/
mùa thu đã đến, và những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo sự mát mẻ nhưng cũng đầy lặng lẽ. mỗi ngày trôi qua, minhyeong cảm nhận được nhịp sống bận rộn của mình càng ngày càng nhanh, như thể không có lúc dừng lại. công việc, những đống hồ sơ cần xử lý, những cuộc họp dài và mệt mỏi. anh không còn đủ thời gian để dừng chân dưới cột đèn đường như trước. ánh sáng vàng nhạt của nó, dường như đã dần mờ nhạt trong tâm trí anh, và tiếng đàn guitar của hyeonjoon cũng chỉ còn là một ký ức xa xôi trong những ngày mệt mỏi.
hôm nay cũng vậy, công ty có một dự án quan trọng, và minhyeong phải ở lại muộn. ngoài cửa sổ, đêm đã buông xuống, nhưng anh không thể ngừng nghĩ về hyeonjoon. những ngày không gặp mặt, không nghe tiếng đàn, không nhìn thấy nụ cười đó, khiến anh cảm thấy một sự trống vắng lạ lùng. anh tự nhủ sẽ không bỏ lỡ nữa, sẽ dành thời gian để gặp gỡ, nhưng những deadline cứ nối tiếp nhau, không cho anh một phút giây nghỉ ngơi.
thế rồi, những tin nhắn bắt đầu đến từ hyeonjoon, đầu tiên là một dòng hỏi han nhẹ nhàng: "cậu ổn chứ? sao dạo này không thấy cậu đến?" rồi một tin nhắn khác, thể hiện sự lo lắng: "cậu bận lắm à? tôi chỉ muốn biết cậu không sao cả." minhyeong nhìn điện thoại của mình, những dòng tin ấy cứ nhảy múa trên màn hình, khiến anh cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng. hyeonjoon lo lắng vì anh, nhưng anh lại không thể trả lời, không thể giải thích rằng mình đã bị cuốn vào công việc, không thể gặp anh chỉ vì một vài lý do vô hình. những lời nhắn ấy, dù chỉ là những câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến minhyeong cảm thấy như có một khoảng cách vô hình đang dần hình thành giữa hai người.
anh không trả lời. không phải vì không muốn, mà là vì không biết phải nói gì. mọi cảm xúc trong anh lúc này đều lẫn lộn, như thể có một sự mâu thuẫn giữa những gì anh cảm nhận và những gì anh có thể thể hiện. anh không thể cứ mãi sống trong công việc, nhưng lại không biết làm thế nào để thoát ra khỏi nó. trái tim anh tự hỏi, liệu hyeonjoon có hiểu rằng anh không phải không muốn đến, mà là bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra? liệu hyeonjoon có buồn, có cảm thấy anh đang dần lảng tránh?
vài ngày nữa trôi qua, và hyeonjoon vẫn không nhận được hồi âm. tiếng đàn của anh vẫn vang lên dưới ánh đèn mỗi tối, nhưng minhyeong vẫn không xuất hiện. anh có thể thấy hyeonjoon vẫn ngồi đó, một mình, với cây đàn guitar và ánh sáng lẻ loi của ngọn đèn đường, nhưng không có anh bên cạnh để nghe, để cùng chia sẻ.
đêm ấy, khi ánh đèn vàng vẫn như mọi khi bao phủ lấy con đường, minhyeong cuối cùng cũng quyết định dừng lại. anh không thể chịu đựng thêm sự xa cách này. anh nhìn vào màn hình điện thoại của mình, nơi những tin nhắn vẫn còn đó, chưa được trả lời. anh cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng. sao mình lại không thể trả lời? sao mình lại để hyeonjoon phải lo lắng đến vậy?
rồi anh mở tin nhắn lên, bắt đầu gõ một dòng chữ đơn giản: "xin lỗi, tôi đã bận quá." nhưng khi ngón tay anh chạm vào bàn phím, những từ ngữ ấy bỗng nhiên trở nên nghẹn lại, như thể không thể diễn đạt hết được cảm xúc của mình. làm sao để nói cho hyeonjoon hiểu rằng những đêm không gặp anh, minhyeong cảm thấy trống vắng? làm sao để nói rằng công việc, dù bận rộn đến mấy, cũng không thể lấp đầy sự thiếu vắng của hyeonjoon?
anh gửi tin nhắn, và chỉ vài giây sau, màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn đến. là hyeonjoon. dòng chữ đơn giản: "tôi hiểu mà. chỉ cần cậu đừng quên tôi." đọc những lời ấy, minhyeong cảm thấy như có một cơn sóng vỗ vào tim mình. hyeonjoon không giận, không trách móc, chỉ đơn giản là lo lắng, và mong anh đừng quên mất sự tồn tại của anh trong cuộc sống này.
minhyeong thở dài, cảm giác như mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn một chút. anh không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể đáp lại bằng một tin nhắn ngắn gọn: "tôi sẽ không quên." và dẫu cho lời nói ấy có đơn giản đến đâu, nhưng đối với anh, đó là lời hứa mà anh sẽ giữ mãi trong lòng.
.
.
.
một ngày cuối thu, khi những đám mây mờ ảo trôi lững lờ trên bầu trời, minhyeong trở lại, mệt mỏi và kiệt sức. công việc dường như đã nuốt chửng hết thời gian của anh, và giờ đây, khi đêm xuống, anh cảm thấy như mình đã đánh mất một phần nào đó của chính mình. ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn đường phản chiếu lên mặt đất, tạo thành những vệt sáng dài, như những dấu vết mờ nhạt của những ngày đã qua.
minhyeong bước chân vào con đường quen thuộc, nơi cột đèn vàng ấm áp luôn đứng vững. anh không biết tại sao, nhưng mỗi khi bước vào đây, một phần nào đó trong anh cảm thấy an yên hơn, như thể mọi muộn phiền của cuộc sống đều tan biến trong bóng tối này. và đúng lúc ấy, anh nhìn thấy hyeonjoon.
hyeonjoon đang đứng dưới ánh đèn đường, cây đàn guitar trong tay như một người bạn thân thuộc, và nụ cười trên môi anh vẫn giữ nguyên sự ấm áp như những lần trước. nhưng hôm nay, minhyeong nhận ra có gì đó khác biệt. đôi mắt của hyeonjoon không chỉ ngập tràn ánh sáng của niềm vui, mà còn là sự lo lắng, sự chờ đợi. anh đứng đó, như một người chờ đợi, và khi nhìn thấy minhyeong, khuôn mặt hyeonjoon sáng lên, không giấu nổi sự vui mừng.
minhyeong đi đến gần, nhưng những bước chân của anh có vẻ nặng nề hơn mọi khi. đôi mắt anh có chút uể oải, và khi hyeonjoon bước lại gần, anh cảm thấy cơn mệt mỏi như một cơn sóng đập vào người mình. anh không còn sức để giữ vững nụ cười, chỉ có thể cúi đầu, cảm nhận sự thở gấp và những giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
hyeonjoon không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, rồi đột ngột bước lại gần hơn. không một lời nào, anh ôm minhyeong thật chặt. cái ôm của hyeonjoon không chỉ là sự an ủi, mà là một lời thì thầm nhẹ nhàng, vỗ về tâm hồn minhyeong, như thể muốn truyền cho anh chút sức lực để vượt qua tất cả.
"cậu không cần phải gồng mình như vậy." hyeonjoon nói, giọng anh trầm ấm, dịu dàng, "tôi sẽ ở đây, cùng cậu."
những lời nói ấy, đơn giản mà sâu sắc, khiến minhyeong cảm thấy như có một thứ gì đó rất nhẹ nhàng lướt qua trái tim mình. anh không cần phải một mình chống chọi với mọi thứ nữa. hyeonjoon ở đây, sẵn sàng cùng anh chia sẻ mọi gánh nặng, mọi mệt mỏi, không chút do dự.
minhyeong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai hyeonjoon, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, cảm nhận sự vững vàng của một người luôn ở bên cạnh, dù trong lúc khó khăn nhất. anh nhắm mắt lại, để cho những cảm xúc lắng đọng vào nhau, để cho lòng mình được xoa dịu. dù thế giới ngoài kia có bao nhiêu hỗn loạn, bao nhiêu những vấn đề cần phải đối mặt, nhưng khi ở đây, dưới ánh đèn này, anh chỉ cần biết rằng hyeonjoon vẫn luôn ở đó, ở bên cạnh anh.
"tôi đã nghĩ cậu sẽ không đến." hyeonjoon thì thầm, giọng anh có chút buồn bã, như thể anh cũng đang mang trong lòng một nỗi lo lắng, "tôi đã lo là cậu sẽ không còn đến nữa."
minhyeong im lặng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. đúng là anh đã không đến vào những ngày qua, và hyeonjoon đã lo lắng, nhưng anh không thể tiếp tục làm lơ, không thể cứ thế bỏ mặc những cảm xúc của mình. anh mở mắt, nhìn vào khuôn mặt hyeonjoon, ánh mắt ấy vẫn sáng lên, chứa đầy sự quan tâm và yêu thương.
"xin lỗi." minhyeong nhẹ nhàng nói, lời xin lỗi chưa kịp ra khỏi môi đã bị nghẹn lại trong lòng, "tôi... tôi đã để cậu lo lắng quá nhiều."
hyeonjoon chỉ mỉm cười, nụ cười của anh không có một chút trách móc, chỉ có sự dịu dàng mà minhyeong đã quen thuộc. anh vỗ về lưng minhyeong, như thể nói rằng không cần phải xin lỗi. chỉ cần anh ở đây, chỉ cần họ vẫn còn nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.
"có tôi ở đây rồi." hyeonjoon nói, nhẹ nhàng như gió thu. "cậu không cần phải lo lắng nữa."
họ đứng đó, trong một khoảng không gian tĩnh lặng dưới ánh đèn vàng, để cho mọi thứ xung quanh lắng lại, chỉ còn lại họ và những cảm xúc khó nói thành lời. minhyeong cảm nhận được sự ấm áp từ hyeonjoon, cảm nhận được sự an yên mà hyeonjoon mang lại cho mình. anh không biết mình đã mệt mỏi đến đâu, nhưng giờ đây, khi được ôm trong vòng tay này, anh cảm thấy mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
không cần phải nói thêm lời nào nữa, ánh sáng của ngọn đèn đường vẫn nhẹ nhàng chiếu sáng, và giữa đêm tối, những giọt mưa thỉnh thoảng rơi xuống, dường như cũng cảm thấy ấm áp khi chứng kiến khoảnh khắc này. dưới ánh đèn vàng, họ đứng bên nhau, không cần phải gồng mình nữa, không còn những lo lắng hay buồn bã, chỉ có sự vững chãi của tình cảm đã được xây dựng từ những khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng vô cùng ý nghĩa.
.
.
.
hôm nay, khi ánh đèn phố xá bắt đầu mờ nhạt dưới những giọt mưa lất phất, minhyeong lại dừng chân dưới cột đèn quen thuộc. không còn là sự vội vã, không còn là cảm giác mệt mỏi từ công việc hay những bộn bề của cuộc sống, mà là một khoảng lặng, một khoảnh khắc bình yên mà anh đã tìm thấy nơi đây, dưới ánh sáng vàng nhẹ của đèn đường.
sau những ngày bận rộn, hôm nay minhyeong cảm thấy có gì đó khác biệt trong lòng. anh không chỉ cảm nhận sự tĩnh lặng của đêm, mà còn có cảm giác rằng mình đã nhận ra một điều gì đó quan trọng. đôi mắt anh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc dưới đèn đường, nơi hyeonjoon vẫn thường đứng mỗi tối, cây đàn guitar luôn ở trong tay, như một phần của cuộc sống anh, như một phần của chính anh.
và rồi, anh thấy hyeonjoon. đứng đó, không có gì thay đổi ngoài những tiếng đàn nhẹ nhàng, du dương vẫn vang lên. âm thanh ấy, dù dịu dàng, vẫn khiến trái tim minhyeong đập nhanh hơn mỗi khi anh nghe thấy. hyeonjoon đang chơi một bản nhạc mới, nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc, như thể mỗi nốt nhạc đều kể một câu chuyện riêng, một câu chuyện chỉ có hai người hiểu được.
minhyeong bước lại gần, không vội vã, không nóng lòng như những lần trước. hôm nay, anh chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, muốn ở gần hơn một chút, muốn nghe những giai điệu ấy, muốn cảm nhận mọi thứ thật trọn vẹn. hyeonjoon dừng lại khi thấy anh đến gần, mỉm cười như mọi khi, nhưng hôm nay nụ cười ấy có chút gì đó khác biệt. không còn chỉ là sự vui vẻ đơn thuần, mà là một sự an yên, một sự chào đón nhẹ nhàng như thể hyeonjoon đã chờ đợi anh, như thể anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hyeonjoon.
"cậu lại đến." hyeonjoon nói, giọng anh trầm ấm, lạ lùng dịu dàng. "tôi đã nghĩ cậu sẽ không tới nữa."
minhyeong mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút gì đó bối rối. không phải là vì anh không muốn đến, mà là vì anh không biết mình đang cảm thấy gì, không biết làm sao để diễn tả cảm xúc đang dâng trào trong lòng. anh nhìn vào mắt hyeonjoon, đôi mắt sáng và đầy ấm áp, và rồi anh nhận ra một điều: hyeonjoon không chỉ là người bạn, mà còn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của anh, là người mà anh có thể dựa vào mỗi khi cảm thấy cô đơn, mỗi khi thế giới xung quanh anh trở nên quá khó khăn.
hyeonjoon không chỉ là người mang đến những giai điệu dịu dàng, mà còn là người mang lại cho anh cảm giác an toàn, như một bến đỗ bình yên trong những lúc bão giông. anh không thể nói rõ được cảm xúc của mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh biết rằng mình đã tìm thấy một nơi chốn để trở về.
minhyeong không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến gần hyeonjoon. anh nhìn vào đôi tay của mình, đôi tay đã từng làm việc suốt cả ngày, đôi tay đã từng mệt mỏi, nhưng bây giờ, chúng chỉ muốn chạm vào một thứ gì đó, muốn cảm nhận một điều gì đó thật sự thuộc về mình.
và rồi, không suy nghĩ nhiều, minhyeong đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay hyeonjoon. không có gì là vội vàng, chỉ là một cái nắm tay rất nhẹ, rất ấm, như một lời cảm ơn thầm lặng, như một cách để anh nói với hyeonjoon rằng anh trân trọng mọi thứ mà hyeonjoon đã mang đến cho mình.
hyeonjoon nhìn anh, đôi mắt vẫn sáng lên một cách dịu dàng. không nói gì, nhưng cái siết tay của anh như đáp lại, như thể anh cũng hiểu những gì minhyeong muốn nói. họ đứng đó, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trong một khoảnh khắc không lời, nhưng đầy đủ.
minhyeong không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. anh không còn cảm thấy cô đơn. vì trong khoảnh khắc này, anh biết mình không phải một mình, anh biết mình có hyeonjoon ở bên cạnh.
"cảm ơn cậu," minhyeong thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng như một lời nguyện ước, "cảm ơn vì đã ở đây."
hyeonjoon không đáp lại bằng lời, nhưng anh siết tay minhyeong thêm một chút nữa, như thể muốn nói rằng mọi thứ đều ổn, rằng anh sẽ luôn ở đây, cùng minhyeong vượt qua mọi khó khăn, mọi áp lực. trong khoảnh khắc ấy, những lời nói không cần thiết nữa, vì mọi cảm xúc đã được thể hiện qua hành động, qua ánh mắt, qua cái nắm tay ấm áp giữa đêm khuya.
minhyeong không còn bối rối, không còn lo lắng về cảm xúc của mình nữa. anh biết rằng mỗi tối, dưới ánh đèn này, anh luôn có hyeonjoon ở bên cạnh. và đó chính là tất cả những gì anh cần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro