Chương 281-285 Ngoài ý muốn

Chương 281: Ngoài ý muốn [1]

Từ khi Chu Nam tiến vào vòng giải trí, lăn lộn đến địa vị nhân vật lớn như bây giờ, đã dùng hết sáu năm, mà Lương Thần chỉ cần thời gian vài phút, gọi một cú điện thoại, từ nay về sau, toàn bộ vòng giải trí liền sẽ kéo Chu Nam vào sổ đen, rốt cuộc không còn người nào dám hợp tác với cô ta,  kiếp sống diễn suất của cô ta, cứ như vậy liền chấm dứt.

Mười bạt tai mất hết mặt mũi và sự nghiệp của mình......

Dưới đáy lòng Chu Nam chỉ hơi do dự một chút, nhìn thấy Lương Thần đã sắp đặt ngón tay trên màn hình di động, lập tức thốt ra: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Lương Thần dừng động tác trên tay, ung dung nhìn Chu Nam.

Chu Nam âm thầm cắn chặt răng, vẫn là thật sự nâng tay lên, đánh lên trên mặt của mình.

Tự mình đánh mình, sỉ nhục mang đến, còn lớn hơn rất xa người khác đánh mình.

Lương Thần muốn chính là hiệu quả như vậy, sỉ nhục người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi sẽ đòi lại càng trầm trọng hơn! Anh muốn khiến cho toàn thế giới đều biết, phụ nữ của anh, người khác không thể động được!

Mỗi một lần Chu Nam nâng tay, động tác đều đặc biệt gian nan.

Toàn bộ studio, im lặng đến chỉ có tiếng gió mùa đông thổi vù vù.

Bên tai mọi người, quanh quẩn tiếng vang bốp bốp bốp, thanh thúy mà lại vắng vẻ.

Đánh xong mười cái, dấu ngón tay trên mặt Chu Nam đặc biệt rõ ràng, nước mắt khiến lớp trang điểm tinh xảo vẽ khi diễn suất giống như bị nhòa, thoạt nhìn đặc biệt chật vật.

Cảnh Hảo Hảo nhìn, có chút tâm không đành lòng, nhưng mà Lương Thần, lại như là người không có việc gì, trực tiếp dắt tay Cảnh Hảo Hảo, lôi kéo cô rời đi.

Đợi cho thân ảnh Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, người tổ phim mới chậm rãi lấy lại tinh thần, mọi người đều nhìn Chu Nam, nhưng không có một người mở miệng nói chuyện.Qua một lúc lâu, Chu Nam mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, nhìn thấy nhiều người nhìn chính mình như vậy, liền cố nén nước mắt, hít một hơi, sau đó nhanh chóng chạy ra tổ phim.

......

Trở lại trên xe, Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, không ngừng đánh giá chăm chú Lương Thần lái xe.

Lúc người đàn ông không tức giận, tướng mạo liền giống như là một búp bê tinh xảo, khiến cho người ta nhịn không được liền sa vào trong đó.

Trên đường, chờ lúc đèn đỏ, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được rút khăn ướt, sau đó tiến đến bên người Lương Thần, vươn tay, lôi kéo vạt áo Lương Thần.

Lương Thần quay đầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo dựa vào gần như vậy, sửng sốt một chút, phía dưới, liền cảm giác được trên mặt mình truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Là Cảnh Hảo Hảo cầm khăn ướt lau mặt giúp mình.

Tâm thần Lương Thần, chợt rung động một cái, một câu “Làm sao vậy” đến bên miệng, liền cường ngạnh nghẹn ở trong cổ họng.

Cô gái lau hai ba cái liền xong rồi, Lương Thần rõ ràng nhìn thấy trên khăn ướt lây dính một ít dơ bẩn, chắc là lúc mình rửa chân cho cô, vẩy ra một chút đồ bẩn trên mặt.

Chỉ một cửa động lau mặt, liền làm cho tâm tình Lương Thần, không khỏi có chút bay lên, ánh mắt anh như là nhựa cao su, dính ở trên người Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo cuốn khăn ướt lại, ném vào thùng rác bên trong xe, nhìn thấy Lương Thần đang nhìn mình, liền hơi cúi đầu, giọng nói có chút nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Cảnh Hảo Hảo bị anh cường thế vây ở bên người,  không có sợ hãi, không có tâm tư, thậm chí không có mất hứng nói chuyện với anh, lại còn có thể ngữ khí tâm bình khí hòa, giống như là hai người đang bình tĩnh trao đổi.

Lương Thần chính là cảm thấy đáy lòng thoải mái đến không nói nên lời, anh kìm lòng không đậu liền vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo đến trước mặt mình, cúi đầu, hôn thật sâu lên môi cô.

Chương 282: Ngoài ý muốn [2]

Lương Thần hôn có chút cẩn thận, đa tình không thôi, tay không nhịn được dùng sức kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, như là hận không được cứ như vậy vò nát cô ở trong lòng của mình.

Cô đã từng vào lúc cực kỳ kháng cự anh, liền có thể dễ dàng làm cho anh sinh ra hứng thú nồng đậm với thân thể của cô, lúc này cô dùng tư thái bình tĩnh nhất đối mặt với anh, không có oán hận, không có kháng cự, làm cho cả người anh, hưng phấn không thể nói nên lời.

Lương Thần vẫn hôn Cảnh Hảo Hảo đến khi đèn xanh sáng lên, nhưng vẫn chưa có ý tứ buông ra, chiếc xe phía sau, bởi vì xe Lương Thần dừng lại không tiến, không ngừng ấn còi.

Lương Thần giống như là không có nghe thấy, không có cảm giác được sức lực Cảnh Hảo Hảo đẩy mình, chỉ ôm cô gắt gao, cứ thế hôn.

Đột nhiên, có người gõ vang cửa kính xe, Lương Thần vẫn chận môi Cảnh Hảo Hảo như cũ, một tay hạ cửa kính xe xuống.

Anh vừa chuyên chú hôn môi Cảnh Hảo Hảo, vừa nghe người bên ngoài nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy hai vị một chút, phía trước đã là đèn xanh, xin hỏi có thể nhanh chóng rời đi không?”

Lương Thần không nói gì, chỉ cạch một tiếng lập tức nâng cửa sổ xe lên

Cảnh Hảo Hảo nghe được giọng nói của người ta, cả người vô cùng xấu hổ, cũng không biết một cỗ khí lực đó đến từ nơi nào, liền dùng lực đẩy Lương Thần ra.

Lương Thần có chút thõa ước nguyện liếm liếm cánh môi, nhìn lồng ngực Cảnh Hảo Hảo phập phồng thở hổn hển trong chốc lát, mới khởi động xe, rời đi.

Trở lại biệt thự, ăn xong cơm tối, trở lại phòng ngủ, Lương Thần tự nhiên khẩn cấp đè nặng Cảnh Hảo Hảo, lúc ở trên xe, anh đã hận không thể làm chuyện thân mật.
Đêm nay anh hưng trí rất cao, qua lúc lâu mới lưu luyến không rời chấm dứt.

Đổi lại trước đây, có lẽ Cảnh Hảo Hảo đã mệt mỏi sớm ngủ, nhưng đêm nay, cô vùi ở trong lòng Lương Thần, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên luôn hình ảnh người đàn ông rửa chân cho mình ở studio.

Trái tim của cô, nhất thời liền không giống như của chính mình, tốc độ nhảy lên cực kỳ nhanh.

Thậm chí, cô còn cảm giác được gan bàn chân của mình truyền đến một trận nhiệt độ nói không nên lời.

......

Tài xế Lương Thần đặc biệt an bài đón đưa Cảnh Hảo Hảo qua lại tổ phim, bởi vì vợ lập tức lâm bồn sinh đứa nhỏ, xin nghỉ hơn một tháng, cho nên mấy ngày nay, nhiệm vụ đón đưa Cảnh Hảo Hảo, liền rơi ở trên người Lương Thần.

Từ sau khi lần trước Lương Thần ở tổ phim đòi lại công đạo thay cho Cảnh Hảo Hảo, địa vị của Cảnh Hảo Hảo ở trong tổ phim, nhảy một cái lên nghìn trượng, những nhân viên công tác khác nhìn thấy cô liền khách khách khí khí, đến ngay cả đạo diễn nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo cũng là một tiếng một tiếng Cảnh tiểu thư, muốn bao nhiêu khách khí liền có bấy nhiêu khách khí.

Chu Nam bởi vì chuyện lần đó, ba ngày không tới tổ phim, lúc đến lần nữa, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ngoại trừ lúc đối diễn với Cảnh Hảo Hảo sẽ gặp mặt, lúc khác đều là trạng thái nhượng bộ lui binh.

Ngày Cảnh Hảo Hảo ở tổ phim, xác thực tốt hơn rất nhiều, quay chụp cũng tiến hành rất thuận lợi, ngoại trừ có buổi tối diễn ở ngoài, đại đa số năm sáu giờ tối liền có thể rời khỏi tổ phim.

Tập đoàn Giang Sơn lớn như vậy, Lương Thần khó tránh khỏi có đôi khi sẽ bận rộn đễ lỡ thời gian, lúc đi đón Cảnh Hảo Hảo, sẽ muộn nửa tiếng, hoặc là một tiếng, có đôi khi, Lương Thần đón Cảnh Hảo Hảo, đưa cô trở về biệt thự, lại vội vàng rời đi, không phải tham gia tiệc tối, thì chính là có bữa ăn phải đi

Nhiều lần, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy không tiện, Lương Thần sợ Cảnh Hảo Hảo chờ, bản thân của Cảnh Hảo Hảo cũng có bằng lái, cho nên Lương Thần trực tiếp phân phó người, chọn cho Cảnh Hảo Hảo một chiếc Audi a4l tính năng tốt, thích hợp cho phụ nữ lái.

Chương 283: Ngoài ý muốn [3]

Chuẩn bị lúc chính mình đặc biệt bận rộn, Cảnh Hảo Hảo liền có thể tiện xuất nhập.

Cuối tháng một, Lương Thần bởi vì bàn chuyện thu mua, cần đi Thượng Hải công tác năm ngày, mà mắt thấy công việc tổ phim cũng sắp kết thúc, cho nên mấy ngày nay, đều là Cảnh Hảo Hảo tự mình lái xe qua lại tổ phim.

Ngày cuối cùng của tháng 1, cũng là ngày quay phim cuối cùng, cũng là ngày đầu tiên tháng mười hai âm lịch, ngày đó quay phim chấm dứt rất sớm, chỉ mới hai giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo liền tẩy trang, đi ra studio, đi bãi đổ xe đối diện lấy xe.

Thời tiết ngày đó, đặc biệt tốt, ánh mặt trời mùa đông, chiếu ở trên người, không làm cho người ta cảm giác chán ghét, ngược lại sẽ bởi vì cảm giác ấm hoà áp mà cảm thấy vui vẻ.

Gần nhất quay phim, xác thực tiêu hao rất nhiều tinh lực của Cảnh Hảo Hảo, cô cũng hiểu được có chút mệt, cho nên muốn trực tiếp về nhà đi bổ giấc ngủ, kết quả, lúc cô đi vào bãi đỗ xe, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe, có người ở phía sau thân thể của cô, gọi cô lại: “Cảnh Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo chợt ngẩn ra, quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chiếu vào mi mắt của mình.

Lại có thể là Kiều Ôn Noãn?

Sao cô lại ở chỗ này?

Kiều Ôn Noãn cũng không có chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, liền giơ môi lên, cười cười, cho đáy lòng nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo một đáp án: “Hảo Hảo, tôi chờ cô đã lâu.”

Chờ cô làm cái gì?

Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền nhíu lại, nhưng không có lên tiếng nói chuyện.“Bên kia có một quán cà phê, chúng ta có thể đi qua trò chuyện một chút không?” Kiều Ôn Noãn cũng không để ý vẻ lãnh đạm của Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ phía trước, sau đó liền nói: “Bên ngoài rất lạnh, hơn nữa nói ở nơi này, có lẽ cũng có chút không tiện.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn Kiều Ôn Noãn vài lần, nói: “Tôi không cảm thấy, giữa chúng ta có cái gì hay để nói.”

Thật đúng là không gì hay đáng nói, cô ta và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ, cô và Thẩm Lương Niên đã kết thúc, cho nên giữa bọn họ, còn có thể nói cái gì?

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo xoay người, liền đi đến trước xe của mình.

Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xoay người muốn đi, liền vội vàng mở bước chân, đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo lại: “Cô chờ một chút, tôi biết cô bởi vì Lương Niên cùng một chỗ với tôi nên có chút mất hứng, nhưng cô cũng đã theo Lương Thần, cho nên cô cũng không tiện trách cứ Lương Niên, dù sao các người cũng đã kết thúc.”

Lời này của Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo thừa nhận, là không sai.

Nhưng đối với một Kiều Ôn Noãn, từng như hổ rình mồi bạn trai của mình hai năm, hiện nay đã như nguyện trở thành bạn gái của người đàn ông mình thích mà nói, Cảnh Hảo Hảo luôn cảm thấy lời nói như vậy, có chút chói tai.

Cảnh Hảo Hảo dùng sức kéo kéo cánh tay của mình, kéo ra từ trong tay Kiều Ôn Noãn: “Nếu hôm nay cô lại đây, chính là khoe khoang những thứ này ở trước mặt tôi, vậy tôi nghĩ, cô thật sự không cần nói những thứ này với tôi. Cô cũng nói, Thẩm Lương Niên và tôi đã kết thúc, cho nên, những thứ này đều không có bất kỳ quan hệ gì với tôi.”

Lúc nói ra lời này, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không phải không khó chịu, nhưng lúc khó chịu nhất, cô đã trải qua, hiện tại đáy lòng có chính là đau nhẹ giống như kim đâm.

Cô và Thẩm Lương Niên, nhất định hữu duyên vô phận, từ nay về sau, cô có thể làm, chỉ có quên.

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.


Chương 284: Ngoài ý muốn [4]

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

“Cô đã không muốn cùng tôi đi quán cà phê phía trước nói chuyện, như vậy tôi liền trực tiếp giao cho những thứ này cho cô là được rồi.”

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, nhìn phong thư trước mắt mình vài lần, phong thư rất mỏng, nói vậy thứ bên trong cũng không nhiều.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến ảnh chụp mình từng nhận được trên di động, nhấp mím môi, ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn nói: “Lần trước tôi ở sân bay chờ Lương Niên, người dùng di động gửi hình cho tôi, là cô đi.”

Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhắc tới chuyện lần đó, thần thái có chút dừng lại.

Cảnh Hảo Hảo liền sắc mặt tự nhiên tiếp tục mở miệng, nói: “Lúc này đây tôi mặc kệ cô cho tôi là cái gì, tôi cũng sẽ không xem, Thẩm Lương Niên đã muốn cùng một chỗ với cô, tất cả giữa anh ta với cô, tôi cũng không muốn nhìn đến nữa.”

Cảnh Hảo Hảo bất giác cảm thấy, Kiều Ôn Noãn nhất định là đến trước mặt mình khoe khoang, có lẽ trong phong thư đặt là ảnh chụp.

Tuy rằng cô và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, nhưng người đàn ông kia, chung quy gì cũng là người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng là người đàn ông hiện tại cô phải quên đi, hình ảnh anh và những người phụ nữ khác ở chung một chỗ, vẫn sẽ làm đau cô như cũ, đoạn thời gian gần đây, cô trôi qua rất khá, cho nên, không bằng không xem, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới hiểu được suy nghĩ từ trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo, cô ta kéo môi cười nhàn nhạt, thoải mái mở miệng, thừa nhận nói: “Đúng vậy, lần đó thật đúng là tôi dùng di động Thẩm Lương Niên chụp ảnh chụp chúng tôi ngủ với nhau gửi cho cô.”

Ngày đó Thẩm Lương Niên, sau khi rời khỏi nhà của cô, cô cũng liền không tìm được anh. Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đang liều mạng muốn liên lạc với anh, thậm chí ngay cả công việc trong làng giải trí của mình cũng bỏ qua, rất nhiều quảng cáo và thông báo đều đẩy xuống, chỉ là vì tìm được anh, nhưng chung quy lại không làm nên chuyện gì. Cả đêm cô đều không thể ngủ say, luôn sợ hãi Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, lại tiêu sái cùng một chỗ lần nữa.

Cô không cách nào khiến cho Thẩm Lương Niên hết hy vọng, cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến làm cho Cảnh Hảo Hảo hết hy vọng.

Cô sẽ không cho tình yêu của bọn họ có bất kỳ cơ hội sống lại nào.

Cho nên, Kiều Ôn Noãn tiếp tục nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Có lẽ cô không biết đi, thật ra tin nhắn Thẩm Lương Niên nói muốn dẫn cô bỏ trốn kia, thật ra cũng là do tôi gửi, ai biết, cô lại có thể ngây ngốc tin tưởng, thật sự chạy tới sân bay chờ anh ấy.”

Lúc Kiều Ôn Noãn nói tới đây, tươi cười trên mặt đặc biệt sáng lạn, chỉ là lời nói từ trong miệng cô ta, làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm giác được một cỗ ác ý giống như rắn rết: “Hảo Hảo, tôi rất muốn hỏi một câu, cô ngốc nghếch ở sân bay đợi Lương Niên mấy tiếng như vậy, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh anh ấy và tôi nằm ở trên một cái giường, lúc ấy đáy lòng của cô là cảm giác như thế nào?”

Nếu đổi lại lúc trước, Cảnh Hảo Hảo thật sự sẽ không hề nghi ngờ lựa chọn tin tưởng Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại, giữa anh và cô, càng chạy càng xa, thay đổi nhiều lắm, đến ngay cả tín nhiệm này, cũng trở nên lung lay sắp đổ.

Thậm chí, trong đầu cô, đều hiện ra ý niệm tin tưởng lời nói của Kiều Ôn Noãn, khó trách Thẩm Lương Niên dùng là số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn cho cô, khó trách ngày đó Thẩm Lương Niên lỡ hẹn...... Hóa ra, đây hết thảy, đều là một tuồng kịch do Kiều Ôn Noãn tự biên tự diễn.

Mà cô, chính là kẻ ngốc nhất trong vở tuồng này.

Chương 285: Ngoài ý muốn [5]

Kiều Ôn Noãn nghĩ, hiện tại đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhất định rất khó chịu, nhưng vậy thì như thế nào, nếu cô ta không khó chịu đến cực hạn, như vậy khổ sở chỉ có thể là cô......

Cô chính là cố chấp thích Thẩm Lương Niên như vậy, cố chấp đến chẳng sợ Thẩm Lương Niên chán ghét cô, cô cũng muốn nghĩ hết biện pháp, hung hăng buộc anh ở bên người chính mình.

Bởi vì, cảm giác không nhìn thấy anh, lại càng khó chịu hơn.

Nụ cười Kiều Ôn Noãn như tên của cô, ôn nhu ấm áp động lòng người, giọng nói từ trong miệng, cũng là dễ nghe êm tai như vậy: “Lúc cô từng cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, tôi không có tư cách gì có thể cướp đoạt Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô và Lương Niên đã tách ra, tôi nghĩ, tôi dùng thủ đoạn giữ Thẩm Lương Niên lại, cũng cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, giống như lúc trước ở tổ phim, tôi chỉ đưa cho Thẩm Lương Niên một ly trà gừng, cô liền nói với tôi, thứ không thuộc về mình, không cần nhớ thương, hiện nay, tôi trả những lời này lại cho cô, Thẩm Lương Niên đã không phải là đàn ông của cô, nếu thứ không thuộc về cô, như vậy hy vọng cô cũng đừng nhớ thương.”

Nhìn một chút, lời nói này, nghe tràn đầy chính khí cỡ nào, nhưng sao cô lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ?

Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Kiều Ôn Noãn thật đúng là đủ ngoan, đem lời cô từng nói với cô ta, giữ nguyên, một chữ không đổi đều trả lại cho cô!

Cô chưa bao giờ biết, người vì tình yêu dùng hết thủ đoạn xấu xa, lại cũng có thể làm đến đúng lý hợp tình như thế.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rất khó thở, nếu nói vừa rồi cô thật sự chỉ không muốn dây dưa quá nhiều với Kiều Ôn Noãn, liền bỏ đi, như vậy hiện tại, cô là thật muốn nói một chút đạo lý thật tốt với Kiều Ôn Noãn.

Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn: “Cô đã đúng lý hợp tình nói những lời này với tôi như thế, vậy tôi sẽ nói thật tốt với cô, tôi đã thấy rất nhiều người như hổ rình mồi bạn trai của người khác, cuối cùng leo lên được, nhưng tôi chưa từng gặp qua người giống như cô vậy, sau khi leo lên được còn có thể ngang ngược như thế! Tôi và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ như thế nào, thật sự không quan hệ với tôi, nhưng hôm nay cô chạy đến trước mặt tôi náo loạn, lại là có ý tứ gì?”

Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn là ôn nhu nhược nhược, nhưng cũng là một con mèo ẩn giấu móng nhọn, phản bác nói lại, một chuỗi một chuỗi: “Có phải Thẩm Lương Niên không muốn cùng một chỗ với cô, cô không giữ được anh ta, sợ hãi tôi vàThẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, cho nên chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai không?”

Cảnh Hảo Hảo một câu thành sấm, làm cho sắc mặt Kiều Ôn Noãn nháy mắt liền trở nên có chút tái nhợt, nhưng mà rất nhanh, cô ta liền khôi phục trấn định, nhìn Cảnh Hảo Hảo hơi hơi ngẩng cằm, nói: “Tôi và Lương Niên rất tốt, tối hôm qua tôi còn đi du sông Hoàn Thành với Lương Niên, cùng nhau thả hoa đăng đấy, buổi sáng hôm nay, Lương Niên còn tự mình đi mua một phần bữa sáng cho tôi.”

Du sông Hoàn Thành, cùng nhau thả hoa đăng, một phần bữa sáng...... Những thứ này, đều là thứ Cảnh Hảo Hảo từng thích nhất.

Lúc ban đầu Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn quen biết, tuy rằng làm chuyện cẩu thả, nhưng hai người cũng không phải đặc biệt quen thuộc, lúc trao đổi, Thẩm Lương Niên sẽ luôn nói về Cảnh Hảo Hảo với Kiều Ôn Noãn.

Lúc đó Kiều Ôn Noãn nghe được những lời này, đáy lòng có khi là chua xót, không kiên nhẫn, chẳng qua, cô vì có thể ở lại bên người Thẩm Lương Niên, sẽ cố gắng chịu đựng.

Thật không ngờ, nhẫn đến một ngày, những lời nói từng làm cho cô khó chịu, lại có thể trở thành vũ khí của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro