#13. Gián Điệp -4
⚠ Nằm trong phân đoạn Thaddeus biết Peter là huynh đệ với cha mình và bị Philips đối đầu vì phản bội.
------------------------------
Trong một tòa nhà cao chọc trời nằm giữa lòng thành phố, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu qua những ô kính lớn, tạo nên một khung cảnh vừa hiện đại vừa lạnh lẽo. Ở tầng cao nhất, trong văn phòng rộng lớn với nội thất sang trọng nhưng đầy u ám, Raphael - một người đàn ông với ánh mắt sắc lạnh và gương mặt không biểu lộ cảm xúc - đang ngồi trên ghế nhâm nhi chai whisky.
Từ lâu, Raphael đã không nhận được bất kỳ thông tin nào từ Thaddeus, người thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất. Sự im lặng bất thường này như một mồi lửa châm lên ngọn lửa nghi ngờ trong lòng. Thaddeus được giao nhiệm vụ cài cắm và thu thập thông tin quan trọng từ một kẻ thù đầy quyền lực, nhưng giờ đây, không một tín hiệu nào được gửi về.
Ánh mắt Raphael ngày càng trở nên lạnh lùng hơn khi hắn nhấc điện thoại nội bộ, ra lệnh triệu tập cánh tay phải của mình - Philips tuy hắn điềm tĩnh nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Khi cánh cửa văn phòng mở ra, Philips bước vào, dáng vẻ sắc bén, ánh mắt toát lên sự trung thành tuyệt đối.
-"Cậu biết nhiệm vụ của mình rồi chứ?" __Raphael lên tiếng, giọng nói trầm và cương quyết.
Người đàn ông cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh.
-"Thaddeus đã im lặng quá lâu. Tôi nghi ngờ cậu ta bất trung. Đi tìm và đưa cậu ta về đây... sống hoặc chết." __Raphael nhấn mạnh từng từ, ánh mắt sắc lạnh khiến căn phòng như chìm trong băng giá.
-"Ngoài ra, cậu sẽ dẫn theo đội người giỏi nhất của tôi. Nếu cần, hãy giết bất kỳ ai dám cản đường, lấy cả mạng hắn(Peter). "
Philips gật đầu, không nói lời nào. Hắn hiểu rõ tính cách của ông chủ - khi nghi ngờ đã xuất hiện, một đi không trở lại, kể cả những thuộc hạ từng thân cận nhất.
Khi người đàn ông rời đi, Raphael đứng dậy, tay vuốt ve chiếc ly thủy tinh với giọt rượu đỏ như gấc. Gương mặt hắn ta tối sầm lại, ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn xuống thành phố, như đang suy tính về những bước đi tiếp theo.
-"Thaddeus, cậu không được phép phản bội ta." __Raphael lẩm bẩm, giọng nói như một lời nguyền lạnh lẽo vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Trong màn đêm u tối Philips với bàn tay to lớn cầm chiếc điện thoại di động. Hắn bấm số một cách điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia nguy hiểm.
-"Tôi cần thông tin mới nhất về nơi ẩn náu của kẻ phản bội." __giọng hắn trầm thấp, đều đặn, nhưng mang theo uy lực không thể từ chối.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói khàn khàn của một thuộc hạ vang lên, xen lẫn âm thanh lách cách của bàn phím.
-"Vâng, thưa ngài. Theo thông tin gần đây, cậu ta đang trú ẩn ở khu ngoại ô phía tây thành phố, trong một ngôi nhà ba tầng cũ kỹ. Cách đây không lâu, một trong số người của chúng ta đã phát hiện ra cậu ta khi truy đuổi trên phố."
Philips nheo mắt, suy nghĩ một lúc trước khi hỏi tiếp.
-"Người đó là ai? Có chắc chắn không?"
-"Đó là Anme, người đã bám theo cậu ta từ trung tâm thành phố. Hắn đã tận mắt nhìn thấy ngài Thaddeus vào căn nhà đó. Sau đó,Anme đã báo cáo lên trực tiếp cho ông chủ và chúng tôi nhận được lệnh theo dõi."
⚠ Nickname: Anme_kẻ theo đuổi Thaddeus đến góc tường ở #.Gián Điệp -1
Nghe đến đây, Philips nhếch môi, tạo thành một nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt. Hắn nhếch mép nói.
-"Giỏi lắm. Nhưng lần này không cần theo dõi nữa. Ta sẽ đích thân kết thúc việc này."
Philips cúp máy không chút do dự, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Hắn biết rõ rằng nhiệm vụ lần này không chỉ là tìm kiếm mà còn phải đem 'kẻ phản bội' về - sống hoặc chết, tùy thuộc vào sự phản kháng của cậu ta.
Ngồi lên xe, hắn nhấn ga phóng đi như mũi tên xé tan màn đêm. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Thaddeus - kẻ từng được ông chủ tin tưởng nhất nhưng giờ đây lại trở thành cái gai trong mắt. Còn trong lòng hắn, sự khinh bỉ và cả chút phấn khích dâng trào.
Đêm nay, đội ngũ sát thủ đã sẵn sàng xuất phát. Philips - cánh tay phải trung thành - dẫn đầu, ánh mắt sắc bén không biểu lộ cảm xúc. Hắn biết rõ rằng nhiệm vụ lần này không chỉ là bắt một kẻ phản bội, mà còn là một cuộc thanh trừng tàn nhẫn. Một khi họ đã hành động, sẽ không có bất kỳ ai được tha thứ đặc biệt là Thaddeus- kẻ phản bội đã khiến lòng tin của ông chủ bị sụp đổ.
Đêm hôm nay, căn phòng tầng hai của Thaddeus chìm trong yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, soi sáng không gian tĩnh lặng. Cậu đang ngủ say thì bất chợt giật mình tỉnh giấc bởi một âm thanh kỳ lạ. Tiếng bước chân lộp bộp vọng xuống từ nóc nhà, nặng nề và đều đặn, như thể ai đó đang di chuyển phía trên. Cậu nằm im, cố gắng lắng nghe, tim bắt đầu đập nhanh trong lồng ngực.
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên. Tiếng 'rầm' dữ dội xé toạc sự yên tĩnh khi cửa kính bằng thép của căn phòng bị phá vỡ hoàn toàn. Kính vỡ tung tóe, rơi xuống sàn tạo thành những mảnh sắc nhọn, lấp lánh dưới ánh trăng. Thaddeus bật dậy, nhìn về phía cửa sổ.
Một bóng đen cao lớn, vạm vỡ xuất hiện giữa khung cửa bị phá hủy, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí. Dưới ánh trăng lờ mờ, dáng người to lớn của Philips hiện lên như một cơn ác mộng. Đôi bàn tay đầy cơ bắp của hắn vẫn còn nắm chặt khung cửa thép vừa bị bẻ cong, chứng minh sức mạnh kinh người.
-"Mau theo ta, Thaddeus." __giọng nói trầm thấp, uy lực của hắn vang lên, như ra lệnh hơn là yêu cầu.
Thaddeus siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy cảnh giác. Dù biết mình đang ở thế bất lợi, cậu không có ý định ngoan ngoãn nghe theo. Cậu nhanh chóng lùi lại, ra tư thế phòng thủ.
-"Nếu muốn, thì tự tới mà bắt!" __Thaddeus nói, giọng cứng cỏi nhưng không che giấu được sự căng thẳng.
Philips không nói thêm lời nào, mà lập tức lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Thaddeus phản xạ nhanh, né sang một bên, dùng kungfu là điểm mạnh của cậu nhưng hắn dường như đã lường trước được, dễ dàng bắt lấy cổ tay cậu, lực siết mạnh đến mức Thaddeus phải cắn răng chịu đau.
Cả hai lao vào cuộc chiến trong không gian chật hẹp của căn phòng. Thaddeus dùng sự nhanh nhẹn của mình để né tránh và phản công, nhưng đối phương không chỉ mạnh mà còn biết trước được đòn phản công của cậu. Những cú đấm và đòn tấn công của hắn mạnh mẽ đến mức làm hỏng cả bàn ghế và đồ đạc xung quanh.
Dù cố gắng chống trả, Thaddeus vẫn rơi vào thế yếu. Hắn tung một cú đấm cực mạnh vào bụng cậu, khiến cậu ngã quỵ xuống sàn, hơi thở trở nên dồn dập. Mồ hôi túa ra trên trán, đôi mắt cậu vẫn ánh lên sự bất khuất.
-"Ta không muốn làm ngươi bị thương thêm." __Philips tiến nhanh về phía cậu.
Thaddeus cố vùng vẫy, nhưng sức lực đã cạn kiệt sau cuộc giao đấu với Philips, gục ngã trên sàn. Cậu thở dốc, đôi mắt mờ đi vì mồ hôi và vết thương trên cơ thể. Hắn vạm vỡ ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi, nhìn cậu một cách khinh bỉ.
-"Kết thúc rồi." __hắn nhếch mép, bước tới gần và chuẩn bị kéo Thaddeus lên để nhảy qua cửa sổ. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng đấm mạnh vang lên từ cửa ra vào.
'Rầm!'
Cánh cửa bị đấm mạnh đến mức lỏng bản lề, kêu lên một cách đau đớn trước khi bật tung. Philips và Thaddeus đều giật mình quay lại. Trong khung cửa tối tăm, Peter xuất hiện, ánh mắt sắc bén và đầy sát khí, như một ngọn lửa giận dữ bùng cháy.
-"Thả cậu ấy ra!" __Giọng nói của gã vang lên lạnh lẽo, đầy quyền uy.
Philips nheo mắt, vẻ mặt cười cợt nhưng cũng không giấu được chút căng thẳng.
-"Cuối cùng cũng đến. Vậy để xem ngươi có thể làm gì."
Không nói thêm lời nào, Peter lao vào với tốc độ không tưởng, tung cú đấm đầu tiên về phía hắn. Hắn phản xạ nhanh, đưa tay ra đỡ, nhưng cú đấm mạnh đến mức khiến hắn lùi lại.
Cuộc đấu bắt đầu trong sự căng thẳng tột độ. Hắn ta mạnh mẽ, các đòn tấn công hiểm ác nhưng Peter lại điềm tĩnh và sắc sảo, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Những cú đấm và đòn chân nặng nề va chạm vào nhau, tạo nên âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
Trong lúc hỗn chiến, Philips bất ngờ túm lấy Thaddeus, đang nằm kiệt sức trên sàn. Với một động tác mạnh, hắn ném cậu về phía bức tường như một vật cản đường.
'Rầm!'
Thaddeus đập mạnh vào tường, đầu va chạm tạo nên âm thanh khô khốc. Máu chảy ra từ trán, nhỏ giọt xuống sàn, khiến cậu choáng váng. Mắt cậu mờ đi, tiếng ồn của cuộc đấu dường như lùi xa, chỉ còn cảm giác đau đớn và bất lực bao trùm.
Peter chứng kiến cảnh đó, ánh mắt vốn đã lạnh lùng giờ đây trở nên dữ dội hơn. Gã lao vào Philips với tất cả sức mạnh, không còn sự phòng thủ mà chỉ là những đòn tấn công liên tiếp, đầy uy lực.
-"Ngươi đã sai khi động đến cậu ấy!" __Peter tức giận, cú đấm cuối cùng hạ gục Philips, khiến hắn ngã quỵ xuống sàn, không thể chống cự.
Peter ôm chặt Thaddeus trong vòng tay, không chút do dự lao qua khung cửa sổ đã bị phá vỡ trước đó. Gió lạnh của màn đêm tạt mạnh vào họ khi hai người rơi xuống tầng dưới, nhưng nhờ sự linh hoạt và kinh nghiệm, gã tiếp đất an toàn, ngay lập tức tăng tốc chạy vào khu rừng rậm gần đó.
Trong vòng tay của gã, Thaddeus vẫn đang yếu ớt, máu từ vết thương trên trán chảy xuống, làm ướt một phần áo sơ mi của gã. Cậu cố gắng mở mắt, nhìn bóng tối bao quanh, nhưng không thể nói nên lời.
-"Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Peter thì thầm, giọng khàn nhưng kiên quyết, đôi chân vẫn không ngừng băng qua những tán cây dày đặc, cố gắng tạo khoảng cách với kẻ thù.
Trong khi đó, Philips đứng trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt tức giận quét qua mọi ngóc ngách. Hắn lục tung căn nhà tạm, đá đổ mọi thứ trên đường đi, hy vọng tìm thấy chút dấu vết của kẻ nào đó để xả giận, nhưng tất cả chỉ là mảng hư không.
-"Khốn kiếp!" __Hắn gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu như thú dữ.
Hắn rút điện thoại ra, bấm số và đưa lên tai.
-"Báo cáo." __giọng Raphael lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
-"Hắn đã trốn thoát cùng Thaddeus. Tôi đã lục soát toàn bộ căn nhà nhưng không tìm thấy ai. Chúng chưa thể chạy xa." __hắn đáp, giọng điệu đầy sự tức giận pha lẫn chút sợ hãi.
-"Tìm cho ra. Chúng không được phép sống sót. Ta muốn cả hai trở về, hoặc ít nhất là xác của chúng." __Raphael ra lệnh, giọng nói như một bản án tử.
-"Rõ, thưa ông chủ." __hắn đáp, ánh mắt lộ rõ sát ý.
Cúp máy, hắn đứng im một lúc, đôi mắt nhìn ra hướng rừng rậm như một con sói đang đánh hơi con mồi. Hắn biết rằng chúng không thể đi xa trong tình trạng đó, và hắn cũng không định dừng lại cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Ở đâu đó, sâu trong rừng, Peter tiếp tục chạy không ngừng, vượt qua những tán cây rậm rạp và con đường gồ ghề. Hơi thở của gã ngày càng dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không có chút dấu hiệu nào của sự sợ hãi.
Peter biết, chỉ cần dừng lại, cả hai sẽ không có cơ hội sống sót.
Ngồi dưới ánh trăng nhạt nhòa trong khu rừng rậm, Peter quỳ một chân trên đất, cẩn thận băng bó vết thương trên trán của Thaddeus bằng mảnh áo đã xé từ chính bộ đồ của mình. Máu từ vết thương đã ngừng chảy, nhưng cơ thể yếu ớt của cậu vẫn khiến gã lo lắng. Thaddeus mở mắt yếu ớt nhìn gã, nhưng không nói gì, hơi thở của cậu nhẹ và chậm.
Peter lặng lẽ nhìn vết băng tạm thời trên đầu cậu, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Gã nhớ lại từng cú đánh nặng nề mà kẻ bóng đen kia đã tung ra - những đòn đánh mạnh mẽ như không phải từ con người. 'Nửa người nửa máy...' gã lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm đầy suy tư.
Thân thể của kẻ mặt nạ cứng như thép, mỗi cú đấm va chạm vào hắn như đánh vào một tấm kim loại dày. Gã biết rõ rằng, nếu không tìm được cách đối phó, việc sát hại hắn gần như là bất khả thi. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là tìm cách rời khỏi đây trước khi hắn quay lại cùng viện binh.
Peter rút điện thoại từ túi áo, bấm một dãy số. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thanh thoát nhưng đầy căng thẳng của một người phụ nữ trẻ:
-"Là tôi. Tôi đang ở khu vực rừng phía tây, mọi người vẫn ổn chứ."
-"Rừng phía tây? Anh ổn chứ? Chúng tôi vẫn ổn" __Jiwon hỏi, giọng điệu lo lắng rõ rệt.
-"Thaddeus bị thương nhưng vẫn còn sống. Hãy tập trung mọi người, cả Simon cũng phải có mặt. Chúng ta cần tìm cách thoát khỏi đây ngay lập tức trước khi bị phát hiện lần nữa." __gã nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng tối xung quanh.
-"Rõ, tôi sẽ đưa chiếc xe tới đó sớm nhất. Nhưng hãy cẩn thận."
Peter cúp máy, thở dài một hơi. Gã quay lại nhìn Thaddeus, ánh mắt dịu lại.
-"Nghe này, cậu phải mạnh mẽ lên. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi thoát khỏi đây. Cậu hiểu chứ?"
Thaddeus gật đầu yếu ớt, ánh mắt đầy sự tin tưởng. Người đàn ông nắm chặt bàn tay của cậu trong giây lát, như một lời cam kết rằng gã sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Sau đó, gã đứng lên, ánh mắt hướng về phía con đường mờ mịt trong rừng, nơi mà nguy hiểm vẫn đang rình rập từng bước chân họ.
Trong căn nhà tạm trống rỗng, Philips, với đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự tức giận, rút chiếc điện thoại từ túi áo ra. Hắn bấm một dãy số đặc biệt, từng con số như gõ nhịp vào không gian yên tĩnh đầy sự đe dọa.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói lạnh lùng, nữ tính nhưng đầy sát khí vang lên.
-"Ai đó? Gọi vào giờ này hẳn phải là chuyện lớn."
-"Là tôi." __Philips cất giọng trầm, khàn đặc.
-"Ta có một nhiệm vụ cho ngươi. Thaddeus đã bị người của hắn cứu đi. Chúng đang ẩn náu trong khu rừng phía tây. Ông chủ muốn kết thúc chuyện này, và ta cần ngươi ra tay."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây trước khi giọng nữ ấy vang lên lần nữa, giờ đây pha chút thích thú.
-"Ta nghe nói hắn là một kẻ không dễ đối phó. Người như hắn đáng để ta ra tay. Nhưng giá cả sẽ không rẻ đâu."
-"Ông chủ sẽ trả bất kỳ giá nào, miễn là ngươi mang đầu hắn về. Cả Thaddeus cũng không được để lại dấu vết." __hắn nhấn mạnh, giọng nói rít qua kẽ răng.
Cô nàng thiện xạ bật cười, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy sự đe dọa.
-"Được thôi, nhưng ta cần thời gian để chuẩn bị. Hãy chuyển tọa độ chính xác của chúng cho ta. Khi ta hành động, chúng sẽ không có cơ hội sống sót."
Philips nhanh chóng gửi tọa độ, kèm theo vài thông tin quan trọng về đối tượng cần tiêu diệt.
-"Đừng làm ta thất vọng, Matthew." __hắn nói, nhấn mạnh tên cô nàng.
-"Ta chưa bao giờ thất bại, và lần này cũng sẽ không khác_" __Matthew đáp, trước khi cúp máy.
Philips đứng im một lúc, đôi mắt ánh lên sự hài lòng. Với sự tham gia của Matthew - thiện xạ bậc nhất thế giới, hắn tin chắc rằng nhiệm vụ này sẽ được hoàn thành một cách sạch sẽ và nhanh gọn. Hắn nắm chặt bàn tay, ánh mắt đầy sát khí hướng về khu rừng phía tây, nơi mà trò săn đuổi đang ngày càng tiến gần đến hồi kết.
-------------- End
⚠ Câu chuyện sẽ tiếp nối ở chap 74
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro