1. Mưa, Ô Và Người Lạ

Trời Seoul mùa thu, lạnh hơn em tưởng. Buổi chiều tan học, em bước ra khỏi cổng trường, trên tay ôm tập vở và bảng vẽ dày cộp, không mang theo ô vì sáng nay trời trong veo đến lạ. Thế nhưng, Seoul chẳng bao giờ chịu báo trước điều gì. Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, nhẹ như lời nhắc nhở, rồi nhanh chóng biến thành cơn mưa ào ạt, lạnh ngắt.

Em hoảng hốt chạy vào mái hiên của một cửa hàng nhỏ ven đường, nơi những giọt nước mưa đập mạnh vào mái tôn, tạo nên âm thanh đều đặn, cô đơn. Người qua đường vội vã, ai cũng có ô, chỉ có em đứng lặng thinh với mái tóc dài ướt đẫm, đôi má đỏ lên vì lạnh.

Bỗng có một bóng người đứng chắn trước em.

Chiếc ô đen mở ra, che chắn cho em khỏi làn mưa lạnh buốt. Người đàn ông ấy mặc sơ mi đen, trench coat dài, dáng cao lớn, gương mặt sắc nét và trầm mặc. Đôi mắt anh ta nhìn em, lạnh nhưng cũng có chút dịu dàng:

— “Ngốc thật. Không xem dự báo thời tiết à?”

Em ngẩng lên, hơi ngạc nhiên, giọng nhỏ như muỗi:
— “Em… quên mất.”

Anh ta thở dài, giọng nửa trách, nửa lo lắng nhưng không giấu nổi vẻ nghiêm khắc:
— “Trẻ con thời nay, lúc nào cũng bất cẩn.”

— “Em… cảm ơn chú…”

Ngay lập tức, lông mày anh ta nhíu lại.
— “Không được gọi tôi là chú. Tôi chưa già đến mức đó.”

Em hơi lúng túng, cắn môi. Người đàn ông này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như thể đã bước ra từ một thước phim noir đen trắng, nghiêm nghị và bí ẩn. Nhưng bên dưới vẻ lạnh lùng ấy, dường như có chút gì đó... ấm áp.

---

Cuộc gặp gỡ thứ hai: Duyên phận hay trùng hợp

Vài ngày sau, khi em đang lơ ngơ tìm sách trong thư viện trường, giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên sau lưng:

— “Sinh viên khoa truyền thông mà đọc sách quản trị kinh doanh làm gì?”

Em quay phắt lại, suýt đánh rơi cả cuốn sách. Là anh ta – người đàn ông hôm ấy.

— “Ơ… chú… à không, anh… sao anh ở đây?”

Anh khoanh tay, đứng tựa vào giá sách:
— “Giáo sư thỉnh giảng ngành Kinh doanh. Tôi có quyền xuất hiện ở đây chứ?”

Hóa ra anh là Park Hee-soon, giáo sư thỉnh giảng nổi tiếng lạnh lùng nhưng cực kỳ tài giỏi. Tin đồn nói anh từng là CEO một tập đoàn lớn, bỏ sự nghiệp để theo đuổi đam mê giảng dạy. Và hơn hết, ai cũng nói anh khó gần, nghiêm khắc đến mức không ai dám lại gần.

Ấy thế mà hôm nay, anh đang đứng đây, trước mặt em, bắt chuyện một cách không hề xa cách.

---

Những cuộc gặp bất ngờ nối tiếp

Từ hôm đó, em hay gặp anh trong sân trường, quán cà phê, thư viện. Có hôm, trời đổ lạnh, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ đặt một ly trà gừng nóng lên bàn em đang học.

Có hôm em quên mang áo khoác, anh nhăn mặt, cởi luôn áo khoác của mình khoác lên vai em, lạnh lùng nói:
— “Trẻ con đúng là không biết tự chăm sóc bản thân.”

Anh không dịu dàng kiểu ngọt ngào, mà là sự dịu dàng cứng rắn, giống như một bức tường che chắn cho em giữa thế giới hỗn loạn này.

---

Khi người lớn tỏ ra gia trưởng

Dù mới quen  biết nhau chưa lâu, nhưng anh đã bắt đầu ra “quy tắc” cho em.

Không đi về muộn.
Không mặc váy quá ngắn.
Không ăn uống linh tinh ngoài đường.
Không cắm đầu vào điện thoại giữa đường.

Em tròn mắt ngạc nhiên:
— “Chú là ba em à? Sao cứ ra lệnh hoài vậy?”

Anh liếc nhìn em, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn:
— “Vì em chẳng biết lo cho mình, nên cần có người lo.”

Nghe vừa đáng ghét, vừa... dễ thương.

---

Sự quan tâm vụng về

Có lần em sốt cao, nằm co ro trong nhà . Trời khuya, nhưng em lại đói , em định gọi ship cháo nhưng chưa kịp bấm thì điện thoại đổ chuông:

— “Em ngủ chưa?”

Giọng anh vang lên, trầm thấp như mọi khi, nhưng đêm nay lại dịu dàng lạ thường.

— “Em… hơi mệt.”

Chỉ vài phút sau, anh xuất hiện trước cửa ký túc, tay cầm hộp cháo nóng và túi thuốc . Không nói nhiều, chỉ đưa đồ
rồi xoay lưng đi, để lại câu nói ngắn gọn:

— “Ăn rồi uống thuốc. Không được phép bỏ bữa.”

Tim em lúc đó, không hiểu sao, lại đập thình thịch như trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà em từng đọc.

---

Cơn mưa thứ hai

Một buổi chiều, trời lại đổ mưa. Lần này em có mang ô. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng trường, em đã thấy anh đứng đó, dưới tán ô đen quen thuộc.

Anh không cười, chỉ nhẹ nhàng nói:
— “Đi thôi.”

Em nhìn chiếc ô trong tay mình, rồi nhìn anh. Cuối cùng, em lặng lẽ gập ô lại, bước vào dưới tán ô của anh.

Trên con đường vắng, chỉ còn tiếng mưa và tiếng tim em đập thình thịch.

---

Lời nói khiến trái tim em rung động

Khi dừng lại ở quán cà phê quen thuộc, em hỏi khẽ:

— “Sao lúc nào chú cũng xuất hiện vào những lúc em cần vậy?”

Anh nhìn em, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia dịu dàng hiếm hoi:

— “Vì tôi sợ em sẽ biến mất.”

Em sững người, tim run lên từng nhịp. Người đàn ông ngoài 40 ấy, trải qua bao nhiêu sóng gió, lại có thể vì một cô bé nhỏ bé như em mà nói ra những lời yếu đuối đến vậy sao?

---

Trời vẫn mưa, nhưng bên dưới tán ô của anh , em không còn thấy lạnh nữa.

Anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm và ấm:
— “Không phải vì em nhỏ bé mà tôi che chở. Là vì em là em.”

Đó là khoảnh khắc em nhận ra, mình đã thực sự rung động.
                      @isold

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro