12

Ngày hôm sau, không khí trong sân tập có chút khác biệt. Dù vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Pansa đã làm cho mọi thứ trở nên khác lạ. Anh không còn lạnh lùng, nghiêm khắc như trước. Bản thân Pansa cũng cảm nhận được điều này, nhưng anh không thể tìm được lý do cho sự thay đổi trong mình.

Khi buổi tập bắt đầu, Pansa đứng ở vị trí quen thuộc, nhưng tâm trí anh vẫn không thể ngừng nghĩ về Suphanat. Cậu học viên đó, với nụ cười rạng rỡ không thể xóa nhòa khỏi tâm trí anh, dường như đang chiếm lĩnh mọi suy nghĩ của anh.

Cảm giác ấy như một làn sóng, mỗi lần anh nhìn thấy Suphanat, mỗi lần cậu ấy cười, làn sóng lại mạnh mẽ hơn, cuốn trôi tất cả mọi thứ, kể cả sự lạnh lùng mà Pansa từng giữ gìn bấy lâu nay. Anh không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng cảm giác đó, dù khó chịu đến mức nào, cũng làm trái tim anh đập nhanh hơn mỗi khi Suphanat xuất hiện trong tầm mắt.

Suphanat hôm nay vẫn là cậu học viên thân thiện, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Nhưng có một điều đặc biệt hôm nay, khi cậu đứng tập luyện, đôi mắt không còn đơn giản là chăm chú vào công việc, mà thỉnh thoảng lại hướng về phía Pansa, như thể đang chờ đợi một điều gì đó từ anh.

Pansa không thể không chú ý đến những ánh mắt ấy. Dường như Suphanat đang để tâm đến anh, nhưng không phải theo cách mà anh từng nghĩ. Anh cố gắng để tâm trí mình quay lại với công việc, nhưng mỗi lần mắt anh lướt qua Suphanat, những suy nghĩ khác lại bắt đầu rối loạn.

Buổi tập kết thúc, như thường lệ, mọi người bắt đầu ra về. Nhưng hôm nay, Pansa không thể rời đi ngay lập tức. Anh đứng một mình bên sân, nhìn theo bóng Suphanat đang bước về phía phòng thay đồ. Cảm giác mơ hồ lại trỗi dậy trong lòng anh. Lần trước, anh đã rời đi vội vàng, nhưng hôm nay, điều gì đó khiến anh không thể làm điều đó nữa. Anh chợt nhận ra rằng mình không chỉ đơn giản là huấn luyện viên của Suphanat, mà cảm giác lạ lùng này đã vượt ra khỏi giới hạn đó.

"Suphanat," Pansa lên tiếng, giọng anh vẫn trầm nhưng lần này không còn lạ lẫm, không còn ngập ngừng.

Suphanat dừng bước, quay lại nhìn anh, đôi mắt cậu ấy sáng lên. "Dạ, anh Pansa?"

Pansa cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Em có muốn đi uống nước không?" Anh hỏi, giọng không thể phủ nhận một chút căng thẳng.

Suphanat nhìn anh một lúc, như thể đang ngạc nhiên trước lời mời đột ngột này. Nhưng rồi, cậu mỉm cười, nụ cười chân thật, không chút phòng bị. "Vâng, được ạ."

Cả hai không nói gì thêm, chỉ bước đi cùng nhau, nhưng trong không khí giữa họ, có một sự ngại ngùng lạ lùng. Suphanat có thể cảm nhận được sự thay đổi trong Pansa, và cậu cũng không thể hiểu tại sao hôm nay Pansa lại mời mình như vậy. Cậu không biết liệu có phải mình là người đầu tiên thấy Pansa bối rối, nhưng lần này, mọi thứ cứ như một sự tình cờ không thể lý giải được.

Họ dừng lại ở một quán nước nhỏ, không quá đông người. Một không gian yên tĩnh, thích hợp để trò chuyện. Pansa ngồi xuống, cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy một sự hồi hộp kỳ lạ. Suphanat ngồi đối diện, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt cậu lại nhìn thẳng vào Pansa như thể đang chờ đợi một lời giải thích, một lý do cho sự thay đổi đột ngột của anh.

"Anh... anh mời em đi uống nước sao?" Suphanat lên tiếng, giọng cậu có chút tò mò.

Pansa không đáp ngay lập tức. Anh nhìn vào tách nước trước mặt mình, rồi lại nhìn Suphanat. Cảm giác bối rối vẫn còn đọng lại trong anh, nhưng lần này, anh không muốn chạy trốn cảm xúc của mình nữa.

"Ừ," Pansa nói, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Suphanat, "Có những lúc, mình không nên chỉ tập trung vào công việc. Cũng cần phải... thư giãn một chút."

Suphanat cười, nụ cười ấy khiến Pansa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có chút gì đó nôn nóng, như thể anh đang đứng trước một điều gì đó mà mình chưa từng trải qua.

"Anh biết không," Suphanat bắt đầu nói, "Thực ra, lần đầu em thấy anh là một người rất nghiêm khắc. Nhưng hôm nay, em thấy anh khác. Anh... thật sự thay đổi đấy."

Pansa bất giác mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút bối rối. "Có lẽ vậy." Anh khẽ thở dài, "Nhưng anh không chắc mình đã thay đổi hoàn toàn."

Suphanat cười khúc khích. "Em không chắc về điều đó, nhưng có lẽ... anh đang bắt đầu thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn một chút."

Pansa nhìn vào đôi mắt của Suphanat, có một cảm giác như thể mình đang khám phá ra một điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống. Anh không còn giữ được sự lạnh lùng, không còn cứng nhắc như trước nữa. Và sự thay đổi đó có lẽ... là do Suphanat.

Họ ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, về những thứ không liên quan đến công việc hay huấn luyện. Pansa nhận ra rằng không phải lúc nào cũng phải nghiêm khắc, và có thể đôi khi, chỉ cần một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng như thế này cũng đủ để làm thay đổi cảm xúc của mình.

Khi buổi tối đến, họ đứng lên, mỗi người quay về hướng riêng của mình. Nhưng lần này, Pansa không cảm thấy cô đơn như trước nữa. Anh biết, có lẽ một ngày nào đó, cảm giác kỳ lạ mà anh đang trải qua sẽ không còn là điều bí ẩn nữa.

Suphanat quay lại, mỉm cười với Pansa. "Cảm ơn anh, Pansa. Em rất vui khi được đi cùng anh hôm nay."

Pansa gật đầu, cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng mình. "Không có gì đâu, Suphanat."

Và lần này, khi họ tạm biệt nhau, Pansa cảm thấy trong lòng mình có một sự thay đổi rõ rệt. Anh biết rằng cuộc sống sẽ không còn giống trước nữa, và có thể, Suphanat chính là lý do khiến anh bắt đầu thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro