#11. Gián Điệp -3

⚠ # Chapter này mình toàn nghĩ sếch nên không có ai bay màu cả.

-----------------------------

Trong trận chiến mà người đàn ông không ngờ tới, tất cả dường như rơi vào hỗn loạn. Chiến lược tưởng chừng được bảo mật tuyệt đối lại bị đối thủ nắm rõ trong tay. Các cuộc phục kích, những đường thoát hiểm bí mật đều bị chặn đứng. Peter cảm thấy như có ai đó đang điều khiển mọi chuyện từ trong bóng tối, khiến đội của gã liên tục rơi vào thế bất lợi.

Tuy nhiên, với sự lãnh đạo sắc bén và kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, gã nhanh chóng xoay chuyển tình thế, lãnh đạo đội của mình vượt qua khó khăn. Bằng chiến thuật khéo léo, gã đã giành được chiến thắng dù phải trả giá bằng nhiều tổn thất lớn lao.

Một buổi tối, trong khi đi qua hành lang, gã nghe thấy tiếng nói từ phòng của Thaddeus. Peter dừng lại, bước nhẹ nhàng đến gần, và nghe rõ giọng của cậu đang nói chuyện qua điện thoại.

-"Tôi xin lỗi, đại ca. Tôi đã làm hết sức, nhưng hắn vẫn chiến thắng. Tôi sẽ tìm cách chuộc lỗi. Xin hãy cho tôi thêm thời gian."

Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng ngực Peter. Gã mở toang cửa phòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tadeus. Cậu giật mình quay lại, điện thoại trong tay rơi xuống sàn.

-"Vậy là cậu thực sự phản bội tôi." __gã nói, giọng trầm đến đáng sợ.

Thaddeus đứng đó, không nói gì, ánh mắt run rẩy.

-"Tôi... Tôi xin lỗi. Tôi không muốn mọi chuyện thành ra thế này."

-"Không muốn?" __người đàn ông cười lạnh, bước tới gần Tadeus.

-"Cậu đã bán đứng tôi, tiết lộ bí mật khiến bao nhiêu người suýt phải bỏ mạng, và giờ cậu nói rằng cậu không muốn?"

-"Họ ép tôi!" __Tadeus hét lên, nước mắt trào ra.

-"Nếu tôi không làm, họ sẽ giết tôi. Nhưng tôi thề rằng... Tôi không bao giờ muốn làm hại Soongu. Tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu!"

Người đàn ông không nói thêm gì. Ánh mắt gã lặng lẽ nhìn Tadeus, không còn sự dịu dàng hay tin tưởng nào.

-"Tôi không thể tin cậu được nữa."__gã nói, giọng lạnh lùng.

Thaddeus hoảng sợ, cố gắng giải thích, trước khi Thaddeus kịp phản ứng, cậu đã cảm nhận gáy mình có chút đau rát sau đó ngạ quỵ trên tay Peter.

Tầng hầm sử dụng để giam giữ kẻ phản bội và những người không đáng tin cậy. Nhưng Thaddeus có mối quan hệ đặc biệt với Peter nên gã nhốt cậu vào một căn phòng gỗ trong nhà với cửa kính bằng thép không nổi bật xung quanh chỉ toàn màu trắng với một chiếc giường nhỏ và ánh sáng lờ mờ từ thiên nhiên hắt vào khung cửa sổ.

-"Hãy ở đây, suy nghĩ về những gì cậu đã làm." __Peter nói trước khi đóng cánh cửa lại.

-"Tôi cần thời gian để quyết định cậu đáng được tha thứ hay không."

Cánh cửa đóng sầm, để lại Thaddeus ngồi bệt xuống sàn lạnh. Cậu đưa tay lên che mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.

-"Tôi xin lỗi... Tôi thật sự xin lỗi..."

Khi ra ngoài, Peter đứng lặng bên cánh cửa, tay siết chặt đến mức nổi gân. Gã không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy đau lòng, nhưng sự phản bội của Tadeus là điều không thể tha thứ. Gã cần thời gian để suy nghĩ, để quyết định xem tình cảm của mình có thể vượt qua được nỗi thất vọng này hay không.

Đêm khuya, căn nhà chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân chậm rãi của Peter dẫn đến căn phòng cuối hành lang. Trên tay gã là một khay đồ ăn với một bát súp còn ấm và một ly sữa trắng mịn. Nhưng bên trong ly sữa ấy, không chỉ đơn thuần là đồ uống.

Peter mở cánh cửa sắt nặng nề, ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng lạnh lẽo. Tadeus ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu đầy mệt mỏi và hối hận.

-"Soongu..." __cậu gọi nhỏ, giọng run run, nhưng Peter không nhìn cậu.

Peter đặt khay đồ ăn lên bàn, giọng lạnh lùng.

-"Ăn đi. Dù cậu có làm gì, tôi không để cậu chết đói."

Thaddeus ngồi im, đôi mắt dán vào khay thức ăn nhưng không động đậy.

-"Cậu muốn chuộc lỗi không?" __người đàn ông bất ngờ hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu.

-"Tôi muốn." __Tadeus đáp ngay lập tức, ánh mắt đầy khẩn thiết.

-"Vậy hãy ăn đi. Đừng để tôi phải nhắc lại."

Thaddeus nhìn gã, rồi cuối cùng cũng với tay lấy ly sữa. Cậu uống một hơi, cảm giác vị ngọt nhẹ lan tỏa trong miệng, không hề nhận ra thứ ẩn giấu bên trong.

Một lúc sau, cơ thể Thaddeus bắt đầu nóng dần lên. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, và một sự kích thích lạ lùng lan tỏa khắp cơ thể.

-"Soongu... Tôi cảm thấy lạ..." __Tadeus lắp bắp, ánh mắt bối rối nhìn gã.

Peter vẫn đứng đó, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

-"Cảm giác này chỉ là khởi đầu. Hãy nhớ, cậu là người đã chọn con đường này."

Thaddeus hoảng hốt, cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân cậu không còn vững. Cảm giác khao khát, kích thích không kiểm soát được bắt đầu chi phối tâm trí và cơ thể cậu.

-"Soongu... xin đừng làm thế với tôi..." __Tadeus lắp bắp, giọng cậu gần như van xin.

Peter nhìn cậu một lúc lâu, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia mâu thuẫn. Người đàn ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành giữa căn phòng tối mờ, ánh sáng từ trăng tạt vào duy nhất hắt lên gương mặt nghiêm túc của gã.

Trước mặt Peter, Thaddeus bắt đầu cảm nhận rõ rệt tác động của thứ thuốc đã ngấm vào cơ thể mình. Hơi thở của cậu gấp gáp hơn, đôi mắt lấp lánh nhưng mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ và đôi tay run rẩy siết chặt vào vạt áo mình.

-"Tôi... Tôi không thể kiểm soát được..."__ Tadeus lắp bắp, bước chân loạng choạng tiến lại gần gã, như thể bị một lực vô hình dẫn dắt.

Peter ngả người ra sau, ánh mắt sắc lạnh vẫn không rời khỏi cậu. Gã không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử động của cậu, trong lòng gã là một mớ cảm xúc hỗn độn – sự giận dữ, thất vọng và cả chút gì đó khó gọi tên.

Thaddeus quỳ xuống trước mặt gã, đôi mắt ngấn nước nhưng lại lấp đầy khao khát không thể kiểm soát. Cậu nắm lấy tay gã, giọng van xin.

-"Soongu, xin cậu giúp tôi... Tôi không biết phải làm sao..."

Người đàn ông không trả lời ngay. Gã chỉ nhẹ nhàng kéo Thaddeus lại gần, để cậu ngồi lên đùi mình. Tadeus run rẩy, cả cơ thể cậu nóng bừng khi cảm nhận sự gần gũi.

-"Tadeus." __gã nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền.

-"Cậu có biết cậu đã làm gì không? Đây là hậu quả của sự phản bội."

Thaddeus gục đầu xuống vai gã, đôi tay bấu chặt vào áo người đàn ông.

-"Tôi biết... Tôi biết mình sai rồi... Tôi sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi, chỉ cần cậu đừng rời xa tôi..."

Peter im lặng, đôi tay chậm rãi đặt lên vai cậu, không đẩy ra cũng không kéo lại. Trong khoảnh khắc đó, gã cảm nhận được sự bất lực và chân thành của cậu, nhưng cũng không thể quên đi nỗi đau từ sự phản bội.

-"Nếu cậu thật lòng muốn chuộc lỗi, thì hãy chứng minh bằng hành động."__gã nói, ánh mắt nghiêm nghị.

Thaddeus khẽ gật đầu, cảm giác yên bình xen lẫn tội lỗi lan tỏa trong lòng cậu khi dựa vào người gã. Nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ này đã không còn như trước, và vết nứt giữa họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ lành lại hoàn toàn.

Thaddeus ngồi trên đùi Peter, ánh mắt cậu mơ màng nhưng không hề do dự. Với sự chủ động táo bạo, cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi gã , mềm mại và đầy khao khát. Người đàn ông khựng lại, ánh mắt sắc lạnh thường ngày thoáng chốc mờ đi trước sự táo bạo của cậu.

-"Soongu ..." __Tadeus thì thầm, hơi thở phả nhẹ bên tai gã.

Thaddeus chậm rãi đưa tay lên cổ áo mình. Từng chiếc cúc áo sơ mi được cậu tháo ra, để lộ làn da trắng mịn bên dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Động tác của cậu không vội vàng, mà nhẹ nhàng như để thử thách sự kiên nhẫn của gã.

Peter ngả người ra sau ghế, ánh mắt gã trầm xuống, không nói gì, chỉ quan sát cậu với một vẻ mặt khó đoán.

Cho tới khi Thaddeus không còn mảnh vải che thân ,một làn gió nhẹ từ máy lạnh làm cậu run rẩy nhưng trong mắt gã không có một chút gọi là đồng cảm. Peter nhìn thẳng vào mắt Tadeus, không để sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu.

-"Hãy nói thật với tôi, Tadeus."__ giọng gã trầm lắng nhưng mang theo áp lực.

-"Việc cậu tiếp cận tôi từ đầu... có nằm trong kế hoạch của bọn chúng không?"

Thaddeus đối diện, ánh mắt cậu pha lẫn sự bối rối và hoảng sợ. Cậu siết chặt bàn tay đặt trên áo gã, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi vai run nhẹ đã tố cáo cảm xúc bên trong.

-"Tôi... Tôi không biết bắt đầu từ đâu." __ Tadeus cất lời, giọng nói khẽ run.

-"Khi họ đưa tôi đến đây, họ bảo tôi phải tiếp cận cậu. Tôi không có lựa chọn. Nhưng..."

Peter khẽ nhíu mày, ngắt lời cậu.

-"Nhưng gì? Cậu muốn nói rằng mọi thứ chỉ là nhiệm vụ, nhưng sau đó cậu lại thay đổi?"

Thaddeus gật đầu, ánh mắt đầy khẩn thiết.

-"Đúng vậy! Ban đầu, tôi chỉ làm theo lệnh. Nhưng càng tiếp xúc với cậu, tôi càng nhận ra cậu không giống những gì họ nói. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, nhưng lúc đó, tôi đã đi quá xa. Tôi không biết làm thế nào để dừng lại."

Người đàn ông im lặng, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tadeus. Gã đang cân nhắc từng lời cậu nói, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong đó.

-"Cậu nghĩ chỉ cần nói rằng cậu hối hận là đủ sao?" __gã hỏi, giọng lạnh lùng.

-"Cậu có biết cậu đã gây ra bao nhiêu tổn thất không? Bao nhiêu người đã mất mạng vì thông tin mà cậu tiết lộ?"

Thaddeus cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.

-"Tôi biết mình đã sai. Tôi không mong Soongu tha thứ, nhưng tôi thật sự không muốn mọi chuyện xảy ra như thế này. Nếu có thể quay lại, tôi sẽ chọn khác đi."

Người đàn ông thở dài, đôi mắt gã thoáng hiện sự mệt mỏi và thất vọng.

-"Tadeus, cậu đã đặt tôi vào tình thế phải nghi ngờ tất cả mọi thứ. Làm sao tôi có thể tin cậu thêm một lần nữa?"

Căn phòng chìm vào im lặng. Thaddeus không trả lời, bởi chính cậu cũng không biết làm thế nào để chứng minh sự hối hận của mình. Cậu chỉ ngồi đó, đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa cả hai đang ngày càng lớn dần.

Sau một hồi im lặng, người đàn ông đứng dậy, ánh mắt vẫn đăm chiêu và lạnh lùng. Peter bước đến gần cửa sổ, nhìn ra màn đêm yên tĩnh bên ngoài.

-"Thaddeus." __gã cất giọng, không quay đầu lại.

-"Tôi đã từng tin tưởng cậu, hơn bất kỳ ai khác. Nhưng sự phản bội của cậu... không dễ gì tôi có thể quên đi."

Thaddeus ngước lên, đôi mắt cậu tràn đầy nỗi hối hận.

-"Tôi biết... Tôi không mong cậu tha thứ ngay lập tức. Nhưng xin cậu hãy cho tôi một cơ hội... để chứng minh rằng tôi thật lòng."

Người đàn ông quay lại, ánh mắt sắc bén như dao.

-"Cơ hội? Cậu nghĩ chỉ một lời xin lỗi là đủ để bù đắp cho những mất mát mà cậu đã gây ra? Cậu nghĩ tôi có thể đặt niềm tin của mình vào cậu một lần nữa sao?"

Thaddeus cúi đầu, giọng nói nhỏ dần nhưng kiên quyết.

-"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi, dù có phải đánh đổi mạng sống của mình."

Peter nhìn cậu một lúc lâu, đôi mắt thoáng hiện lên sự tăm tối. Cuối cùng, gã nhếch miệng cười rẻ mạt.

-"Được." __gã nói, môi cười nhạt.

-"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nhưng cậu phải hiểu, đây là lần cuối cùng và sẽ không có sự khoan nhượng nào cả."

Thaddeus ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cảm kích.

-"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng nữa. Tôi hứa."

-"Dạng chân ra như cái cách cậu tiếp cận tôi đi."

-"…!!"

------------------------------

Cả căn phòng đều vang vọng âm thanh va chạm dâm mĩ của hai thân thể, còn kèm theo tiếng… la rên của Thaddeus.

Nửa người trên của cậu đều bị kéo đến ưỡn thẳng lên, đến vòng eo cũng có chút ưỡn ẹo theo; mà cây gậy thịt đang mềm nhũn mà rũ xuống, vẫn còn đang không ngừng nhỏ xuống tinh dịch trắng đục; một cẳng chân dài duỗi thẳng trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp; điểm tựa duy nhất chống đỡ cho cả cơ thể là mũi chân đang chạm đất kia.

Peter – cái tên này đều đã nói lên cách hành sự của chủ nhân nó, gã tiếp tục vươn tay đến xoa xoa nơi tư mật của Thaddeus đang lộ ra giữa hai cánh đùi non do hai chân dang rộng.

Ngay lập tức, đôi mắt của Thaddeus sợ hãi, gã dùng tay mình mà mơn trớn miệng lỗ hậu ở giữa hai đùi; ngắm nghía những nếp uốn nơi hoa cúc của đối phương đang không ngừng co rút bởi vì do đụng chạm, tiếp theo lại vươn một ngón tay thọc sâu vào bên trong.

Tức thì, Thaddeus tiết ra một tiếng rên rỉ, âm thanh này vừa ngọt ngào, yêu kiều vừa quyến rũ, say mê lại mang theo ẩn nhẫn; kéo theo lỗ nhỏ ở dưới đã bị nở rộng đến hết giới hạn đang không ngừng co rút lại, nhưng lại bị cảm giác nhất thời bị trống rỗng mà có chút mấp máy không yên, ngậm lấy ngón tay thô dài của Peter.

Phần lớn dịch bôi trơn ở trong vách trong đều đã bị cơ thể tự hấp thu, cho nên gã có chút khó tiến vào. Gã bắt lấy hai cánh mông no tròn của Tadeus, kéo banh ra hai hướng, tiếp theo, gã điều khiển thân thể đẩy mạnh một cái về phía trước, đẩy toàn bộ dương vật hoàn toàn cắm sâu vào trong.

Lỗ nhỏ của Tadeus banh ra cực hạn để cố sức thích ứng với dương vật của gã đang chôn sâu ở trong, khiến cho vách thịt không ướt át mấy lại càng thêm mười phần mẫm cảm; trong khi quy đầu của gã ma sát qua từng chút ở trong vách nhớp nháp, cậu chỉ có thể ngẩng đầu tự buộc cơ thể mình thả lỏng chịu đựng mà nhấm nuốt cái vật quá mức to lớn kia vào nơi phía sau vốn không nên chứa thứ đồ này.

Mà ngay khi dương vật gã nghiền qua một điểm gồ lên ở sâu bên trong, thì đồ vật phía trước của Tadeus cũng lập tức run rẩy cương cứng lên, lồng ngực của cậu không ngừng phập phồng, kéo theo thành ruột bên trong cũng xoắn lại càng lúc càng chặt. Việc này khiến cho Peter hít sâu vào một hơi, gã cảm thấy dương vật của mình chân thật bị siết đến chặt chẽ như là đang bị từng vòng thịt dâng lên từng đợt mà không ngừng quấn quýt, xoắn chặt lại, cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng bên trong cơ thể lại càng khiến cho dương vật của gã lại nở to ra thêm một vòng.

Peter lại bắt đầu mất khống chế mà dũng mãnh cứ đâm sâu vào trong nơi khiến lỗ thịt nhỏ đang co chặt của Thaddeus, tinh ranh đưa đẩy quy đầu chầm chậm nghiền ép nơi đó ngay khi vừa rời đi lại lập tức nhanh chóng tiến vào, hung hăng mà đâm vào chỗ đó.

Thaddeus phía dưới không thể kìm nổi mà ngửa đầu lên thở dốc, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ không ngừng, thân thể mẫn cảm bị va chạm đến lắc lư trái phải, nửa thân trên gần như là ngã nhào lên sô pha. Peter nắm chặt lấy vòng eo của chàng thiếu niên này, vừa véo lấy lại vừa vuốt ve, kéo cậu lên trên bàn liền hằn lên hai vệt đỏ sậm màu lên trên làn da. Tadeus chịu không nổi mà năn nỉ Peter.

-"Soongu, chậm một chút…! Eo tôi sắp gãy mất… áa ....aa--"

Peter càng vận động kịch liệt hơn nên khiến cho toàn bộ mái tóc đen của gã gần như đều thấm ướt mồ hôi, ướt nhẹp, đọng lại thành dòng lay động, rơi rớt theo từng động tác. Hai con ngươi đen nhánh hoàn toàn mất đi lí trí chỉ còn lửa nóng khát khao. Giờ đây gã chỉ muốn ngay lập tức phát tiết tất cả tình cảm tràn ngập mãnh liệt của mình vào trong thân thể của người thiếu niên này, tiếp theo gã lại tiến hành một vòng lại một vòng chinh phục lại buông thả vĩnh viễn khó mà dằn lại…

--------------------------

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt của Thaddeus. Cậu khẽ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, sạch sẽ và ấm áp. Cảm giác trên cơ thể cậu cho thấy rõ rằng ai đó đã giúp cậu tắm rửa và thay quần áo.

Cánh cửa mở ra, Peter bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh, trên tay là một khay đồ ăn sáng. Gẫ đặt khay xuống bàn nhỏ gần giường, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng thoáng chút trăn trở.

-"Dậy rồi à?" __giọng gã vang lên trầm ấm nhưng không che giấu được khoảng cách.

Thaddeus khẽ ngồi dậy, tay siết chặt lấy tấm chăn như để che đi sự ngượng ngùng.

-"Soongu... Cậu đã suy nghĩ --"

Peter giơ tay ngắt lời, ánh mắt kiên định nhìn cậu.

-"Được rồi!."

Thaddeus cúi đầu, lòng cậu tràn ngập tia hi vọng mỏng manh.

Peter ngồi xuống chiếc ghế gần giường, tay đan vào nhau, giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng.

-"Tôi không muốn giam cậu mãi. Hôm nay, tôi sẽ cho cậu quyền lựa chọn."

Thaddeus ngước lên, ánh mắt ngạc nhiên.

-"Cậu có thể rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới, không còn vướng bận gì với tôi hay tổ chức. Hoặc, cậu có thể ở lại đây, nhưng với điều kiện, cậu phải chứng minh được lòng trung thành của mình."

Thaddeus nhìn gã, lòng cậu ngổn ngang. Rời đi nghĩa là từ bỏ tất cả cùng đoạn tình cảm còn đang lỡ dở, nhưng ở lại cũng đồng nghĩa với việc phản bội ông chủ và sống một cuộc đời bình yên.

-"Soongu thật sự muốn tôi rời đi sao?"__Tadeus hỏi, giọng run run.

Peter im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng, gã đáp, giọng trầm thấp.

-"Tôi không muốn quyết định thay cậu. Sự lựa chọn này chỉ thuộc về cậu."

Thaddeus siết chặt tấm chăn, ánh mắt đong đầy sự hối hận và quyết tâm.

-"Tôi muốn ở lại. Tôi sẽ chứng minh rằng tình cảm tôi dành cho cậu là thật, tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình, dù có khó khăn thế nào."

Peter không trả lời ngay. Gã đứng dậy, quay người rời khỏi phòng, nhưng trước khi bước ra, gã dừng lại, giọng nói vọng lại.

-"Tôi sẽ chờ xem cậu làm được gì, Tadeus."

Cánh cửa đóng lại, để lại Tadeus một mình. Nhưng lần này, cậu không cảm thấy cô độc, mà là một tia hy vọng mỏng manh. Cậu biết mình sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng nếu được ở lại, cậu sẵn sàng đối diện với tất cả.

----------- End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro