Chương 166: Đánh Đàn
Chương 166: Đánh Đàn
Nghiêm Cận Sưởng hạ mắt, nhìn xuống lòng bàn chân của An Thiều.
An Thiều có chút khó hiểu, theo ánh mắt của Nghiêm Cận Sưởng nhìn lại, mới phát hiện dưới chân mình lại giẫm lên một phiến đá màu đỏ kim.
Phiến đá này chỉ đơn giản nằm trên mặt đất, nhưng An Thiều đi từ phía sau Nghiêm Cận Sưởng đến đây, trong lòng mải suy nghĩ chuyện khác nên hoàn toàn không chú ý tới việc mình đã giẫm lên một tảng đá lớn như vậy.
Thông Thiên Thụ linh hoảng hốt kêu : "Ngươi, ngươi, ngươi... Mau nhấc chân lên đi! Ngươi làm sao có thể giẫm lên Huyền Kim Thạch Cầm như thế! Quá vô lễ! Nếu lỡ giẫm hỏng thì làm sao bây giờ? Khoan đã! Không đúng! Ngươi vậy mà thực sự có thể khiến nó phát ra âm thanh!"
Nghiêm Cận Sưởng: "Vậy tức là, vốn dĩ nó không dễ dàng phát ra âm thanh, có đúng không?"
Thông Thiên Thụ linh: "......"
Thông Thiên Thụ linh vội vàng lảng sang chuyện khác: "Cầm phổ được giấu ở đáy Huyền Kim Thạch Cầm, nếu ngươi đã có thể khiến cây đàn này phát ra âm thanh, vậy mau theo bản phổ mà đánh đàn đi! Các ngươi chẳng phải đang muốn nhanh chóng mở Kim Vân Lốc Xoáy để rời khỏi nơi này sao?"
An Thiều khó hiểu: "Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì cầm phổ, cái gì cầm?"
An Thiều dịch chân khỏi phiến đá đỏ kim, nhưng vừa mới nhấc chân lên, không biết thế nào lại đụng trúng một điểm nào đó, chợt vang lên một tiếng "Koang!", âm thanh linh hoạt huyền ảo như trực tiếp vang lên trong đầu mọi người.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, tựa như giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tất cả tu sĩ phụ cận đều sôi trào, đồng loạt rút kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy căng thẳng!
Nếu như âm thanh đầu tiên còn có thể xem là ảo giác, thì lần này là thế nào?
Huống chi, tiếng động này không chỉ một hai người nghe thấy, mà là tất cả mọi người!
"Các ngươi có nghe thấy không? Thanh âm kia lại vang lên nữa!"
"Nghe được! Trong đầu ta vừa dội lên một tiếng động kỳ quái!"
"Là ảo giác sao?"
"Làm sao có thể tất cả mọi người cùng sinh ra ảo giác được!"
"Là ai? Rốt cuộc là ai? Ai có thể phát ra âm thanh mạnh mẽ xâm nhập trực tiếp vào thức hải của mọi người như vậy? Thật quá đáng sợ! Chẳng lẽ là một vị đại năng Đại Thừa kỳ giáng lâm sao?"
Xung quanh, các tu sĩ xôn xao bàn tán, cảnh giác nhìn quanh, nhưng không ai chú ý tới, bên rễ Thông Thiên Thụ, có hai nam tử đứng đối diện nhau, một người mặc trường bào tay áo rộng màu xanh biển, người còn lại vận hắc bào trầm ổn. Giữa hai người là một phiến đá dài màu đỏ kim.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện xung quanh phiến đá này được điêu khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, nhưng phần chính giữa lại trơn nhẵn vô cùng, không hề thấy một sợi đànnào.
Nghiêm Cận Sưởng vừa rồi đã tự mình chạm thử, xác thực không hề cảm nhận được dây đàn, nhưng nếu An Thiều có thể khiến tảng đá này phát ra âm thanh, thì điều đó chứng tỏ Thông Thiên Thụ linh không hề lừa bọn họ. Rất có thể đây thực sự là một cây thạch cầm.
Lúc trước, Thông Thiên Thụ linh chỉ trực tiếp nói chuyện với Nghiêm Cận Sưởng, nên An Thiều không nghe thấy, cũng không biết phiến đá dưới chân mình chính là cây đàn mà Thông Thiên Thụ linh nhắc tới.
Thông Thiên Thụ linh bèn thuật lại phương pháp vừa nói với Nghiêm Cận Sưởng một lần nữa.
Nghiêm Cận Sưởng nhấc phiến đá lên, phát hiện mặt dưới cũng trơn nhẵn như mặt trên, thử thăm dò một phen nhưng không tìm ra cơ quan nào có thể giấu cầm phổ.
An Thiều cúi xuống xem xét: "Dưới phiến đá này đến cả khe hở cũng không có, làm sao có thể giấu cầm phổ được?"
Nghiêm Cận Sưởng nhìn sang An Thiều: "Ngươi thử xem."
An Thiều cũng đặt tay lên phiến đá, nhưng còn chưa kịp chạm vào đáy, đột nhiên, một đạo kim quang rực rỡ bừng lên từ phía dưới thạch cầm!
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng "Cạch", đáy thạch cầm đột nhiên mở ra, lộ ra bên trong một quyển sách dày chừng một đốt ngón tay.
Nghiêm Cận Sưởng: "......"
An Thiều: "......"
Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng dừng lại trên người An Thiều, như đang suy nghĩ điều gì.
Trong đoạn ký ức được ghi lại trên những mảnh tàn phiến màu đen, Kim Vân thông đạo nối liền bí cảnh và ngoại giới vốn chưa từng biến mất, cũng không có nhắc đến thạch cầm. Vì vậy, theo lẽ thường, thạch cầm này vốn không nên tồn tại.
Nhưng lúc này, nó lại có mối liên hệ rõ ràng với An Thiều. Mà theo lời Thông Thiên Thụ linh, thạch cầm này còn là vật do tiên quân sáng lập bí cảnh lưu lại...
An Thiều lập tức nhận ra Nghiêm Cận Sưởng đang suy nghĩ điều gì, liền nói: "Ta không quen biết vị tiên quân nào cả. Yêu tộc chúng ta thành tiên chỉ có vài người, hơn nữa bọn họ đã phi thăng lên Tiên Loan Giới từ trước khi ta khai linh trí."
Nghiêm Cận Sưởng: "Ừm, Trước tiên xem cầm phổ."
An Thiều cầm lấy quyển sách kia, phát hiện chữ viết trên bìa đã mờ nhạt, mở ra một trang, liền thấy trên đó có bốn chữ phức tạp kỳ lạ.
An Thiều không nhận ra, đang định hỏi thì bên tai đã vang lên giọng của Nghiêm Cận Sưởng: "Thuật Vẽ Mộng."
An Thiều có chút kinh ngạc: "Ngươi hiểu sao?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Cũng biết một ít."
An Thiều lật tiếp, thấy các trang sách đều chi chít những ký tự kỳ quái mà hắn không hiểu, hơn nữa từ đầu đến cuối đều như vậy.
An Thiều chỉ có thể nhìn về phía Nghiêm Cận Sưởng: "Trong này viết cái gì?"
Trong lúc An Thiều lật sách, Nghiêm Cận Sưởng cũng đang quan sát, lúc này nhíu mày: "Đây căn bản không phải cầm phổ, mà là một quyển bí tịch công pháp."
Thông Thiên Thụ linh: "Bí tịch? Sao có thể! Ở đây đáng lẽ phải có cầm phổ! Trong cầm phổ có một khúc gọi là 《Kim Vân Khúc》, chỉ cần đàn lên đoạn khúc đó, liền có thể mở ra Kim Vân Lốc Xoáy."
Nhưng từ đầu đến cuối, An Thiều đã lật hết một lượt, Nghiêm Cận Sưởng cũng không tìm thấy ba chữ "Kim Vân Khúc".
Chữ trong sách vừa phức tạp vừa cổ quái, hoàn toàn khác với những văn tự mà bọn họ quen thuộc. Trong lúc An Thiều lật từng trang, Nghiêm Cận Sưởng cũng nhanh chóng quét mắt xem qua, nhưng chỉ cảm thấy đau mắt, đau đầu, dù có dời tầm mắt đi chỗ khác, trong đầu vẫn như còn lưu lại những ký tự kỳ dị đó, cảm giác như bị chúng chiếm đầy.
Nghiêm Cận Sưởng dứt khoát quay mặt đi, nhắm mắt lại, xoa ấn đường để thư giãn—trước đây ở Bác Quyển Cung đọc nhiều sách như vậy cũng chưa từng thấy mệt đến mức này.
An Thiều: "Nhưng quyển bí tịch này, vẻ ngoài lại rất giống một quyển cầm phổ ta từng thấy trước đó. Cầm phổ kia ghi chép toàn bộ đều là cổ nhạc phổ."
Thông Thiên Thụ linh: "...... Sách cổ phần lớn đều được chép trên loại giấy này, tương tự cũng là điều bình thường."
Nghiêm Cận Sưởng bỗng nhớ ra điều gì, liền lấy từ Xích Ngọc Li Giới ra quyển cầm phổ mà trước đó hắn vô tình mua được tại phòng đấu giá Vạn Quyển Lâu. Hắn nhanh chóng mở ra, lật đến một trang: "Là chương này sao?"
An Thiều quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên đó viết ba chữ lớn —— Kim Vân Khúc.
An Thiều: "......" Đây cũng quá trùng hợp rồi!
Tuy không rõ vì sao cầm phổ vốn phải nằm trong thạch cầm này lại xuất hiện ngoài bí cảnh, hơn nữa còn bị người của Vạn Quyển Lâu xem là vật không quan trọng rồi đem đấu giá, nhưng hiện tại đã tìm được, thì trước hết cứ giải quyết chuyện trước mắt đã.
An Thiều nhận lấy cầm phổ từ tay Nghiêm Cận Sưởng, thuận tay đưa lại quyển bí tịch kia cho hắn, rồi bắt đầu ghi nhớ phổ nhạc.
Mặc dù Thông Thiên Thụ linh nói phải đàn theo phổ, nhưng nếu không thuộc nhạc khúc, e rằng khi đàn sẽ khó mà thành bài hoàn chỉnh.
Bình thường nhắc đến đọc sách, An Thiều luôn làm lơ, nhưng lần này học phổ lại rất nghiêm túc.
Một lúc sau, An Thiề khẽ cúi lưng, đặt hai tay lên phiến đá đỏ kim ở giữa, thử gảy nhẹ vào vị trí lẽ ra phải có dây đàn.
【Veoo! ——】
Âm thanh linh hoạt huyền ảo lại một lần nữa vang lên trong đầu mọi người!
Nhưng lần này rõ ràng khác với hai âm trước đó.
Điều này cũng không có gì lạ, vì hai lần trước An Thiều hoàn toàn chỉ vô tình giẫm lên mà thôi.
Vì âm thanh này trực tiếp truyền vào thức hải của mọi người, nên dù đã nghe đến lần thứ ba, không ai có thể xác định chính xác nó phát ra từ đâu.
Thấy phương pháp này hữu dụng, An Thiều liền khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Kim Thạch Cầm, hai tay lơ lửng trên phiến đá, đầu ngón tay lướt nhẹ qua nơi lẽ ra có dây đàn.
Âm thanh lại một lần nữa vang lên. An Thiều cảm nhận rõ đầu ngón tay mình chạm vào những sợi đàn vô hình. Tuy nhiên, xúc cảm của chúng khác hẳn dây đàn bình thường. Hắn trầm giọng nói: "Có chín dây đàn."
Để tránh bất trắc, An Thiều bảo Nghiêm Cận Sưởng ngồi ở phía bên kia thạch cầm, tức là đối diện hắn, cầm cầm phổ giơ lên.
Dù đã thuộc kỹ phổ nhạc, nhưng hắn vẫn lo có chỗ bỏ sót.
An Thiều rũ mắt, đầu ngón tay thon dài một lần nữa đặt lên Huyền Kim Thạch Cầm.
Lần này, âm thanh truyền vào thức hải mọi người không còn chỉ là một tiếng đàn ngắn ngủi, mà là một khúc nhạc hoàn chỉnh, kéo dài không dứt!
Tiếng đàn linh hoạt, kỳ ảo mà du dương, uyển chuyển triền miên, thanh âm lan tỏa khắp không gian.
Dù vang lên trong đầu, nhưng không còn chói tai như trước.
Chúng tu sĩ dần nhận ra rằng, ngoại trừ việc âm thanh này có thể trực tiếp xâm nhập thức hải, nó dường như không gây ra bất kỳ tổn thương nào. Ngược lại, giai điệu êm dịu của nó tựa hồ có công dụng an thần, khiến bọn họ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Kim Vân Khúc vang vọng khắp bí cảnh. Ở những nơi khuất mắt người, vô số yêu thú trong bí cảnh lần lượt nhô đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Linh Sơn.
Ngay cả linh thực cũng khẽ lay động, đồng loạt cúi nhẹ về phía Linh Sơn, như đang lặng lẽ lắng nghe.
An Thiều rất nhanh làm quen với Huyền Kim Thạch Cầm, mười ngón tay lướt nhẹ, dần chìm vào cảnh giới của khúc nhạc.
Nghiêm Cận Sưởng ngồi đối diện, một tay cầm cầm phổ, ánh mắt dời từ cây đàn vô hình sang gương mặt của An Thiều.
Gương mặt ngày nào còn mang vẻ non nớt, giờ đây đã dần rũ bỏ nét ngây ngô của thiếu niên, trở nên thanh tú hơn. Đôi mắt hồ ly hơi cụp xuống, trong con ngươi màu kim nhạt phản chiếu ánh sáng từ phiến đá đỏ kim.
Ngày thường, An Thiều lúc nào cũng mang dáng vẻ hi hi ha ha, hi hi ha ha, chẳng bao giờ đứng đắn. Nhưng lúc này, hắn lại nghiêm túc đến lạ, thoạt nhìn tựa một công tử ôn nhu lễ độ.
Không biết bao lâu trôi qua, tà áo của An Thiều dần lay động, tóc dài cũng bị gió thổi tung bay.
Cầm phổ trong tay Nghiêm Cận Sưởng bị gió thổi khẽ lật, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ lại.
Luồng gió này rõ ràng không giống với gió thông thường—nó không thổi từ một hướng cố định, mà hội tụ từ tám phương, cuốn lấy hai người bọn họ. Lá rụng và bụi đất quanh đó cũng bắt đầu xoay tròn, nhưng cẩn thận quan sát, có thể thấy chúng đều xoay quanh An Thiều.
Chung quanh gió ngày càng mạnh, vờn quanh bọn họ, khiến y phục, mái tóc không ngừng bay lên, bụi mù cơ hồ che hết tầm mắt.
Gió càng ngày càng nhiều, chu vi bụi mù càng lan rộng!
Theo nhịp điệu ngày một dồn dập, ngón tay lướt trên dây đàn của An Thiều cũng trở nên nhanh hơn!
Từ bốn phương tám hướng của bí cảnh, từng cơn gió lớn cuộn trào, hội tụ về đỉnh Linh Sơn, xoay quanh thân ảnh An Thiều.
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên hô một tiếng.
"Moị người mau nhìn không trung!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro