Chương II: Đêm khủng hoả

Tối hôm sau, Bùi Lan Hương đã tỉnh dậy, ả ngồi trên giường bệnh, ả nhìn vào cánh tay đang được băng bó một cách kĩ càng và tinh tế một cách vô cảm. Rồi ả cứ thẫn thờ nhìn vào bức tường trắng tinh đối diện. Ánh trăng lấp lánh, soi chiếu qua cửa sổ, vô tình lại tạo thành hình giống như một con mèo. Ả nhớ lại con mèo mà mình vừa giết. Cái cảm giác thỏa mãn pha lẫn kinh hoàng đó khiến ả chợt nhớ lại một kí ức.

Ả nhớ lại cái đêm đó, đêm mà mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Đêm hôm đó, bóng tối mờ ảo bao trùm lấy căn phòng nơi gác nhỏ, đen tối, hôi thối, tanh tưởi.
Từng cái lọ chứa dung dịch gì đó màu xanh, bên trong còn chứa từng bộ phận của những con vật như chó, mèo, chuột, thỏ,.... Bên cạnh đó còn có những chiếc lọ to chứa những cái đầu của những sinh mạng nhỏ nhoi, vẻ mặt chúng có vẻ như là đã từng cầu xin trong hoảng loạn.

Và những chiếc lọ đó được đặt ngay ngắn trên kệ cao khiến ta nhìn vào cứ cảm thấy người làm ra và sở hữu nó thật ngăn nắp và biến thái đến kinh tởm. Ai lại nghĩ đến chứ, một cô ả mang trong mình vẻ đẹp và vẻ bề ngoài cứ như một nàng thiên thần cao ngạo, thanh tao, nhưng thật chất ả lại là thiên thần sa ngã, sa vào những vũng lầy nơi phàm tục, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Trở lại với căn phòng trên gác nhỏ, nơi ấy không chỉ có những chiếc lọ. Mà hiện tại ở dưới đất đang chấp chứa một gã đàn ông đang quỳ lạy, từng tiếng dập đầu cầu xin yếu ớt được vang lên nhằm cầu lấy vài tia sống sót nhỏ nhoi đến từ con ả đàn bà trước mặt, đang ngồi một cách chễm chệ như một nữ hoàng.

Bùi Lan Hương cứ ngồi đó, ảnh mắt ả lạnh lùng như đá, tay ả cầm con dao sắt, lấp lánh như ánh trăng khuya. Ả hoàn toàn không phát ra bất kì âm thanh gì, ta chỉ nghe được tiếng tim đập của hắn ta phát ra ngày một lớn.

Sau một lúc ngồi yên nhìn con mồi của mình, ả ta đã bắt đầu động đậy, từng chút từng chút tiến gần tên nạn nhân "tốt số". Ả ta dùng dao nhẹ nhàng chạm vào và lướt ngang chiếc cổ mềm.

XOẸT.

Máu bắt đầu chảy, từng giọt từng dòng trào ra như dòng suối đỏ tươi rực rỡ giữa màn đêm đen u tối. Hắn ta ôm lấy cổ mình, ánh mắt kinh hoàng sợ hãi, hắn ta kêu gào đau đớn, rồi hoàn toàn chìm vào im lặng.

Đào sâu vào tâm trí của Bùi Lan Hương, có một giọng nói nhỏ bé đang kêu cứu: "Đừng, đừng giết tôi".

Nhưng giọng nói đó đã bị nhấn chìm trong sự điên loạn. Bùi Lan Hương không thể nghe. Càng không thể dừng lại. Máu cứ chảy, như một dòng sông đỏ. Khung cảnh bấy giờ chìm trong bóng tối như một thế giới tận cùng.

Bùi Lan Hương đứng đó thờ ơ mà nhìn vào cái xác đang gục ngã trên sàn nhà, bao phủ xung quang nó là vũng máu đỏ vẫn đang chảy ra ồ ạt. Khung cảnh lúc bấy giờ thật kinh tởm.

Nhìn vào hắn, ả thấy có cảm giác hỗn hợp bao quanh lấy ả: kinh hoàng, thỏa mãn và tuyệt vọng. Ánh mắt ả tối sầm, chìm trong bóng tối không lối thoát.

Bùi Lan Hương đứng đó, ả nhìn vào con dao trong tay. Ả cảm thấy mình đã trở thành kẻ giết người. Tâm trí ả bị phá hủy hoàn toàn.
Sau khi giết chết hắn ta, cái cảm giác phấn khích kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể ả.

Máu nóng chảy trong mạch máu như một chất kích thích mạnh mẽ. Tâm trí của Bùi Lan Hương bị bao trùm bởi sự điên loạn, mất kiểm soát. Cái cảm giác thỏa mãn và tự do như thoát khỏi mọi ràng buộc. Ánh mắt ả sáng lên cứ như một ngọn lửa bùng cháy phừng phực.
Bùi Lan Hương cười man rợ, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. "Đây là tôi" ả tự nhủ "Tôi là kẻ giết người".

Ả cười dại, ánh mắt nhìn xa xôi. Tay ả càng siết chặt hơn con dao trong tay như một sự bảo vệ chống lại thế giới bên ngoài. Nhưng thật tế, ả đang sợ chính bản thân mình.

"Tôi đã làm gì?" ả tự hỏi, giọng nói bắt đầu run rẩy.

Cảm giác kinh hoàng và sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy tâm trí ả. Bùi Lan Hương nhìn xung quanh như đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Nhìn con dao trong tay như đại diện cho biểu tượng của tội lỗi. Ả cảm thấy mình đang chìm trong biển sâu của sự điên loạn.

Đêm hôm ấy là đêm khủng hỏa, cái đêm mà Bùi Lan Hương hoàn toàn mất kiểm soát. Ả đã trở thành kẻ giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro