Chương 1: Chào Mừng Đến Với Thế Giới Mới.

【Túc chủ tốt, chào mừng đến với thế giới mới tại Hành (Tinh) Du (Lịch) Vũ (Trụ)*.】

*Hoyo/verse: Hoyo - hành du (du hành thế giới), verse - vũ trụ, thế giới.

【Nguyên bản thế giới Sụp Đổ chào mừng ngài tới với nơi này.】

"Sụp Đổ, nghe khá quen tai."

【Sụp đổ (Honkai), có thể xem là một loại tai nạn, một loại hủy diệt, vô tình, lãnh khốc, miệt thi hết thảy.】

【Nhân loại nghĩ tất cả biện pháp chống trả lại, nhưng thân thể phàm nhân cùng Luật Giả, sứ đồ của Sụp Đổ, lấy phàm nhân đối kháng thần minh như thế nào?】

"Bằng hữu, dài dòng quá, ít nhất nên tóm tắt đúng trọng tâm đi."

【Nơi này là cao vĩ độ hơn lục địa Teyvat, với năng lượng sử dụng là sụp đổ năng lượng (honkai energy).】

【Bởi vì tại Sụp Đổ gồm hai mốc thời gian, xin thứ lỗi cho bản hệ thống cần thời gian để download thông tin, bắt đầu thực hiện. Kéo dài: ???】

Ngay sau đó hệ thống liền im bặt, lâm vào cập nhật thông tin mà dừng hoạt động máy móc.

Thiếu nữ cũng quen với việc này, dù sao ở Teyvat trước đó hệ thống cũng có một bản cập nhật thông tin mới, tương tự như hiện tại ngủ say để update phiên bản tốt hơn.

Nhưng như vậy cũng không có vấn đề gì, ngược lại hoàn toàn là một trò chơi mới tạo sự hứng thú với tương lai không hề hay biết.

Đáng tiếc, nghĩ thì nghĩ rất hay, nhưng làm thì lại làm không được.

◈◈◈◈◈◈

"Ah... buồn chán thật đấy..."

Thiếu nữ được hệ thống cấp một cái hoàn toàn mới thân phận: Đã tốt nghiệp 2 năm sinh viên, không gia đình, không tiền bạc, không việc làm, đáp ứng đủ điều kiện hít không khí sống.

Nàng xin vào một tiệm bánh nhỏ để làm, nhưng chưa đầy một tuần thì tiệm bánh đóng cửa vì không chi trả nổi tiền mặt bằng.

Hai ngày sau nàng bị đám côn đồ lừa gạt, một mặt đi theo, phía sau vừa quay đầu báo cảnh, tập đoàn đen phá sản.

Cái này vận xui, vì cái gì đột ngột quấn lên nàng?

Hai cái coi như trùng hợp, vậy cái thứ ba cửa tiệm, cái thứ tư lưu manh, cái thứ năm bang phái thì sao?

Đây là hệ thống đưa nàng tân thủ bảo hộ kỳ sao?

Đây là đưa cho nàng thần xui xẻo hào quang!

May mắn chính là, nàng thân phận cập nhật!

Sau khi trong chờ mong mở lên, thiếu nữ bị cái này lịch sử làm cho câm nín.

Cha ruột là cái biến thái, khi lên 12 tuổi muốn động thủ, ngươi giết hắn, bắt đầu chưởng khống chính mình vận mệnh.

Lần thứ nhất tiếp xúc sụp đổ năm 15 tuổi, phát hiện góc băng sơn của thế giới.

Năm 17 tuổi lúc, ngươi bắt gặp được một nhà khoa học, gọi cái gì X không nhớ rõ, chỉ biết hắn cùng hắn lão bà có hài tử, còn đang trong bụng.

Năm 22 tuổi lúc, chính là hiện tại, hắn lão bà mất đi, hắn chăm sóc đứa bé, là kết tinh tình yêu của hắn cùng lão bà đã khuất.

Bây giờ, ngươi đang trên đường tới thăm nhà của hắn, xem như nửa cái học trò phải đến thăm lão sư là chuyện đương nhiên a?

"Cái quỷ gì, đột nhiên thêm thắt cho ta nhiều vậy?"

Thiếu nữ nhíu chặt hàng chân mày, nàng không phải đi thăm X gì đó người, đây là đi tìm việc mới để kiếm tiền!

Nhưng càng nhìn, nàng càng phát hiện chính mình đã đi tới một nơi nào đó không rõ ràng, chỉ biết xung quanh tuyết phủ đầy đường, không chút nào sạch sẽ địa phương, trông giống cái khu ổ chuột thời xưa.

"Ai... ta thật là bị ngươi dẫn tới nơi rồi..."

Thiếu nữ nắm chặt lấy dây đeo túi mà đi, xung quanh buổi sáng có không ít người đã thức giấc và nhìn thấy được một thiếu nữ sở hữu nhan sắc như nữ thần rơi xuống nhân gian, ngọt ngào xinh đẹp và dịu dàng, khiến cho không ít người thèm khát.

Như miếng mồi ngon lạc vào bầy sói.

Như bị vận mệnh dẫn dắt, thiếu nữ chỉ mất vài phút đi lòng vòng đã tìm được chỗ cần đến, bề ngoài cửa tiệm thuốc vẫn còn khá sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với những căn nhà trong khu ổ chuột nhiều.

Từ cửa kính nhìn vào trong thì chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế, sắc mặt đen kịt làm cái gì đó.

"Ai đó, hôm nay không kinh doanh, về đi!"

Nghe tiếng chuông cửa kêu lên, người đàn ông hướng người ngoài lớn giọng, tay đập mạnh lên bàn cảnh cáo.

"Cha, là khách hàng tới."

Một nữ hài từ trên lầu đi xuống, không có chút nào sợ hãi dáng vẻ của người đàn ông kia, cũng không sợ người lạ chút nào cả.

Thiếu nữ nghe giọng nói có tính ma mị này, dù chỉ là trẻ con nhưng vẫn khiến nàng có chút hứng thú mà nhìn sang.

Tiểu nữ hài có màu xanh lục mái tóc, rối bời như ổ quạ xõa tự nhiên.

Gương mặt có một chút bùn đất, nhưng lại không thể che giấu vẻ xinh đẹp cùng thanh tú, giống như một cái bị ẩn giấu búp bê sứ.

Cặp mắt màu xanh lục, lãnh đạm cùng với một chút khí vị như một con tiểu xà hung bạo chực chờ đợi thời cơ xông ra.

"Câm miệng, cút đi!"

Người đàn ông không thèm nghe lấy một chữ, hướng về đứa trẻ hét lớn.

Xanh lục tóc nữ hài dường như đã quen thuộc với việc này, không có tuân theo lời của hắn mà đi xuống, nhìn thiếu nữ tóc đen trước mặt.

"Vị tiểu thư này cần gì sao?"

Thiếu nữ ngồi xổm xuống, nhìn kỹ đứa trẻ trước mặt, quần áo thô ráp mỏng manh, trong thời tiết lạnh lẽo như mùa đông này, đứa trẻ này sẽ chịu nổi sao?

"Ta tới nhìn xem hắn mà thôi."

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Người đàn ông mắng lớn, thiếu nữ xem như không có gì đặc biệt hướng hắn trả lời: "Ta là tới xem ngươi hài tử thế nào rồi."

Thiếu nữ vuốt ve mái tóc màu xanh lục của đứa trẻ, xơ cứng, rối bùi, trông thật khó coi.

"Ngươi tên là gì, giới thiệu trước, ta là Valeria, cứ gọi là Vale nhé."

Đứa trẻ hai mắt mở to, không tin được thiếu nữ trước mặt đột nhiên cho nàng một cái ôm.

"Mobius."

"thật xinh đẹp, mái tóc xanh này là thừa hưởng từ tiền bối đi."

Vale ngước lên, đối diện với sự phẫn nộ sắp bộc phát của người đàn ông: "5 năm không gặp, tiền bối thay đổi nhiều thật."

Nàng nhìn lên trên bàn, một đống bao bì vỏ hộp thuốc, toàn là những loại thuốc có tác dụng phụ rất nặng, nhìn lại người đàn ông trước mặt, như hiểu ra được đối phương đã như thế nào rồi.

"Tiền bối, ngươi..."

"Haiz, nhìn ngươi như vậy chăm sóc chính mình còn không được, huống chi là chăm sóc Mobius."

Vale đi tới một bên tủ, mở ra nhìn xem bên trong đồ vật, rõ ràng vẫn còn có thức ăn cùng những vật dụng bình thường khác, không có mất đi ý thức sinh tồn bản năng.

"Mobius, ngươi có nguyện ý cùng ta đi khỏi đây không?"

Vale không thể để Mobius ở lại với người này, dù sao một người sử dụng thuốc có tác dụng phụ kia, đã nói lên rõ tình trạng của hắn đã rất nặng, hơn 70% là đi tới đường cung rồi.

Nàng không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ phải sống chung với môi trường bị bạo lực gia đình, sau đó đối diện là cái chết của người cha.

"Vì sao?"

Mobius không hiểu, nàng chỉ là một đứa trẻ, đối phương nhìn xem chỉ là một người lạ mặt, coi như quen biết với cha nàng, hai người dường như không có thân thiết.

Làm sao lại có người sẽ muốn nàng đi cùng chứ?"

"Còn vì sao sao?" Vale cười, đóng lại cửa tủ đồ: "Bởi vì ta không nỡ để ngươi ở lại đây một mình."

Người đàn ông kia cắn chặt răng, nhìn hai người, nhưng lần này lại chẳng nói gì cả.

Có thể hắn cảm nhận rằng thuốc đang ăn mòn lý trí của hắn, sớm muộn gì trước khi chết hắn cũng sẽ mất đi khống chế bản thân.

Bây giờ hắn có thể duy trì một tia lý trí không làm thương tổn tới đứa con gái yêu thương nhất, đã là tốt lắm rồi.

"Đem nàng đi đi..."

Mobius nhìn hắn, nàng không ngờ tới lại có ngày nghe lại được âm thanh nhẹ nhàng của hắn.

"Mobius, ý kiến của ngươi thế nào?"

Lại đối diện với đôi mắt vàng kia, không có sự nguy hiểm, trực giác của Mobius đang mách bảo đối phương không nguy hiểm, là người có thể tin tưởng được.

Mobius khoanh tay nhìn nàng: "Làm sao có thể tin ngươi được?"

"Ta không biết." Vale lắc đầu.

"Ta và Mobius ngươi không thân, ta không hiểu ngươi, ngươi cũng là, nhưng ta cam đoan sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi, ta sẽ xem ngươi là người nhà, tin tưởng ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro