viii

🔔 tiểu hỉ đã đăng một bài viết mới - 30 giây trước

thật lòng thì tôi chỉ muốn kể cho mọi người những tin tốt thôi, vì tôi biết ai cũng có cuộc sống của riêng mình. buổi tối mọi người lên mạng để thư giãn thôi mà. nhưng làm vậy thì liệu có khiến cuộc sống của tôi trở nên giả tạo(?) quá không nhỉ?

ai cũng sẽ có khoảng thời gian khó khăn, và chúng tôi cũng vậy, mùa hè này không update được cho mọi người cũng là bởi vì 3 tháng qua thật sự mọi thứ không hề suôn sẻ, áp lực rất nhiều, thất bại cũng rất nhiều.

dẫu vậy, cả 5 chúng tôi đều cố gắng mỗi ngày. vấn đề thì nhiều lắm đó, nhưng chúng tôi tin là từ từ sửa chữa từng thứ một thì sẽ có ngày nỗ lực của chúng tôi đơm hoa kết trái thôi nhỉ?

vậy mà tại thời khắc quan trọng nhất, chúng tôi lại gục ngã...

có lẽ chúng tôi chưa đủ giỏi, làm chưa đủ tốt, cố gắng chưa đủ nhiều nên mới thất bại.

mỗi một thất bại đều rất đau đớn, dù tôi có cố gắng lạc quan đi chăng nữa, thì mỗi lần nhìn những người đồng nghiệp ăn mừng chiến thắng của mình, tôi không khỏi chạnh lòng, rồi tưởng tượng nếu tôi là nhân vật chính trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?

thất bại lần này khiến tôi day dứt rất nhiều, không phải vì đây là lần đầu tiên của tôi, mà bởi vì đây là lần cuối cùng của anh P.

anh P đã quyết định làm việc cho đến hết năm nay, sau đó sẽ tạm dừng để thực hiện nghĩa vụ quân sự. trách nhiệm của mỗi người đàn ông Hàn Quốc mà, chắc mọi người nghĩ chuyện này là vô cùng bình thường thôi ha, anh P sau khi xuất ngũ sẽ quay lại làm việc cùng chúng tôi hay gì đó.

nhưng tôi đã từng chia sẻ, rằng công việc của bọn tôi khá đặc thù, tỷ lệ đào thải rất cao, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. việc anh ấy sau khi xuất ngũ trở lại làm việc cùng chúng tôi là điều ít có khả năng xảy ra. và quan trọng hơn hết, anh ấy cũng không có dự định quay trở lại...

thật ra đầu năm nay, anh P đã chia sẻ rất nhiều với tụi tôi, về những suy nghĩ, những dự định anh có trong năm cuối cùng của sự nghiệp.

lúc mới nghe, tôi cũng khá buồn và tiếc, tiếc vì anh P vẫn đang làm rất tốt, vẫn đang là nhân tố được đánh giá rất cao trong đội, và là một veteran được định giá siêu cao trên thị trường. chắc chắn sự nghiệp những năm tới của anh vẫn sẽ rất thành công, dù là về mặt thành tích hay tiền bạc.

nhưng có lẽ là vì chúng tôi vẫn còn tận 1 năm đồng hành cùng nhau, nên tôi đã nhanh chóng vui vẻ trở lại và tập trung vào một năm sắp tới. cho đến tháng trước, lần đầu tiên anh ấy công khai với tất cả mọi người trong ngành rằng đây sẽ là năm cuối, có lẽ khi đấy tôi mới chợt nhận ra rằng chúng tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa...

mọi người trong đội tự động viên nhau rằng cứ tiếp tục với tâm thế tận hưởng, làm hết mình thôi. ngay cả anh P cũng mong chúng tôi không mang quá nhiều áp lực, anh không muốn năm cuối của mình trở nên nặng nề đến thế.

tôi thì đã ổn hơn rồi, nhưng có vẻ anh V và nhỏ 🐟 vẫn chưa chấp nhận được...

tôi đã chia sẻ bao giờ chưa nhỉ? rằng tôi và 🐟 bằng tuổi nhau, tôi hay kêu nhỏ 🐟 khờ, nhưng ngoài đời 🐟 thân hình to lớn, ai gặp nó lần đầu tiên cũng phải e dè. ai làm quen với nhỏ 🐟 rồi sẽ biết, nó vô cùng lành tính, đối xử mọi người cũng vô cùng tốt, hay ngơ ngơ, nên lúc nào cũng cần có mọi người bên cạnh. đến order món ăn nó còn ngại và phải nhờ các anh lớn order giúp mà.

bằng tuổi nhưng đối với tôi, 🐟 nhỏ hơn tôi rất nhiều về mặt tâm lý. bắt một đứa trẻ phải xa người anh mà nó thật lòng yêu quý, tàn nhẫn nhỉ? thế nên, tôi hiểu được phần nào việc nó bài xích mỗi khi anh P nói về chuyện giải nghệ

còn anh V, hmmm.... tôi thật sự không rõ lắm. ngoại trừ anh P thì anh V là người lớn tuổi thứ hai trong đội, cả hai đều là trụ cột tinh thần, là người vực dậy tâm lý của cả đội. nhưng có lẽ chính vì thế mà anh V lại là người tổn thương nhiều nhất. anh luôn là người đứng giữa, vừa phải giữ vững tinh thần cho tụi tôi, vừa phải kìm lại cảm xúc của chính mình.

tôi từng bắt gặp anh ngồi lặng một mình trong phòng tập, nhìn lên trần nhà rồi thở dài. lúc đó tôi không dám lên tiếng, tôi biết anh đang cố gắng kìm nén mọi thứ, đó là nỗi buồn, sự hụt hẫng, và cả niềm tiếc nuối anh chẳng thể nói ra.

tôi hiểu rõ anh P và anh V gắn bó với nhau như thế nào. vậy nên khi anh P nói rằng sẽ rời đi, tôi nghĩ, với anh V, đó không chỉ là mất đi một người đồng đội, mà còn là mất đi một phần quen thuộc trong cuộc sống, mất đi người bạn tâm giao của riêng mình.

những ngày gần đây, anh V vẫn cười, vẫn pha trò để chọc anh P như bình thường. nhưng đôi khi, tôi cảm thấy sâu bên trong, anh đã bắt đầu chuẩn bị cho sự chia ly.

tôi không biết phải an ủi anh V như thế nào nữa, có những nỗi buồn, dù có cố chia sẻ, cũng chẳng thể vơi đi được.

tôi nghĩ, khi đến lúc thật sự phải nói lời tạm biệt, người khóc đầu tiên có lẽ không phải là 🐟 mà là anh V.

trong khoảng thời gian này, bé út ⚡ lại có vẻ là người trưởng thành nhất. trong số chúng tôi, thời gian nó đồng hành cùng anh P là ngắn nhất, không biết có phải là vì muốn tận dụng hết khoảng thời gian còn lại cạnh anh P hay không, mà lúc nào tôi cũng thấy nó bám dính lấy anh P. chơi cùng anh, đi ăn cùng anh, trò chuyện cùng anh, và... cố gắng vì anh.

tôi biết chúng tôi phải lạc quan, tích cực và vui vẻ như bé út, thì anh P mới bớt áp lực và yên lòng về chúng tôi. nhưng khó thật đấy! người ta hay bảo rằng người thật sự mạnh mẽ là người vẫn biết mỉm cười khi nước mắt sắp rơi. sau những chuyện đã qua vào năm ngoái, có lẽ bé út mới là "kẻ mạnh" thật sự.

dù sao thì, có những chuyện đã xảy ra rồi, dẫu đau đến mấy, chúng tôi cũng chỉ có thể học cách chấp nhận.

buồn không? có chứ. thất vọng không? rất nhiều.

tôi không biết liệu người ta có nhìn thấy sự nỗ lực của chúng tôi không, cũng không biết liệu những người ủng hộ chúng tôi có thất vọng trên quãng đường đi cùng chúng tôi không?

chỉ biết rằng, dù cái kết của câu chuyện này ra sao, chúng tôi vẫn sẽ bước tiếp, vẫn cố để không phụ lòng chính mình. vì nếu dừng lại, thì mọi điều đã qua - nước mắt, nụ cười, cả những vết thương chưa kịp lành - đều sẽ trở nên vô nghĩa. và điều thôi thúc tôi tiếp tục, là niềm tin rằng mọi nỗi đau ngày hôm nay là cái giá phải trả cho vinh quang sau này. 

chúng tôi không đi tìm phép màu, cũng không mong được ai thương hại.

vinh quang này, chúng tôi tự giành lấy. di sản này, chúng tôi tự tạo nên.

tháng 10 tới rồi, hi vọng mọi nỗ lực được đền đáp, hi vọng phía cuối con đường là tương lai tươi đẹp đón chờ chúng tôi 🍀

chúc cho mỗi chúng ta đều thành công trên con đường mình đi nhé!















viết để lòng mình nhẹ bớt, tháng vừa rồi thật sự là quá nặng nề cho sức khỏe tinh thần của mình :((

hôm nay là sinh nhật mình, điều ước năm nay mình dành tặng cho ZPZVD nhé!

cố lên cố lên cố lên! #HLEWIN🍊


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro