Hòan

 
"Không, không sao đâu."
 
Neung ngồi dậy, lại có tiếng nước chảy róc rách nữa, cậu quay sang nhìn Palm, nghiêm túc nói: "Ai nói với anh là không sao?"
 
"....... "
 
"Em sẽ không ép anh rời đi nơi này. Hòn đảo này là nhà của anh, nhưng anh dự định ở lại nơi này mãi sao? Lần nào em cũng không thể tới chỗ anh, anh phải cùng em đi Băng Cốc."
 
"Nueng, tôi...."
 
"Em biết anh lo lắng cái gì, anh nấu cơm cho em, em nấu cơm cho anh, em cùng anh đi câu cá, anh cùng em giải quyết công việc, anh dẫn em đi gặp mẹ của Mem, chúng ta cũng cùng nhau đi gặp mẹ của em."

Palm cụp mắt xuống, tỏ vẻ rất xấu hổ, giãy giụa một chút rồi nói: “Nhưng Neung, tôi chỉ là một người bình thường, khoảng cách giữa tôi và em sẽ ngày càng lớn, chúng ta không thể giống những người bình thường ở bên nhau được.”

"Em có phải là một vị thần nào đó ở thiên đường không?"

Palm ấp úng, và cuối cùng gật đầu ngu ngốc khiến cậu tức giận.

"Ai không phải người bình thường? Palm, mỗi ngày ngồi trong văn phòng so với ngồi trên thuyền đánh cá còn cao quý hơn? Điều hành khách sạn và điều hành khách sạn có gì khác biệt cơ bản? Anh cũng là một doanh nhân, còn có thể câu cá, bán cá, kinh doanh nhà hàng. Tôi không biết mình có thể làm gì tốt hơn anh, anh không nên cảm thấy mình kém cỏi."

"Neung, nhưng chúng ta vẫn là người của hai thế giới..."

"Năm năm mới khiến anh nghĩ đến chuyện này sao? Bây giờ em ở trước mặt anh, anh còn có thể chỉ nghĩ đến chuyện này sao?" cậu nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Palm,anh còn chưa thử, vừa nghĩ tới liền rút lui sao? Em không muốn anh làm người tình bí mật của em trên đảo. Khi anh ra khơi, em có thể làm phó của anh. Trong cửa hàng, em là nhân viên bán hàng của anh. Khi anh cùng em trở về Băng Cốc, em muốn anh làm người yêu đứng ở bên cạnh em."

Palm nhìn xuống, dường như đang run rẩy.

"Em sẽ không nghe anh nữa, chuyện này nhất định phải nghe em, chúng ta đã lãng phí năm năm, em sẽ không để cho anh rời xa em nữa nếu anh rời đi, em sẽ tìm được, anh đừng hòng thoát khỏi em."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi em."

"Nhưng đứng từ xa bảo vệ anh nghĩ em sẽ hạnh phúc sao? Hạnh phúc là được ở bên người mình yêu, và em cũng muốn ở bên người mình yêu. Người này chính là anh. Chỉ cần ở bên cạnh anh, em mới có thể hạnh phúc. Nếu anh chỉ từ xa che chở cho em, khi em buồn, anh không thể ở bên, thì em làm sao vui được?"

“Neung……”

"Nếu không muốn hứa thì không cần nói nữa."

Palm nhăn lại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.

Cậu không hài lòng với sự miễn cưỡng của Palm, nhưng cậu cũng hiểu Palm không phải thực sự không muốn, cậu thở dài, trấn tĩnh lại, nhìn Palm, nghiêm túc nói: "Palm, nếu anh cảm thấy không theo kịp em, vậy anh chỉ cần yêu em thật tốt, rồi em sẽ biết anh luôn ở bên cạnh em, cùng em bình đẳng đứng lên."

Cậu đưa tay vuốt mái tóc xõa xuống trán của Palm, đến gần anh và dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ.

"Em yêu anh, Palm."

Câu trả lời của anh là một nụ hôn ướt và dài.

Giấc mơ của Neung bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào buổi sáng, khiến kỳ nghỉ của cậu bị gián đoạn.

Họ dự định mở rộng kinh doanh khách sạn toàn diện mới tại Hoa Kỳ. Đối tác lớn nhất của dự án đã gửi phản hồi thực chất về kế hoạch của họ.Cậu được mời sang Hoa Kỳ để điều tra tình hình thị trường hiện tại và tham gia cuộc họp ra quyết định ký kết hợp đồng. Với tư cách là người lãnh đạo và cổ đông lớn nhất của công ty, cậu phải đích thân tham dự.

Khi Neung trở lại làm việc, diện mạo của cậu đã thay đổi, dự án đã được xúc tiến là điều đáng mừng, nhưng những đơn hàng lớn hàng chục triệu không quan trọng bằng kỳ nghỉ của cậu.
 
Trên đường đến sân bay, Neung giải quyết công việc trên điện thoại di động và không nói nhiều, áp suất không khí thấp trong xe cho Palm biết rằng tâm trạng cậu không được tốt.
 
Khi chúng tôi chia tay, Neung có lẽ đã chán nản đến cùng cực, và nói thẳng với anh rằng anh không được phép bỏ trốn.
 
Palm chớp mắt và lấy ra một lá thư nhàu nát từ trong túi.
 
Khi Neung nhìn thấy bức thư, khuôn mặt cậu lập tức thay đổi.
 
"Anh đang làm gì vậy? Anh lại dùng mánh khóe này à? Anh đang cố đuổi tôi đi bằng vài từ trên một tờ giấy sao?"
 
Palm thực sự đã sai, và anh ấy không phải là người đầu tiên để lại bức thư và rời đi.
 
"Không, lúc xuống máy bay có thể xem."
 
Neung nhìn anh chằm chằm, nghi ngờ cầm lấy lá thư và cảnh báo anh một lần nữa đừng bỏ chạy.
 
Palm mỉm cười chân thành, nghiêm túc gật đầu và trịnh trọng đồng ý: "Được, em yên tâm, đi làm thoải mái, anh không đi đâu cả, anh chỉ ở đây đợi em trở về."
 
 
 
 
Sau khi Neung ngồi xuống chỗ của mình, cậu mở bức thư ngay lập tức.
 
"Khun Neung thân mến, đã lâu không gặp. Tôi rất vui khi được gặp lại em, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy để đứng trước mặt em một lần nữa trong cuộc đời này. Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay. Tôi muốn cảm ơn em vì đã rất dũng cảm từ xưa đến nay. Bây giờ em đang thu dọn hành lý của mình. Tôi hy vọng em dẽ không tìm thấy tôi khi viết lá thư này.

Khun Neung, dù đã nói đi nói lại nhiều lần nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với em vì quyết định của bản thân. Tôi biết rời xa em sẽ khiến chúng ta đau khổ , tôi không nghi ngờ tình yêu em dành cho tôi, tôi chỉ nghĩ so với mọi thứ trong cuộc đời em không ở bên nhau là lựa chọn tốt nhất cho em, người như tôi không nên là trở ngại trong cuộc đời em.

Nhưng dù vậy, ngay cả lúc này, tôi vẫn tự hỏi, liệu một người như tôi có thực sự đủ tư cách để đứng bên cạnh em?

Nhưng cũng vì tôi mà 5 năm qua em đã đau khổ rất nhiều, nay tôi cũng muốn dũng cảm một lần vì em, nên ngoài xin lỗi điều tôi muốn nói với em vào ngày hôm qua là anh yêu em. Nói lại câu này với em, tôi hơi ngại, xấu hổ không dám nói ra khi đối mặt với em, miệng tôi rất ngốc, nhưng tôi muốn em biết rằng tôi yêu em nhiều hơn em nghĩ, yêu em hơn cả em yêu tôi, tôi sẵn sàng thua em, nhưng trong chuyện tình cảm của chúng ta dành cho nhau, tôi muốn thắng em một lần. Neungdiao, tôi đã khắc tên em vào tim rồi, vĩnh viễn không xóa được, tôi sẽ không cầu trời nữa, nếu có thể ôm em lần nữa, tôi đã hoàn thành mọi tâm nguyện.

Hôm nay tôi sẽ đến bãi biển để gặp mẹ,
nói với bà rằng em đã trở lại và hy vọng sẽ đưa em đến đó lần sau. Tôi cũng sẽ nghe lời em và cùng em đi Bangkok, cũng như những nơi em muốn đến và những nơi em muốn đi khắp thế giới, nhưng lần này đột xuất quá, tôi không thể rời khỏi khách sạn, nhưng em đừng lo, hãy cố gắng lên, tôi ở đây đợi em quay về.

Cuối cùng, tôi muốn nói rằng mặc dù em cấm tôi gọi em là cậu chủ, nhưng trong lòng tôi, tôi vẫn sẽ âm thầm gọi em là cậu Nueng, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trong nhà của em, em mãi mãi là cậu chủ của tôi, vì vậy tôi cũng muốn hỏi em, em có thể chỉ là cậu chủ của tôi trong cuộc đời này được không? "

________________

Từ sân bay trở về, Palm lần đầu tiên đến bệnh viện trên đảo.

Khi đỗ xe, anh ấy nhận được một tin nhắn mới từ Neung: Đồ ngốc.

Palm mỉm cười với điện thoại.

Tất nhiên, kỹ thuật y tế trên đảo không tốt lắm, nhưng trước tiên nên biết tình hình.

"Bác sĩ, tôi muốn rút chiếc đinh thép ở chân ra..."

KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro