4
dohyeon mở mắt khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ. căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi gỗ và hơi muối. cậu chỉ mới sống ở đây được hai tuần, nhưng đã quen với tiếng sóng vỗ bờ mỗi sáng. không có tiếng còi xe inh ỏi, không có những cuộc gọi đánh thức về các cuộc họp khẩn, không có những ánh mắt thầm lặng theo dõi mọi hành động. tất cả chỉ còn lại là tiếng gió, tiếng sóng và đôi khi, là tiếng cười của hyeonjoon vọng từ dưới bếp lên.
cậu ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. bầu trời xanh ngắt trải dài đến tận chân trời, nơi đường viền của đại dương gặp gỡ với thiên không. dohyeon chợt nhận ra mình đã bao lần nhìn biển từ những căn phòng khách sạn hạng sang, từ những du thuyền đắt tiền, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy biển gần gũi như lúc này.
"dohyeon ơi, dậy chưa? ăn sáng thôi!" giọng hyeonjoon vang lên từ dưới nhà, trong trẻo như những giọt sương sớm.
"tôi dậy rồi." dohyeon đáp, giọng vẫn còn hơi khàn đặc của buổi sáng.
khi cậu xuống nhà, gia đình choi đã quây quần bên bàn ăn. bố hyeonjoon đang đọc báo, mẹ cậu ấy đang bày thức ăn, còn hyeonjoon thì đang múc cơm vào từng bát. một khung cảnh bình dị mà dohyeon chưa từng thấy trong chính gia đình mình.
"chào buổi sáng ạ," dohyeon lịch sự cúi đầu chào, một thói quen mà cậu không bao giờ quên dù ở bất kỳ đâu.
"ngồi xuống ăn đi con. hôm nay hyeonjoon rảnh, nó muốn dẫn con đi chơi," bà choi nói với nụ cười ấm áp.
dohyeon liếc nhìn hyeonjoon, người đang cúi gằm mặt xuống bát cơm, hai tai hơi ửng đỏ. cậu cảm thấy một cái gì đó thắt nhẹ trong lòng.
"cảm ơn ạ," cậu đáp nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện hyeonjoon.
bữa sáng diễn ra trong không khí ấm cúng. ông choi kể về chuyến đánh cá hôm qua, về những con sóng lớn và đàn cá thu bơi ngang qua thuyền. hyeonjoon thỉnh thoảng chen vào bằng những câu hỏi hồn nhiên, còn bà choi thì luôn miệng gắp thức ăn vào bát dohyeon. dohyeon chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười. cậu không quen với việc trò chuyện vô thưởng vô phạt như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thích nó.
•
ánh mặt trời nhảy múa trên mặt nước, tạo thành những đốm sáng lấp lánh như vô vàn mảnh kim cương vỡ vụn. dohyeon đứng im trên bờ cát, mắt nheo lại trước cảnh tượng rộng lớn trước mặt. biển ở jeju mang một sắc xanh khác biệt so với những gì cậu từng thấy trong những bức ảnh chụp tại những khu nghỉ dưỡng xa hoa. không phải xanh ngọc lục bảo trong suốt của những resort sang trọng, mà là xanh sẫm, xanh của sự mênh mông, của những điều chưa biết, và đôi khi, của nguy hiểm.
"cậu không thích biển sao?" hyeonjoon hỏi, giọng mang chút tò mò.
dohyeon không trả lời ngay. làm sao giải thích đây, rằng đối với cậu, biển là nơi cậu đã suýt mất mạng? là nơi khiến cậu thấy nhỏ bé và bất lực? là nơi vùi lấp những bí mật đen tối mà người thường không bao giờ biết đến?
"tôi chưa từng thực sự... hiểu biển," dohyeon cuối cùng thốt lên, lời nói mơ hồ như sương sớm.
hyeonjoon mỉm cười, nụ cười trong veo như những giọt sương mai trên lá. "không ai thực sự hiểu biển đâu. ngay cả những người như tớ này, dù sống cả đời bên những bờ sóng vỗ."
cậu đưa tay chỉ về phía chiếc thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn. "nhưng mà chúng ta có thể thử làm quen với nó."
mùi của muối, của rong biển, và của gỗ ẩm ướt phảng phất trong không khí. chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng trên mặt nước, không phải loại du thuyền sang trọng mà dohyeon thường thấy tại các cảng biển ở busan, nhưng là một chiếc thuyền đánh cá đơn sơ với những vết tích của thời gian và công việc. dohyeon vẫn giữ im lặng, tay nắm chặt mép thuyền đến trắng bệch các khớp ngón tay.
"đây là lần đầu tiên cậu ra biển kiểu này à?" hyeonjoon hỏi, giọng không có vẻ gì là chế giễu.
không. đây là lần thứ hai. lần đầu, tôi đã suýt chết đuối. nhưng dohyeon không nói ra điều đó.
"cậu không cần phải căng thẳng đâu. tớ lớn lên trên biển mà," hyeonjoon nói thêm, đưa mái chèo xuống nước với sự điêu luyện của người đã quen với công việc này từ nhỏ. "nếu có chuyện gì, tớ sẽ cứu cậu lên."
một lời hứa đơn giản, nhưng không hiểu sao làm lòng dohyeon dịu lại. bàn tay cậu từ từ nới lỏng. thuyền trôi ra xa bờ, và dohyeon dần thấy mình hoà nhịp với chuyển động nhẹ nhàng của con tàu nhỏ trên sóng.
"tớ sẽ dạy cậu cách câu cá," hyeonjoon nói, mắt sáng lên với niềm hứng khởi. "không khó đâu. chỉ cần kiên nhẫn thôi."
dohyeon cầm chiếc cần câu trên tay, vật xa lạ và vụng về trong tay cậu như thể đó là một công cụ từ một nền văn minh khác. cậu, người đã được dạy cách đọc báo cáo tài chính từ khi mới biết đọc. cậu, người có thể phân tích chiến lược kinh doanh của một tập đoàn chỉ qua vài con số, lại cảm thấy lúng túng trước một công việc tưởng chừng đơn giản này.
"tôi không..."
"để tớ chỉ cho." hyeonjoon di chuyển đến bên cạnh dohyeon, quá gần đến mức dohyeon có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ của muối biển và nắng chiều trên da cậu. hyeonjoon nắm lấy tay dohyeon, hướng dẫn cách cầm cần câu đúng cách.
tay hyeonjoon nhỏ hơn, mảnh khảnh hơn so với bàn tay dohyeon, nhưng lại có một sự chắc chắn, một sự tự tin mà dohyeon không có. và trong khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng dohyeon. có lẽ là sự ngưỡng mộ, có lẽ là thứ gì đó sâu sắc hơn.
"thả dây như thế này," hyeonjoon tiếp tục, giọng nhẹ nhàng và kiên nhẫn. "sau đó chỉ cần đợi. đợi là phần khó nhất."
"đợi à?" dohyeon lặp lại, có chút ngờ vực.
"đúng vậy. biển dạy ta kiên nhẫn, biển dạy ta không vội vã."
ánh nắng chiều nhuốm vàng mặt biển khi dohyeon cuối cùng cũng câu được con cá đầu tiên. không phải con cá lớn, chỉ là một con nhỏ, bạc phếch dưới ánh mặt trời. nhưng niềm vui hiện lên trong mắt dohyeon không vì thế mà giảm đi.
"tôi làm được rồi," cậu nói, giọng mang chút kinh ngạc của đứa trẻ vừa khám phá ra điều gì mới mẻ.
hyeonjoon mỉm cười. "cậu học nhanh đấy. giỏi hơn tớ lúc mới bắt đầu nhiều."
"không nhanh như cậu nghĩ đâu," dohyeon đáp, giọng có chút tự chế giễu. "tôi chưa bao giờ làm những việc như thế này."
"thật sao? vậy ở seoul cậu thường làm gì?"
dohyeon im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. "học. đọc sách. tham gia các cuộc họp... ý tôi là, các hoạt động ngoại khóa của trường."
hyeonjoon hơi nhíu mày. "nghe không vui lắm nhỉ?"
"không phải để vui," dohyeon đáp, giọng trầm xuống. "đó là trách nhiệm."
"trách nhiệm? cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã nói đến trách nhiệm rồi?" hyeonjoon cười, nhưng ánh mắt cậu thoáng chút lo lắng.
dohyeon không trả lời. cậu không thể nói rằng từ khi sinh ra, cậu đã được dạy về trách nhiệm của một người thừa kế. về việc phải luôn hoàn hảo, phải luôn sẵn sàng, phải luôn mạnh mẽ. về việc không được phép yếu đuối, không được phép thất bại, và đặc biệt, không được phép cho thấy cảm xúc thật.
"gì chứ, lần đầu câu cá, tớ đã làm rơi cả cần câu xuống biển," hyeonjoon cười, âm thanh trong trẻo như tiếng sóng nhẹ vỗ vào mạn thuyền. "bố đã rất giận."
dohyeon chợt nhận ra mình cũng phải bật cười. một tiếng cười thật sự, không phải nụ cười lịch sự mà cậu thường dùng trong các buổi gặp mặt xã giao. một tiếng cười mà cậu không nhớ lần cuối cùng mình cười như vậy là khi nào.
"cá này có thể ăn được không?" dohyeon hỏi, nhìn con cá nhỏ vẫn đang giãy giụa.
"được chứ, nhưng quá nhỏ. thả nó đi thôi, để nó lớn thêm."
dohyeon gỡ con cá khỏi lưỡi câu, đôi tay vụng về nhưng cẩn thận. khi cậu thả nó trở lại biển, một cảm giác kỳ lạ trào dâng. một cảm giác gần giống như... tự do.
•
mặt trời đã ngả về phía tây, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt biển. hyeonjoon quyết định dạy dohyeon bơi trước khi trở về. không phải bơi kiểu thể thao mà dohyeon đã học trong bể bơi sang trọng của gia đình, mà là bơi kiểu người dân biển, bơi để sống sót, bơi để hiểu biển.
hyeonjoon cởi áo, để lộ làn da trắng hồng tự nhiên, mịn màng dưới ánh nắng nhạt dần. một làn da không giống với hình ảnh mà người ta thường liên tưởng đến một cậu trai lớn lên bên biển. không rám nắng, không sạm đen, mà trắng hồng như những cánh hoa anh đào vừa chớm nở.
"biển ở đây rất hiền, sóng không lớn, nước cũng không sâu." hyeonjoon cười, tiếng cười trong veo như những con sóng nhỏ vỗ vào bờ cát.
dohyeon cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. không phải vì cậu sợ nước, mà vì cảm giác phải phụ thuộc vào người khác, một điều mà gia đình cậu đã dạy phải tránh bằng mọi giá.
"tôi không chắc là mình..."
"không sao đâu," hyeonjoon ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết. "tớ sẽ ở bên cạnh cậu. tớ còn được cả làng gọi là đứa con của biển đấy, cậu có thể tin tưởng tớ."
dohyeon nhìn vào đôi mắt trong veo của hyeonjoon và chợt nhận ra mình không thể từ chối. có gì đó trong ánh mắt ấy khiến cậu cảm thấy an toàn, dù lý trí mách bảo rằng việc giao phó mạng sống cho một người mới quen chỉ trong vài tuần là điều vô cùng điên rồ.
"được rồi," cuối cùng cậu đồng ý, cảm thấy một phần nào đó trong mình vừa buông bỏ sự kiểm soát.
"đầu tiên, không bao giờ quay lưng với biển," hyeonjoon nói khi cả hai đã xuống nước. "biển có thể đánh lừa cậu bất cứ lúc nào."
dohyeon gật đầu, mắt không rời khỏi hyeonjoon. cậu trai trước mặt cậu, với thân hình mảnh khảnh, dường như trở nên hoàn toàn khác biệt khi ở trong nước. hyeonjoon di chuyển với sự thanh thoát, với sự tự tin mà dohyeon chưa từng thấy trên đất liền. như thể nước là ngôi nhà thật sự của cậu ấy.
dohyeon, ngược lại, cảm thấy vụng về và lúng túng. cơ thể cậu, với bờ vai rộng và cơ bắp rắn chắc từ những buổi tập luyện trong phòng gym hiện đại, lại trở nên nặng nề và cứng nhắc trong làn nước biển mặn chát.
"thả lỏng người," hyeonjoon hướng dẫn, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng dohyeon, một sự chạm nhẹ nhưng đủ để tạo ra những gợn sóng nhỏ trong lòng dohyeon. "đừng chống lại nước. hãy để nó nâng cậu lên."
dohyeon cố gắng làm theo, nhưng cơ thể cậu vẫn căng cứng. hyeonjoon lắc đầu, mỉm cười.
"cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, hãy cảm nhận nước đi."
dohyeon nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận. cảm nhận áp lực nhẹ nhàng của nước trên da, cảm nhận cách nó chuyển động quanh cơ thể cậu, và cảm nhận bàn tay hyeonjoon, vẫn đang đỡ lấy lưng cậu.
dần dần, cơ thể cậu thả lỏng. và khi cậu mở mắt ra, hyeonjoon đang mỉm cười, một nụ cười tự hào như thể dohyeon vừa đạt được một thành tựu lớn lao nào đó.
"đấy, cậu làm được rồi," hyeonjoon nói, giọng nhẹ nhàng như gió biển. "cậu đang bơi đấy."
và thực sự, dohyeon đang nổi trên mặt nước, không chìm xuống dù bàn tay hyeonjoon đã rời khỏi lưng cậu. một cảm giác thành tựu lạ lùng trào dâng trong lòng cậu.
•
ánh trăng đã lên cao khi họ quay trở về bờ. hyeonjoon nhóm một đống lửa nhỏ trên bãi cát, ánh lửa nhảy múa trên gương mặt cậu, tạo nên những hình bóng và ánh sáng kỳ ảo.
"biển buổi tối đẹp nhất," hyeonjoon nói, mắt hướng ra phía chân trời nơi trăng đang rải bạc lên mặt biển tối đen. "nhưng cũng nguy hiểm nhất."
dohyeon không nói gì, chỉ ngồi nhìn ngọn lửa. cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng là một sự mệt mỏi dễ chịu, không giống với sự kiệt quệ sau những buổi họp căng thẳng hay những chuyến bay dài.
"cảm ơn cậu," dohyeon cuối cùng cũng lên tiếng. "vì ngày hôm nay."
hyeonjoon quay lại nhìn cậu, vẻ ngạc nhiên. "vì cái gì chứ? tôi chưa dạy cậu được nhiều đâu."
"vì đã cho tôi thấy biển theo cách của cậu."
im lặng bao trùm, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ và tiếng lửa tí tách cháy. dohyeon không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy. có lẽ là do biển, do ánh trăng, hay do cậu trai ngồi đối diện với cậu—cậu trai với nụ cười trong veo như nước suối và đôi mắt phản chiếu cả bầu trời đầy sao.
"gia đình cậu..." hyeonjoon đột nhiên lên tiếng, giọng mang chút do dự. "họ có lo lắng không? về việc cậu biến mất?"
câu hỏi bất ngờ khiến dohyeon giật mình. cậu nhìn hyeonjoon, cố gắng đoán xem liệu cậu ấy có nghi ngờ gì không. nhưng gương mặt hyeonjoon chỉ thể hiện sự quan tâm chân thành.
"tôi đã gửi tin nhắn cho họ," dohyeon nói, giọng trầm xuống. "họ biết tôi an toàn."
hyeonjoon gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời. "tốt quá. bố mẹ tôi luôn lo lắng mỗi khi tôi ra biển một mình. dù tôi đã lớn rồi."
"cậu thật may mắn," dohyeon thốt lên, lời nói tuôn ra trước khi cậu kịp suy nghĩ. "có một gia đình như vậy."
hyeonjoon nhìn cậu với ánh mắt tò mò. "gia đình cậu không như vậy sao?"
dohyeon im lặng một lúc lâu. làm sao để giải thích về gia đình cậu? về những người họ hàng luôn tìm cách lợi dụng nhau, về những âm mưu và toan tính đằng sau mỗi cuộc nói chuyện?
"chúng tôi... có cách riêng để thể hiện tình cảm," cuối cùng cậu nói, lựa chọn câu trả lời an toàn.
hyeonjoon không hỏi thêm, dường như hiểu rằng đây là chủ đề dohyeon không muốn đi sâu. cậu chỉ gật đầu, rồi đứng dậy, phủi cát khỏi quần.
"chúng ta nên về thôi. trời đã khuya rồi."
dohyeon đứng lên, cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua. nhưng không phải cơn gió làm cậu rùng mình, mà là ý nghĩ về những bí mật cậu đang giấu giếm, về sự khác biệt giữa thế giới của cậu và thế giới của hyeonjoon.
khi họ bước đi trên bãi cát, bóng của hai người đổ dài dưới ánh trăng. bóng của dohyeon cao lớn, vững chãi; bóng của hyeonjoon mảnh mai, nhẹ nhàng. hai cái bóng đi cạnh nhau, đôi khi chạm vào nhau, nhưng luôn tách biệt. như một ẩn dụ cho điều gì đó mà cả hai còn chưa nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro