Chap 8: Perfect Happiness
Franciss hơi khuỵ xuống, vết thương bị động do lúc nãy anh bóp cò, Won Bin lập tức đỡ lấy và dìu Franciss ngồi xuống ghế:
- Anh ko sao chứ? Franciss mỉm cười động viên anh:
- Chưa chết được đâu! Bác sĩ mở nhanh cánh cửa và hớt hải chạy ra:
- Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân ạ. Won Bin lập tức đi đến:
- Tôi là chồng của cô ấy, vợ tôi sao rồi?
- Vợ của anh đang trong tình trạng hôn mê nên tạm thời ko sinh được, nếu tình trạng này kéo dài sẽ nguy hiểm cho cả sản phụ và thai nhi. Cách bây giờ là phải phẫu thuật lấy đứa bé ra nhưng... có thể sản phụ sẽ gặp nguy hiểm.
=====
- Yi Jung à, cho em đi với? Ga Eul đã ngồi suốt trên xe để năn nỉ Yi Jung cho mình theo cùng. Ngay khi nhận được điện thoại của Jun Pyo triệu tập cả bọn về thì anh nhanh chóng báo cho Ga Eul và đi nhanh ra máy bay của Shinwa đang chờ sẵn.
- Vợ à, sắp đến sân bay rồi, em ngoan đi mà! Yi Jung dựa đầu Ga Eul vào vai mình để dỗ dành cô nhưng cô vẫn cố nài:
- Guni unnie có chuyện thì sao em ngồi yên được chứ? Máy bay rộng vậy sao anh ngồi hết chứ? Cho em theo đi mà!
- Em đi thì Han Chul làm sao đây hả? Con còn nhỏ quá chẳng lẽ em nở bắt con bay đường xa như vậy sao? ... Nè, em im lặng nghĩa là hiểu rồi phải ko? Ngoan, anh hứa đến nơi sẽ gọi ngay về cho em, em ở nhà phải cẩn thận, Han Chul hay quấy về đêm, đừng vì thức canh con để bệnh đấy, anh sẽ đau lòng lắm! Yi Jung để tay lên ngực rồi làm bộ mặt tội nghiệp nhìn Ga Eul:
- Đừng có nhìn em như thế! Đáng ghét! Thế còn Ji Hoo oppa?
- Máy bay sẽ ghé ngang New Caledonia đón nó luôn, em đừng lo!
.........
- Yi Jung à, chuyện gì thế? Ji Hoo đang nằm dài trên giường, đầu thì đắp khăn nóng và nhăm nhi 1 ít nước quả để nghe điện thoại. Nghe Yi Jung nói chuyện anh liền bật dậy và nói:
- Sao chuyện lại nghiêm trọng như vậy? Ừ, tớ sẽ ra đó chờ cậu. Ji Hoo sau khi cúp máy thì bật dậy và đến tủ đồ thay quần áo, Emma đi vào phòng rồi hỏi:
- Này, sao anh lại ngồi dậy? Chẳng phải anh bảo nhức đầu sao?
- Anh có chuyện đi gấp... Emma níu áo anh lại và hỏi:
- Nè anh đi đâu vậy? Ji Hoo mỉm cười vào ôm cô vào lòng:
- Tối qua đánh anh nên cảm thấy có lỗi à? Anh sẽ về nhanh thôi, em ở lại chăm sóc bà nhé!
- Tôi tiễn anh đi vậy?
- Ko được, sức khỏe em còn rất yếu, giờ này trời nắng lắm! Em ngoan đi, anh hứa sẽ về sớm mà!
Nhìn anh gấp rút bỏ đi như thế làm Emma cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, trong ký ức cô hình bóng của chàng trai ấy không hề tồn tại nhưng đâu đó trong thứ ký ức trắng xóa kia lại dấy lên một cảm xúc mơ hồ. Cô lờ mờ nhớ lại vẻ mặt thảng thốt, cách nói chuyện lắp bắp của anh ta khi cô hỏi mình đang ở đâu. Rồi cả giây phút cả hai ở khá gần nhau. Khi chọi chiếc bình về phía Ji Hoo, cô đã cảm thấy vô cùng ân hận, cô ko biết cảm giác làm anh đau lại có thể chi phối mình nhiều đến vậy, và rồi cô nhận ra một điều có lẻ ký ức cô ko có anh nhưng trái tim cô lại chứa đầy hình bóng của anh. Dù Ji Hoo hứa sẽ về sớm nhưng Emma vẫn ko muốn để anh đi, nhưng cô lại ko biết lấy lý do gì để giữ anh lại. Chẳng phải chính cô là người luôn nói anh là người lạ và muốn anh tránh xa cô ra sao? Giờ đây cô cũng chẳng thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa?
Quay về Seoul, cô y tá mừng rỡ lên tiếng:
- Bác sĩ Caster, bác sĩ tỉnh rồi à? Cô nhẹ nhàng đỡ Amy ngồi dựa vào chiếc gối, ngay sau đó Amy liền hỏi:
- Franciss đã tỉnh chưa?
- Dạ anh ấy mới tỉnh cách đây ko lâu, bệnh viện xảy... à ko có gì, bác sĩ ngủ được 10 tiếng rồi, tôi đi lấy một ít thức ăn cho bác sĩ nhé!
- Y tá Jin, cô đang giấu tôi chuyện gì đúng ko?
- Dạ, ko có gì đâu ạ!
- Cô ko nói tôi sẽ tự đi tìm hiểu.
......
- Franciss... Anh ngước nhìn lên trong khi vẫn đang cố giữ Won Bin bình tĩnh lại, Won Bin nhân lúc đó đẩy mạnh anh ra và xông vào phòng mổ. Amy chạy đến và ôm chầm lấy anh:
- Franciss, anh tĩnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Anh trêu cô:
- Em ôm mạnh như thế động vào vết mổ đấy! Cô thả lỏng vòng tay và nhìn anh:
- Anh dùng lực bóp cò mà vết mổ vẫn chưa sao mà?
- Em thật là! Nào ngồi xuống đi!
Won Bin đã xông luôn vào phòng mỗ và lay Guni dậy:
- Han Guni, em tĩnh dậy cho anh, em ko được ngủ vào lúc này, tĩnh dậy đi..... Guni, em có nghe anh nói ko hả?
- Anh à, anh bình tĩnh lại đã, anh làm thế sẽ cản trở bác sĩ làm việc đấy. Hai cô y tá cố ngăn Won Bin lại nhưng anh hất họ ra và tiếp tục lay Guni mạnh hơn, nhưng vẫn ko có tác dụng, sau vài giây trấn tỉnh Won Bin đã ngước mắt lên nhìn bác sĩ rồi nói:
- Tôi sẽ làm cô ấy tĩnh lại nên.... Vị bác sĩ lắc đầu rồi nói:
- Vợ anh tỉnh rồi, anh bình tĩnh lại đi! Vừa quay sang anh đã thấy nụ cười trấn an của cô dành cho mình, cô yếu ớt lên tiếng:
- Anh lay mạnh quá phá cả giấc ngủ của em. Won Bin bật cười rồi nói:
- Anh luôn là kẻ phá bĩnh mà, em quên rồi sao? Sắc mặt cô hơi tái lại còn tay thì nắm chặt tấm khăn trãi giường, y tá và bác sĩ khó khăn lắm mới có thể đẩy Won Bin ra ngoài để họ có thể bắt đầu công việc thuận lợi hơn. Anh bấm bụng đi ra ngoài dù thật tình anh chỉ muốn ở bên cạnh cô để được nhìn thấy đứa con bé bỏng của họ. Amy dìu Franciss đứng lên khi họ thấy Won Bin bước ra, Won Bin ngồi xuống ghế và thở phào:
- Cô ấy tỉnh rồi, sẽ ko sao đâu! Cả hai nhìn nhau với nổi lo đã dịu phần nào.... Ko biết thời gian đã trôi bao lâu cho đến khi cả ba nghe được tiếng khóc của một sinh mạng mới, cả ba lại đứng bật dậy một lần nữa. Cô y tá bước ra với một thiên thần nhỏ trên tay, Won Bin ngập ngừng và trở nên lúng túng khi bế đứa trẻ. Anh bối rối nhìn Amy cầu cứu, cô nàng lắc đầu và đưa tay đón cháu đích tôn của dòng họ Song:
- Cháu ngoan, bố cháu nhát quá ko dám bế thì để dì Amy bế nhé!
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ? Won Bin bật hỏi khi Amy vừa dứt câu.
- Vợ anh ko sao? Tuy sức khỏe còn yếu nhưng tình hình rất ổn định. Một chút nữa, mọi người có thể thăm sản phụ ở phòng. Còn bây giờ tôi sẽ ẵm em bé đi tắm. Cô với tay đón lấy đứa bé và cuối chào mọi người...
........
- Won Bin, cậu ko sao chứ? Cậu đâu rồi? Tên điên nào dám xông ngay vào bệnh viện Shinwa làm bậy thế hả? Bọn này phải cho ở tù "mọc" gông.
- Là mọt gông Jun Pyo à! Ji Hoo lắc đầu vỗ vai thằng bạn khi Yi Jung thì chỉ lắc đầu cười trừ, cả ba đang tiến nhanh trong đại sảnh của bệnh viện:
- Cậu nhỏ tiếng thôi, đây là bệnh viện đấy! Coi chừng bị tống cổ ra ngoài bây giờ. Yi Jung lên tiếng cảnh cáo và vẫn cố bước thật nhanh, Jun Pyo cau có cãi lại:
- Tên nào dám đuổi tớ ra chứ? Cậu đừng quên tớ là chủ tịch tập đoàn đấy!
- Chỉ là tương lai thôi Jun Pyo à, tớ nghĩ chẳng ai yên tâm giao chức đó cho cậu đâu...
- Nếu họ ko muốn tập đoàn phá sản. Ji Hoo hoàn tất nốt câu nói của Yi Jung làm Jun Pyo càng điên tiết lên:
- Các cậu dám hả?
- Lâu rồi ko gặp mà cái miệng cậu vẫn ồn ào như vậy! Franciss đang ngồi trên chiếc xe lăn và người đẩy ko ai khác chính là Amy:
- 3 cậu về rồi à? Hơi muộn đấy! Họ vẫy tay chào nhau và Jun Pyo lập tức đối đáp lại:
- Này anh vẫn chưa chết hả?
- Tôi còn phải làm bố, sao đã chết nhanh thế được! Bộ 2 F4 nhìn nhau cười và nói chúc mừng trong khi Jun Pyo mãi hồi sau ngẫm nghĩ liền hỏi:
- Chỉ là sắp thôi mà, có gì ghê gớm chứ? Thằng Yi Jung còn có cả con luôn rồi, Yi Jung nhỉ? Cả bọn lại hướng mắt về Yi Jung, anh thì quay sang lườm rồi đập cho Jun Pyo một phát vào lưng:
- Haha, các cậu đừng nghe thằng điên này nói bừa, nó ganh tị nên chọc tức đó mà? À phải Won Bin và Guni đâu rồi?
- Cả nhà 3 người đang đùa trong phòng kìa! Chúng ta đi. Franciss lên tiếng ngay sau đó để giải vây cho Yi Jung. Vào đến phòng bệnh, cả ba lập tức ùa vào đứa bé:
- Sao con tớ đẹp trai giống tớ phải ko? Lại còn thông minh nữa chứ?
- Nhưng tớ thấy Han Chul dễ thương hơn, Yi Jung nhỉ? Lại bị đập một phát vào người khiến Jun Pyo gắt lên:
- Cậu lại sao nữa? Han Chul dễ thương thật mà, Han Chul còn biết cười nữa đấy!
- Han Chul là ai thế? Amy hỏi khi để ý có một cuộc sát phạt nho nhỏ, Ji Hoo mỉm cười ranh mãnh:
- Chà là con của cậu với Ga Eul phải ko? Sao lại giấu kỹ thế?
- Ga Eul có thai mà còn sinh luôn em bé rồi sao? Sao em lại ko biết? Guni thắc mắc hỏi ngay nhưng nhận được cái nhìn tinh ý từ Franciss và một chút bối rối của Yi Jung thì cô nàng lại chuyển sang một cách nói khác:
- Chà Yi Jung, hai người giấu em đúng ko? Thật là, à mà Ga Eul đâu rồi anh?
- À Ga Eul ở nhà trông Han Chul rồi?
- Vậy hóa ra người làm bố sớm nhất lại là Yi Jung sao? Lúc này Won Bin mới vỗ vai Yi Jung rồi nhìn sang Jun Pyo:
- Còn cậu nữa? Sao lại giấu cả bọn mình hả? Đáng lẽ biết được thì phải báo ngay cho bọn mình chứ hả?
- Tình cờ tớ gọi sang thăm Yi Jung, người làm của họ bắt máy, rồi tớ nghe tiếng con nít khóc nên mới tra hỏi ra đấy chứ? Thế nào đại nhân Jun Pyo giỏi lắm đúng ko?
- Thì ra là ăn may.
- Nè cái đồ nhà cậu, sao cứ thích móc tớ thế hả?
- Thôi thôi cho tớ xin đi, các cậu đang làm ồn con tớ đấy!
.....
Bà lão ở New Caledonia vẫn làm lơ với bác sĩ Flastoria nhưng do sự có mặt của Emma, cũng như cả hai đã hứa sẽ cùng nhau chăm sóc tốt cho cô nên ngoài mặt bà vẫn cố ra bình thường. Vào một buổi sáng nọ, như thường lệ Emma thức dậy từ sáng và cùng bác sĩ Flastoria đi dạo, ông chủ yếu dạy cô một vài phương thức thư giản mỗi khi bị đau đầu hoặc một mẫu chuyện y khoa vui nhộn. Đường trơn do cơn mưa tối qua nên mất thêm 15 phút nữa cả hai mới về đến ngôi nhà nhỏ kia, thường thì giờ này thức ăn đã sẵn sàng cho cả hai nhưng hôm nay chiếc bàn ăn trống trơn, hơi ấm bếp lò ko như thường lệ nữa, một cảm giác trống trãi bao trùm ông Flatoria một lần nữa, gợi ông nhớ đến ký ức đau buồn trống trãi mấy chục năm trước.
- Bà ơi, bà ơi, bà đâu rồi? Lạ nhỉ? Để cháu lên lầu xem thử! ... Nguy rồi bác sĩ ơi, bà ... bà làm sao thế này? Bác sĩ Flastoria, bác sĩ, tiếng kêu thất thanh của cô khơi gợi cả một khoảng ko yên tĩnh của buổi sớm mai. Cơn mưa đêm qua làm cho cảnh vật sơ xác ko chỉ vì sức nước và còn cả những cơn gió mạnh vô tình. Phải chăng thiên nhiên vũ trụ nơi đây cũng gửi lời chào tạm biệt với một con người đã gắn hơn nữa đời tại đây?
Sau một đám tang khá đơn giản ở vùng đồi gần đó, nơi bà đã tốn hơn 20 năm để cấy trồng nhưng giống cây quý hiếm, ông ngồi gục nơi vườn kính và ngước nhìn những đám mây đang lơ lững:
- Bác sĩ. Emma cầm trên tay hai tách trà nóng và đến gần vị bác sĩ:"Gió hơi lạnh, tách trà nóng sẽ tốt lắm đấy ạ!" Nhấp một ngụm trà, ông cười thật ấm áp cùng cô:
-Cháu pha trà thật giống bà ấy! Ta thật hổ thẹn vì làm bác sĩ, ... cháu biết ko Emma? Bà ấy bị ung thư phổi, tại sao ta lại ko phát hiện ra những cơn ho thất thường của bà ấy cơ chứ? Đêm đó trời mưa rất lạnh, sao ta lại ko để ý những tiếng ho mệt mỏi của bà ấy chứ?
- Bác sĩ....
- Cháu biết ko Emma, bà ấy là niềm hối tiếc lớn nhất đời của ta, khi gặp lại bà ấy ta đã tự nhủ sẽ trân trọng cơ hội này nhưng...bà ấy lại trừng phạt ta bằng cách giữ im lặng mà rời xa ta, đời này ta đã nợ bà ấy, nếu có một cơ hội khác ta sẽ ko chần chừ do dự nữa. Cháu cũng vậy Emma, hãy đừng chần chừ, hãy đi theo những gì trái tim cháu mách bảo. Cô nhìn ông ngỡ ngàng nhưng ông chỉ mỉm cười và tiếp lời:"Ta biết cháu nhớ Ji Hoo rất nhiều, có phải ko?"
- Sao cháu phải nhớ anh ta? Cô ngó quanh quất sang nơi khác và tránh ánh nhìn của bác sĩ Flatoria.
- Cháu lại cứng đầu nữa rồi! Ông đứng lên và đặt tách trà xuống góc đứng bên cạnh nhưng ông lại choáng váng đứng ko vững, cô hoảng hốt đỡ lấy ông:
- Bác sĩ ông sao vậy ạ?
- Ta ko sao? Bệnh tim của ta lại tái phát thôi, chỉ cần nghĩ một lúc ta sẽ ổn mà!
- Nhưng bác sĩ, ông ho nhiều thế này, chắc là cảm lạnh rồi, để cháu đưa ông về nghĩ!
- Ko Emma, ta muốn ở đây với bà ấy, ta cảm giác được bà ấy vẫn đang lưu luyến nơi này, bà ấy vẫn đang ở đây, ta ko thể về được, ko thể...
- Nhưng...
- Cháu ko cần khuyên ta, nghe ta nói, sức khỏe cháu cũng cần được tịnh dưỡng, cháu về trước đi, đi đi...
Cô miễn cưỡng đi về nhưng trong lòng lại dấy lên 1 nỗi bất an khó tả...
=====
- Này sao cậu phải về gấp thế Ji Hoo? Won Bin hỏi khi F4 đang cùng nhau nhâm nhi một ít rượu đỏ ở nhà của Won Bin. Yi Jung lén liếc sang nhìn Ji Hoo và mỉm cười:
- Cậu cười gì vậy Yi Jung? Ji Hoo bắt gặp ngay rồi hỏi, và Jun Pyo cũng nhanh nhảu trả lời:
- Chắc nó lại nhớ Han Chul đấy mà!
- Chà càng nói thì tớ lại càng muốn ngắm Han Chul đấy!
- Tiếc là tớ ko có đem hình về, đợi về đó tớ sẽ gửi cho các cậu!
- Khỏi lo, tớ có hình này! Haha, lần này giỏi nhất là leader Goo Jun Pyo rồi! Thế là cả bọn chau đầu vào nhau ngắm nhìn thằng bé và bắt đầu cuộc nội chiến của hai ông bố làm cho cả bọn bật cười. Ngồi một lúc thì Ji Hoo đứng lên và nói:
- Tớ phải ra sân bay đây! Jun Pyo kéo áo Ji Hoo lại rồi nói:
- Này cậu làm cái quái gì mà mê mệt cái đảo đó thế? Cậu về chưa được 1 tuần mà đã đòi đi là sao? Lâu rồi cả bọn mới tụ họp được mà?
- Phải đấy! Cậu học ở Seoul chứ có phải học ở đó đâu, giờ anh vợ tớ đang bị thương kiêm hưởng thụ chuẩn bị giây phút sắp làm bố, ai thay cậu quản lý bảo tàng So Am hả?
- Làm phiền cậu nhé Won Bin. Nói rồi Ji Hoo đứng lên thật nhanh và chuồn mất trước khi Won Bin có thể tóm anh trở lại. Yi Jung tóm áo Jun Pyo kéo đi ngay sau đó:
- Bọn tớ về trước đây, vợ con cậu gọi kìa!
- Ra đến xe thì Jun Pyo la oai oái lên:
- Ya, làm gì mà gấp thế?
- Đồ ngốc, cậu ko thấy Ji Hoo bắt Won Bin coi sóc bảo tàng So Am sao? Hay cậu muốn Won Bin lại đẩy cho chúng ta, ko chuồn lẹ còn đứng đó đợi tóm hay sao?
- Ừ nhỉ? Sao đi Thụy Điển chưa được 1 năm mà khôn hẵn lên thế?
- Bớt lời đi, tớ cũng phải ra sân bay về Thụy Điển đây!
- Này cả cậu cũng đòi đi sao?
- Tớ đấy, có vợ đang đợi ở nhà, dĩ nhiên xong việc phải về, ko như cậu, ma vô chủ nên chỉ có thể lang thang. Jun Pyo kè đầu Yi Jung xuống và thoi cho mấy cái, nhưng Yi Jung đã nhanh chóng kêu lên:
- Won Bin ra kìa! Jun Pyo quay sang ngó thì bị Yi Jung đẩy té nhào và anh cũng phóng nhanh lên xe và chạy đi khiến Jun Pyo tức đến độ tóc xoăn thành tóc thẳng.
.......
Ji Hoo đáp chuyến bay sớm đến nơi anh mong nhớ, tầm 6h sáng thì anh đã đứng trước nhà, anh dự định bấm chuông nhưng lại sợ Emma vẫn đang ngủ nên đi dọc phía cửa sổ và nhìn vào nhà với hi vọng tìm thấy bà chủ nhà thường dậy sớm chuẩn bị trà hay bữa sáng. Nhìn vào ngay chiếc ghế salon nơi phòng khách, anh thấy cô ngồi co ro nơi đó với ánh mắt xa xăm. Nỗi lo lắng ngập tràn khiến anh gần như hét lên, anh đập vào ô cửa kính và gọi:
- Emma...Emma.... Nghe thấy anh đang gọi mình, cô gượng sức đứng lên và cố lê từng bước chân, nắm chặt cánh cửa mở ra. Ji Hoo với tay đỡ lấy khi Emma ngã sau khi mở cửa cho anh, ôm chặt cô vào lòng và nhẹ nhàng hỏi:
- Em sao thế Emma?
- Tôi tưởng anh cũng bỏ tôi luôn rồi! Anh đỡ cô ngồi xuống ghế và hỏi ngay:
- Sao anh lại bỏ em chứ? Mà em làm sao vậy? Bà chủ nhà và bác sĩ đâu rồi?
Cô bật khóc khi vừa nghe anh nhắc đến hai người họ, bà chủ nhà vừa bỏ cô đi ko bao lâu thì chỉ mới hai ngày trước cô vẫn còn pha trà cho bác sĩ uống nhưng sáng nay khi vừa lên thăm ông thì những công nhân vườn hoa đã báo rằng ông đã ra đi trong thanh bình tại ngôi nhà kính với tấm hình của bà trong lòng. Theo chẩn đoán thì ông chết do suy tim và hoàn toàn ko đau đớn, có lẽ bản thân ông đã chọn 1 cách ra đi bình thản nhất để sớm có 1 khởi đầu mới? Người ta đưa cho Emma một bức thư viết tay chỉ vỏn vẹn vài dòng:
" Cô gái nhỏ, cháu và Ji Hoo như vận may và niềm hi vọng trong thời gian cuối đời ngắn ngủi của bác. Hai cháu đã giúp bác tìm thấy bà ấy nhưng chính sự do dự và hèn nhát của bản thân đã một lần nữa cướp mất bà ấy, nhưng nhìn nhà kính này thì bác đã hiểu tình cảm cả đời của bà ấy chỉ dành cho mình. Ta hi vọng cháu sẽ dũng cảm hơn ta, hãy đừng để hạnh phúc vụt khỏi tầm tay của mình, bác mong sao hai đứa có thể cùng Han Chul đến thăm hai lão già này nhé! Chúc cháu hạnh phúc.
Tuyệt bút
Flastoria."
Nhận thấy sự im lặng từ phía Emma, Ji Hoo càng lo lắng hơn bao giờ hết, anh nhìn trên mặt bàn có một lá thư, cầm nó lên, anh đã bất ngờ với những dòng chữ đó và anh đã biết vì sao Emma lại thất thần đến như vậy?
- Ko sao đâu, sẽ ko sao đâu...
- Hãy hứa với tôi, đừng bỏ rơi tôi 1 lần nữa, hãy hứa đi! Giây phút như ngưng đọng, anh đã đau đớn biết bao mỗi khi bi cô đuổi đi dù Ji Hoo biết cô thật sự ko muốn thế, hoặc chính vì nỗi đau quá lớn mà anh đã gây ra. Dù Emma có đuổi thì Ji Hoo cũng chắc chắn rằng mình sẽ ko trốn tránh một lần nữa, anh hôn lên giọt nước mắt đọng lại nơi mi mắt của cô và nói:
- Giờ thì có đuổi anh cũng ko đi đâu! Anh hứa!
Cô im lặng và chỉ gục đầu vào vai anh và tiếp tục khóc, Emma cũng tự hỏi mình khóc vì nguyên cớ nào, ngay cả bản thân cô cũng ko thể khẳng định. Giọt nước mắt ko hẵn vì vui, hoặc giã vì đau buồn, nó cứ tự nhiên và rơi như thế, cứ thế cứ thế mãi đến khi đôi mắt mệt mỏi và sụp xuống.
Một mùi hương nhè nhẹ ngập tràn xung quanh khiến đầu óc cô ko còn mệt mỏi như đêm mưa tối qua nữa, làn da cô ko còn rung lên vì tiết trời ẩm ướt mà lại ấm áp đến lạ thường. Cô cảm nhận tim mình khẻ run lên một cách vô thức, khẻ cựa mình thì Emma đã nghe tiếng của Ji Hoo:
- Em dậy rồi hả? Có đói ko? Chúng ta đi ăn cái gì thật ngon nhé? Anh đang ôm chặt cô trong vòng ta, cả hai đang chuyển động nhẹ nhàng trên chiếc xích đu bằng gỗ thông trong sân vườn. Ngày cuối cùng của mùa mưa nhiệt đới, một buổi chiều còn vương chút ấm áp của buổi hoàng hôn. Cái ôm chặt nhưng vô cùng dễ chịu của anh làm cô thấy cảnh vật bỗng trở nên yên bình đến kỳ lạ, cô bỗng muốn cảm nhận hơi ấm của anh nhiều hơn. Lần đầu trong suốt thời gian họ được gặp lại nhau, Emma đã chủ động ôm lấy Ji Hoo:
- Anh đừng hiểu lầm, chỉ vì tôi lạnh thôi! Họ bên nhau như thế đến khi mặt trời lặn hẵn và cùng nhau thưởng thức một buổi tối ấm cúng ở quán ăn địa phương cách đó chừng 10 phút đi bộ. Lúc đi bộ về sau bữa tối, Emma đã hỏi Ji Hoo:
- Trong thư của bác sĩ, có nhắc đến Han Chul, người đó là ai? Sao lại muốn tôi và anh cùng người đó đến vậy? Anh bắt đầu nhớ đến bức thư đó, một chi tiết kỳ lạ mà anh đã gần như quên khuất khi thấy Emma ban nãy:
- Anh ko biết, người anh quen cũng chẳng ai tên Han ... khoan đã, Han Chul? À ko anh ko quen ai tên Han Chul cả.
- Vậy sao? Đi gần ra khỏi khu trung tâm, Emma trông thấy 1 cô bé đang mút một cây kẹo lollipop, bỗng nhiên một hình ảnh cô cũng đang mút cây kẹo đó và đùa giỡn với một cô gái khác, cô đang đuổi theo cô gái đó, trên tay cầm tấm ảnh và hỏi về một chàng trai trong ảnh, Emma bỗng giật mình khi người trong ảnh ko ai khác chính là Ji Hoo:
- Emma, Emma, em sao vậy?
- Ko..ko có gì? Chỉ là no quá thôi! Về đến nhà, Emma chạy nhanh vào trong và lục lọi một ít giấy và viết chì mà bà để trong chiếc tủ trong phòng khách, cô hí hoáy ngồi vẽ vội một hình gì đó. Ji Hoo đi sau một chút và đóng cửa lại rồi vào bếp lấy hai tách trà nóng cho cả hai. Khi anh trở ra thì cô vẫn đang vẽ vẽ một cái gì đó, anh đặt tách trà xuống bàn và nhìn vào đó:
- Sao em lại vẽ Ga Eul thế? Bức hình chỉ gần hoàn thành nhưng Ji Hoo cũng dễ dàng nhận ra, nhưng khi anh vừa hỏi xong thì anh đã đặt ngay tách trà xuống và hỏi dồn:
- Emma, em nhớ ra Ga Eul sao?
- Cô gái này tên Ga Eul à?
Họ đã quyết định trở về Thụy Điển sau khi lo xong hậu sự cho hai ông bà bác sĩ, Ji Hoo hi vọng khi gặp lại Ga Eul, ký ức của Emma có thể dần được phục hồi. Họ đến Thụy Điển lúc trời về chiều, Yi Jung đã có mặt ở sân bay và nhanh chóng đón cả hai về nhà mình. Vừa vào đến nơi thì Ga Eul đã chạy đến ôm chầm lấy Emma:
- Emma, mình nhớ cậu lắm!
- Sophie, cậu có phải là Sophie ko? Cô ngập ngừng ko hiểu nổi sao mình lại gọi cô gái kia là Sophie, rõ ràng Ji Hoo bảo cô ấy tên là Ga Eul cơ mà, nhưng với Emma cái tên Sophie lại xuất hiện trong đầu cô ngay khi cô gặp cô gái ấy.
- Nào hai cô bé, ôm nhau thế là đủ rồi, vào nhà ngồi đi nào. Ji Hoo lên tiếng và tiến đến dùi Emma ngồi xuống ghế, Yi Jung nhìn theo và tiến đến ghé vào tai nói nhỏ với Ga Eul:
- Xem ra chúng ta sắp phải trả lại con cho người ta rồi đấy! Cô quay sang nhìn anh mỉm cười, nụ cười chứa chan hi vọng. Ngay lúc đó cậu bé Han Chul khóc ré lên, cô giúp việc vội bế ra cho Ga Eul. Vừa nhìn thấy đứa bé Emma đứng sững người lên, trong vô thức Emma bước về hướng Ga Eul và Han Chul. Nhìn thấy như vậy Ga Eul muốn thốt lên rằng bạn của cô hãy mau nhớ lại và bồng đứa con bé bỏng của mình đi nào. Emma vuốt nhẹ má Han Chul và mỉm cười nhìn cậu bé, kỳ lạ thay thằng bé bỗng nín khóc và hơi với tay về phía cô. Ga Eul vờ hỏi:
- Emma, cậu có muốn bồng thử Han Chul ko? ... Cậu đừng lo, sẽ ko sao đâu, cậu thử đi. Khi Emma đưa tay ra đón lấy Han Chul thì hình ảnh những bức hình của Ji Hoo và Seo Hyun lại hiện rõ mồn một trong tâm trí cô, bỗng nhiên mọi thứ tối sầm lại trước mắt cô.
Vừa tĩnh lại Emma đã thấy Ji Hoo đang nắm chặt tay mình, anh nhìn cô lo lắng:
- Em tỉnh rồi. Nhưng Emma chỉ lạnh lùng đáp lại:
- Anh ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói với Sophie. Dù rất lo lắng nhưng thấy nét mặt kiên quyết của cô nên anh đành phải nhận lời, Ji Hoo cùng Yi Jung vào phòng gốm của anh. Yi Jung rót cho Ji Hoo một ly rượu đỏ:
- Này Emma ko sao đâu! Thật là lạ, lâu rồi tớ ko được thấy bộ mặt đó của cậu! Lần đầu năm 6 tuổi, lần thứ hai năm 15 tuổi, ko ngờ giờ lại được thấy rồi!
- Bớt lãm nhãm đi Yi Jung.
- Cậu ko thắc mắc muốn biết ai là mẹ của Han Chul sao?
- Thì con của vợ cậu, em gái tớ, con chủ tịch tập đoàn CR, Chu Ga Eul, đầy đủ chưa? Yi Jung nuốt khan nhìn về hướng cánh cổng và nhắm mắt rồi nói tiếp:
- Ko, mẹ đứa bé tên là Emma Caster... Ji Hoo quay phắt người lại nhìn trừng trừng vào Yi Jung:
- Cậu có ý gì vậy hả? Dù hơi gai người trước ánh nhìn của Ji Hoo nhưng vì ai kia nên Yi Jung cố gắng giữ nét mặt của 1 Casanova đúng nghĩa:
- Tớ ko nghĩ cậu và Emma lại phát triển tình cảm nhanh như thế, nên tớ nghĩ nói ra sớm sẽ tránh sức mẽ tình cảm hơn. Thật ra thì tớ ko nghĩ lại để lại hậu quả như thế, nhưng đêm đó vì Emma quá say nên... Chưa để Yi Jung nói gì thêm thì Ji Hoo đã xông tới đấm cho Yi Jung nắm sóng soài trên mặt đất:
- Cậu, sao cậu có thể làm chuyện có lỗi với Ga Eul chứ hả?
- Chuyện của tớ và Ga Eul ko cần cậu lo, sao lại đánh tớ, cậu lấy quyền gì chứ? Cậu đâu là gì của Emma. Ji Hoo nắm áo của Yi Jung và quát lên:
- Ko nhắc Emma thì thôi, nhắc đến Emma là tớ chỉ muốn cho cậu thêm 1 đấm nữa thôi! Yi Jung cười khẩy rồi nói:
- Emma thì sao? Cậu giận vì Ga Eul thì tớ có thể hiểu, chuyện này liên quan gì đến Emma? Cậu lấy quyền gì mà đánh tớ vì cô ấy chứ? Sao? Cậu yêu cô bé à? Hay cậu đang hối hận vì cậu mà cô bé mới ra như thế?
- Ko liên quan gì đến cậu Yi Jung... Tớ có chuyện muốn nhờ cậu... hãy nói với Emma, tớ chính là bố đứa bé, cậu hãy ôm bí mật đó đến hết đời đi, đừng nói gì cả. Vì yêu cậu mà Ga Eul đã cho qua mọi chuyện, còn thay Emma chăm sóc đứa bé, cho nên cậu ko được làm gì có lỗi với Ga Eul.
- Đừng lấy Ga Eul ra làm lý do Ji Hoo, tại sao vì Ga Eul mà cậu phải hy sinh lớn như thế chứ? Nuôi con dùm người khác, chuyện đó ko phải đàn ông nào cũng chấp nhận được đâu trừ khi
- Phải vì tớ yêu mẹ của đứa bé đó, chỉ cần đó là con của Emma thì dù có ra sao đi chăng nữa tớ vẫn sẽ chấp nhận được. Tớ ko làm điều đó vì trả nợ mà là vì tớ ích kỷ ko muốn mất Emma
- Cậu đã nghe thấy chưa Emma? Cả Ji Hoo và Yi Jung đều quay về phía cánh cửa khi Ga Eul vừa lên tiếng, cô tươi cười đẩy Emma về phía Ji Hoo, Emma hơi chuối người về trước nhưng Ji Hoo đã nhanh tay đỡ lấy cô. Ga Eul bước đến chổ của Yi Jung:
- Yi Jung à, môi anh sưng rồi!
- Em còn vờ vĩnh nữa, lúc nãy thấy vậy mà còn hem vào can nó, để nó đánh anh thế này! Ga Eul nói nhỏ vào tai Yi Jung:"Thôi em xin lỗi mà, để em đưa anh về phòng." Ga Eul đỡ Yi Jung đứng lên và trước khi đi cô quay lại nói với Ji Hoo:
- Oppa, em và Yi Jung chỉ có thể giúp anh như vậy, còn mọi chuyện thì tùy ở anh đấy!
...... Họ bỏ đi rồi nhưng Ji Hoo và Emma vẫn ko thể nói với nhau câu nào, Emma vẫn im lặng và dán chặt mắt xuống đất. Ji Hoo cảm thấy mình trở nên bối rối hơn bao giờ hết, anh có cảm giác mình vừa bị chính thằng bạn thân của mình đưa vào tròng. Giờ khi bình tĩnh thì Ji Hoo mới bắt đầu sâu chuỗi sự việc, chuyện Yi Jung vừa nói thì anh có thể khẳng định rằng nó hoàn toàn chỉ là bốc phét, càng nghĩ anh càng điên lên. Nhưng sự hiện hữu của cậu bé tên Han Chul thì hoàn toàn là sự thật, phải chăng? Anh nắm chặt lấy vai của Emma:
- Emma nhìn anh này, chuyện lúc nãy... Ji Hoo hướng ánh mắt cô nhìn lên phía mình, những giọt nước mắt của cô làm lòng anh khẻ nhói lên:"Emma, nghe anh này, em đừng khóc, xúc động ko tốt cho sức khỏe của em đâu, ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ ko hỏi nữa đâu!"
- Anh có yêu em ko Ji Hoo, có phải vì em bị bệnh nên anh mới thế phải ko? Anh ko cần phải thế đâu, em đã khỏe rồi, em đã nhớ lại tất cả rồi, em có thể tự chăm sóc được cho mình. Emma đẩy Ji Hoo ra và toan chạy đi nhưng anh đã ôm chặt cô trong vòng tay của mình:
- Anh ko tin em ko cảm nhận được tình cảm của anh, anh sẽ ko để em đi đâu. Anh yêu em, Emma Caster à. Nhìn anh ngỡ ngàng trong nước mắt Emma bỗng nhiên bật cười:
- Em đã hiểu vì sao mình có dũng khí giữ lại Han Chul, vì có lẽ em thằng bé đã buộc em như thế!
- Han Chul, Han Chul là con anh sao? Emma... Ji Hoo ôm chầm lấy cô một lần nữa, niềm hạnh phúc anh cảm nhận được lúc này quá lớn lao. Ông trời đã ko tước đi hạnh phúc của anh dù anh đã làm sai, dù anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội và dù nó đến muộn. Nhưng anh sẽ cảm ơn điều đó bằng việc sống hết mình, yêu hết mình và trên hết trân trọng điều đó cho đến tận cùng trái đất.
.......
- A...a....a đau quá em à.
- Em chưa bao giờ thấy oppa đánh nhau, ko ngờ cú đấm của oppa lại nặng tay như vậy? Anh đau lắm đúng ko?
- Ừ anh đau quá, em phải làm gì cho anh hết đau đi chứ? Ga Eul búng vào trán của Yi Jung một cái rõ đau rồi bỏ luôn sang phòng Han Chul:
- Anh đừng hòng, tự sức thuốc đi. Em đi cho Han Chul bú sữa đây.
- Ga Eul...Ga Eul....Ga Eul à.....
End flash back
Hôm nay giới nghệ nhân Hàn Quốc xôn xao tin đồn sản phẩm gốm của nước nhà được trả giá lên đến 100 triệu đô la bởi một quý tộc người Pháp, người nghệ nhân giấu tên ấy theo tin đồn sẽ trở về Hàn Quốc trong chuyến bay vào lúc 4h chiều nay. Cánh báo chí đã đứng nghẹt cả phi trường, đèn bắt đầu chớp liên tục khi họ bắt gặp người đó ko ai khác chính là So Yi Jung, quốc bảo thứ tư của nước Đại Hàn, anh đang tay trong tay với tiểu thư Chu Ga Eul:
- Xin hỏi ngài So ngài có phải là chủ nhân của tác phẩm Jin Shin của mình ko ạ? Yi Jung chỉ cười và lịch thiệp trả lời:
- Tôi sẽ trả lời câu hỏi của các bạn vào buổi họp báo sắp tới của tập đoàn chúng tôi, giờ thì vợ chồng chúng tôi cần được nghĩ ngơi. Anh ra hiệu cho người của mình chặn đường giới báo chí và đưa Ga Eul ra xe.
- Ko ngờ anh cũng thật nổi tiếng, vừa thấy mặt anh là họ đoán anh là người nghệ nhân nổi đình đám bên Châu Âu cả tháng nay rồi!
- Tất cả là nhờ em đấy vợ yêu, ko có em thì anh đâu nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời để làm ra Jin Shin chứ?
- Chúng ta về nhà trước phải ko anh?
- Ừ bố mẹ của chúng ta đều đang mong đấy!
- Tiệc mừng sinh nhật của Han Chul lúc mấy giờ thế anh? Em sợ bố mẹ giữ chúng ta lại lâu sẽ muộn mất! Tất cả là tại anh, đã bảo đợi dự xong tiệc hẵn nói mà, tự dưng lại gọi về thông báo cho tất cả mọi người biết là sao?
- Sao có thể chờ được chứ? Một kết quả hoàng tráng như vậy thì phải loan báo chứ em?
- Anh còn dám nói hả? Xấu hổ chết đi được, anh có biết đó là thư viện ko hả? Nếu lúc đó có người vào thì chắc em chẳng bao giờ dám đến trường nữa! Yi Jung mỉm cười gian xảo và nói:
- Anh dụ em đấy, hôm đó anh cho người khóa thư viện lại rồi, nên làm gì có ai? Ga Eul đánh vào tay Yi Jung và bực tức lên tiếng:
-Vậy hóa ra chuyện anh bị đau bụng cũng là giả sao?
-Ừ thì anh cũng đâu muốn, đầu nguồn câu chuyện là tại thằng Ji Hoo cả, nó nhận lại vợ con thì phải chịu trách nhiệm chứ. Chỉ vì sợ Amy sẽ mắng Emma mà nó bắt vợ chồng mình cực khổ, cũng may là Han Chul rất dễ thương. Yi Jung lập tức thêm vào cụm đó khi thấy Ga Eul liếc nhìn mình. Sau đó anh lại tiếp tục nói:"Ròng rã mấy năm đợi Emma hồi phục sức khỏe hoàn toàn, rồi phải đợi luôn chuyện nó xây dựng được quan hệ tốt đẹp với Amy. Nên anh đã quyết định chúc mừng việc mình được riêng tư bên vợ bằng màn quay lại ấn tượng chứ em?"
- Anh thôi đi, nhắc đến em càng thấy mình bị lừa.
- Lừa sao được mà lừa, chuyện đó là sớm muộn thôi mà em! Đừng giận nữa vợ yêu, em sẽ làm Jin Shin buồn đấy, đúng ko con?
- Anh đừng có lấy Jin Shin làm cớ đấy, tối nay anh nên nhớ anh sẽ phải làm gì đấy!
- Tha cho anh đi mà, làm vậy tụi nó sẽ chọc anh đến chết mất!
- Anh còn nhớ lời hứa trước đây với em ko? Em chỉ thay đổi thể lệ một chút thôi, đáng lẽ em ko muốn nhắc đâu nhưng vì anh dám lừa em đến thư viện nên đó là điều anh đáng bị vậy đó nha! (Bạn nào coi phần I thì sẽ biết vụ Yi Jung hứa với Ga Eul sẽ làm trong ngày Halloween.) Dù đây ko phải là Halloween và dù hơi đổi 1 tí, nhưng anh vẫn phải làm, rõ chưa hả?
Tối hôm đó tại nhà của Ji Hoo, 5 gia đình đã tề tụ đông đủ. Con trai của Won Bin và Guni đang chơi trò bắn súng nước với Han Chul và con trai của Jun Pyo. Cặp song sinh dễ thương của Franciss và Amy đang cùng nhau hoàn thành bức hình ghép 7 sắc cầu vồng, tất cả người lớn vừa ngắm nhìn bọn trẻ vừa trò chuyện với nhau. Guni lên tiếng hỏi:
- Sao Ga Eul và Yi Jung lâu thế nhỉ? Em đói quá! Won Bin mỉm cười với vợ và hỏi:
- Anh lấy cho em ít sữa nhé! Han Chul sẽ ko chịu mở tiệc nếu Yi Jung appa và Ga Eul omma của nó chưa đến đâu, đúng ko Han Chul? Han Chul đang nắp sau chậu hoa lớn trốn Kan Sun-con của Jun Pyo thì nhước người lên dạ 1 tiếng và tiếp tục nấp xuống khi bị Kan Sun và Dae Teok_con của Won Bin phát hiện và nã mũi súng về phía thằng bé.
- Lúc nãy ăn hết cả cái bánh pizza mà vẫn đã đói rồi sao Guni, em ăn được thế mà sao sắc mặt trông xanh vậy... này hay là em có thai rồi đấy? Guni đỏ mặt còn Won Bin thì cười hạnh phúc và đứng lên đi lấy ít sữa cho vợ mình. Mọi người bắt đầu quay sang chúc mừng Guni, bỗng nhiên mọi người tập trung mọi sự chú ý khi nghe thấy tiếng bọn trẻ đang cười đùa và la thật to:"Ôi quả bí ngô đẹp quá, ... ngốc quá là Yi Jung appa đấy....ko là chú Yi Jung trong bộ đồ bí ngô.... bế con đi, con muốn được quả bí ngô bế cơ..." Bọn trẻ cứ thế bao lấy bí ngô Yi Jung đang nặng nhọc di chuyển trong bộ đồ to kềnh càng, chúng đứa kéo đứa đẩy, đứa cứ kéo kéo chiếc áo bí ngô to tướng cho đến khi mọi người vào trong nhà lớn. Won Bin đang cầm ly sữa đi ra thì ko nhịn được cười đến nổi sữa trong ly bị đỗ ra một ít:
- Hahaha, Yi Jung, cậu sao thế này? Sao lại mặc đồ bí ngô vậy? Trời đất ơi, mình chết mất thôi, hahaha, mọi người lại đây mà xem này... Yi Jung tức điên cả lên nhưng vẫn phải cố cười với bọn trẻ. Han Chul đang mãi chơi với cái bụng bí ngô thì thấy Ga Eul đi vào, thằng bé toan chạy lại:
- Omma, omma. Yi Jung thừa hiểu tính cậu quý tử Han Chul thể nào cũng nhãy cẩng lên ôm Ga Eul, lỡ làm Ga Eul té thì tính làm sao nên Yi Jung la lên:
- Yoon Han Chul, con đứng lại cho appa, ko được nhào vào mẹ như vậy, sẽ làm cho Jin Shin bị đau đấy! Nhưng đối với một đứa trẻ hiếu động như Han Chul thì làm sao có thể ngăm cậu bé bằng 1 lời nói chứ, Yi Jung hoảng hốt chạy đến tính kéo thằng bé lại thì chính bộ đồ anh đang mặc quá vướng vúi nên làm Yi Jung té nhào xuống đất. Bọn trẻ thấy thế càng thích thú hơn, chúng bắt đầu trèo lên người của Yi Jung và lăn long lóc trên chiếc bụng bí ngô êm ái. Han Chul nghe thế ngây thơ hỏi:
- Omma, thế Jin Shin là ai thế? Ga Eul ngồi xuống và ôm nhẹ Han Chul rồi hôn vào má của cậu bé:
- Jin Shin sẽ là em trai của Han Chul đấy, con có thích ko nào?
Han Chul nhảy cẩng lên và bắt đầu reo hò:
- Ôi vậy là Han Chul lại có thêm 1 em nữa rồi, vậy là Han Chul là oai nhất, vừa có em gái Tae Hin lại vừa có em trai Jin Shin nữa, ôi thích quá, thích quá. Won Bin và Ji Hoo đi đến giúp Yi Jung đứng dậy và thoát khỏi vỏ bọc bí ngô của anh dù hai người vẫn ko thể nhịn được cười, Yi Jung cáu kỉnh lên tiếng:
- Giờ mới chịu lại giúp là sao hả? Còn thằng Jun Pyo đi đâu rồi?
- Tớ đang trên này này, nãy giờ tớ đã quay được cái dáng vẻ bí ngô của cậu rồi, ngày mai tớ sẽ đưa cho giới truyền thông phát tán để gây chú ý cho buổi họp báo mừng cậu trở về nhé! Yi Jung lườm lườn rồi quay sang bọn trẻ:
- Han Chul, Dae Teok, Kan Sun, hai công chúa Lily và Leila, các con có muốn vận động trước khi ăn ko? 5 cô cậu nhóc hào hứng gật gù và túa ra chạy lên cầu thang từ hai phía để bao vây Jun Pyo lại sau tiếng hô của Yi Jung:"Tấn công."
Tiếng cười đùa của lũ trẻ, những tiếng trò chuyện rôm rã của những con người hạnh phúc ứng với sắc xuân ở giữa mùa, những cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng vui tươi len lỏi trong căn nhà trước đây khá lạnh lẽo và yên tĩnh. 5 cô gái quây quần trò chuyện trong khi 5 chàng tai lại cùng bọn trẻ nghịch tạo ra những âm thanh vui nhộn. Hạnh phúc tưởng chừng như hi hữu trong cuộc sống giàu sang, những tâm hồn chịu nhiều tổn thương nay đã tìm thấy thiên thần của mình, những thiên thần ấy đã thôi vào cuộc sống tẻ nhạt, lặp lại 1 cách vô thức của họ khiến nó trở thành 1 bức tranh tuyệt đẹp mà trong mắt họ nó chính là hạnh phúc trọn vẹn nhất.
~~~ End Fic ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro