C351-355 giải phẫu
C351
Editor: Môca
"Nếu như vậy, Lương Thần, không bằng cậu sớm thả cô ấy ra, hiện tại Thẩm Lương Niên muốn kết hôn với Kiều Ôn Noãn, trên thế giới này cô ấy vô cô vô thân, đã thực đáng thương, cậu cần gì gieo họa cho cô ấy như vậy, cậu làm như vậy, thì khác gì với Thẩm Lương Niên?"
Lương Thần tức giận cầm ly rượu trong tay hung hăng ném ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả cô ấy, cửa cũng không có!"
Nói xong câu đó, cả người anh lập tức liền cứng ngắc tại chỗ.
Trong đầu, cũng nháy mắt hiểu được câu nói vừa rồi của Từ Dung là có dụng ý gì.
Cả người anh lập tức không có khí lực, mềm nhũn ngồi ở ghế trên, ngậm môi, yên tĩnh lại.
Đúng vậy, miệng anh cậy mạnh, đến hiện tại, anh không thừa nhận cũng không được, anh thật sự yêu người phụ nữ tên là Cảnh Hảo Hảo kia.
Lúc ban đầu, anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ dáng dấp sạch sẽ tính cách mềm mại, sau khi tiếp xúc, tính tình quật cường trấn định kiên cường.
Lúc trước kia người nhà cũ từng buộc anh tìm một bạn gái, anh vẫn luôn nghĩ, trước khi chưa gặp được tốt nhất, anh tình nguyện cô đơn trôi qua cả đời.
Lúc đó, anh nhìn bạn bè bên cạnh mình, phụ nữ không ngừng, anh cũng không tìm phụ nữ, mà bắt đầu trở nên mệt mỏi, nhưng anh cũng từng nghĩ qua, tốt nhất mình vẫn chờ kia, sẽ là người dạng gì, tính cách như thế nào, diện mạo như thế nào?
Nhưng anh lại cứ nhịn rồi nhịn, nhịn đến 25 tuổi, cũng chưa gặp được một người chân chân chính chính khiến cho chính mình cảm thấy hứng thú.
Khi đó, anh còn đang suy nghĩ, cố gắng nhịn hai năm, nếu vẫn không gặp được, không bằng liền theo người nhà cũ an bài, tìm một người vợ môn đăng hộ đối đứng chung một chỗ xứng đôi với anh, cứ như vậy trôi qua cả đời cũng được, dù sao đối với anh mà nói, thứ tình yêu này, giống như phụ nữ, có cũng được mà không có cũng không sao.
Thật ra, lúc ban đầu gặp Cảnh Hảo Hảo, anh thật sự chỉ cảm thấy phụ nữ này đúng khẩu vị của anh, còn có thể làm cho thân thể anh đạt tới một loại sung sướng cực hạn, cho nên anh muốn để cho cô ở lại bên người của mình.
Sau đó anh biết những chuyện cô phụng bồi với Thẩm Lương Niên đi qua năm tháng gian khổ như vậy, không vì tiền tài mà động tâm, toàn tâm toàn ý đối đãi Thẩm Lương Niên. Còn có, cô rõ ràng là không muốn đi theo anh, nhưng cố tình vì Thẩm Lương Niên, cứ như vậy nén giận ở trong biệt thự của anh, im lặng ngốc.
Anh liền nghĩ, tình yêu thật sự có vĩ đại như vậy sao? Có thể khiến cho một người làm đến trả giá không oán không hối như thế.
Anh và cô nói xong, chờ anh phiền chán, anh sẽ để cho cô đi, nhưng số lần anh và cô ấy cùng một chỗ càng nhiều, anh liền cảm thấy cô như là thuốc phiện, làm cho anh nghiện, mê muội, không rời khỏi.
Rõ ràng mỗi lần cô đều chọc anh chết khiếp, nhưng anh lại chưa từng vì vậy mà nghĩ tới buông tay.
Từ lúc ban đầu anh bởi vì phản kháng của cô mà khó chịu, đến sau đó đáy mắt cô chỉ có Thẩm Lương Niên khiến anh không cam lòng, rồi đến cuối cùng cô đã thương tâm hết hy vọng với Thẩm Lương Niên, nhưng lại vẫn không để anh vào mắt, hiện tại anh không thể không thừa nhận...... Anh thay đổi như vậy, thật sự chính là anh yêu cô, đơn giản như vậy, thế thôi.
C352
Editor :Môca
Trên thế giới, không có một đoạn tình yêu, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
Nhưng trên thế giới, sẽ luôn có một người như vậy, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
......
Ban đêm rất khuya Lương Thần mới trở về biệt thự.
Thím Lâm còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng cửa nhà mở, liền đi ra từ trong phòng ngủ của cô: "Thần thiếu gia, ngài đã trở lại? Ăn cơm chiều chưa?"
Lương Thần gật gật đầu, hỏi: "Hảo Hảo đâu?"
"Buổi chiều lúc Cảnh tiểu thư tỉnh lại, ăn non nửa bát cháo, uống chút thuốc, buổi chiều xem ti vi trong chốc lát, cơm chiều ăn hơi ít hơn một chút, chưa tới chín giờ, liền ngủ rồi." Thím Lâm cẩn thận bẩm báo tình huống một ngày của Cảnh Hảo Hảo cho Lương Thần.
Lương Thần không ghét bỏ không kiên nhẫn, còn thật sự sau khi nghe xong, liền lên lầu.
Trong phòng ngủ, thím Lâm săn sóc chỉnh mờ đèn ngủ, Lương Thần không mở đèn lớn, trước đi phòng tắm tắm một thân mùi rượu đi, mới đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường.
Anh theo thói quen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cô gái trong lúc ngủ mơ, có thể là cảm giác được ấm áp, tiến gần vào trong ngực của anh, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lương Thần nhìn chằm chằm dung nhan Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, dần dần buộc chặt cánh tay ôm cô, ấn cô thật sâu vào trong lòng mình, dùng sức như là sợ mất đi.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, im lặng nghe tiếng tim đập của hai người, thật lâu sau, anh mới hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên gò má của cô, nhẹ giọng nói: "Hảo Hảo, em quả thật là tốt nhất của anh."
Cô gái trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn không có phản ứng gì, có thể là bởi vì bệnh nặng chưa lành, sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút không tinh thần.
Lương Thần nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của cô, chậm rãi cọ xát đỉnh đầu lên gò má của cô, tiếp tục nói: "Hóa ra nhiều năm như vậy, người anh vẫn chờ kia, là em."
Giọng nói anh rất nhỏ, không ngừng nỉ non với Cảnh Hảo Hảo ngủ say, như là đang nói ra lời triền miên.
"Hảo Hảo...... em cũng không biết, tôi chờ em bao nhiêu năm đâu, sao hiện tại em mới đến tìm anh?"
"Hảo Hảo, anh biết em oán hận anh, nhưng không sao, Hảo Hảo...... Thật ra oán hận cũng là một loại cảm tình, có phải hay không?"
"Hảo Hảo...... tốt nhất của anh."
Giọng nói Lương Thần, dần dần nhỏ xuống, anh chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, dưới đáy lòng yên lặng nói: Hảo Hảo, anh yêu em.
......
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, Lương Thần đã không còn bên người.
Cô mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn bên kia giường, nghiêng đầu nhíu nhíu mày.
Tối hôm qua trong lúc ngủ mơ, cô luôn cảm thấy có người ôm mình, ôm rất chặt, ôm ấp kia thực thoải mái, cũng thực ấm áp, người nọ còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều lời ở bên tai của cô, nhưng đến hiện tại, cô lại không nhớ kỹ một câu.
C353
Editor: Môca
Chẳng lẽ là Lương Thần đã trở lại?
Cảnh Hảo Hảo xốc chăn lên đi rửa mặt, xuống lầu, thím Lâm lập tức mang theo cô đi phòng ăn, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, trong phòng ăn vốn không có Lương Thần, sau khi cô ngồi xuống, nhịn không được hỏi một câu: "Anh ấy không có trở về sao?"
"Thần thiếu gia sao? Tối hôm qua đã trở lại, nhưng vừa sáng sớm lại đi rồi, nói là đi nhà cũ bên kia."
Cảnh Hảo Hảo "à" một tiếng, không nói gì nữa.
Hóa ra anh thật sự từng trở về, chỉ là đến tột cùng anh đã nói với cô cái gì chứ?
Lúc Cảnh Hảo Hảo ăn cơm, luôn thường xuyên thất thần, sau khi ăn xong, thím Lâm trước đưa nhiệt kế cho cô, sau khi đo nhiệt độ cơ thể xong, xác định không có phát sốt, liền hầu hạ Cảnh Hảo Hảo uống thuốc.
Hôm nay tinh thần Cảnh Hảo Hảo tốt hơn lúc tỉnh lại hôm qua một chút, nhưng vẫn có chút đầu nặng chân run, cho nên theo thói quen liền nằm ở trên giường, kéo chăn chuẩn bị ngủ, lúc vừa mới đi vào giấc ngủ, cô lại đột nhiên nhớ tới, buổi tối hôm trước sau khi mình làm với Lương Thần, cô còn chưa có uống thuốc tránh thai.
Hiện tại vừa mới trôi qua khoảng hơn 36 tiếng, thuốc kia là tránh thai khẩn cấp 72 tiếng, may mắn còn chưa quá thời gian.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng ngồi dậy, xuống giường, đi đến trước máy uống nước một bên, rót cho mình một ly nước, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường, liền khom người, thuần thục sờ soạng trong khe hở giữa giường và vách tường.Kết quả, sờ soạng nửa ngày, cô cũng không có đụng đến gói to plastic, Cảnh Hảo Hảo nhíu nhíu mày, liền đẩy tủ đầu giường sang một bên, sau đó cầm lấy di động, mở đèn pin lên, thăm dò dùng ánh sáng đèn pin nhìn vào bên trong, lại phát hiện, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tâm Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên liền co rút nhanh một chút, mở trừng hai mắt, tiếp tục nhìn lại, lúc xác định nơi đó rỗng tuếch, cô mới cầm đèn pin, chậm rãi đứng lên từ trên đất.
Cô vẫn luôn giấu thuốc ở nơi đó, hai ngày trước cô còn vừa mới uống qua, sao lại đột nhiên gian không có?
Cảnh Hảo Hảo buông đèn pin, đẩy tủ đầu giường về lại chỗ cũ, bước đi ra phòng ngủ, gọi thím Lâm, hỏi: "Thím Lâm, hai ngày này, thím từng quét dọn gian phòng này sao?"
Dưới tình huống bình thường, cứ cách hai ngày thím Lâm sẽ tổng vệ sinh một chút, chẳng lẽ lúc bà quét dọn, không cẩn thận tưởng là rác rưởi nên ném đi?
"Sợ ảnh hưởng Cảnh tiểu thư nghỉ ngơi, cho nên không có quét dọn." Sau khi thím Lâm trả lời xong, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, hỏi: "Làm sao vậy? Cảnh tiểu thư, có chỗ nào không sạch sẽ ư?"
"Không có." Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, hơi cười cười, nói: "Di động của cháu không biết đặt ở nơi nào, cho nên tới hỏi xem thím có phải lúc quét dọn phòng đã cất giúp cháu rồi không, cháu quay lại tìm thử một chút."
Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, sắc mặt mới hơi trở nên tái nhợt, không phải thím Lâm...... Vậy chỉ có thể có thể là Lương Thần...... Anh lấy thuốc tránh thai đi, là không muốn để cho cô uống sao?
Nhưng lần buổi hôm trước đó, cô không có uống thuốc, nếu mang thai thì làm sao bây giờ?
C354
Editor: Môca
Cảnh Hảo Hảo đi đến bên cạnh sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
Cô đã thân bất do kỷ theo Lương Thần, không có tình yêu, không có hôn nhân, thậm chí ngay cả dưới tình huống bạn bè nam nữ bình thường cũng không phải, cô không có khả năng để cho mình ở dưới tình huống biết rõ là sai lầm, lại vẫn dây dưa sinh ra một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ là vô tội, đứa nhỏ cũng là ràng buộc, nếu có một ngày, cô và Lương Thần tách ra, cô mang đứa nhỏ đi cũng tốt, lưu lại đứa nhỏ cũng được, nhưng đối với đứa nhỏ mà nói, cuộc đời sẽ là không trọn vẹn.
Chỉ có người từng mất đi cha mẹ, mới có thể hiểu được, đứa nhỏ thiếu tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, rốt cuộc có bao nhiêu chọc người đau lòng.
Cô sẽ không cho phép chuyện từng phát sinh trên người cô, lại sẽ phát sinh ở trên người đứa nhỏ của cô.
Huống chi, nếu cô thật sự không muốn mang thai, cô không dám xác định chính mình có thể làm được quyết tuyệt nhẫn tâm phá bỏ đứa nhỏ hay không, cô oán hận Lương Thần, nhưng dù sao đứa nhỏ không có sai, so với sau khi mang thai, giãy dụa cần và không cần, không bằng hiện tại, cô làm tốt chuẩn bị, không để cho chính mình có một chút cơ hội mang thai.
Nếu thuốc tránh thai đã bị Lương Thần phát hiện, chỉ sợ sau này anh sẽ lưu ý, cho nên khả năng muốn lén lút uống sẽ không lớn.
Nếu đều giao phó tất cả nhiệm vụ tránh thai cho anh...... Cô sẽ có chút lo lắng......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là dứt khoát đứng lên, cầm lấy túi xách ở một bên của mình, đặt điện thoại di động và ví tiền vào trong túi xách của mình, đi ra phòng ngủ.
"Cảnh tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài sao?"
Cảnh Hảo Hảo khẽ gật đầu với thím Lâm, khẽ mỉm cười nói: "Cháu muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng, bảo tài xế chuẩn bị xe đi."
"Nhưng Cảnh tiểu thư, hiện tại thân thể cô còn chưa hoàn toàn tốt, có chuyện gì cô phân phó tôi đi làm là được rồi, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi?" Thím Lâm dùng ngữ khí thương lượng nói với Cảnh Hảo Hảo.
"Cháu không có chuyện gì, cháu chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu, để cho tài xế chở cháu đi ra ngoài một vòng là được, cháu rất nhanh sẽ trở về."
Thím Lâm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nói như vậy, đáy lòng suy nghĩ một chút, nghĩ dù sao Thần thiếu gia cũng không ở nhà, liền dứt khoát trực tiếp phân phó tài xế đi chuẩn bị xe.
Lúc Cảnh Hảo Hảo lên xe, thím Lâm lôi kéo cửa xe, ngàn dò vạn dặn nói lời nói quan tâm như đi về sớm một chút, chú ý thân thể linh tinh, rồi mới đóng cửa xe.
Xe chậm rãi lái ra cửa lớn biệt thự, tài xế nhìn không chớp mắt phía trước, ngữ khí khách khí hỏi: "Cảnh tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
"Đi trung tâm thương mại đường Học Viện đi."
Tài xế không có nói nữa, thuần thục lái xe, lái một đường xuống núi.
Có thể tài xế sợ Cảnh Hảo Hảo nhàm chán, mở radio trong xe, bên trong là kênh âm nhạc, giọng nói nam phát thanh ôn nhuận mà lại nhu hòa, làm cho người ta nghe thấy liền cảm giác mát mẻ thoải mái.
C355
Editor: Môca
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên xe, nhìn từ cây xanh cảnh tuyết không ngừng hiện lên trước mắt, dần biến thành nhà cao tầng đứng xen lẫn, cuối cùng xe liền chậm rãi ngừng lại.
"Cảnh tiểu thư, đến."
Cảnh Hảo Hảo ngồi ngay ngắn, nhìn tài xế câu môi cười cười, nâng tay lên, cởi dây an toàn.
"Cảnh tiểu thư, cần tôi bồi cô đi dạo không?"
"Không cần, tôi đi một mình được rồi." Cảnh Hảo Hảo lại cười cười.
"Được rồi, tôi ở đây chờ cô, sau khi cô đi ra, trực tiếp tới nơi này tìm tôi là được."
"Được, cám ơn." Cảnh Hảo Hảo cầm lấy túi của mình, đẩy cửa xe ra, xuống xe, sau đó khoát tay áo với tài xế, liền đóng cửa xe, đi vào trung tâm thương mại.
Trong lúc tết âm lịch, trong trung tâm thương mại kín người hết chỗ, Cảnh Hảo Hảo cũng không có đi đến những quầy chuyên doanh trước mặt lựa chọn kỹ càng thứ mình muốn, ngược lại trực tiếp đi về phía một cửa khác của trung tâm thương mại.
Đi ra, là một con phố khác phía sau trung tâm thương mại, phía xéo đối diện chính là bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, Cảnh Hảo Hảo đi lên cầu vượt, xuyên qua đường cái, lại phát hiện tiệm thuốc bình thường người đến người đi bên cạnh bệnh viện bởi vì tết âm lịch, liền đóng cửa toàn bộ.
Cuối cùng Cảnh Hảo Hảo dứt khoát đi vào bệnh viện, lấy số phụ khoa.
Trong bệnh viện cũng không có người nào, Cảnh Hảo Hảo ngồi đợi chưa đến một phút đồng hồ, liền có nữ y tá gọi tên của cô, dẫn cô đi vào.
Khám bệnh cho Cảnh Hảo Hảo, là một phụ nữ trung niên, mang theo một cái mắt kính không gọng, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, trước cười thân thiện, sau đó ý bảo Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, mới mở miệng, hỏi: "Cô không thoải mái chỗ nào?"
Cảnh Hảo Hảo có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, nói: "Tôi muốn phiền bà kê giúp tôi chút thuốc tránh thai."
"Sau hay là trước?"
"Sau."
Bác sĩ không hỏi Cảnh Hảo Hảo nhiều, trực tiếp kê phương thuốc, sau đó đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, nhìn thấy phía trên chỉ có một hộp, nhịn không được lên tiếng nói:"Có thể giúp tôi kê thêm mấy hộp không?"
Lúc này bác sĩ này mới ngẩng đầu, đánh giá cao thấp Cảnh Hảo Hảo một chút, nói: "Cô gái, tôi thấy tuổi cô không lớn, có phải không biết đúng không? Mấy thuốc tránh thai này, cũng không thể ăn bậy giống như cơm, tổn hại thân thể rất lớn, hiện tại cô trẻ tuổi có thể là cảm thấy không sao cả, đợi cho về sau, cô sẽ chịu tổn hại."
"Tôi biết, nhưng tôi còn là muộ chuẩn bị nhiều một chút, tôi không thể mang thai."
"Vậy cô có thể để bạn trai cô dùng biện pháp mang bao để tránh thai."
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, có chút nói không nên lời.
Bác sĩ nhìn thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được hỏi: "Sẽ không phải là bạn trai cô không muốn chứ?"
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, trực tiếp chuyển đề tài: "Bác sĩ, có biện pháp không uống thuốc, lại có thể tránh thai lâu dài không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro