Chương 8: Đấu khôi

Chương 8: Đấu khôi

Nghiêm Cận Sưởng: "..."

Khi Nghiêm Cận Sưởng quay lại nhìn xuống nước, thiếu niên đã lặn sang bờ bên kia, biến mất trong rừng.

Nghiêm Cận Sưởng xoa bụng, rồi nhìn con cá đang giãy giụa trên mặt đất.

Nghiêm Cận Sưởng không nhớ rõ lúc này mình đã đói bụng bao lâu, chỉ mang máng rằng ở kiếp trước, vào thời điểm này, hắn không thể phản kháng đám trẻ kia, bị chúng đánh đập, còn bị cưỡi như ngựa.

Mãi đến khi cha mẹ chúng tới gọi về ăn cơm, bóng ma bao phủ hắn mới tan dần, hắn mơ hồ nhìn thấy có người đi tới.

Khi hắn tỉnh lại, hắn đã ở Huyền Diệu Tông, hầu hết thời gian sau đó, hắn đều ở lại đó.

Nhưng lần này, hắn không bị ai mang đi Huyền Diệu Tông, sẽ không bị nữa!

Nghiêm Cận Sưởng nhảy xuống nước, bắt thêm hai con cá, rồi đem tất cả đi nướng, sau khi ăn xong, cảm giác đói bụng mới dịu đi.

Hắn nhanh chóng xử lý đống cặn bã, rồi thành thạo trèo lên cây, tìm một vị trí thích hợp, nhắm mắt dưỡng thần.

...

Keng!

Keng keng!

Tiếng gõ chiêng vang lên khắp làng, khiến chim chóc trong rừng kinh động, phành phạch bay lên, tiếng vỗ cánh và tiếng chim hót vang vọng trong rừng.

Nghiêm Cận Sưởng đột ngột mở mắt, ngồi bật dậy, ngực phập phồng, thở dốc.

Theo bản năng, hắn đưa tay về phía một bên, nhưng chạm vào khoảng không!

Hắn vội nắm lấy thân cây gần nhất, mới không bị ngã khỏi cây.

Keng!

Keng keng!

Tiếng chiêng lại vang lên, giọng nói hô to từ xa đến gần.

Yển thuật tỷ thí sắp bắt đầu! Nhà ai có trẻ con thì mau mang đi thử sức!

Nghiêm Cận Sưởng nhìn qua khoảng trống giữa những tán lá, rồi trượt xuống từ trên cây, tìm vài quả dại trong rừng để lót bụng.

Lúc này, ngôi làng đã trở nên náo nhiệt, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người ồn ào.

Nghiêm Cận Sưởng nhảy vài bước lên nóc nhà, tiến về phía trước, nhanh chóng thấy đám người đang chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ở đầu làng.

Xung quanh còn có người đang thì thầm bàn tán.

"Hắc, ngươi đoán xem ai có thể thắng cuộc tỷ thí này?"

"Ta nghĩ là đứa con nhà họ Vương, nghe nói người ta xem tướng số cho đứa nhỏ, nói rằng nó sẽ được phúc tướng thành tiên, nên nhà họ đã chuẩn bị đưa nó đi bái tiên làm sư phụ."

"Ước gì con ta có được phúc khí như thế."

"Đứa con nhà Đại Lộc đâu?"

"Phi! Nhắc tới nó làm gì? Hôm qua cha mẹ nó làm ầm ĩ, thật là phiền phức!"

"Thôi thôi, đừng nhắc tới nó nữa. À! Ngươi nói xem, đám quý nhân đó nói về linh thảo, có phải lợi hại lắm không? Người thắng tỷ thí được linh thảo, có phải sẽ thành tiên không?"

"Ngươi mơ à, đâu có dễ dàng thành tiên như vậy!"

...

Nghe vậy, Nghiêm Cận Sưởng đang móc quả từ túi ra liền khựng lại.

Linh thảo? Linh thảo gì?

Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, nhanh chóng nhận ra những người đang xem đám trẻ thi đấu.

Mấy người này ăn mặc khác hẳn so với dân làng, nhìn qua đã biết.

Phía sau họ là một hàng dài những con rối cao tầm đầu gối người lớn, những con rối này đều được quấn quanh bằng sợi tơ.

Tỷ thí lần này chính là dùng những con rối đó, tơ tằm quấn quanh chúng là bạch linh tơ tằm, loại tơ này có thể hấp thu linh lực, sau khi hấp thu đủ linh lực, có thể được người thường sử dụng, thường là yển sư dùng để trẻ nhỏ chưa dẫn khí nhập thể học cách điều khiển con rối.

Những đứa trẻ trong làng chưa dẫn khí nhập thể, nên không thể dùng linh khí của mình để điều khiển con rối, chỉ có thể dùng bạch linh tơ tằm.

Hiển nhiên nhiều đứa trẻ đã thử qua, trong đó đứa kiên trì lâu nhất là một nam hài cao lớn, những đứa trẻ khác hoặc là để tơ tằm quấn lên con rối, hoặc quấn lên người mình, hoặc là đấu khôi thua với nam hài, chạy về lòng cha mẹ khóc.

Nghiêm Cận Sưởng do dự một lát, rồi lặng lẽ lấy ra băng vải trắng.

"Còn ai muốn thử sức nữa không!" Nam hài cao lớn đứng trong vòng thi điều khiển con rối, đánh một con rối khác bay ra ngoài vòng, biểu tình trên mặt càng thêm đắc ý.

"Ta muốn thử, được không?" Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người quay lại nhìn, liền thấy một đứa trẻ quấn băng vải trắng, chỉ để lộ đôi mắt, đối diện với một nam tử áo lam đang ngồi cạnh vòng thi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro