30: Yêu em đi

“Vừa rồi là anh sai.” Ngao Thụy Bằng dịu dàng hỏi, “Giờ anh để em chọn, có muốn tiếp tục không nào?”

Bạch Lộc xấu hổ đỏ bừng mặt, cô đang nằm trong vòng tay anh, gần như không một manh áo, thế mà anh còn hỏi giọng nghiêm túc như thế. Vài giây sau, chừng như đã nghĩ thông suốt, cô cắn lên môi dưới của anh nhấm nháp thật lâu.

Lúc nhả ra, cô hung tợn nói: “Chúng ta cùng xuống địa ngục.”

“Sai rồi.” Anh xoay người, lại một lần nữa đè cô dưới thân, quả quyết mà gợi cảm, “Anh đưa em lên thiên đường.”

Chiếc quần chữ T nho nhỏ bị người đàn ông cởi tuột, anh vuốt ve, khắc họa dáng hình mềm mại của khu vườn. Bạch Lộc31: Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng bất giác khép chặt chân, lại bị anh cản trở, banh rộng hai chân cô ra.

Nơi riêng tư của cô hoàn toàn lộ rõ.

Đôi mắt anh tối sầm, lấy hết sức bình sinh để kiềm nén ham muốn cháy bỏng, kiên nhẫn lần tay vào thử chiều sâu của động hoa. Vừa len lỏi vào, vách thịt khít khao tựa như giác hút mềm mại, mút đầu ngón tay anh nhoi nhói.

Thực sự quá nhỏ, vừa nhỏ vừa chặt.

Người con gái ngửa hàm dưới nhỏ xinh, bấu chặt ga giường, cơ thể run bần bật, cắn môi rên rỉ. Giọng cô đứt quãng, “—— Anh… Anh vào đi.”

Ngao Thụy Bằng tức khắc nổ tung, anh thở hổn hển, như đang kiềm chế điều gì đó.

“—— Bạch Lộc.” Anh khẽ gọi.

“Anh vào… bên dưới đi được không?” Cô kìm lòng không đặng cạ mũi chân lên eo anh, gần như khàn giọng khẩn khoản.

Tiếng nói quyến rũ của cô cắt phăng sợi dây lí trí cuối cùng trong anh.

Tiểu huyệt ướt sũng, ga giường trở trong vì thấm đẫm mật dịch. Anh trút bỏ mọi rào cản, vật thô to đè lên cửa huyệt hãy còn đang mải miết nhả mật hoa.

Bạch Lộc rụt người, “—— Ôi, nóng thế!”

Ngao Thụy Bằng hít một hơi thật sâu, cô nàng yêu tinh này thật trí mạng. Anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, cô chủ động vươn lưỡi cho anh chơi đùa, tỏ vẻ ngoan ngoãn, mặc anh định đoạt.

Người đàn ông chiếm lấy miệng cô, khuấy đảo cả khoang miệng, đến khi thiếu dưỡng khí tột độ, cô đẩy anh ra, hé miệng hổn hển. Anh cười hôn lên mặt cô, dịu dàng nói: “Đau thì bảo anh.”

Bạch Lộc vừa mong vừa sợ, cô đã đợi chờ giây phút này từ lâu.

Kể từ lần đầu gặp mặt cho đến tận bây giờ, ý muốn được làm tình cùng anh đã sớm trổ dây đằng, quấn chặt từng tấc máu thịt và lí trí nơi cô.

Cô ừ một tiếng, sẽ sàng bảo: “Anh nhẹ thôi nhé.”

Phần đỉnh láng mịn từ từ tiến vào hoa huyệt trơn ướt, đôi cánh hoa hồng nhạt non nớt bị đè ép gần như biến dạng, song dù chỉ mới vào được lưng chừng, người đàn ông đã cất tiếng rên trầm từ họng.

Sự khít khao ở bên trong khiến đầu óc anh tê dại, vào được một tấc thì bị vách động mút chặt lấy, anh phải kiềm chế lắm mới dằn được ham muốn lao sầm vào cô.

Bạch Lộc cũng không chịu nổi khi có vật lạ xâm nhập cơ thể, phía dưới vừa tê vừa trướng, khớp xương như muốn nứt ra vì cây gậy thô to, nghe tiếng rên khàn khàn nín nhịn của anh, trái tim cô mềm nhũn.

Trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ: để anh vào, để anh được giải tỏa cảm xúc rối bời.

Cô lắc đầu, thôi không nghĩ nữa. Đằng nào cũng đau, chẳng bằng dứt điểm.

Bạch Lộc vòng tay ôm cổ Ngao Thụy Bằng, đan tay sau gáy anh, cắn răng mở miệng: “Anh… Anh vào luôn đi…”

Người đàn ông thở dồn, “—— Bạch Lộc.”

Ấy là lời cảnh cáo cuối cùng.

Thấy anh lặng người, cô nhắm chặt mắt, tự chuyển mình nuốt anh vào, phân thân hoàn toàn bị bao bọc trong cái ướt át, căng trướng đến mức khiến tay chân cô tê dại, mặt mày tái nhợt.

“—— Ưm.” Anh gắng nén khoái cảm lan đến tận xương, cúi đầu ngắm vẻ tủi hờn của người con gái, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống ngực cô. Anh cúi người ôm siết cơ thể mảnh khảnh của cô, trầm giọng bảo: “Cắn đi.”

Cô vâng lời, há miệng nhẹ cắn lên vai anh.

Ngay giây tiếp theo, cùng lúc hai âm thanh cất cao, vật thô dài lao vào hơn lưng nửa. Vai anh căng cứng, cô vô thức nghiến lên vai anh như đã đau đến phát dại, cơn đau trên vai và khoái cảm bên dưới hình thành nên một sự đối lập.

Cái miệng nhỏ bên dưới như biết mấp máy, mới vừa nuốt trọn anh đã mút chặt vô cùng, không cho anh bất kì cơ hội nào để rời đi. Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, “Đau không?”

Bạch Lộc nhả vai anh ra, nức nở đứt quãng, “—— Đau… Đau lắm.”

Anh xót cô: “Anh ra ngoài ngay đây…”

“Đừng.” Cô khàn giọng ngăn cản, ngẩng đầu nhìn anh, chầm chậm nói từng từ trong rưng rưng nước mắt: “Yêu em đi.”

Ngao Thụy Bằng trút tiếng thở sâu, cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay nắm chặt eo cô rồi vọt thẳng đến tận gốc, chất lỏng dính nhớp phun trào như vỡ đê.

Bạch Lộc đau đến nghẹn ngào, đôi tay ôm gáy anh run không ngớt. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, bên dưới thong thả cọ xát.

Vách động khít khao khiến việc rút ra còn khó hơn cả nhấn vào, anh không dám làm tới, đây là lần đầu của cô, cô không thể chịu được sự xâm nhập quá sâu.

“Em chặt quá.” Anh cau mày rên rỉ.

Bạch Lộc cắn môi đón nhận từng cú thúc mà anh dốc cạn sự dịu dàng, cơn đau hãy còn đây, nhưng nằm trong mức chịu đựng của cô. Dần dà, cô cảm nhận được cái ngứa râm ran tại nơi hai người kết hợp, hơi thở cũng từ từ chậm lại.

Nhận thấy cơ thể cứng còng của cô đang dần thả lỏng, anh càng thêm mất khống chế.

“Ưm… ha… Ngao Thụy Bằng…”

Người đàn ông liếm chóp mũi lấm tấm mồ hôi của cô, cười khẽ: “Gọi thầy đi.”

“Biến thái… Á… Nhẹ thôi…”

Giọng cô quyến rũ tận xương, còn cố ý thở dốc bên tai anh, người đàn ông nào nhẫn nhịn nổi, hai mắt đỏ ngầu.

“—— Em chết chắc rồi.”

Dứt lời, mọi thương tiếc đều bị ruồng bỏ, anh gạt chuyện cô mới nếm trải mùi tình lần đầu qua một bên, vừa cúi đầu cắn hạt châu đỏ đang lắc mình vừa giã xuống cô như đóng cọc, mỗi một lần đều xấu xa dấn vào nơi sâu nhất.

Bạch Lộc không ngừng rên rỉ vì những cú thúc thô lỗ, Ngao Thụy Bằng dập càng ác thì dưới thân cô lại càng ngứa ngáy khó chịu, hai tay cô bất giác bấu chặt tấm lưng săn chắc của anh. Anh ra vào vừa nhanh vừa mạnh, cơ thể như sắp bị anh đâm hỏng đến nơi, cô nhích lên hòng trốn chạy thì lại anh ghì vai xuống.

Từng cơn sóng khoái cảm chất chồng, cô đê mê rên rỉ, mỗi tấc da thịt như run rẩy theo, vật nam tính chạm vào cánh cửa nhạy cảm nằm trong tận cùng hoa huyệt, hung hăng nện lên đó vài lần, dấy lên cơn tê tái ngập đầu.

Cả người cô thình lình run rẩy, đầu óc như nổ tung.

Chất lỏng nóng hầm hập trút xuống, Ngao Thụy Bằng nheo mắt cảm nhận bên trong đang co rút kịch liệt, hông anh tê rần, tàn nhẫn nhấp vài chục cú rồi đột ngột rút ra, xóc lên xóc xuống, ngửa cổ bật ra tiếng rên sung sướng.

Cùng với âm thanh giải phóng mạnh mẽ, anh tưới dòng tinh dịch nóng bỏng lên bụng cô.

Ngao Thụy Bằng từ từ lại sức, cúi đầu nhìn xuống, thấy người con gái lành sẹo quên đau, mấp máy bờ môi hồng: “—— Thầy Ngao.”

Người đàn ông nhếch môi cười.

Chậc.

Thật muốn yêu cô cho đến chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro