Chương 3: Chợ người
Cổng sắt mở ra, ánh sáng buổi sáng hắt xuống như một lưỡi dao sắc. Santa bị đẩy ra khỏi kho cùng sáu, bảy người khác. Mùi bụi đường, mùi xăng xe, mùi khói bếp của một thị trấn vùng biên lập tức ập vào, nồng nặc đến choáng váng.
Con đường đất đỏ dẫn đến một dãy nhà lợp tôn xiêu vẹo. Trước mỗi căn, người ta dựng những bàn gỗ thấp, đặt lên đó ấm trà, hộp thuốc lá và những chồng giấy tờ cũ. Santa nhìn quanh, chỉ thấy toàn đàn ông, phần lớn là người Trung Quốc. Họ mặc áo khoác đen hoặc xám, khuôn mặt lạnh lẽo như đá núi.
"Ngồi xuống." Một gã canh giữ quát bằng tiếng Thái lơ lớ.
Santa cùng những người khác bị xua ngồi thành hàng. Trước mặt họ, một dãy ghế nhựa đã sẵn. Những người đàn ông từ từ ngồi xuống, châm thuốc, uống trà, và bắt đầu nhìn họ chằm chằm.
Ánh mắt ấy không phải ánh mắt nhìn một con người. Nó giống ánh mắt của người chọn mua trâu bò, hay gỗ quý trong chợ. Thậm chí lạnh lẽo hơn.
_-_
Một người đàn ông nhỏ thó rút cuốn sổ, bắt đầu đọc tên từng người trong danh sách. Ai được gọi sẽ phải đứng lên, bước ra giữa sân. Người đó sẽ bị hỏi vài câu, rồi bị người ta nhìn ngắm từ đầu đến chân.
Một cô gái bị gọi đầu tiên. Cô run rẩy đứng dậy. Lập tức, mấy người đàn ông phía trước xôn xao. Họ hỏi tuổi, hỏi quê quán, rồi thì thầm bàn bạc. Cuối cùng, một kẻ gật đầu, móc ra xấp tiền. Cô gái bị kéo đi, biến mất sau cánh cửa tôn.
Không khí trong sân đặc quánh lại. Những người còn lại ngồi im, mắt dán xuống đất. Santa cũng cúi gằm, hai tay ôm chặt balô, như thể nó là thứ duy nhất giữ cậu không rơi xuống vực sâu.
_-_
Rồi tên cậu vang lên. "Santa."
Cậu giật bắn, ngẩng lên. Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía cậu. Bàn chân Santa nặng như chì, nhưng cuối cùng vẫn phải đứng dậy.
Ánh nắng trưa chói chang rọi xuống, khiến cậu nheo mắt. Người đàn ông nhỏ thó hất cằm: "Bao nhiêu tuổi?"
Santa không hiểu. Hắn nhăn mặt, lặp lại bằng tiếng Thái vụng về: "Tuổi?"
"...Mười tám." Giọng Santa khàn đặc, như lạc trong gió.
Một tràng tiếng Trung xì xào vang lên. Santa không hiểu, nhưng cậu cảm nhận rõ sự chế giễu. Một người đàn ông cười khẩy, nói gì đó khiến những kẻ khác cười ồ.
Người nhỏ thó dịch lại cho gã canh giữ:
"Không phải con gái. Không đáng bao nhiêu. Nếu ai muốn, chỉ để làm việc vặt."
Câu nói như nhát dao cắt vào ngực Santa. Máu không chảy, nhưng lòng cậu nhói buốt. Cậu biết mình vừa bị hạ thấp thành con số, một món hàng lỗi.
_-_
Gã nhỏ thó quay sang Santa, hất hàm: "Đứng thẳng. Quay người."
Santa làm theo, cơ thể run rẩy. Hắn ghi chép gì đó vào sổ, rồi phất tay: "Ngồi xuống."
Santa quay về chỗ cũ, tim đập loạn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu muốn biến mất, muốn tan vào không khí để không ai còn nhìn thấy. Nhưng cậu vẫn phải ngồi đó, như một món hàng bị trả giá rẻ mạt, chờ ai đó buồn tay sẽ vơ lấy.
_-_
Những người khác lần lượt bị gọi tên. Đa số là phụ nữ. Mỗi lần có người bị chọn, sân lại ồn ào, tiếng bàn ghế kéo, tiếng xì xào bàn bạc. Người mua sẽ đưa tiền, rồi dắt "hàng" đi, để lại sự trống trải nặng nề.
Santa nhìn cảnh ấy, dần nhận ra một sự thật: không ai ở đây còn là người. Họ chỉ là món hàng, như gạo, như muối, như súc vật. Và cậu cũng vậy.
_-_
Chiều xuống. Nắng yếu dần, bóng đổ dài trên nền đất. Đám đàn ông lần lượt rời đi. Trong sân chỉ còn vài "món hàng" chưa được mua. Santa vẫn ngồi đó, đầu cúi thấp, lòng rỗng hoác.
Cậu nghĩ, có lẽ mình sẽ bị bỏ lại, hoặc bị đưa đi đâu đó tồi tệ hơn. Ý nghĩ ấy khiến cậu lạnh toát.
Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện ở cổng. Người đàn ông cao lớn, khoác áo dài màu xanh xám, bước đi chậm rãi. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt sâu nhưng khó đoán.
Santa không hiểu sao, khi ánh mắt ấy lướt qua, tim cậu chợt khựng lại. Nó khác hẳn những ánh nhìn ban nãy: không soi mói, không háo hức, cũng không lạnh lẽo như đá. Chỉ đơn giản là một cái nhìn trầm tĩnh, nặng nề.
Người đàn ông ấy không nói gì. Ông chỉ đưa ánh mắt về phía Santa, rồi khẽ gật đầu.
Trong khoảnh khắc đó, Santa cảm giác như sợi dây đang kéo cậu xuống vực sâu chợt chùng lại. Chưa phải cứu rỗi, nhưng ít ra, là một điểm neo.
Cậu không biết, nhưng cái gật đầu ấy chính là khoảnh khắc mà số phận bắt đầu đổi hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro