#Truyện Ngắn
---------------------------------
Chiều hôm đó, trời đổ mưa tầm tã. Tadeus đứng ở góc quán cà phê nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua khung cửa kính. Ngoài kia, Peter - người yêu em, đang đứng dưới mái hiên, che ô cho một cô gái. Họ cười nói, tay cô gái khẽ chạm vào cánh tay gã. Dù khoảng cách xa, Tadeus vẫn nhìn rõ giỏ quà trên tay Peter, bên trong là bó hoa và một hộp quà nhỏ xinh. Tim em nhói lên, hơi thở như nặng nề hơn.
-"Họ là gì của nhau?"
Tadeus cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Mỗi nhịp đập đều mang theo sự đau đớn và quặn thắt khó chịu. Khi Peter bước vào quán, khuôn mặt rạng rỡ, gã không ngờ ánh mắt em đang dậy sóng.
-"Bé con ,em chờ lâu chưa?"
Peter hỏi, đặt giỏ quà xuống bàn. Nhưng em không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt gã.
-"Người kia là ai?"
Câu hỏi lạnh lùng khiến gã sững người.
-"À, là đồng đội của anh... Hôm nay sinh nhật cô ấy, mọi người nhờ anh mang quà giúp."
Peter cười gượng, giải thích. Nhưng nụ cười ấy không làm dịu cơn giận trong lòng em.
-"Đồng đội? Sao phải đứng cười nói lâu thế? Còn che ô, còn... còn cái gì nữa?"
Giọng Tadeus ngày càng cao, ánh mắt như xoáy vào gã. Peter thở dài, biết rằng dù có giải thích thế nào cũng khó mà khiến em nguôi giận ngay lúc này.
-"Tadeus à, em phải tin anh chứ. Anh chẳng làm gì sai cả."
Nhưng càng nói, em càng thấy mình như bị xem nhẹ. Buổi tối hôm đó, hai người im lặng suốt đường về. Peter không trách em, chỉ lặng lẽ đi bên em, để mặc những cơn giận dữ và ghen tuông trong em dần nguôi ngoai. Cuối cùng, trước cửa nhà, Peter đặt tay lên vai em, ánh mắt chân thành.
-"Anh yêu em, chỉ em thôi. Nhưng nếu em không tin, thì anh chẳng thể làm gì khác ngoài chứng minh mỗi ngày."
Lời nói ấy khiến Tadeus mềm lòng. Em cúi đầu, khẽ thở dài
-"Em chỉ sợ mất anh thôi."
Peter mỉm cười, kéo em vào vòng tay, mặc kệ những giọt mưa còn sót lại rơi xuống. Ghen tuông, đôi khi chỉ là cách để giữ chặt lấy người mình yêu. Nhưng em hiểu, tình yêu còn cần cả sự tin tưởng, nếu không, chính em sẽ đánh mất gã.
Những ngày sau đó, Tadeus cố gắng kìm chế cơn ghen của mình, nhưng hình ảnh Peter đứng cười nói với người con gái kia vẫn không thôi lởn vởn trong tâm trí em. Dù Peter đã giải thích, dù ánh mắt gã luôn tràn đầy sự chân thành, nhưng trái tim nhạy cảm của em vẫn còn những hoài nghi lẩn khuất.
Tối hôm đó, khi Peter đưa Tadeus đi ăn tối tại một nhà hàng nhỏ quen thuộc, không khí giữa hai người vẫn còn chút ngượng ngùng. Peter cố gắng nói chuyện để xóa tan khoảng cách, nhưng Tadeus chỉ cười gượng, rồi im lặng nhìn xuống ly nước trước mặt.
-"Tadeus, em vẫn chưa tin anh sao?"
Peter đột ngột hỏi, giọng gã trầm ấm nhưng có chút buồn bã. Tadeus ngước lên, đôi mắt long lanh dưới ánh nến.
-"Không phải em không tin... chỉ là, em sợ. Anh lúc nào cũng tốt với mọi người, luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái. Em sợ một ngày nào đó, sự quan tâm ấy không còn là dành riêng cho em nữa."
Peter im lặng một lúc, rồi bất ngờ đứng dậy, kéo tay em dẫn ra ngoài. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gã nắm lấy tay em, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
-"Bảo bối, em là người duy nhất anh muốn che chở và yêu thương. Anh biết em ghen vì em yêu anh, nhưng anh cũng cần em hiểu rằng anh không thể thay đổi bản tính hòa đồng hay giúp đỡ người khác. Đó là con người anh. Điều anh cần là sự tin tưởng từ em."
Lời nói của Peter khiến Tadeus xúc động, nhưng em vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ cảm giác bất an. Tadeus gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, chỉ để Peter ôm vào lòng.
Thời gian trôi qua, Tadeus dần học cách kiểm soát sự ghen tuông của mình. Em nhận ra rằng, yêu không phải chỉ là giữ người kia bên mình, mà còn phải để họ tự do là chính họ. Peter, như mọi khi, vẫn dịu dàng, vẫn chân thành, luôn dành cho Tadeus sự quan tâm đặc biệt mà không ai có thể thay thế.
Thế nhưng, thử thách lớn nhất lại xuất hiện vào một ngày nọ. Hôm ấy, Peter được mời tham gia một bữa tiệc, và Tadeus cũng được gã rủ đi cùng. Trong buổi tiệc, Tadeus gặp lại người con gái mà em đã thấy hôm mưa hôm đó. Cô gái ấy cười nói thân thiện, thậm chí còn chủ động trò chuyện với em. Nhưng lòng Tadeus vẫn không thể thoải mái, nhất là khi thấy Peter cười với cô gái ấy bằng ánh mắt dịu dàng.
Tadeus lấy cớ ra ngoài hít thở, đứng tựa vào lan can để cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng Peter đã nhanh chóng nhận ra sự khác thường của em. Gã bước ra, khoác chiếc áo của mình lên vai em, ánh mắt lo lắng.
-"Em lại nghĩ lung tung nữa đúng không?"
Tadeus quay mặt đi, giọng nghẹn ngào.
-"Em không muốn nghĩ, nhưng em không thể. Anh với cô ấy..."
Peter khẽ thở dài, nắm lấy vai Tadeus xoay em lại đối diện với mình.
-"Tadeus, cô ấy đã có chồng, và hôm trước anh giúp cô ấy chọn quà sinh nhật cho chồng cô ấy. Anh không nói vì anh nghĩ chuyện nhỏ, không ngờ lại khiến em lo lắng thế này."
Tadeus sững người, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
-"Em... em đã nghĩ sai..."
Peter mỉm cười, xoa đầu em như dỗ dành một đứa trẻ.
-"Em ngốc lắm. Anh yêu em, và sẽ chỉ yêu em thôi. Đừng để những suy nghĩ không đáng có làm em tổn thương như thế."
Lần này, Tadeus bật khóc, nhưng không phải vì buồn bã mà vì cảm giác nhẹ nhõm. Em ôm chầm lấy gã, tự nhủ với bản thân rằng sẽ học cách tin gã nhiều hơn, vì em biết, tình yêu cần sự tin tưởng mới có thể bền lâu.
Buổi tối ấy, dưới ánh đèn lấp lánh của thành phố, Peter và Tadeus đã thêm một lần hiểu nhau hơn, thêm một lần khẳng định tình yêu mà cả hai đang vun đắp. Những cơn ghen, những hiểu lầm, rồi cũng chỉ là một phần trong hành trình yêu thương mà họ sẵn sàng đi cùng nhau đến tận cùng.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro