Chương 4: Mật và vàng
Mái tóc Achilles chính là biểu tượng của cái đẹp.
Là màu của lúa mì vào mùa hè trước ngày thu hoạch, sậm dần xuống rễ. Từng sợi thẳng mượt, không bao giờ xoắn lại dù có ngâm trong nước biển mặn. Mái tóc dài, xõa xuống lưng cậu, vuốt ve giữa hai bả vai. Khi tóc còn khô, chúng là những sợi chỉ vàng uốn tròn lay động trong gió, hòa vào nhịp điệu êm đềm hoặc bồng bềnh theo từng chuyển động của chủ nhân. Khi ướt, chúng bám vào da, men theo đường cong trên đầu và vai cậu, giống như vòng xoáy trên cổ vò mạ vàng. Tôi nhìn mãi không biết chán.
Hôm đó khi xong việc, Achilles và tôi nằm trên bãi cỏ bên ngoài hang, tận hưởng ánh chiều tà sau những ngày mưa dai dẳng. Bên cạnh tôi, cậu duỗi người, xoay vai sang trái rồi sang phải, nghiêng đầu, áp tay sau gáy. Tôi vờ nhìn ra xa, nhưng ánh mắt gian trá của tôi cứ bị kéo về phía cậu. Cậu đang quay lưng lại, tôi tận dụng cơ hội này ngắm cậu mà không sợ bị phát hiện. Tôi vẫn không biết ánh mắt cậu khi nhìn tôi liệu có ý nghĩa gì. Cảm giác ấy thật lạ lẫm. Người ta chẳng mấy khi đoái hoài đến tôi. Nhưng khi được chú ý như thế này, được ngắm nhìn, khi ánh mắt Achilles lướt qua dáng người tôi, khi tia nhìn của cậu chạm mắt tôi... Tôi không thể hiểu được. Tôi sợ hãi né tránh. Xa nhất có thể.
Tôi hít một hơi thật sâu, để hương xuân hòa quyện với mùa hạ tràn ngập trong phổi. Cả đêm và ngày sau hôm đó trôi qua thật chậm chạp, trời mưa tầm tã, dai dẳng từ sáng đến tối, mùi đất ẩm xộc vào mũi. Không khí trên núi Pelion có một mùi khác. Mùi hương nồng đượm hơn, tươi mát hơn phả xuống từ đỉnh núi lạnh giá. Không khí ở Phthia thì đậm i-ốt, cơn gió biển mặn mòi len lỏi vào từng khe hở trong cung điện của Peleus. Nước muối luôn làm tôi liên tưởng đến Thetis, bây giờ cũng vậy. Những ký ức hiện về trong tôi, về đôi mắt đen láy, lạnh lẽo của bà, đôi môi như hai vệt máu đỏ, mái tóc đen như màn đêm, từng lọn xoay tròn quanh cơ thể bà một cách kỳ quặc, như thể chiếc lưới đánh cá lắc lư giữa dòng chảy bởi những cơn gió không thuộc chốn phàm trần. Hình ảnh đó khiến tim tôi thắt lại, bụng quặn lên. Nỗi sợ ấy vẫn luôn giày vò tâm trí, rằng bà sẽ mang cậu đi, buộc tôi rời xa cậu khi nhận ra tình cảm vương vấn này. Tôi không thể, tôi sẽ không để bà làm vậy. Làm sao tưởng tượng nổi một cuộc sống không có cậu. Tôi sẽ ở bên cậu, kề vai sát cánh, bằng bất cứ giá nào. Dù đau đớn ra sao. Đó, là điều tôi đã thề với chính mình.
Dường như tôi đã bất giác thở dài thành tiếng, khiến Achilles xoay lại nhìn tôi qua bờ vai cậu. Những sợi tóc vàng óng phấp phới theo làn gió, vương vào mi mắt cậu. "Có chuyện gì vậy?"
Tôi nuốt khan, chớp mắt nhìn cậu. Lẽ ra tôi nên nói không có gì. Lẽ ra tôi nên bịa một cái cớ. Lẽ ra tôi nên nói dối. Như thế sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.
"Mình muốn tết tóc cho cậu."
Từng lời vụt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn lại. Tôi không bao giờ, không bao giờ có thể nói dối cậu.
Achilles nhướn mày vẻ thắc mắc. Cậu duỗi tay ra sau đầu một lần nữa, chậm rãi, như thể đang cân nhắc. Rồi cậu gật đầu, chỉ một lần, và nhìn tôi. "Được. Cậu có thể tết tóc cho mình."
Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Cầu cho Achilles không nghe được tiếng lồng ngực đập liên hồi khi tôi quỳ xuống sau lưng cậu, ngón tay chậm rãi lướt, gần như tôn kính, đan vào từng lọn tóc. Những sợi tơ vàng tách ra dưới đầu ngón tay tôi, lớp tóc mai nhỏ xíu sát da đầu mềm mại như lông vũ lướt qua da. Achilles ngửa đầu ra sau theo chuyển động của tôi, để lộ cái cổ cong, thon thả như một con thiên nga. Đôi mắt cậu nhắm hờ, hơi thở dập dìu. Cả hai chúng tôi đều im lặng khi tôi kéo một lọn tóc nhỏ tết thành bím ôm sát da đầu cậu. Tôi từng thấy những chiến binh vùng Styra từ miền núi phía Bắc Eubea tết tóc như thế này. Bím tóc dài được tết gọn quấn chặt quanh đầu là niềm tự hào của họ, cũng như những ngọn giáo bằng đồng sắc nhọn. Tôi đan chéo từng lọn tóc, miệng không nói một lời, quan sát biểu cảm của Achilles từ khóe mắt, cẩn trọng tránh để ngón tay mình vờn qua tai hoặc gáy cậu. Tôi gồng mình trước cơn thôi thúc mãnh liệt, trước ngọn lửa bùng cháy trong tim. Tôi muốn rụt tay lại và nhảy lùi ra sau, nhưng đồng thời cũng khao khát được vùi mặt vào mái tóc ấy, cho mùi hương tràn vào phổi đến vỡ òa. Mùi hương của cậu. Mùi hạnh nhân và mật ong, mùi đất mới sau cơn mưa hè ấm áp, mùi xạ hương ngọt ngào chỉ có ở cậu. Tôi biết rõ mùi hương ấy. Biết rất rõ, hơn cả mùi cơ thể mình. Dù đi đến cùng trời cuối đất tôi vẫn nhận ra. Chỉ với mùi hương, tôi sẽ biết ngay đó chính là cậu, ở bất kỳ nơi nào.
Miệng tôi khô khốc, mặt nóng bừng. Tôi tập trung tết tóc, chăm chú vào lớp tơ vàng dày óng lướt qua ngón tay, cố không nhìn vào hai hàng mi rung khẽ hoặc nụ cười phớt nhẹ thư thái trên môi cậu. Khi tôi hoàn thành, gần như toàn bộ mái tóc của Achilles đã được tết thành những bím dài qua vai, chạy dọc đường rãnh sống lưng mượt mà.
"Sao nào?" cậu hỏi. "Nhìn đẹp không?"
Cậu quay lại nhìn, tim tôi hẫng một nhịp.
Các đường nét cơ thể cậu vốn sắc sảo như thể một bức tượng được chạm khắc, mạnh mẽ và quyến rũ, lúc này lại trở nên mềm mại nhờ những bím tóc buông thõng hai bên khuôn mặt. Mái tóc tết chiến binh này trông thật hợp với cậu, hoàn hảo hơn bất kỳ chiến binh nào tôi từng thấy, mặc dù Achilles chưa bao giờ giương ngọn giáo chĩa về phía bất kỳ linh hồn nào. Đôi mắt cậu lấp lánh, ánh lên rạng rỡ và chân thật, như những vì sao luôn hướng về phía bắc.
Chắc hẳn tôi đã nhìn cậu rất lâu. Achilles cau mày. "Sao vậy? Có gì không ổn à?"
"Không," tôi lấy lại nhịp thở, lắc đầu, lòng thầm mong cậu sẽ tưởng đôi má tôi đỏ ửng chỉ vì ánh nắng gay gắt. "Phải chi có cái gương ở đây cho cậu tự ngắm chính mình."
"Cần gì gương. Mình có cậu rồi." Achilles mỉm cười hài lòng, hất một bím tóc qua vai. "Cứ nói đi, mình trông thế nào?"
Cậu thật đẹp.
"Cậu..." tôi nuốt nước bọt, mạch đập dồn dập bên tai. "Tóc cậu rất dài."
Achilles nhìn chằm chằm vào tôi, trông như có âm mưu đen tối. Cái lưỡi hồng hào và ướt át lướt qua môi cậu, đến lúc ấy tôi mới nhận ra nó đang gần mình đến mức nào. Cậu chậm rãi đưa tay lên vuốt một lọn tóc lòa xòa trước mắt tôi. "Tóc cậu cũng dài," cậu khẽ nói, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi há miệng nói, hoặc là tôi tưởng mình đã làm vậy, nhưng không âm thanh nào có thể phát ra khỏi cổ họng. Tim tôi nhảy cẫng lên, đập thình thịch, phổi căng phồng, không đủ chứa từng hớp không khí dồn dập. Chỉ cần rướn người tới một chút thôi, đôi môi chúng tôi sẽ chạm nhau. Tôi có thể nếm được bờ môi ngọt ngào và chiếc lưỡi mềm mại. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phà lên da. Tôi có thể luồn tay vào tóc cậu, thả trôi mình vào biển mật và vàng.
"Cậu nên để tóc dài ra hơn chút nữa," cậu thì thầm. Ngón tay thon dài vén lọn tóc ấy ra sau tai tôi. "Khi đó mình cũng sẽ tết tóc cho cậu."
"Ừ," tôi nói, mặc dù tôi gần như không thể nghe giọng mình. Âm thanh từ cổ họng tôi cứ như vọng lại từ một nơi nào khác. "Nghe hay đấy."
Achilles thả tay xuống đùi, khiến tôi rùng mình trước sự trống trải. Cậu ngồi ngẫm một lúc, rồi như chợt nhận ra điều gì. Cứ như thể cậu vừa đột ngột tỉnh dậy từ cơn mơ. "Mình không biết thắt bím," cậu nghiêm túc nói. Vẻ mặt cậu lúc này thật nghiêm nghị và xa cách. "Cậu phải dạy mình thôi." Nói rồi cậu quay đi, tiếp tục các động tác duỗi người.
Tôi ngồi yên vị trên bãi cỏ, quan sát cơ lưng và bắp tay cậu căng ra rồi thả lỏng. Tôi ngắm nhìn đến khi cậu dừng lại và nằm xuống cạnh tôi, đến khi những chiếc bóng xung quanh chúng tôi đã đổ dài. Tôi quan sát, nhưng Achilles thì không.
Chúng tôi không nói gì thêm, ánh hoàng hôn tắt dần.
-------------
Xin chào, mình là tenko, người dịch fanfic này. Song song với Wattpad, mình cũng đăng truyện đầy đủ tại AO3 và trên page Facebook.
Link AO3: https://archiveofourown.org/works/26253775/chapters/63905239
Link Facebook: https://www.facebook.com/Tk.AlwaysOnCloudNine
Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Từng bình luận của các bạn đều là nguồn động viên rất lớn với mình đó (。・ω・。)ノ♡.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro