Chương 290- 295 Mất nhiều hơn được

Chương 290: Mất nhiều hơn được [2]

Vẫn là giọng nói lo lắng như vậy, vang một tiếng lại một tiếng ở bên tai Cảnh Hảo Hảo, cô vốn bị ba chuyện Kiều Ôn Noãn kích thích, tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Lương Niên, rồi còn đụng vào người như vậy khiến cho có chút không chịu nổi, hiện tại hoàn toàn lập tức hỏng mất, cô nhịn không được liền khóc mở miệng nói: “Tôi ở cục cảnh sát, hiện tại tôi ở cục cảnh sát......”

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn như là không có lý trí, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Tôi không phải cố ý đụng người, tôi chỉ là nhìn thấy cô ta đưa tấm thẻ của Lương Niên cho tôi, đáy lòng tức giận, tôi không có nhìn đến, sau đó tôi liền đụng phải cô ta......”

Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa nói “Cô ta” Là ai, nhưng Lương Thần lại mơ hồ đoán được là ai, anh nhíu nhíu mày, sau đó không nói hai lời liền quay trở lại phòng họp, trực tiếp đẩy cửa ra, nói với trợ lý ngồi ở bên trong: “Hiện tại đặt vé máy bay, tôi muốn lập tức về thành phố Giang Sơn.”

Nói xong, anh mới nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hảo Hảo, đừng sợ, tôi lập tức trở về, em ngoan ngoãn ở cục cảnh sát chờ tôi, em yên tâm, sẽ không có ai làm gì em, nghe tôi nói.”

Lương Thần tiếp theo lại nhỏ nhẹ nói rất nhiều lời an ủi, Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi ngừng khóc, gật đầu, nghẹn ngào “ừ” một tiếng.

Lương Thần vẫn có chút lo lắng, không dám cúp điện thoại, đành phải nói với trợ lý bên người mình: “Đặt chuyến bay sớm nhất, sau đó phân phó người, hiện tại đi sân bay thành phố Giang Sơn chờ chúng ta.”

Sau đó, Lương Thần quay đầu, lại nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hiện tại tôi đã sắp chạy tới sân bay, khoảng hơn hai tiếng, tôi sẽ đến thành phố Giang Sơn.”

Lương Thần vừa nói xong, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, lại nói với trợ lý của mình: Hiện tại anh gọi điện thoại, liên hệ với cục cảnh sát Hảo Hảo đang ở, bảo người ta đừng làm khó cô ấy, hiện tại tôi đi nộp tiền bảo lãnh cô ấy.

Lương Thần cứ vừa nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo, vừa phân phó trợ lý bên cạnh. Ngữ khí qua lại thay đổi giữa mệnh lệnh và ôn nhu, Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy có chút an lòng nói không nên lời.

......

Đến tột cùng cũng không phải bị xe lái bừa bãi đụng vào trên lối đi bộ, cho dù tốc độ xe của Cảnh Hảo Hảo có chút mau, nhưng Kiều Ôn Noãn cũng chỉ là bị xe đụng ngã sang một bên, va chạm đến đầu, cũng không đáng ngại.

Còn chưa tới bệnh viện, cô ta liền tỉnh lại, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại, cô ta cũng không có nói tên của mình cho bác sĩ trên xe cứu thương, ngược lại nói cho bọn họ số điện thoại của Thẩm Lương Niên.

Có thể bởi vì mất máu, sau đó, cô ta liền hôn mê lần nữa.

Kiều Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, đã là một tiếng sau, mở to mắt, nhìn thấy chính là phòng bệnh tuyết trắng, cô ta hơi giật giật đầu, còn chưa nói gì, chợt nghe được một tiếng nói truyền đến: “Tỉnh rồi?”

Kiều Ôn Noãn sợ run một chút, cảm thấy hết thảy tựa như một giấc mộng, chậm rãi quay đầu, liền thấy được Thẩm Lương Niên chính mình mong nhớ ngày đêm, vẫn muốn gặp được trong mấy ngày nay.

Kiều Ôn Noãn kéo kéo môi, hiện lên một chút ý cười từ đáy lòng: “Lương Niên, anh đã đến rồi?”

Lúc cô nói ra những lời này, đột nhiên có chút muốn khóc, cô chỉ biết, chỉ biết...... chính mình đụng vào xe Cảnh Hảo Hảo, bị thương, nằm viện, thì Lương Niên sẽ đến thăm cô......

Có lẽ người ta nói cô bệnh thần kinh, vì gặp mặt anh, khiến chính mình trả giá đắt như vậy, nhưng cô lại cảm thấy, hết thảy đều rất đáng giá, chỉ cần có thể thấy anh, cho dù bị mất tánh mạng, cô cũng nguyện ý.

Chương 291: Mất nhiều hơn được [3]

Trên mặt Thẩm Lương Niên cũng không có hiện ra quá nhiều biểu tình, chỉ nhìn thoáng qua bình truyền dịch của cô, giọng nói có chút lãnh đạm mở miệng, nói: “Trước nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tuy rằng những lời này của anh, nói không chưa một chút an ủi và quan tâm nào, nhưng Kiều Ôn Noãn lại cảm thấy rất mỹ mãn.

Cô không ngừng gật gật đầu, liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh, gật đầu, nói: “Được, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Lương Niên như là không có nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kích động, chỉ thản nhiên rũ mi mắt, ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn tạp chí đặt trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.

Hai người không nói chuyện gì với nhau.

Kiều Ôn Noãn nằm ở trên giường bệnh, tuy rằng cảm giác đầu đau đớn lợi hại, nhưng cũng không có chút ý tứ muốn nghỉ ngơi.

Cô chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, cho dù anh không còn có liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng cô vẫn cảm thấy, ở chung như vậy, rất yên tĩnh mà an nhàn.

Qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người gõ vang, sau đó có một y tá đi đến: “Kiều tiểu thư, cô đã tỉnh?”

Kiều Ôn Noãn gật gật đầu, y tá đi lên trước, hơi điều chỉnh tốc độ vô nước biển chậm đi một chút, tiếp tục mở miệng, nói: “Kiều tiểu thư, vừa rồi cục cảnh sát gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của cô, còn nói, nếu cô đã tỉnh, hy vọng hỏi một câu cô chuẩn bị giải quyết riêng sự cố giao thông hôm nay, hay là áp dụng phương pháp pháp luật? Bọn họ cũng nói, người gây ra tai nạn tên Cảnh Hảo Hảo kia đã khai xong khẩu cung, bởi vì không phải điều khiển sau khi say rượu, có thể chỉ cần bồi thường tiền, cũng bảo cô suy nghĩ một chút, cụ thể muốn bồi thường bao nhiêu tiền, vậy thì bàn bạc với Cảnh tiểu thư.”

“Cô nói người gây tai nạn là ai?” Kiều Ôn Noãn còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Niên ngồi ở một bên đột nhiên liền ngẩng đầu, hỏi một câu.

“Cảnh Hảo Hảo.”

“Hảo Hảo đụng cô?” Sắc mặt Thẩm Lương Niên, nháy mắt liền trở nên có chút khó coi, xoay qua, nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn hỏi.

Kiều Ôn Noãn gật gật đầu.

“Sao cô ấy có thể vô duyên vô cớ đụng vào cô?” Thẩm Lương Niên nhíu chặt mi tâm, ngữ khí lập tức trở nên có chút trầm thấp: “Có phải cô đi tìm Hảo Hảo không? Cô đã làm gì đó với Hảo Hảo, Hảo Hảo mới đụng vào cô?”

“Cái gì gọi là em đã làm gì cô ta? Lương Niên, hiện tại là em bị cô ta đụng phải, không phải cô ta bị em đụng phải.”

Thẩm Lương Niên lại hoàn toàn không có để ý đến Kiều Ôn Noãn, trực tiếp hỏi y tá vừa mới tới: “Là cục cảnh sát nào?”

“Là cục cảnh sát đường Học Viện.”

Tiếng nói của y tá vừa rơi xuống, Thẩm Lương Niên liền cầm áo khoác của mình lên, đi về phía cửa phòng bệnh.

“Lương Niên, anh đi làm cái gì?” Kiều Ôn Noãn nghĩ cũng không nghĩ liền ngồi dậy từ giường bệnh, nâng tay lên, nhổ kim tiêm trên cổ tay của mình, muốn đuổi theo.

“Kiều tiểu thư, cô không thể rời đi.” Y tá vội vàng tiến lên ngăn cản.

Kiều Ôn Noãn đẩy y tá ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, miệng còn nói: “Lương Niên, anh không thể đi, anh không thể đi tìm cô ta!”

Nhưng mà, Kiều Ôn Noãn vừa mới đi đến cạnh cửa, đột nhiên cả người liền ôm bụng, ngồi xổm xuống, miệng phát ra tiếng kêu thống khổ.

“Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư......” Y tá lo lắng tiến lên, còn chưa có vươn tay nâng Kiều Ôn Noãn dậy, liền nhìn thấy trên quần ngủ cô ta, có vết máu lớn chảy ra, trong chốc lát liền nhuộm quần áo thành màu máu.

 
Chương 292: Mất nhiều hơn được [4]

“Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư......” Y tá lo lắng tiến lên, còn chưa có vươn tay nâng Kiều Ôn Noãn dậy, liền nhìn thấy trên quần ngủ cô ta, có vết máu lớn chảy ra, trong chốc lát liền nhuộm quần áo thành màu máu.

“Kiều tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Kiều Ôn Noãn như là không nghe được tiếng kinh hô của y tá, chỉ gắt gao ấn bụng của mình, trên mặt không có huyết sắc gì bởi vì thống khổ mà trở nên có chút vặn vẹo, miệng của cô chỉ phát ra âm điệu đứt quãng “Đau, đau......”.

Rốt cuộc y tá từng gặp qua loại tình huống khẩn cấp này, tuy rằng trong nháy mắt bị dọa đến thất kinh, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, xoay người đi đến trước giường bệnh, nhấn chuông. gọi cấp cứu khẩn cấp

“Kiều tiểu thư, cô trước nhẫn nại một chút, bác sĩ lập tức sẽ tới đây.”

Mặt Kiều Ôn Noãn tái nhợt, miễn cưỡng gật gật, còn chưa mở miệng nói chuyện, cả người liền lâm vào bên trong hôn mê.

......

Lương Thần vừa xuống máy bay, liền ngựa không ngừng vó tự mình lái xe, chạy từ sân bay thành phố Giang Sơn tới cục cảnh sát đường Học Viện.

Dọc theo đường đi, tăng tốc vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng liền phanh khẩn cấp lại, dừng ở cửa chính cục cảnh sát.

Lương Thần trực tiếp ném lại một câu với trợ lý ngồi ở ghế cạnh tài xế, bởi vì anh tăng tốc độ mà có chút kinh hồn chưa định: “Lát nữa anh tìm chỗ đậu xe.”

Liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, xuống xe, sải bước đi về phía cửa cục cảnh sát.

Lương Thần đi chưa tới hai bước, đột nhiên trước người liền truyền đến một đạo phanh gấp, sau đó cửa xe bị mở ra, đi xuống là Thẩm Lương Niên cũng là thần thái lo lắng.

Thẩm Lương Niên nhìn thấy Lương Thần, bước chân hơi dungwfw một chút, anh ta còn chưa có mở miệng nói chuyện, Lương Thần giống như là con báo vùng dậy, đột nhiên không hề dấu hiệu vung cánh tay, hung hăng vung về phía Thẩm Lương Niên.

Cả người Thẩm Lương Niên còn bị vây trong trạng thái sững sờ, giây tiếp theo liền cảm giác được mặt trái của mình, truyền đến một trận đau nhức, sau đó cả người lảo đảo ra sau hai bước, liền đụng vào trên xe của mình.

Lương Thần hoàn toàn không có cho Thẩm Lương Niên có cơ hội trốn tránh và nói chuyện gì, như là kẻ điên, mang theo mười phần nổi giận, nâng chân lên, hung hăng đá lên bụng Thẩm Lương Niên, trực tiếp đạp Thẩm Lương Niên quỳ rạp xuống trên đất, sau đó quyền cước gia tăng hướng về phía Thẩm Lương Niên, cũng không quản tiếp xúc đến là đầu hay là chỗ hiểm, liên tiếp không ngừng rơi xuống.

Từ đầu đến cuối Lương Thần đều không có phát ra  tiếng vang, chỉ dùng bạo lực nói chuyện.

Trợ lý của anh vừa mới dừng xe xong, liền thấy được hình ảnh như vậy, vội vàng cầm chìa khóa xe chạy tới, nhưng chỉ đứng ở một bên, sửng sốt không dám phát ra tiếng nói.

Lương Thần xuống tay rất nặng rất ngoan, nhưng Thẩm Lương Niên lại chỉ mím môi, cứ đứng như thế, cũng không có bởi vì đau đớn mà phát ra một chút tiếng vang, cũng không có ý tứ đánh trả và phản kháng nào, chỉ yên lặng thừa nhận.

Lương Thần hung hăng đạp Thẩm Lương Niên dựa vào trên xe, nhưng không có rời khỏi thân thể Thẩm Lương Niên, chống đỡ chân trên ngực anh ta, ngực mang theo phập phồng rõ ràng nhìn Thẩm Lương Niên, trong ánh mắt đằng đằng sát khí còn lưu lại tức giận: “Tôi nói cho anh biết, Thẩm Lương Niên, anh nghĩ muốn làm bao nhiêu phụ nữ, đó là chuyện của anh, Lương Thần tôi không có quyền hỏi, nhưng anh tốt nhất đã có bản lãnh ăn, vậy thì đừng không có bản lãnh không quản được những phụ nữ đó!”

“Tôi mặc kệ hiện tại rốt cuộc anh và Kiều Ôn Noãn nháo ra thiêu thân gì, dù các người nháo đến trình độ tàn sát lẫn nhau, cũng không có quan hệ gì với Cảnh Hảo Hảo!”

Chương 293: Mất nhiều hơn được [5]

Lương Thần nói xong, liền nhịn không được tăng thêm khí lực lên chân đạp trên ngực Thẩm Lương Niên, bởi vì anh phẫn nộ, không khí chung quanh đều bị bách nhiễm lên hơi thở giương cung bạt kiếm.

Đúng vậy, dọc trên đường ngồi máy bay, đáy lòng anh cũng đã giận đến cực hạn, hiện tại nhìn thấy Thẩm Lương Niên, phẫn nộ trong cơ thể anh trong nháy mắt liền bạo phát.

Nếu không có người đàn ông này, sao hôm nay Cảnh Hảo Hảo lại sẽ trải qua chuyện như vậy?

“Thẩm Lương Niên, lần trước anh nói với tôi, anh là thật tình thích Cảnh Hảo Hảo, đây là thứ anh gọi là thích ư? Để phụ nữ anh ăn vụng, không ngừng khi dễ cô ấy?” Đáy mắt Lương Thần, mang theo châm chọc nồng đậm, mím môi, cười lạnh nói: “Thẩm Lương Niên, lúc anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, cô ấy đi theo anh chịu nhiều khổ như vậy, hiện tại, anh và cô ấy tách ra, sao anh còn liên tục không ngừng mang đến phiền toái cho cô ấy?”

Từng chữ Lương Thần nói, giống như là một con dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trong tim Thẩm Lương Niên.

Đâm đến sắc mặt Thẩm Lương Niên càng thêm trắng bệch, đáy lòng cũng  truyền đến đau đớn theo, anh muốn nói, nhưng lại không thể nào mở miệng được.

“Thẩm Lương Niên, anh ngay cả bảo hộ cơ bản nhất cho cô ấy cũng không làm được, vậy anh có tư cách gì nói thích?”

Ngữ điệu Lương Thần, lập tức trở nên bình tĩnh một chút, anh nói xong câu đó, liền thu hồi chân của mình, đứng ngay ngắn tại chỗ, nâng tay lên giũ cổ ảo của mình, sửa sang lại quần áo của mình, thu liễm lệ khí một thân lại, mở bước chân, đi vào trong cục cảnh sát.

Trợ lý nhìn thấy Lương Thần rời đi, lúc này mới cất bước đi tới phía trước, đưa cho Thẩm Lương Niên một cái khăn tay:“Thẩm tiên sinh, bây giờ ngài vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của trợ lý, chỉ nhìn chằm chằm nơi hư vô, trầm mặc, qua một hồi lâu, anh mới xoay qua, nhìn thoáng qua trợ lý, phất phất tay, muốn mở miệng nói một câu “Không cần, cám ơn”, nhưng làm sao cũng không phát ra được âm thanh, cuối cùng chỉ chịu đựng đau đớn không kêu rên ra tiếng, kéo cửa xe ra, giãy dụa lên xe, ngồi ở trên ghế lái, đóng cửa lại, nâng tất cả cửa kính xe lên, giam giữ gắt gao chính ở trong không gian nhỏ hẹp kia, nhưng vẫn cảm thấy đáy lòng đau đớn không thôi.

Ngón tay anh run rẩy sờ soạng nửa ngày, đụng đến một điếu thuốc, đốt lên, chậm rãi hút một hơi, trong lỗ mũi chảy ra máu, lây dính ở trên điếu thuốc, tiến vào trong miệng của anh, có mùi máu tươi lan tràn chung quanh, anh lại như là hoàn toàn không biết.

Bệnh viện gọiđiện thoại cho anh, chỉ nói là một cô gái trẻ tuổi bị xe đụng phải, cô gái anh nhận thức cũng không nhiều, anh không phải không nghĩ  có thể là Kiều Ôn Noãn, nhưng là anh cũng sợ là Cảnh Hảo Hảo, cho nên anh liền vội vàng tới đó.

Trong nháy mắt nhìn thấy là Kiều Ôn Noãn, không phải không tiếc nuối, tuy rằng cô dùng thủ đoạn cực đoan phá hủy anh và Cảnh Hảo Hảo lúc trước thiếu chút nữa là có thể cao bay xa chạy với nhau, nhưng rốt cuộc Kiều Ôn Noãn cũng đã theo anh hai năm.

Anh không phải động vật lãnh huyết, anh và Kiều Ôn Noãn có thể ở cùng một chỗ, không phải là do một mình cô ôm ấp yêu thương dẫn đến.

Cho nên lúc đó anh không để ý gì khác và cũng không đành lòng ở lại bệnh viện.

Khi anh nghe được đụng Kiều Ôn Noãn là Cảnh Hảo Hảo, ý niệm thứ nhất trong đầu anh chính là Kiều Ôn Noãn đã làm gì đó với Cảnh Hảo Hảo, cho nên, anh vội vàng đi tới cục cảnh sát, muốn nhìn thử Cảnh Hảo Hảo có ổn hay không.

Nhưng hiện tại, anh còn có tư cách gì đến nhìn thử Cảnh Hảo Hảo có ổn hay không?


Chương 294: Mất nhiều hơn được [6]

Lương Thần nói rất đúng, từ đầu đến cuối, người thật sự có lỗi với Cảnh Hảo Hảo, chính là anh.

Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không bỏ học vào lúc sơ trung, buông tha cuộc sống đơn giản mà cô gái mười bốn tuổi phải trôi qua, đi vào chảo nhuộm lớn xã hội này.

Nếu không có anh, bộ dạng Cảnh Hảo Hảo xinh đẹp như vậy, có lẽ ở vòng giải trí lý, chắc chắn chắn được người có tiền có nhà nâng ở trong lòng bàn tay nuông chiều.

Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không gặp phải nhiều phiền toái và thương tổn như vậy, chính anh trong khoảng thời gian ngắn, không có giữ chặt thân thể của chính mình, giống như vạn vạn đàn ông trong thế giới, làm ra chuyện thân thể chệch quỹ đạo, sau đó để cho người khác có cơ hội có thể thương tổn cô.

Rõ ràng Lương Thần là người đoạt đi vị hôn thê của anh, anh ta và anh đối diện nhau, người đúng lý hợp tình hẳn là anh.

Cố tình, cuối cùng, người không nên đúng lý hợp tình lại khí thế mười phần, người nên đúng lý hợp tình lại không đủ khí thế.

Có đôi khi, đời người chính là châm chọc và buồn cười như vậy.

Thẩm Lương Niên cảm thấy chính mình nên khóc, nhưng anh lại hút thuốc nở nụ cười, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, anh có thể tinh tường nhìn thấy, trên mặt máu ứ đọng phủ đầy máu tươi của mình, mơ hồ lộ ra một tầng ý khóc.

......

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người mặc cảnh phục, khách khách khí khí mang theo Lương Thần đi đến.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng đứng lên từ chỗ ngồi.

“Lương tổng, Cảnh tiểu thư ở nơi này.”

Lương Thần vừa bước vào phòng, tầm mắt liền trực tiếp dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, xác định cô cũng không có bị thương tổn gì, mới quay đầu, mặt mang ý cười nói với người nói chuyện với chính mình: “Trương cục, lúc này thật đúng là phiền toái ông, hiện tại tôi có thể mang cô ấy rời đi chưa?”

Từ trước đến nay pháp luật luôn bảo vệ kẻ yếu, Cảnh Hảo Hảo đụng người trước, hiện nay áp lực dư luận rất lớn, cho nên Lương Thần luôn không cam lòng cúi đầu khách sáo với người, đặc biệt vì Cảnh Hảo Hảo, thả thấp dáng người.

Người nơi này, tất cả đều là người tinh, từ lúc nhận được Lương Thần gọi điện thoại tới, khách khí hy vọng bọn họ chiếu cố Cảnh Hảo Hảo nhiều hơn một chút, mọi người đều hết sức chiếu cố Cảnh Hảo Hảo, thậm chí còn bưng cho cô trà bánh, hiện tại nhìn thấy Lương Thần cho bọn họ bậc thang như vậy, liền thụ sủng nhược kinh.

“Có thể, có thể, Lương tổng, ngài ký ở chỗ này một chữ, là có thể mang Cảnh tiểu thư rời đi.” Người được gọi là Trương cục tươi cười đầy mặt đưa một phần văn kiện tới.

Lương Thần nhận lấy, đại khái lật lật, liền cầm bút lên, ký tên rồng bay phượng múa của mình ở chỗ ký tên, sau đó đứng lên, bắt tay với người trước mặt: “Trương cục, tôi mang người đi trước, chuyện sau đó, tôi sẽ bàn bạc giải quyết với người bị đụng, lúc này đây thật đúng là đa tạ ông chiếu cố.”

“Nên mà, nên mà, Lương tổng quá khách khí.” 
“Vậy tôi mang Hảo Hảo đi trước, tương lai có thời gian, nhất định sẽ mời ông ăn một bữa cơm.” Lương Thần nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, sau đó nói: “Vậy án giao thông này thỏa thuận tốt thì hồ sơ......”

Trương cục vừa thấy Lương Thần nhắc tới này đó, lập tức liền hiểu được ý tứ Lương Thần, không tạm dừng chút nào liền nói: “Lương tổng, chuyện này thì ngài yên tâm, lần này là Cảnh tiểu thư vi phạm lần đầu, hơn nữa lúc Cảnh tiểu thư khai khẩu cung, thái độ rất tốt, khẳng định sẽ xử lý nhẹ.”



Chương 295: Mất nhiều hơn được [7]

“Chuyện này, mỗi ngày thành phố Giang Sơn đều phát sinh rất nhiều, cho nên sẽ không lưu lại hồ sơ gì, cũng không phải lái xe sau khi say rượu, cũng sẽ không thu và hủy bằng lái, chỉ là tương lai Cảnh tiểu thư vẫn là lái xe chú ý một chút, an toàn của mình cũng rất quan trọng.”

Lương Thần thấy mục đích của mình đã đạt được, lập tức vươn tay, nắm bả vai Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, còn không mau cám ơn cục trưởng Trương.”

“Cám ơn ngài.” Cảnh Hảo Hảo lập tức quy củ phù hợp nói.

“Lương tổng Cảnh tiểu thư, thật sự là quá khách khí.” Cục trưởng Trương cười ha ha xoay người, nhường cửa.

Lương Thần ôm eo Cảnh Hảo Hảo, vừa đi ra ngoài, còn vừa nói chuyện quen thuộc với cục trưởng Trương:“Qua một thời gian nữa là sinh nhật của ông nội tôi, đến lúc đó Trương cục nhớnể mặt mũi tới đó ăn cơm."

Ông nội Lương Thần là ai, chính là nhân vật lớn không người không biết ở thành phố Giang Sơn, người có thể đi tham gia tiệc sinh nhật ông, không phú cũng quý, hiện tại Lương Thần nói như vậy, hoàn toàn là cho ông ta một cơ hộitiếp xúc nhân vật cấp cao, cục trưởng Trương cảm thấy hôm nay mình nhất định là có vận khí tốt, lại có thể gặp được Cảnh Hảo Hảo - quý nhân này, vội vàng gật đầu, nói:“Tiệc sinh nhật ông Lương, có thể đi là vinh hạnh của tôi.”

“Vậy được, quyết định như vậy đi.” Lương Thần đẩy cửa cục cảnh sát ra, nói một tiếng xin lỗi, liền ôm eo Cảnh Hảo Hảo rời đi.

Dọc theo đường cục trưởng Trương đưa mình và Lương Thần ra khỏi cục cảnh sát, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, chỉ nghe hai người bọn họkhách khí nói chuyện.

Ở trong trí nhớcủa cô, Lương Thần luôn dùng tư thái cao ngạo chờ người xuất hiện, đứng ở nơi đó, toàn thân đều lộ ra khí phách vương giả, có vẻ không hợp với chung quanh, nhưng một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, hiện tại vì cô, lại thu liễm tất cả cao quý của mình, cùng nói chuyện phiếm với cục trưởng Trương bình thường nhìn thấy anh cũng phải khách sáo ba phần

Thậm chí, còn cho cục trưởng Trương một cơ hội có thể đi tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Lương Thần.

Phải biết rằng, ở thành phố Giang Sơn, người có thể bám víu được với ông nội Lương Thần, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cô không phải kẻ ngốc, anh làm như vậy, rõ ràng là đang giúp cô giải quyết hết thảy, để cho cô không cần bởi vì lần tai nạn xe cộ này, lưu lại chút nhược điểm nào.

Vào lúc Cảnh Hảo Hảo đụng vào Kiều Ôn Noãn, nhìn thấy máu đầy đất như vậy, cô thật sự nghĩ đến chính mình liền xong rồi, thậm chí cô còn nghĩ, cho dù giải quyết được, chính mình ít nhất cũng sẽ lưu lại một hồ sơ, nhưng thật không ngờ đến, Lương Thần xuất hiện, làm cho cô hoàn toàn không có chịu tổn thương gì.

Càng quan trọng hơn là, lúc mình gọi điện thoại, anh còn đang ở Thượng Hải, chỉ ba tiếng ngắn ngủi, anh liền xuất hiện ở nơi này, mang mình rời đi.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ như vậy, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần.

“Làm sao vậy?” Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhìn mình, thấp giọng hỏi một câu.

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.

Chỉ là một cô gái nhỏ 20 tuổi, bởi vì tai nạn xe cộ vào cục cảnh sát, sợ là đã sợ hãi đi, Lương Thần nhịn không được liền nâng tay lên, sờ sờ đầuCảnh Hảo Hảo, trấn an Cảnh Hảo Hảo, nói:“Hiện tại chuyện đã kết thúc rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Cảnh Hảo Hảo khẽ gật đầu, Lương Thần liền nâng tay lên, kéo cửa xe ra thay Cảnh Hảo Hảo, chờ sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi vào, chính mình cũng ngồi xuống theo.

......

Thẩm Lương Niên cũng không có rời đi, vẫn ngồi cứng ngắc ở trong xe.

Lúc anh hút đến điếu thứ bảy, anh nhìn thấy Lương Thần ôm lấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ cục cảnh sát.

Cục trưởng cục cảnh sát ân cần đưa bọn họ đến cửa, Lương Thần luôn luôn kiêu ngạo còn hữu hảo bắt tay cục trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro