#21. Nuôi [A -O]

⚠ Khác mạch truyện gốc.

--------------------------

Trong màn đêm tĩnh lặng của thành phố, ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ nhỏ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên tường căn bếp. Peter đang đứng trong bếp, đôi tay vụng về chuẩn bị bữa tối. Một ngày như mọi ngày, chẳng có gì khác thường xảy ra, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

'Cốc... cốc... cốc...'

Peter dừng tay, đôi mắt sắc bén dán vào cánh cửa, bước chân gã chậm rãi nhưng đầy thận trọng. Tiếng gõ cửa trong màn đêm tĩnh mịch khiến gã không khỏi cảnh giác. Khi mở cửa, gã bất giác khựng lại. Trước mắt gã là một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong chiếc khăn màu xám cũ kỹ, nằm lặng lẽ trên nền đất lạnh lẽo.

Đứa trẻ có mái tóc đỏ mận nổi bật, sắc đỏ quen thuộc đến lạ khiến Peter ngẩn người. Gã nhìn quanh, nhưng bóng đêm bao phủ chỉ có tiếng gió lặng im. Không một ai xuất hiện.

-"Tại sao lại là ở đây?"

Peter tự hỏi, trong lòng dâng lên những cảm xúc hỗn loạn.

Peter cuối cùng cúi xuống, bế đứa trẻ lên, mái tóc đỏ mềm mại và làn da mịn màng khiến gã không khỏi nhói lòng.

Peter lẩm bẩm, nhìn đứa trẻ đang ngủ yên lành trong tay mình. Dù không tìm được câu trả lời, Peter vẫn đưa đứa bé vào nhà.

------------------------

Thời gian trôi qua, đứa trẻ ấy lớn lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc chu đáo của Peter, một Omega với mái tóc đỏ mận giờ đã trở thành một thiếu niên vui vẻ và hoạt bát. Thaddeus chưa từng hoài nghi về thân thế của mình, bởi từ khi còn nhỏ cậu đã luôn gọi Peter bằng tiếng 'cha' nũng nịu.

-"Baba ơi, hôm nay con giúp baba tưới cây nhé!" __giọng Thaddeus trong trẻo vang lên, phá tan sự im lặng thường ngày trong căn nhà.

Peter ngồi trong phòng, lặng lẽ sửa chữa một khẩu súng dài. Gã ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng hơn khi thấy Thaddeus đang lúi húi bên luống hoa. Cậu bé ấy chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của gã.

Nhưng định mệnh không bao giờ để yên.

Chiều hôm ấy, trong lúc tưới cây, Thaddeus bất cẩn vấp ngã. Đầu gối cậu bị va vào một tảng đá nhỏ, máu bắt đầu rỉ ra, đau đớn làm đôi mắt cậu nhòa nước.

-"A... đau quá..." __cậu cắn răng, cố gắng lê lết trở vào nhà.

Peter nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài liền vội vàng bước ra. Khi nhìn thấy vết thương trên chân Thaddeus, mặt gã tối sầm lại, pha lẫn giữa lo lắng và giận dữ.

-"Con làm sao vậy, Thaddeus? Sao lại bất cẩn như thế?" __giọng gã trầm thấp nhưng không giấu được sự quan tâm.

Thaddeus bật khóc nức nở, hai tay bám lấy cánh tay Peter.

-"Con xin lỗi,... con không cố ý. Đau quá..."

Peter hơi khựng lại khi mùi pheromone ngọt ngào như hương kẹo bao phủ không khí xung quanh. Gã cứng đờ người, đôi mắt hiện lên vẻ bối rối.

'Bình tĩnh, Peter... Đừng để những cảm xúc đó lấn át.' gã thầm nhắc mình, cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Peter cúi xuống, nhẹ nhàng bế Thaddeus lên.

-"Thôi nào, đừng khóc. Ta sẽ xử lý vết thương cho con."

Thaddeus dụi mặt vào ngực Peter, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Peter lặng người một lúc, cảm nhận hơi ấm của Thaddeus trong vòng tay mình, trái tim gã như bị siết chặt.

Trong căn bếp nhỏ, Peter lấy bông băng và thuốc sát trùng. Gã quỳ lạy, cẩn thận lau sạch vết máu trên đầu gối Thaddeus.

-"Đau không? Ráng chịu chút nhé."

Thaddeus gật đầu, mím chặt môi, nhưng ánh mắt lại dõi theo Peter đầy tin tưởng.

-"Baba ơi, baba luôn chăm sóc con như thế này... Con yêu baba nhất trên đời."

Câu nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Peter. Gã không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục băng bó, tránh ánh mắt của Thaddeus.

Đêm đó, khi Thaddeus đã ngủ say trong phòng mình, Peter ngồi lặng lẽ bên bàn. Trong ánh sáng của đèn bàn, gã nâng ly rượu lên môi nhưng không uống. Những cảm xúc gã cố gắng chối bỏ bấy lâu nay lại trỗi dậy mãnh liệt.

-"Thaddeus... Tại sao lại đến bên ta?" __Peter thầm thì, ánh mắt u uất.

Hương pheromone ngọt ngào của Thaddeus vẫn như quanh quẩn đâu đây, làm lý trí gã dần mờ nhạt. Gã biết rằng tình cảm gã dành cho Thaddeus không chỉ đơn thuần là tình cảm của một người cha nuôi. Nhưng gã phải chối bỏ nó. Vì Thaddeus, vì bản thân mình, và vì một quá khứ đau thương gã không bao giờ muốn nhớ đến.

Peter ngửa đầu tựa vào ghế, lòng trĩu nặng bởi sự mâu thuẫn giữa lý trí và trái tim. Mái tóc đỏ mận của Thaddeus luôn nhắc gã nhớ đến một người trong quá khứ, một huynh đệ quan trọng đối với gã, và rồi biến mất mãi mãi.

Nhiều ngày sau đó, Peter không ngừng đấu tranh với cảm xúc trong lòng mình. Gã trở nên ít nói hơn, thường hay lảng tránh ánh mắt của Thaddeus. Nhưng sự thay đổi này không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của cậu.

Một buổi tối, khi Peter đang ngồi đọc sách trong phòng khách, Thaddeus nhẹ nhàng tiến lại gần. Cậu ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đỏ mận ngước lên nhìn Peter, ánh lên sự tò mò và lo lắng.

-"Baba ơi, baba giận con chuyện hôm trước sao?" __Thaddeus hỏi, giọng điệu vừa e dè vừa nũng nịu.

Peter ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi tối lại, rồi gã lắc đầu.

-"Không, ta không giận. Con không cần nghĩ ngợi nhiều."

-"Nhưng con thấy baba không giống mọi khi... baba ít cười với con hơn." __Thaddeus nghiêng đầu, hai tay nắm lấy cánh tay Peter, ánh mắt như muốn gặng hỏi.

Peter hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

-"Chỉ là ta có chút mệt mỏi thôi. Con không cần lo lắng."

Nhưng Thaddeus không dễ dàng bỏ qua. Cậu tiến sát lại gần hơn, đôi mắt đầy sự kiên quyết.

-"Baba, nếu có chuyện gì ba đừng giấu con a. Dù là chuyện gì đi nữa, con vẫn sẽ ở bên ba mà."

Câu nói của Thaddeus như bóp nghẹt trái tim Peter. Gã muốn nói ra, muốn thổ lộ tất cả, nhưng làm sao gã có thể? Gã chỉ có thể giữ lấy vai cậu, gượng cười.

-"Được rồi, ta không sao thật mà. Đi ngủ sớm đi, mai còn phải tưới cây đấy."

Thaddeus nhìn gã một lúc, rồi miễn cưỡng gật đầu. Cậu đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, cậu quay lại nói nhỏ:

-"Baba, con yêu ba."

Peter ngồi đó, lặng người. Gã tự hỏi, liệu Thaddeus có hiểu ý nghĩa thực sự của những lời ấy?

----------------

Một buổi sáng, khi Peter đang chuẩn bị bữa sáng, Thaddeus bất ngờ hỏi:

-"Baba ơi, sao con không giống ba? Con có mái tóc đỏ, nhưng baba lại không có..."

Peter sững người, đôi tay đang cầm dao bỗng khựng lại. Câu hỏi mà gã biết một ngày nào đó sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.

-"Vì... Con đặc biệt hơn ta rất nhiều." __Gã trả lời, giọng trầm thấp.

Thaddeus nghiêng đầu, tò mò:

-"Vậy mẹ con trông như thế nào? Mẹ có giống con không?"

Peter quay lưng lại, không để Thaddeus thấy sự bối rối trong ánh mắt gã. Gã đáp, cố giữ giọng điềm tĩnh:

-"Ta không biết, Thaddeus. Con được để lại trước cửa nhà ta, và ta đã quyết định chăm sóc con từ đó."

Thaddeus mở to mắt, vẻ ngạc nhiên pha lẫn bối rối.

-"Con... con không phải con ruột của baba sao?"

Peter im lặng, không trả lời ngay. Một lúc sau, gã quay lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Thaddeus.

-"Đúng vậy, Thaddeus. Nhưng điều đó không thay đổi việc ta yêu thương con. Con là điều quan trọng nhất trong cuộc đời ta."

Thaddeus nhìn Peter, đôi mắt cậu ngấn nước.

-"Con hiểu rồi, baba. Con không cần biết ai là mẹ con hay con đến từ đâu. Con chỉ cần baba ở bên con thôi."

Peter đưa tay xoa đầu Thaddeus, cố gắng nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng. Nhưng ánh mắt đỏ mận của cậu lại gợi lên quá khứ mà gã không muốn nhắc đến.

Đêm hôm đó, ánh trăng len lỏi qua những con đường. Thaddeus đứng bên cửa, ánh mắt lấp lánh sự háo hức khi cậu nhìn Peter.

-"Baba ơi, trong nhà hết sữa rồi, chúng ta đi siêu thị mua thêm đi!" __Thaddeus nài nỉ, giọng nói pha chút trẻ con.

Peter ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

-"Không cần. Ngày mai ta sẽ đi mua. Bây giờ trời tối rồi, không an toàn."

-"Nhưng con muốn ăn bánh ngọt tối nay! Đi mà, baba a!" __Thaddeus nhích lại gần, lay lay cánh tay Peter, ánh mắt long lanh như muốn khiến gã mềm lòng.

Peter thở dài, đôi mắt đầy vẻ bất lực.

-"Ta đã nói rồi. Nhưng... được thôi, nếu con cứ nài nỉ như vậy."

Nghe thấy câu trả lời, Thaddeus bật cười vui vẻ, nhanh chóng chạy đi lấy áo khoác. Gã đứng dậy, lẩm bẩm:

-"Thật là, con đúng là phiền phức."

Nhưng trong lòng gã không khỏi mềm đi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thaddeus.

----------------

Tại siêu thị, Thaddeus vui vẻ đi khắp nơi, chọn bánh ngọt, sữa và vài món đồ linh tinh khác. Peter đứng phía sau, luôn quan sát cậu, ánh mắt lạnh lùng khiến không ai dám lại gần.

Sau khi thanh toán xong, cả hai bước ra ngoài. Không khí đêm lạnh buốt, nhưng Thaddeus lại vô tư bước đi, líu lo kể về những món ăn cậu muốn thử làm.

Khi họ đi qua một góc đường vắng, Peter bỗng nghe thấy tiếng xì xào phía sau. Gã dừng lại, ánh mắt sắc bén quay về phía phát ra âm thanh.

-"Một Omega ngon lành như vậy mà chưa bị đánh dấu à? Thật phí phạm..."

Peter nhận ra giọng nói của một thanh niên, hắn đang đứng cùng bạn mình, mắt dán vào Thaddeus với nụ cười đầy ý đồ.

Đôi mắt của Peter lập tức tối sầm lại. Gã quay phắt người, ánh mắt sắc lạnh như dao cắt chiếu thẳng vào hai kẻ kia.

Peter lạnh lùng theo dõi họ khí chất đáng sợ của gã khiến hai thanh niên kia giật mình. Một người nuốt nước bọt, kéo tay bạn mình.

-"Thôi, đi thôi. Người này không phải loại chúng ta có thể dây vào."

Chúng lầm bầm vài câu rồi rời đi, không dám ngoảnh lại.

Thaddeus nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngơ ngác. Cậu chớp mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rồi, cậu cảm nhận được một luồng khí lạ thoang thoảng trong không khí - mùi hương ngọt ngào của chính mình.

-"Baba, họ vừa nói gì thế? Sao họ lại nhìn con như vậy?" __Cậu hỏi, vẻ mặt vẫn đầy ngây thơ.

Peter không trả lời ngay. Gã bước nhanh tới, kéo cậu lại gần, giọng trầm đầy cảnh giác:

-"Chúng ta về nhà trước đã."

Thaddeus ngạc nhiên trước thái độ nghiêm trọng của Peter, nhưng cậu ngoan ngoãn bước theo. Mùi pheromone ngọt ngào của cậu vẫn nhẹ nhàng lan tỏa, khiến Peter càng thêm khó chịu.

-"Thuốc ức chế đã hết tác dụng rồi... Sao mình lại sơ ý đến thế?" __Peter thầm trách bản thân.

Khi cả hai về đến nhà, Peter nhanh chóng đóng chặt cửa, kéo rèm kín lại, sau khi tiêm thuốc cho cậu. Gã ngồi xuống ghế, tay xoa thái dương, cố gắng trấn tĩnh bản thân trước mùi hương vẫn còn lởn vởn trong không khí.

Thaddeus nghiêng đầu, tiến lại gần Peter.

-"Baba, mùi này là gì vậy? Con cảm thấy có gì đó lạ lắm..."

Peter nhìn Thaddeus, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Gã thở dài, rồi quyết định giải thích một cách đơn giản nhất.

-"Con là một Omega, Thaddeus. Khi thuốc ức chế hết tác dụng, cơ thể con sẽ phát ra mùi pheromone để thu hút Alpha."

Thaddeus mở to mắt, ngạc nhiên:

-"Omega? Nhưng... con chưa bao giờ cảm thấy gì khác lạ trước đây. Tại sao bây giờ lại có mùi này?"

Peter nhìn cậu, ánh mắt dịu đi đôi chút.

-"Vì con đang lớn dần. Ta đã cố gắng bảo vệ con khỏi điều này, nhưng giờ đây cơ thể con đang bắt đầu thay đổi. Con cần học cách kiểm soát bản thân và dùng thuốc ức chế đúng cách, nếu không, những kẻ xấu sẽ bị pheromone của con thu hút."

Thaddeus cúi đầu, dường như vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa lời Peter.

-"Vậy... baba, con làm sai gì sao?"

Peter thở dài, kéo cậu lại gần, đặt tay lên vai cậu.

-"Con không sai. Đây là bản chất của con, nhưng con cần phải cẩn thận. Ta sẽ luôn bảo vệ con, nhưng con cũng phải tự bảo vệ mình. Nhớ không?"

Thaddeus khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe.

-"Con sẽ cố gắng, baba a. Con không muốn làm baba lo lắng."

Peter nhìn cậu, lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Gã biết rằng những ngày bình yên của họ sẽ không kéo dài mãi.

Một buổi sáng trời trong xanh, ánh nắng dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của Thaddeus. Cậu ngồi bên bàn ăn, chống cằm nhìn Peter đang dọn bữa sáng. Không khí yên bình như mọi ngày, cho đến khi Thaddeus bất ngờ lên tiếng, phá tan sự im lặng:

-"Baba ơi, yêu một người là như thế nào?"

Câu hỏi ấy như một tia sét đánh ngang tai Peter. Đôi tay đang bưng chén súp của gã khựng lại giữa không trung. Gã chậm rãi đặt chén xuống bàn, ánh mắt không giấu được sự bối rối, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

-"Tại sao con lại hỏi chuyện đó?" __Gã hỏi, giọng trầm thấp.

Thaddeus nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời đầy tò mò.

-"Con chỉ muốn biết thôi. Bạn bè trên mạng con thường nói về chuyện yêu đương và kết hôn, nên con tự hỏi... yêu một người là cảm giác như thế nào?"

Peter im lặng. Gã không biết phải trả lời ra sao. Làm sao gã có thể giải thích 'yêu' là như thế nào, khi chính gã đang phải đấu tranh để vùi lấp cảm xúc của mình dành cho cậu?

Thaddeus nhìn Peter, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.

-"Baba, baba đã từng yêu ai chưa?"

Peter khẽ hít sâu, ánh mắt lảng tránh.

-"Ta... chuyện đó không quan trọng. Con còn trẻ, không cần nghĩ đến những điều đó."

Thaddeus mỉm cười, nhưng vẫn không từ bỏ chủ đề.

-"Nhưng con nghĩ con muốn yêu một người. Con muốn tìm được bạn đời của mình, giống như những gì mọi người nói."

Peter cau mày, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Gã cố giữ giọng điềm tĩnh, nhưng có chút khó chịu len lỏi trong từng chữ.

-"Con còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đó. Hãy tập trung sống một cuộc đời yên bình đi."

Thaddeus không hiểu tại sao Peter lại phản ứng như vậy. Cậu nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng gã chỉ đang bảo vệ mình như mọi khi.

-"Baba lo lắng quá rồi. Con lớn rồi mà. Con chỉ muốn biết cảm giác yêu và được yêu thôi mà."

Câu nói ấy như một lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim Peter. Gã nhận ra rằng Thaddeus ngày càng trưởng thành, và cậu sẽ sớm tìm kiếm hạnh phúc bên một người khác. Ý nghĩ đó khiến lòng gã nặng trĩu, nhưng gã không thể thừa nhận tình cảm sai trái của mình.

----------------

Kể từ ngày đó, Peter bắt đầu thay đổi. Gã kiểm soát Thaddeus chặt chẽ hơn, không cho cậu ra ngoài một mình. Những lần Thaddeus muốn đi chơi với bạn bè, Peter luôn tìm lý do để từ chối.

-"Con không cần ra ngoài nhiều như vậy. Ở nhà vẫn tốt hơn." __Gã nói, ánh mắt nghiêm nghị.

Thaddeus cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi của Peter.

-"Nhưng baba ơi, con chỉ muốn đi chơi với bạn thôi mà. Con hứa sẽ về sớm!"

-"Ta đã nói không là không. Con không cần tranh cãi." __Peter đáp, giọng cứng rắn khiến Thaddeus không dám nói thêm.

Thời gian trôi qua, Thaddeus ngày càng cảm thấy ngột ngạt. Cậu không hiểu tại sao Peter lại trở nên như vậy. Trước đây, gã luôn cưng chiều cậu, nhưng giờ đây, gã kiểm soát cậu đến mức khiến cậu cảm thấy như bị nhốt trong một cái lồng.

Một buổi tối, khi cả hai đang ăn tối, Thaddeus không kìm được lòng, bèn hỏi thẳng:

-"Baba, tại sao baba không muốn con ra ngoài? Ba sợ gì sao?"

Peter ngước nhìn cậu, đôi mắt tối sầm lại. Gã đặt chiếc nĩa xuống bàn, cố giữ giọng bình tĩnh.

-"Ta chỉ muốn bảo vệ con. Bên ngoài không an toàn cho một Omega như con."

Thaddeus nhíu mày, không hiểu.

-"Nhưng con không cảm thấy nguy hiểm gì cả. Baba luôn nói bảo vệ con, nhưng con đâu phải một đứa trẻ. Baba không tin con sao?"

Peter hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng.

-"Con không hiểu đâu, Thaddeus. Có những thứ ta không thể giải thích cho con ngay bây giờ."

Thaddeus đứng dậy, ánh mắt đầy sự thất vọng.

-"Baba lúc nào cũng nói vậy. Nhưng con muốn được tự do. Con muốn sống cuộc đời của mình, không phải cuộc đời mà baba ép buộc con!"

Peter nhìn theo bóng dáng Thaddeus rời khỏi bàn ăn, lòng gã đau nhói. Gã biết mình đang làm tổn thương cậu, nhưng nỗi sợ mất cậu khiến gã không thể buông tay.

Đêm hôm đó, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khoảng sân yên tĩnh bên ngoài căn nhà nhỏ. Thaddeus rón rén mở cửa phòng, cố gắng không gây ra tiếng động. Cậu khoác một chiếc áo sơ mi phóng khoáng, để lộ xương quai xanh mảnh mai. Cậu cảm thấy vừa phấn khích vừa hồi hộp khi nghĩ đến việc lẻn ra ngoài mà không bị Peter phát hiện.

Khi cậu vừa bước xuống cầu thang, giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, làm cậu cứng đờ tại chỗ.

-"Con đi đâu vào giờ này?"

Thaddeus quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Peter. Gã đứng ở đầu cầu thang, bóng dáng cao lớn như che khuất cả ánh trăng. Thaddeus cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng tìm lý do.

-"Con... con chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi. Không có gì đâu, cha." __Cậu nói, giọng có chút run rẩy.

Peter bước xuống, ánh mắt sắc bén quét qua người cậu. Chiếc áo sơ mi rộng rãi và phong thái hấp tấp của cậu khiến gã ngay lập tức hiểu chuyện. Đôi mắt gã tối lại, vẻ mặt lạnh lẽo.

-"Con định đi đâu? Gặp ai?" __Giọng nói trầm thấp của Peter như áp lực đè nặng lên không khí.

-"Không ai cả! Con chỉ muốn hít thở không khí thôi..." __Thaddeus cố gắng nói dối, nhưng ánh mắt trốn tránh của cậu không qua được đôi mắt của Peter.

Peter không đáp lại. Thay vào đó, gã bất ngờ phóng pheromone mùi tuyết tùng mạnh mẽ ra, tràn ngập khắp căn nhà.

Thaddeus lập tức cảm thấy cơ thể mình run rẩy, đôi chân mềm nhũn không còn đứng vững. Mùi hương của Peter bao phủ lấy cậu, vừa áp bức vừa quyến rũ, khiến cậu không thể chống lại.

-"Baba... baba đang làm gì vậy a?" __Thaddeus run rẩy hỏi, giọng yếu ớt.

Peter bước tới gần, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong đó lại có sự pha trộn của cảm xúc mãnh liệt mà gã cố kìm nén.

-"Ta đã nói, con không được ra ngoài mà không có sự cho phép của ta."

Peter cúi xuống, nắm lấy cổ tay Thaddeus, kéo cậu đứng dậy một cách mạnh bạo. Thaddeus bị kéo lên cầu thang, toàn thân yếu ớt không thể phản kháng.

Khi Peter đưa cậu vào phòng, gã đóng sập cửa lại, rồi khóa trái cửa.

-"Baba, con... con xin lỗi..." __Thaddeus thở gấp, cố gắng tìm lời giải thích, nhưng ánh mắt của Peter khiến cậu không nói được nữa.

Peter đẩy cậu xuống giường, đứng đối diện cậu với đôi mắt lạnh băng. Mùi tuyết tùng vẫn bao trùm, áp đảo hoàn toàn pheromone ngọt ngào của Thaddeus.

-"Con không biết mình vừa làm chuyện nguy hiểm thế nào đâu, Thaddeus. Ta đã cảnh báo con, nhưng con lại không nghe lời."

Thaddeus nấc lên, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.

-"Con... con chỉ muốn có chút tự do. Tại sao baba lại kiểm soát con như vậy? Con không hiểu..."

Peter nhìn cậu, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn. Gã hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng mùi hương của Thaddeus vẫn len lỏi, khiến cảm xúc của gã càng thêm mãnh liệt.

-"Con không cần hiểu. Con chỉ cần biết rằng, ta làm tất cả điều này là vì con. Con là của ta, Thaddeus. Không ai được phép chạm vào con."

Câu nói của Peter khiến Thaddeus sững sờ. Cậu mở to mắt, nhìn gã như không tin vào tai mình.

-"Baba... tại sao baba lại nói vậy? Con là con trai của baba mà..."

Peter không trả lời ngay, ánh mắt rơi vào trên đôi môi đang mấp máy của cậu, đột nhiên hôn cậu một cái, hôn xong còn không đã ghiền, ngậm lấy đôi môi hơi sưng của cậu dùng sức liếm láp, làm cho ngực cậu phập phồng, hô hấp liền dồn dập, mới hàm hồ nói.

-"Tôi không phải baba của em!."

------------------

Alpha trước mắt đã đem kì phát tình này là cơ hội duy nhất để âu yếm Omega, từng chút từng chút đều thao vào cái lỗ nhỏ, khuôn mặt gã cực kỳ điềm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng một chút lửa giận cũng không quên trấn an Thaddeus.

Thaddeus chưa kịp rên rỉ vài tiếng, miệng đã bị hôn lấy, cậu nuốt nước miếng, bị đụ đến tơi tả. Cái mông nhỏ bị cắm từ hồng nhạt sang đỏ ran ,từng chút va vào giường.

-"Không được ...baba aa."

Thaddeus sợ hãi, cậu biết nơi kia sắp bị cạy mở nên theo bản năng muốn né tránh. Mông lại bị cắm vừa ướt vừa mềm ,từng luồng khoái cảm mãnh liệt dâng lên ,cậu cong chân khóc nấc. Ngay lúc cậu chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, khoang sinh sản vừa vặn hé mở một đoạn nhỏ, lại bị gã thừa thắng xông lên ,hung hăng mang theo quy đầu đỉnh vào.

-"A! "

Thaddeus hoảng hốt không thể tin được nhìn người trước mắt , có lẽ gã muốn đem quan hệ cha con gần hai mươi năm của bọn họ triệt để phá nát.

Peter tay xuất lực mà ấn chặt eo cậu, lăn qua lộn lại mà cắm vào, rút ra, thật giống phải đem nhẫn nại từ trước tới nay đều phát tiết ra trong hôm nay, liều mạng mà đỉnh vào trong khoang sinh sản.

Thaddeus đã hoàn toàn thất thần, chỉ biết rơi nước mắt nức nở không ngừng, gã thở hắt hoàn toàn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu, cho nên cẩn thận hướng bên trong đâm chọc ,như khoang sinh sản ,dây thần kinh trải rộng ,nhẹ nhàng cọ xát thôi cũng đem lại cực đại kích thích, thực mau cũng làm cho Thaddeus lần nữa khóc òa lên.

Thaddeus thật sự ủy khuất cực kì.

Theo dương vật từng chút đi vào, quy đầu gã đã cọ tới chỗ sâu nhất của khoang sinh sản, bị gắt gao mút vào bao vây. Nơi đó có độ ấm càng nóng bỏng, làm Peter luyến tiếc không muốn rời đi.

Sau mấy tiếng hành cậu quá dài ,Thaddeus nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi trên giường mặc kệ gã còn chưa rút ra.

Thaddeus sớm đã tiêu hao thể lực quá mức ,bởi vậy dù đang trong quá trình thành kết bắn tinh ,cũng không có dấu hiệu tỉnh lại ,liền nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ, lâu lâu lại phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Peter trước sau vẫn chăm chú nhìn cậu động tác bên dưới cũng đã dừng lại.

Peter bắn từng luồng tinh nồng đậm vào khoang sinh sản hoàn tất quá trình thụ thai.

------------------

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt của Thaddeus. Cậu khẽ mở mắt, cảm giác cơ thể rã rời và mệt mỏi khiến cậu chậm chạp hồi phục ý thức.

Khi ánh mắt cậu chạm tới người đang nằm bên cạnh, tim Thaddeus như khựng lại. Peter nằm đó, gương mặt điềm tĩnh.

Thaddeus hoảng hốt ngồi bật dậy, kéo chăn che lấy cơ thể mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn Peter.

-"Baba... tại sao lại như vậy? Con không hiểu..." __giọng cậu run rẩy, mang theo sự tổn thương lẫn bối rối.

Peter vẫn nằm đó, đôi mắt trầm lặng như biển sâu. Gã không trả lời ngay mà hít một hơi dài, như đang cố đè nén cảm xúc. Cuối cùng, gã ngồi dậy, đối mặt với Thaddeus.

-"Thaddeus, tôi không định làm tổn thương em... Nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân." __giọng gã trầm thấp.

Thaddeus nhìn Peter, nước mắt lăn dài trên má.

-"Baba... con không biết phải làm gì. Con luôn nghĩ baba là người mà con có thể tin tưởng nhất. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đảo lộn."

Peter cúi đầu, đôi vai rộng của gã khẽ run lên.

-"Tôi biết. Tôi đã sai. Tôi không đáng được em tin tưởng nữa, nhưng... Thaddeus, tôi không thể chối bỏ tình cảm của mình dành cho em. Từ lâu, em đã không chỉ là đứa trẻ mà ta bảo hộ. Em là tất cả của ta."

Những lời của Peter như dao cứa vào lòng Thaddeus. Cậu muốn phủ nhận, muốn hét lên rằng gã đã vượt qua ranh giới không thể tha thứ. Nhưng sâu trong lòng, cậu cũng không thể phủ nhận rằng bản thân mình từng cảm thấy sự ấm áp đặc biệt trong vòng tay của Peter.

-"Con cần thời gian... để hiểu tất cả chuyện này." __Thaddeus nói, giọng yếu ớt nhưng kiên định.

Cậu đứng dậy, khoác vội chiếc áo rồi bước ra khỏi phòng, để lại Peter ngồi đó với sự dằn vặt và nỗi đau không lời.

Khi cánh cửa đóng lại, Peter đưa tay lên che mặt. Gã biết rằng từ giây phút này, mối quan hệ giữa họ sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Nhưng trong lòng gã, tình yêu mãnh liệt dành cho Thaddeus vẫn không thể bị dập tắt, dù nó đang giày vò cả hai người.

---------------- Hết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro