máy.
Thím Lâm dừng bước chân một chút: "Thần thiếu gia......"
Lương Thần không nói gì, trực tiếp lướt qua bả vai thím Lâm, đi vào thang máy, xuống lầu.
Lương Thần lao ra khỏi nhà, không để ý bên ngoài bông tuyết tung bay, trực tiếp chạy về phía cửa lớn, anh còn chưa tới cửa, bảo vệ cửa liền mở cửa ra, Lương Thần đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn quanh trái phải một vòng, lại có thể phát hiện cả ngã tư đường đều bị tuyết trắng bao trùm, chung quanh không có một bóng người, bóng người Cảnh Hảo Hảo, đã sớm không biết đi nơi nào.
Thím Lâm cũng một đường chạy chậm từ trong nhà tới cửa lớn, nhìn thấy chung quanh trống trơn không có ai, nhịn không được lên tiếng: "Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đâu, tuyết lớn như vậy, trời lạnh như thế, cô ấy chỉ mặc một kiện áo ngủ, chạy đi nơi nào?"
"Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đi dọc theo đường này xuống núi." Người giữ cửa nói.
Lương Thần nghe nói như thế, hung hăng cắn hai hàm răng: "Con nhóc chết tiệt kia, không có ý định để cho tôi trôi qua ngày tháng tốt mà!"
Sau đó, không nói hai lời liền lộn trở lại trong biệt thự một lần nữa, chưa đến chốc lát, Lương Thần liền lái xe, chạy ra như bay.
Chương 340
Biệt thự Lương Thần, ở vùng ngoại thành Giang Sơn, bình thường rất ít có xe đi qua, huống chi hiện tại là đêm tuyết tết âm lịch.
Cảnh Hảo Hảo đi xuống dưới dọc theo quốc lộ nửa ngày, sững sờ không có nhìn thấy bóng dáng một người hay bóng xe nào.
Trên đường, cách rất xa mới có hai ngọn đèn đường, mờ tối âm thầm chiếu theo một khoảng cách nhỏ.
Hai bên quốc lộ, rải rác tọa lạc biệt thự xinh đẹp, nhưng lại có rất nhiều căn không ai ở.
Lúc Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần đẩy ra khỏi biệt thự, trên chân mang là dép bông vải, đi ở trong tuyết trong chốc lát, bông tuyết dính vào lòng bàn chân bởi vì nhiệt độ cơ thể hòa tan, ướt sũng rất là khó chịu.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, Cảnh Hảo Hảo liền có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống, toàn thân cô bị đông lạnh đã không còn tri giác.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình càng ngày càng lạnh, thậm chí lạnh đến cuối cùng, bông tuyết rơi ở trên người của mình, cũng không cảm giác được chút cảm giác lạnh nào, xúc giác ướt sũng ở lòng bàn chân đã muốn kết thành băng, đâm lòng bàn chân của cô, nổi lên hơi hơi đau.
Cô cảm giác được khí lực trên người mình dần dần yếu bớt, bước chân của mình cũng trở nên khó khăn.
Cô không biết chính mình còn có thể chưa xuống núi liền đã bị đông chết hay không, hơn nữa lúc cô bị anh đuổi ra, cái gì cũng không mang, thân không có một xu, cho dù cô xuống núi, gọi được xe taxi, cũng không trả nổi tiền xe. Cô cũng biết, hiện tại cô cũng không có đi quá xa, chỉ cần xoay người trở về, giải thích nói với Lương Thần hai câu lời hay, cô liền có thể trở lại trong nhà giam ấm áp xa hoa kia, thoải mái ngâm tắm nước ấm một cái, sau đó nằm trong chăn tơ tằm thượng hạng, ngủ thoải mái.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo cứ cố tình không có dừng lại chút nào, chỉ có chấp mở hai chân có chút cứng ngắc đi xuống núi.
Cho dù là thật sự sẽ chết ở trong bắp tuyết ngập trời này, cô cũng sẽ không xoay người đi cầu xin anh, đi giải thích với anh.
Cô ở bên người anh, giống như là con chim bị bẽ gãy cánh cầm tù, không có tự do, không có tính tình, không có tư tưởng.
Cô rõ ràng không muốn đi theo anh, cố tình đồng giường cộng chẩm mỗi ngày mỗi đêm với anh.
Tính tình anh nổi lên dọa người như vậy, tất cả mọi người sợ cô, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô cũng sợ, cho nên đáy lòng anh có bao nhiêu không cam lòng có bao nhiêu không tình nguyện, cũng không dám biểu hiện rõ ràng như vậy, có thể nhịn liền nhẫn, nhịn không được cũng nhẫn, cô không dám có tính tình của mình, không dám không kiêng nể cãi lời anh, thậm chí cho dù có đôi khi, tâm tình thật sự không tốt, cũng phải biểu hiện ra bộ dáng im lặng.
Cô lúc trước, hoàn toàn không phải như vậy...... Lúc cô cao hứng liền có thể cười to, lúc bi thương liền khóc.
Người đàn ông kia, bức bách cô ở lại bên người anh, không đơn thuần chỉ bức bách thân thể và tự do của cô, còn có cảm xúc và tư tưởng của cô.
Anh đối với cô đôi khi thật sự rất tốt, cô không phải không cảm giác được, thậm chí ngay lúc trước, cô đã sắp quen với cuộc sống như vậy, nhưng hôm nay...... cảnh cáo của anh, câu hỏi của Kiều Ôn Noãn, ánh mắt người bên ngoài...... Làm cho cô trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
Kiều Ôn Noãn hỏi anh có thể cưới cô không...... Anh chần chờ...... Cho dù sau đó, anh dùng lời nói trả lời cho cô mặt mũi, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô hiểu được, phía sau chần chờ như vậy của anh, đại biểu cho giữa anh và cô sẽ không có kết quả gì.
Thật ra, cô cũng chưa từng có hy vọng xa vời anh sẽ cưới cô, cho dù là anh thật sự cưới cô, cô cũng không nguyện ý gả, anh chỉ là ham muốn thân thể của cô mà thôi.
Cô mới 20 tuổi...... cô gái 20 tuổi, hiện tại đều đang phấn đấu vì cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình, mà cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn tốt đẹp của mình, bị anh ép khô từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro