Chương 2

"Anh muốn bỏ lỡ? Trốn ở chỗ này anh hài lòng sao?"
 
"Tôi.. . " Palm cảm thấy buồn bực, nhưng lại dời đi ánh mắt, áy náy nói: "Tôi không dám đi tìm em, tôi sợ một khi nhìn thấy em lại lưu luyến không rời, tôi không muốn trở thành gánh nặng của em."
 
"Anh vẫn muốn rời đi sau khi nhìn thấy tôi!" Nueng hét vào mặt anh ta như thể cảm xúc của cậu cuối cùng đã bùng nổ: "Anh thực sự, tại sao anh lại ... thật ngu ngốc! Anh có nghĩ rằng anh là gánh nặng của tôi? Tôi không quan tâm. Còn về anh, tôi không quan tâm anh có bước đi được hay không, tôi chỉ muốn ở bên anh vì tình yêu chứ không phải vì sự quan tâm, lòng tự trọng, sự vụ lợi của anh mà buộc chúng ta phải chia xa!Anh đúng là đồ ngu ngốc.
 
“Nueng……”
 
"5 năm qua anh sống có vui không? Không có tôi anh có sống tốt không? Nhưng có bao giờ anh nghĩ đến tôi không? Anh có biết là tôi nhớ anh không? Anh có biết là tôi phải cố gắng không đi tìm anh không? Anh có biết không? Tôi chỉ có một mình."

"Anh nói nhớ tôi, nhưng anh có quan tâm đến tôi không? Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, anh sẽ không..."
 
“Tôi quan tâm!” Palm ôm chặt lấy cậu, tựa đầu vào vai cậu, gầm gừ lặp đi lặp lại: “Tôi quan tâm em, tôi quan tâm em, tôi quan tâm em…”
 
Không có lý do gì để tức giận và không có lý do gì để theo đuổi quyết định ban đầu.
 
Bây giờ nhìn lại, năm năm đã qua mỏng manh như tờ giấy, có thể dễ dàng lật giở như những trang sách, nhưng từng ngày tuyệt vọng, từng tủi hờn, từng cô đơn, sức lực cũng sẽ bị lật giở như thế này sao? Cậu thực sự không hòa giải, cậu nên giải quyết với Palm.
 
Nhưng nhưng...
 
Palm đang ôm tôi,tôi ôm lại anh ấy... Tôi lại đang ôm người yêu của mình.
 
Nueng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nói gì cũng vô nghĩa, Palm ở đây, nghĩa là thế.

Một giọng nói nghẹn ngào phát ra từ cổ: "Chúng ta sẽ có rất nhiều năm năm."

Cậu cười gượng, vỗ nhẹ vào lưng Palm, một lúc lâu sau cậu mới đáp lại bằng một tiếng "ừm".

……

Sau khi ôm như vậy một lúc, mỗi người đều bình tĩnh lại một chút, và Nueng đột nhiên mỉm cười.Palm ngước nhìn cậu qua bóng tối, không hiểu tại sao.
Trên khuôn mặt nhơ nhuốc vì khóc của Neung, đôi mắt cậu trong veo lạ thường.
Cách cậu vừa khóc vừa cười khiến Palm hoàn toàn chết lặng.

"Cái gì, có chuyện gì sao?"

"Tôi xin lỗi."

"Cái gì?"

“Có phải đang phá hỏng bầu không khí không?” cậu nhướng mày.

"Ah?"

Palm chớp mắt, tò mò nhìn lại cậu.

"Anh cứng à?"

Lời vừa dứt, Palm rõ ràng là nghẹn ngào, gần như theo bản năng, cơ thể anh cách xa cậu một khoảng.

Cậu cụp mắt, không kiềm chế được giật giật khóe miệng, áy náy nói: "Thật xin lỗi, sáng mai em cho anh."

"Ah?"

Cậu đưa tay nhéo mặt Palm, cười nói: "Đồ ngốc."

Palm quá xấu hổ để trả lời, khoanh tay, nghi ngờ nằm ​​xuống bên cạnh cậu và nhìn cậu chằm chằm.

"Nhìn cái gì?" cậu hỏi.

“Tôi không làm gì cả,” Palm nói.

“em có.” Hắn quay đầu, “em muốn.”
 
"……Đúng."
 
"Anh không muốn nó?"
 
“……”
 
"Anh có thể nói có."
 
"...Nghĩ, nhưng..."
 
Palm bị mất giọng khi nói chuyện.
 
"nhưng cái gì?"
 
Palm im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ xoay người nằm xuống giống như cậu, thừa lúc thẹn thùng chiếu lệ: "Không biết, ngày mai lại nói."
 
Cậu cũng quay lại, mỉm cười, ôm Palm trong vòng tay, rướn cổ anh tựa vào vai mình "Chúc ngủ ngon, Khun Palm."
 
Đây sẽ là giấc ngủ an toàn nhất mà cậu có được trong năm năm qua.
 
 
Mặt trời chiếu vào mặt, Neung từ từ tỉnh dậy.
 
Căn phòng mà cậu đang ở thật xa lạ, nhưng đồng thời cũng có vẻ rất quen thuộc.
 
Cậu đột ngột ngồi dậy và tất cả ý thức trở nên rõ ràng ngay lập tức.
 
Cậu đến tìm Palm.
 
Nhưng bây giờ không có ai xung quanh cậu.
 
Cậu vội vàng giơ tay kiểm tra vòng đeo tay mặt trời của mình, sợi dây còn tốt, trong lòng trầm xuống, cậu nhìn quanh phòng lần nữa, mọi thứ đều có vẻ yên bình yên ả, hiện tại đây là khách sạn của Palm, anh sẽ không bỏ khách sạn mà đi.
 
Neung vò đầu bứt tóc, mới có một ngày thôi mà cậu bị thần kinh thế à?
 
Cậu xỏ giày và vội vã xuống lầu, trên cầu thang, xuyên qua khoảng trống giữa những tán cây, cậu nhìn thấy Palm đang đứng ở phía sau tòa nhà.
 
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
 
Cậu lặng lẽ đến gần và nhìn người đứng trên thang một cách nghi ngờ.
 
"Palm"
 
Người được gọi rõ ràng giật mình, hai vai rung lên, dụng cụ trong tay rơi xuống đất.

Cậu bước tới, cúi xuống nhặt dụng cụ, và nhìn lại thì thấy Palm đang đi xuống hai bậc thang cuối cùng, với một cái thang ngắn như vậy, hầu hết mọi người nên chọn trực tiếp nhảy xuống.

Cậu đưa công cụ trong im lặng.

"Nueng, tôi làm em tỉnh sao?"

"Không,em tự mình tỉnh."

Palm có chút xấu hổ, vỗ vỗ vết bẩn trên tay, giải thích: "Máy điều hòa trong phòng bị rò rỉ, ống thoát nước bị sâu mọt ăn, vùi vào tường, sửa cũng phiền phức,nó không có vấn đề gì với tôi nhưng bây giờ em đang ở đây, tôi sẽ sửa nó sớm nhanh thôi."

Trên cổ tay lủng lẳng của Palm, một chiếc vòng tay mới được đeo vào.

Đôi mắt của Neung rơi vào chiếc vòng tay.

Palm cảm nhận được ánh mắt của cậu và tạm dừng cánh tay của mình, nhưng không hỏi bất cứ điều gì.

"Có nóng không?"

Khi sờ vào cổ, cậu nhận ra toàn thân nhớp nháp.

" Sáng ngủ dậy thấy em đổ mồ hôi nhiều quá."

Cả hai im lặng trong vài giây, như thể cả hai đều không có gì để nói.

"Có... có bữa sáng trong bếp."

“Ừm, tốt.” Neung tùy ý gật đầu, “em đi kiếm cái gì ăn.”

“Neung。”

Cậu định bỏ đi, nhưng Palm đã ngăn cậu lại.

"Cảm ơn."

Cậu bối rối nhìn lại, Palm giơ tay lắc lắc cổ tay và chiếc vòng trên cổ tay anh.

Cậu nhăn mặt, chửi thầm trong bụng rồi bỏ chạy trước khi nghe xong.

Palm sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu cười thầm.

Sáng sớm anh bị cái nóng đánh thức, Neung nằm nằm trên tay rúc vào vai anh, phải một lúc lâu sau anh mới dám chắc đó không phải là mơ. Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên nhất là khi anh định lặng lẽ đứng dậy thì lại phát hiện mình đã bị "khóa" cùng với Neung, lúc này chiếc vòng tay trên tay anh đã xuyên qua chiếc vòng mặt trời của Neung trên cổ tay anh.
 
Đây là cách sợ cậu sợ anh bỏ chạy trong đêm.
 
Chỉ là Neung không biết anh thích thủ thuật nhỏ này, hay trò chơi khăm nhỏ này đến mức nào.
 
Sau đó, anh đã chụp về chiếc vòng tay và đó là bí mật của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro