(3) người yêu
không phải khởi đầu nào cũng suôn sẻ
và làm gì có hành trình chỉ bằng phẳng cho ta thẳng bước đi...
ngay trận đấu vòng loại đầu tiên, chiến thắng đã không mỉm cười với họ. mặc dù nỗ lực của toàn đội là không nhỏ, sai lầm cũng ít, sau cùng, tất cả là chưa đủ để có được màn chào sân hoàn hảo.
với tư cách là đội trưởng, han wangho đã suy nghĩ rất nhiều, phải chăng anh đã làm sai điều gì? khi nắm giữ một cương vị nào đó, vinh quang thực sự chưa chắc đã thuộc về bạn, nhưng trách nghiệm bạn chắc chắn sẽ có một phần. không phải tự nhiên han wangho nghĩ thế, anh đã xem những trận đấu trước đây và quan sát tụi nhỏ trong lúc đấu tập, nhưng rồi khi đứng trước việc phải so bì thắng thua cảm giác vẫn không hề giống nhau.
ước gì anh có thể quay lại ngày xưa ấy, lén lút trộm đi chút tự tin và ngạo nghễ đến không tưởng của han wangho 18 tuổi. trong lòng anh cứ quẩn quanh suy nghĩ, một mối tơ vò, mặc cho jaeha bạn anh đã cười và nói rằng, còn nhiều cơ hội lắm, chúng ta còn rất nhiều lần thi đấu cùng nhau.
- anh ơi.
.....
- anh wangho.
.....
- wangho của chúng ta ơi.
park dohyeon đứng ngoài phòng chờ, cất tiếng gọi, nhưng không nhận được tiếng đáp lại lanh lảnh như thường của anh. cậu thở dài rồi đẩy cửa bước vào, cậu hiểu mà, cậu biết, cậu rõ lắm.
- anh wangho.
- ừm dohyeon à, em tìm anh có gì không?
giọng của anh bình tĩnh quá, người ta có thể nghe ra như thế. nhưng park dohyeon không phải "người lạ" mà là "người quen", cậu nghe được chút run rẩy như có như không mà chủ nhân giọng nói cố ghim lại trong cổ họng. park dohyeon thở hắt ra, cậu tiến tới xoay chiếc ghế trở lại, để anh nhìn thấy cậu ngay bây giờ.
- em cần anh giúp đây.
- giúp gì thế?
thấy park dohyeon như đang phiền muộn thật, han wangho đành phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, dù sao thì, làm anh phải giúp đỡ em trai mình chứ.
- anh có biết cách dỗ dành người khác không?
chàng xạ thủ nghiêm túc hỏi, rồi bổ sung
- người em thích hình như đang buồn lắm.
han wangho đơ ra trong phút chốc, vài dòng suy nghĩ nảy lên trong đầu anh, nhưng trọng điểm của câu hỏi thì lại đến sau. điều đầu tiên anh nghĩ tới là "em ấy đang thích ai thế?", sau đấy mới nghĩ tới cách dỗ dành một người. hai tay han wangho xoắn lấy nhau trong vô thức, như suy nghĩ lại giống như chẳng nghĩ gì, một hồi sau vẫn chưa có câu trả lời nào được đưa ra.
- anh ơi? anh có biết không ạ?
- anh không biết, làm sao anh biết được?
han wangho thề với chúa là anh chẳng muốn nũng nịu với thằng nhóc này chút nào, chẳng hiểu sao giọng mình lại nghe dính chết đi được.
- với cả anh cũng chẳng quan tâm....
- thật á? mà anh không quan tâm cái gì cơ ạ?
- ai thèm quan tâm người mày thích là ai chứ thằng nhóc này!?
ngay khi nhận ra giọng mình đã trở nên cáu kỉnh, lại nhìn bản mặt park dohyeon phì cười như chế giễu, trong đầu han wangho phải chạy qua ít nhất 3000 câu "shibal conmeno".
- lần sau đừng tìm anh tư vấn tình cảm nữa, đáp án chỉ có chia tay thôi.
làm bộ không có gì, han wangho vỗ vai cậu toan rời đi.
nhưng park dohyeon không để anh làm việc đó, cậu bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của anh rồi như có như không xoa nhẹ, giọng cũng mềm xuống.
- anh wangho, còn em ở đây mà...
mắt nhìn cổ tay mình rồi hướng dọc lên, vị đội trường bắt gặp con ngươi đen tuyền sâu thẳm của park dohyeon. đang nhìn anh, đang nhìn thấu suy nghĩ và cả trái tim của han wangho. một ánh nhìn chất chứa bao câu từ phía sau khiến tâm trí anh bị đánh úp.
- d-dohyeon à, em đang nói gì thế?
- em nói, anh không phải có một mình đâu, còn em ở đây mà.
bóng hình cao lớn tiến gần, tầm mắt bỗng nhiên bị mờ đi, đầu óc han wangho nổ tung khi anh rơi vào vòng ôm của người đối diện. nhưng chưa dừng lại ở đó, anh thấy phía trên trán mình có gì đó mềm mại chạm nhẹ, cho tới khi anh nhận ra đó là môi của park dohyeon thì hơi ấm ấy đã kịp thời rời đi.
han wangho choáng váng, gì thế này? tiến triển nhanh quá? đáng ra em ấy phải từ từ hơn chứ. ủa? cái gì vậy? sao mình lại nghĩ thế? sao lại không phản kháng vậy tôi ơi?
mấy ai mà biết, han wangho thuộc diện sắp tốt nghiệp muộn, sống trên đời hơn 20 năm, tư vấn tình cảm cho bao nhiêu cặp đôi (tan vỡ) lại chưa từng sờ tay sờ má với ai. đừng nói là bị trai trẻ ôm với hôn trán như này, thân xác ở lại nhé hồn wangho bai bai~
giờ thì đến lượt park dohyeon không biết làm sao, vì người trong lòng cứ ngơ ra đấy, ngẩng lên nhìn cậu rồi lại cúi đầu xuống, chẳng nói chẳng rằng mà cũng chẳng vùng vằng chạy trốn.
"là ưng mình hay không nhỉ?"
- anh ơi, mình làm lại nhé. -anh nghe dohyeon thủ thỉ trên đỉnh đầu mình
- rồi mình sẽ trở lại, thật mạnh mẽ mà anh.
- em sẽ đưa anh tới chiến thắng.
- hãy tin em nhé han wangho.
- anh wangho...
- anh ơi...
anh không biết tổng cộng park dohyeon đã gọi anh bao nhiêu lần, nhưng mỗi tiếng nỉ non đều đi kèm một lần môi cậu chạm nhẹ vào anh. park dohyeon cẩn trọng hôn anh một cách đầy trân quý, cậu hôn lên sống mũi cao thẳng đang sun nhẹ, hôn lên đuôi mắt phớt hồng đỡ lấy từng hạt cảm xúc, hôn lên ấn đường xinh đẹp đang nhíu lại, hôn lên cả thái dương vì căng thẳng mà lấm tấm mồ hôi. park dohyeon nhận thấy vạt áo đấu đang bị anh níu chặt, nhăn nheo, nhưng cũng như một lời ngầm đồng ý, rồi cậu hôn lên khóe môi đang cụp xuống của han wangho, cả người anh khẽ run, nhưng cuối cùng lại chẳng đẩy cậu ra.
giây phút chiếc đầu xù bông mềm mại ấy gục hẳn vào ngực mình, vị xạ thủ biết rằng cậu đã có được chiến thắng.
đêm, dù những gì xảy ra trong phòng train đã khiến han wangho đơ người chút ít, nhưng khi trong đầu hiện lên khuôn mặt và ánh mắt của park dohyeon, anh lại thấy tim mình mềm nhũn, an ổn tiến vào mộng đẹp.
____________
từ đó về sau, dù là cay đắng kéo đến hay trái ngọt rộ đơm, ngay cả khi đôi mắt đã nhắm ghiền, han wangho vẫn có thể biết rằng anh không hề một mình.
có họ, có mọi người, có em ấy, có park dohyeon.
____________
họ lại lần nữa trở về dưới hàng cây lá đỏ, nơi dẫn vào khu giảng đường tẻ nhạt và buồn chán. nhưng đã khác rồi, thu qua đông tới, giờ đây hàng cây trơ trọi chẳng có nổi một phiến lá, tuyết trắng được dọn vào hai bên đường đang chờ đến khi mặt trời lần nữa xuất hiện.
han wangho rụt cổ, chôn bầu má ửng hồng của mình vào chiếc khăn màu rêu mà bạn trai anh đã mua cho. thậm chí kiểu thắt này cũng là được người ấy hướng dẫn 7749 lần để anh làm theo, và dù có cố gắng nhưng anh thắt xấu hơn cậu nhiều lắm, vậy mà người đó vẫn cưng chiều nói rằng mình sẽ sửa cho anh khi hai người gặp nhau ở trường chiều nay.
hôm nay là buổi học cuối của môn ba kỹ năng bổ trợ cuộc sống mà trường anh bắt buộc sinh viên phải học để ra được trường, còn hiệu quả của nó thì han wangho không chắc. anh sẽ không thừa nhận thứ lôi anh đến trường chín trên mười phần là công của dohyeonie đâu.
- han wangho! lâu rồi không gặp mày đó wangho.
- ồ siwoo à, đúng là lâu ngày không gặp nhỉ.
- mày thực sự đã trở thành ngôi sao đấy! mấy thằng anh em tiệm net của tao biết tao quen mày đã gần như hóa culi hết luôn. đúng là cười chết.
- tao rất vinh dự đó siwoo à, vậy thì pate mèo tháng này có ưu đãi gì không?
- có chứ có chứ, nể mặt mày là cha của đám bóng lông đó, tao sẽ tặng thêm cho mấy đứa nhà mày hẳn 3 hộp loại xịn!
cửa phía sau của giảng đường hé mở, ai đó như mang theo cả hơi lạnh bên ngoài lẹ làng lách vào, bóng lưng cao thẳng yên vị ngay bên cạnh han wangho đang ngồi dãy cuối tít xa bàn giảng viên.
giống như kim đồng hồ quay về thời gian của vài tháng trước, nhưng trên tay anh chàng không phải 2 ly matcha latte đá mà giờ đây thay bằng thức uống nóng. một trong hai ly được cẩn thận nhét vào giữa hai tay han wangho, hương matcha quyện với hương sữa béo thơm lừng, ấm áp cứ thế lan tràn.
- c-cậu này... adc của wangho... park - park viper? cậu là thần tiễn viper đúng không? hình như lần trước tôi gặp cậu rồi nhỉ?
park dohyeon lễ phép gật đầu, cậu đã dần quen với kiểu nhận ra đầy phấn khích này sau mùa giải vừa qua.
- em chào anh, em là xạ thủ của anh wangho. em là, ờm...
bất chợt park dohyeon ngập ngừng, cậu chưa rõ anh muốn người này biết được mối quan hệ của họ hay không nữa. thế rồi một hơi ấm bao lấy bàn tay cậu, luồn vào dưới lớp tay áo, cạy mở chìa khóa để mười ngón tay đan chặt vào nhau, cậu đã hiểu rồi.
- em là bạn trai của anh wangho, tên là park dohyeon ạ.
han wangho đã bao giờ khoe rằng, bạn trai mình có khuôn môi cực kì xinh chưa nhỉ? dùng từ xinh thì có gì sai không? nhưng trong mắt han wangho thì chính là thế đấy, đã mấy lần nhìn thấy đôi môi xinh đó bĩu ra anh đã không tự chủ được mà hôn lên, môi xinh của dohyeonie mềm lắm, mềm nhất là lúc hôn anh cơ. hiện tại môi xinh mà wangho yêu đang cười tươi lắm, chắc hẳn em đang rất vui, nom vừa thoải mái lại có chút tự hào. nếu không phải có thằng bạn ở đây, han wangho đã hôn em rồi, vậy mà wangho lại làm trước khi nghĩ đến được chữ nếu...
- lần trước cũng gặp rồi nhỉ, tao đã nói là người quen ấy.
siwoo đờ đẫn gật đầu.
- còn giờ thì bọn tao là người yêu.
- y-yêu là tốt, yêu là tốt.
siwoo hoàn hồn, nhìn hai người một lúc rồi quả quyết
- đẹp đôi lắm, thật đấy, từ tận đáy lòng tao.
____________
trả bài cho hai bạn về với nhau.
các cam iu đã move on được chưa nhỉ? mình cứ nghĩ là mình đã làm được rồi cơ, nhưng nay khi wangho up ig mình lại không ngăn được cảm xúc.
rồi mình đọc những dòng đó, bao lần không biết nữa, nghiền ngẫm những con chữ, lời kể, lời thương và cả lời hứa của wangho. wangho đã viết rằng nhất định sẽ nỗ lực để không còn phải nuối tiếc nữa, vậy thì chúng mình cũng phải thế đúng không? vì Han "Peanut" Wangho còn bước tiếp, chẳng có lý do gì mà mình phải mắc kẹt cả.
ID Peanut will still shine
Oranges still be Oranges.
nhất định chúng ta sẽ gặp lại ở một ngày rực rỡ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro