55. Deadline
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, căn phòng học của em lúc nào cũng ngập giấy tờ, sách vở, laptop mở suốt ngày đêm. Cốc cà phê nguội bên cạnh là minh chứng rõ nhất cho chuỗi ngày căng thẳng.
“Em ăn gì chưa?” – giọng chú vang lên từ cửa phòng.
Em không ngẩng lên, vẫn dán mắt vào màn hình:
“Chưa, để em làm xong phần này đã. Chỉ còn chút nữa thôi.”
Chú bước vào, tay cầm đĩa bánh sandwich và cốc sữa ấm, đặt xuống bàn. “Không có gì quan trọng hơn sức khỏe. Ăn đi rồi làm tiếp.”
“Chú… lát nữa…” em đáp mà mắt vẫn không rời bàn phím.
Chú thở dài. Đã ba hôm nay, em toàn bỏ bữa hoặc ăn qua loa. Đêm thì thức đến gần sáng, sáng lại dậy muộn, chẳng khác gì cái xác không hồn.
Tối hôm ấy, khi chú từ bếp mang nước lên, thấy em đang ngồi chống tay vào trán, mắt đỏ hoe, đôi vai run nhẹ. Chú vội đặt cốc xuống, ngồi cạnh:
“Em mệt à?”
Em gượng cười: “Không sao… chắc do ngồi lâu quá.”
Nhưng chú không tin. Ánh mắt chú đầy nghiêm nghị:
“Không sao mà người xanh xao thế này à? Em tưởng chú không nhận ra sao?”
Em cúi đầu im lặng. Chú chạm nhẹ vào trán em — hơi ấm bất thường khiến chú cau mày.
“Em sốt rồi. Tắt máy, lên giường ngay.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng chú trầm thấp nhưng kiên quyết.
Em bị chú “lôi” sang giường, quấn chăn kín, rồi chú lấy thuốc hạ sốt cùng một bát cháo nóng. Khi em còn định mở miệng nói “Em ăn không nổi”, chú đã dùng thìa xúc một muỗng, đưa sát miệng:
“Ăn. Hoặc để chú đút.”
Bị chú nhìn chằm chằm, em đành ngoan ngoãn ăn. Thỉnh thoảng chú lại thổi nhẹ cho cháo bớt nóng. Hơi thở ấm áp ấy khiến em thấy lòng mình cũng ấm theo, dù người vẫn hơi run.
Khi em ăn xong, chú ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn nghiêm:
“Chú không cấm em học, nhưng chú không cho phép em hại sức khỏe của mình. Điểm số quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn.”
Em khẽ đáp: “Em chỉ sợ không kịp deadline…”
“Deadline thì còn có thể xin gia hạn. Nhưng nếu em ngã bệnh nặng, ai chịu được thay em?” – chú đưa tay vuốt tóc em, giọng chậm rãi mà đầy lo lắng.
Em im lặng, tim hơi nhói khi nhận ra mình đã khiến chú phải lo đến thế.
Đêm đó, chú ngồi đọc sách bên giường em, thỉnh thoảng lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ. Mỗi lần em tỉnh giấc, chú đều nhẹ giọng: “Ngủ đi, chú ở đây rồi.”
Em khẽ nắm lấy tay chú, giọng lí nhí: “Em xin lỗi… mai em sẽ ăn uống đàng hoàng.”
Chú mỉm cười, siết tay em nhẹ: “Chỉ cần giữ lời. Chú không muốn thấy em như hôm nay nữa.”
Khi em mở mắt, mùi cháo thịt băm và hành lá thơm phức đã tràn vào phòng. Chú vừa bước vào với khay đồ ăn, thấy em tỉnh thì nở nụ cười hiếm hoi:
“Dậy rồi à? Ăn xong, hôm nay nghỉ hẳn, không bàn cãi.”
Em phì cười: “Dạ, thưa giáo sư.”
Nhưng khi nhìn sâu vào mắt chú, em biết đây không chỉ là sự nghiêm khắc của một giáo sư với sinh viên… mà là tình cảm của một người đàn ông lo cho em hơn cả chính mình.
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro