Chương 2: Bóng tối đầu tiên
Cánh cửa sắt khóa chặt từ bên ngoài. Không một khe sáng lọt vào. Santa ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt dần quen với bóng tối đặc quánh, nhưng tim cậu thì vẫn đập loạn như trống trận.
Kho hàng rộng chừng một căn phòng học nhỏ, nhưng bên trong có hơn hai mươi người chen chúc. Đàn ông có, phụ nữ có, phần lớn còn rất trẻ. Họ ngồi thành từng nhóm nhỏ, thì thầm bằng thứ ngôn ngữ Santa không hiểu. Chỉ đôi khi, vài tiếng khóc nghẹn bật ra, xé toang bầu không khí ngột ngạt.
Santa kéo balô lại gần, ôm chặt cuốn sổ trong đó như một lá bùa. Cậu nghĩ nếu buông nó ra, cậu sẽ biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
_-_
Ngày đầu tiên trong kho, Santa không ăn gì. Người ta mang đến một nồi cơm lớn, vài khúc rau củ hầm nhạt nhẽo. Người nào đó phát từng bát nhựa. Santa nhìn quanh, thấy ai cũng cúi đầu lặng lẽ. Cậu do dự mãi rồi cũng đưa tay nhận một phần, nhưng khi đưa cơm lên miệng, cổ họng lại nghẹn ứ, nuốt không trôi.
Đêm đến, mọi người nằm la liệt trên nền đất, không chăn chiếu, không gối. Santa cuộn tròn người, tai lắng nghe những âm thanh hỗn loạn: tiếng thở dài, tiếng trở mình, tiếng khóc thút thít ai cố kìm nén. Cậu nghĩ đến Bangkok, đến căn phòng trọ ọp ẹp nhưng ít ra còn có bóng đèn vàng vọt, còn có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Ở đây, chỉ có bóng tối đặc quánh, như nuốt trọn cả thế giới.
_-_
Ngày thứ hai, cửa kho bật mở. Một nhóm người đàn ông bước vào, tay cầm đèn pin. Họ soi thẳng vào từng gương mặt. Ánh sáng trắng lóa khiến Santa nhắm chặt mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn soi mói đang lướt trên mình.
Một người đàn ông gầy gò đọc tên ai đó trong danh sách, rồi chỉ tay. Một cô gái bị kéo dậy, loạng choạng theo họ ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm, căn kho lại chìm vào bóng tối. Không ai nói gì. Không ai biết cô gái ấy đi đâu, và liệu có trở lại hay không.
Santa ngồi bất động, lưng ướt đẫm mồ hôi. Cậu nghe tim mình đập thình thịch, từng nhịp như lời cảnh báo: Rồi sẽ đến lượt mày.
_-_
Ngày thứ ba, Santa bắt đầu nghe loáng thoáng những mẩu đối thoại. Một trong số những gã canh giữ biết chút tiếng Thái. Trong lúc quát tháo, hắn buông ra vài từ khiến Santa rùng mình.
"Con gái bán đắt hơn."
"Thằng kia thì rẻ, mặt mũi như con gái mà không phải con gái."
Santa cúi gằm mặt. Cậu hiểu chúng đang nói đến mình. Tim cậu chùng xuống như hòn đá rơi xuống giếng sâu. Trong mắt chúng, cậu không phải người, chỉ là món hàng bị phân loại: bán vợ hay bán nô lệ.
Cậu siết cuốn sổ trong tay, tự nhủ: Mình vẫn là Santa. Mình không phải món hàng. Nhưng giọng nói ấy yếu ớt, chỉ vang trong đầu rồi chìm vào bóng tối.
_-_
Thỉnh thoảng, Santa thử bắt chuyện với những người cùng cảnh ngộ, nhưng bất đồng ngôn ngữ là bức tường dày đặc. Một cô gái từ Lào chỉ khóc, một cậu trai người Myanmar chỉ lắc đầu. Họ như những chiếc lá rụng rời, bị gió cuốn về một nơi xa lạ, không ai hiểu được ai.
Sự cô độc bủa vây. Santa muốn hét lên, muốn đập phá để thoát ra, nhưng cậu biết điều đó vô ích. Mỗi khi có ai phản kháng, gã canh giữ lại dùng báng súng đập thẳng vào lưng, để lại tiếng gào thét vang vọng cả kho. Những người khác chỉ dám cúi đầu, im lặng như thể chưa thấy gì.
Santa cũng im lặng. Nhưng trong lòng, một ngọn lửa nhỏ vẫn nhen lên: Mình phải sống. Dù bị bán đi đâu, phải sống để tìm đường thoát.
_-_
Đêm thứ tư, trời mưa. Nước mưa len qua mái tôn thủng, nhỏ giọt lách tách xuống nền đất. Santa mở cuốn sổ, run rẩy viết bằng chiếc bút chì cùn:
Ngày thứ tư. Tôi ở đâu đó bên kia biên giới. Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ không biến mất. Tôi là Santa.
Chữ viết run run, nét mờ nhòe vì nước mưa rơi xuống. Nhưng nhìn chúng, Santa cảm thấy trái tim mình vẫn còn đập, vẫn còn chứng cứ rằng cậu chưa bị nuốt chửng hoàn toàn.
_-_
Sáng ngày thứ năm, cửa kho lại mở. Lần này, người đàn ông đọc danh sách dài hơn. Santa nghe tên mình.
Cậu bị lôi ra, ánh sáng chói chang ập đến. Sau nhiều ngày sống trong bóng tối, mắt cậu đau nhói, nước mắt tự trào. Santa thấy con đường đất đỏ, những ngôi nhà mái tôn méo mó, và một nhóm người lạ mặt đang chờ.
Gã canh giữ đẩy cậu cùng vài người khác ra phía trước. "Hàng mới," hắn nói bằng thứ tiếng Trung mà Santa không hiểu, nhưng cái cười đểu thì không cần phiên dịch.
Santa nuốt khan, đôi chân cứng đờ. Bên trong, tim cậu vang lên một nhịp rõ rệt: Đây là khởi đầu của việc bị bán.
Trong đầu cậu vang lên duy nhất một lời cầu nguyện:
Xin hãy để tôi còn là chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro