Chương 3: Bị Cắn Mất Rồi~
Thời gian ba năm nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm, mỗi ngày cuộc sống của Vale và Mobius được gói gọn trong hai chữ 'bình yên', trừ lần đầu tiên gặp được tử sĩ ra thì chưa từng lại xuất hiện chuyện tương tự.
Thứ chín tuổi sinh nhật, nghĩ tới bởi vì đã lâu cách xa phụ thân, Vale mới dẫn Mobius trở về ngôi nhà cũ.
Ba năm thôi như đã rất lâu rồi, Mobius dường như không còn nhớ được con đường năm xưa chính mình đi về nhà, chỉ có thể đi theo Vale bước chân.
"..."
Khi mở cửa đi vào, hai người liền nhìn thấy già đi rất nhiều nam nhân, râu tóc lởm chởm, từ trên cơ thể hắn nhìn thấy được màu tím hồng đường vân, vừa nhìn thấy được hai nàng đi vào, giống như là kẻ điên mà trừng lớn mắt.
"Ngươi đi TM đâu!"
Lớn tuổi nam nhân hướng Mobius mắng, hoàn toàn không có chút phong thái nào ngày xưa gặp gỡ.
Vale che chắn Mobius phía sau, đứa bé không chút nào để ý tới nam nhân lời mắng chửi, sắc mặt không thay đổi mà nhìn hắn, thậm chí lâu ngày gặp gỡ cảm xúc cũng không có.
"nhìn cái gì! Không biết nói chuyện đúng không!"
Nam nhân tức giận muốn lao tới tấn công, nhưng hắn lại không làm như vậy, ánh mắt cứ không tự chủ mà đặt lên người của Vale, bộ dạng sợ hãi của hắn giống như là con thỏ đứng trước con sư tử, sợ tới phát run không dám công kích uy nghiêm của nó.
Vale thầm tự chửi chính mình, đột nhiên vì sao lại muốn dẫn Mobius tới chỗ này chứ!
Xem như tiền bối đã không còn thuốc chữa nữa, hắn đã triệt để điên rồi.
Hắn, linh hồn sớm đã mục nát, chỉ còn là vỏ bọc thể xác vô dụng hôi thối.
Hôm nay đáng lý nàng phải dẫn Mobius đi ăn bánh kem, mua sắm quần áo mới, chuẩn bị cho một kỳ nghỉ đáng nhớ, không phải là để nàng có một ngày ám ảnh suốt đời.
Mobius nắm lấy bàn tay của nàng, tựa có được độc tâm thuật hiểu được nàng mà dùng hành động an ủi nàng.
Mobius nhìn lấy không ngừng bị ốm đau cùng dược vật hành hạ nhiều năm phụ thân.
Nàng cứ như vậy đứng đó, nhìn nam nhân tức mà không làm gì được, hướng nàng không ngừng phun ra những ngôn từ mất kiểm soát khó nghe, thẳng đến khi nam nhân không còn nói gì nữa, nàng mới mở miệng.
"Mắng xong rồi? Ngươi nhìn lại ngươi dáng vẻ đi."
Nam nhân từng là danh tiếng lan xa dược sư, dù mất được người mình yêu nhất cũng không bị một quyền đánh gục, bảo trì hoài niệm cùng yêu thương nam nhân.
Nhưng đó là trước kia, hiện tại Mobius và Vale hai người cũng khó mà tưởng tượng được hắn trước kia quá khứ cỡ nào dịu dàng, cỡ nào tràn ngập y đức hào quang.
Mobius còn nhớ rõ, nàng 'phụ thân' khi phát thuốc cho bệnh nhân, cái kia nụ cười dịu dàng, cong cong đôi mắt và khí chất kia...
Cho đến nay hắn đều là một người ôn nhu, ưu tú phụ thân...
Đến khi đáng sợ chứng bệnh tìm đến hắn.
Nàng đột nhiên cảm thấy nực cười, một viên thuốc nhỏ nhoi, nhìn sạch sẽ, thuần khiết như thế lại có khả năng dễ dàng phá hủy tính cách và nhận thức của một con người, biến thành nhân loại trở thành 'quái vật' xấu xí và ghê tởm.
Nhân loại... thật là yếu ớt sinh vật.
Buồn cười biết bao...
Nàng không thể không cười nói: "Ngươi thật xấu xí."
"Ta tuyệt đối sẽ không biến thành giống như ngươi, ta sẽ cho nhân loại đến một loại tiến hóa."
"Vô luận cái gì tai nạn, cái gì bệnh tật... ta sẽ không để chúng nhục nhã 'nhân loại'."
"Ta tuyệt đối, sẽ không để nhân loại biến thành ngươi dạng này 'quái vật'."
Nam nhân hàm răng đều nhanh cắn nát, nhưng bản năng khống chế hắn để hắn quỳ dưới đất không dám bốc đồng lao lên.
Mobius nói xong không tiếp tục để ý quỳ dưới đất 'quái vật', quay đầu nhìn về phía Valeria, thiếu nữ không chút nào thay đổi, giống như ba năm trước thiếu nữ, dịu dàng và thương tiếc ánh mắt, hướng nàng cấp cho một cái đại ôm ấp ấm áp.
Mobius lần này đã quen thuộc, nhận lấy cái ôm ấp không có chán ghét đẩy ra ý tứ, ngược lại nàng tựa tham luyến mà hít nhẹ mũi mùi hương của thiếu nữ.
Một ngày kia, là nữ hài sinh nhật, là nàng cuối cùng nhìn thấy phụ thân ngày, cuối cùng trong nhà sinh nhật.
Nhưng cũng giống như ba năm trước, có Valeria bồi nàng đi qua một ngày lại một ngày, nàng không cảm thấy cô độc chút nào.
◈◈◈◈◈◈
Một năm lại một năm trôi qua.
Thiếu nữ vẫn không chút nào thay đổi, làn da cùng gương mặt không hề tồn tại nếp nhăn đại diện cho thời gian.
Ngược lại với nàng, màu xanh lực nữ hài đã dần trưởng thành, bề ngoài xinh đẹp lạnh lùng, lại có tuyệt vời học thức, là một mỹ nhân khiến người khác ngưỡng mộ và yêu thích.
Mobius không ngừng có người tỏ tình với nàng, nhưng ngay sau đó đối diện nàng kỳ quái ánh mắt cùng một số hành động trong tối đều không dám lại lần nữa làm phiền nàng.
Mobius gần 17 tuổi đã trở thành thiên tài sinh vật học nghiên cứu viên, bốn bỏ năm lên cũng xem như nửa cái tiến sĩ.
Năm 18 tuổi kia, Mobius danh tiếng ngày càng lớn, nàng tham gia một cái học thuật nghiên cứu thảo luận hội thảo, có rất nhiều người hướng tới nàng chủ ý muốn quen biết thiên tài sinh vật học tiến sĩ, nhưng cũng có người không có ý tốt tiếp cận nàng.
Nhìn bên cạnh Mobius dẫn theo người giám hộ, mỹ lệ nữ thần thiếu nữ để cho cả hội thảo đều bị thu hút.
Cảm nhận được xung quanh đưa tới ánh mắt, Mobius đôi mắt ánh lên một ánh sáng kỳ lạ, bàn tay đưa xuống đan vào bàn tay của thiếu nữ.
Màu đen tóc thiếu nữ đung đưa che đi tấm lưng trần, lấp lóe trong đôi mắt người khác, hướng Mobius dịu dàng giúp nàng lấy thức ăn, chắn giúp nàng những ly rượu không thể từ chối.
"Tửu lượng của tiểu thư thật tốt, nếu có dịp chúng ta có thể cùng uống một bữa không?"
Một người gan dạ tiến lên mời thiếu nữ cùng nhau có một bữa hẹn hò, nhưng nhận lại chính là cái từ chối nhã nhặn của thiếu nữ.
Nàng nhẹ nhàng rời đi, lấy một ly nước ép đưa cho Mobius, trên tay lại cầm lấy ly rượu chào đón người khác đi tới.
"Đừng uống nhiều quá, ta có thể."
Thiếu nữ nghe thấy thiên tài sinh vật học tiến sĩ nói, trên mặt nụ cười thương nghiệp trở nên thật hơn, càng thêm dịu dàng, càng thêm sinh động như bươm bướm xinh đẹp bay qua.
"Ta đương nhiên biết, chỉ là... ta say có thể nhờ Mobius đưa về nhà nha~"
Đến tối khuya bữa tiệc kết thúc, thiếu nữ vẫn còn tỉnh táo để đưa Mobius trở về nhà, trạng thái tỉnh táo như không động tới chất cồn của nàng làm cho tất cả còn chút ý thức người cảm thấy kỳ quái.
Ôm lấy Mobius gà gật lên xe, vừa mới khởi động liền có người chặn đầu xe lại, thiếu nữ vẫn duy trì thân thiện nụ cười nhìn đối phương cùng đối thoại.
Mobius ở phía sau xe vẫn còn mơ màng nhìn thiếu nữ đối thoại với người khác, nhìn đối phương hướng bên ngoài mỉm cười nói chuyện líu lo như con chim nhỏ không ngừng, thật chán ghét.
Mobius ở phía sau lấy sức lực nâng lên thân, hướng thiếu nữ kéo tựa vào lưng ghế, cho nàng một dấu răng lên xương quai xanh đầy quyến rũ kia.
"A!"
Thiếu nữ đỏ khuôn mặt, sau bất đắc dĩ để Mobius cắn rồi lại liếm trên xương quai xanh của mình, hướng bên ngoài người từ chối rồi kéo kính xe lên.
"Được rồi được rồi, nhắm mắt lại ngủ đi, không có gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro