Chương 114: Takatsuki Makoto Và Lucy
◇Lucy POV◇
Khi tôi còn là một đứa trẻ.
"Mẹ ơi, sao mẹ và cha lại trở thành người yêu của nhau thế?"
Tôi hỏi mẹ mình một câu hỏi, mẹ đang đi khắp thế giới và chỉ có thể gặp tôi khoảng một lần mỗi năm.
Tôi nghe nói cha tôi ở một nơi rất xa, và ông ấy là một quý tộc ác quỷ cấp cao. Ông ấy rõ ràng là một ác quỷ mạnh mẽ.
Tại sao pháp sư Elf như mẹ lại kết hôn với ác quỷ?
Tôi muốn biết.
Mẹ cười và trả lời.
"Fufu, gợi lại ký ức ghê. Mẹ đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh với cha của con giữa chuyến đi của mình."
Mẹ kể với tôi bằng ánh mắt như thể đang đắm chìm vào câu chuyện của chính mình.
"Tóc như đang rực cháy, thân thể cứng rắn như thép, ông ấy là một người đàn ông đẹp trai. Vừa gặp nhau, mẹ đã nghĩ ngay rằng đây chính là người đó. Đó là lý do tại sao mẹ tấn công ông ấy ngay lập tức!"
"Mẹ cháy quá!" (Lucy)
"Đúng không?! Nhưng cha của con là một người tuyệt vời, và ông ấy là một ác quỷ có địa vị cao, nên mẹ có rất nhiều đối thủ."
Có vẻ như cha tôi là ác quỷ được các cô gái yêu mến.
"Tình yêu ác quỷ rất đơn giản. Kẻ mạnh hơn sẽ thắng!"
"Hở?" (Lucy)
Câu chuyện diễn biến theo một hướng kỳ lạ.
"Con thấy không, mẹ là một pháp sư mạnh mẽ nhỉ?"
"V-Vâng..." (Lucy)
Đúng là không có pháp sư nào mạnh hơn mẹ ở Spring Log.
Mẹ tôi mạnh hơn cả Phong Thụ Dũng Giả và Mộc Vu Nữ.
Nhưng liệu đó có phải là điều cần thiết trong tình yêu không?
"Mẹ đã đánh bại tất cả các đối thủ. Nhưng nữ ác quỷ cấp cao cuối cùng còn lại rất mạnh."
"C-Chuyện gì đã xảy ra tiếp?" (Lucy)
"Hửm? Rõ ràng là chúng ta đã chiến đấu. Nhưng ngay cả khi chúng ta đấu tay đôi hàng trăm lần, chúng ta vẫn không thể quyết định được người chiến thắng."
"...H-Hàng trăm?" (Lucy)
"Mẹ đã biến người phụ nữ đó thành tro 2-3 lần, nhưng ác quỷ cấp cao có nhiều mạng sống, vì vậy cô ấy cuối cùng sẽ hồi sinh ~ . Ma~a, mẹ cũng đã bị giết nhiều lần. Mẹ cũng có thể hồi sinh bằng ma thuật hồi sinh tự động."
"......"
Tôi đã bị sốc.
Đến mức tôi phải hối hận vì đã hỏi.
Kết hôn có phải là điều khắc nghiệt đến vậy không?!
"Sau đó, nữ ác quỷ kia và mẹ phát hiện, nếu không thể đưa ra kết luận, có lẽ cả hai có thể cùng cưới ông ấy."
"Hở?" (Lucy)
"Như mẹ đã nói, cả hai đều hợp sức và tiếp cận ông ấy—bằng vũ lực."
Mẹ tôi nói điều này thật dễ thương và nháy mắt với tôi, nhưng câu chuyện thì chẳng dễ thương chút nào.
"N-Nhân tiện, người vợ kia là loại ác quỷ gì vậy?" (Lucy)
"Hừmm, nếu mẹ nhớ không nhầm thì cô ấy là Nữ Vương Succubus. Ngay cả trong mắt mẹ, cô ấy cũng rất gợi cảm."
"V-Vậy à..." (Lucy)
Nữ Vương Succubus?
Vậy có nghĩa cô ấy chính là Nữ Ma Vương Erinyes sao?
Không, không, không đời nào...
Rốt cuộc thì mẹ thường hay phóng đại những gì mình nói.
"À mà, cha đâu rồi?" (Lucy)
Đây là câu hỏi mà tôi đã hỏi rất nhiều lần rồi.
"Hừmm, cha con hiện tại đang ở một nơi rất xa, rất nguy hiểm, chờ con mạnh lên, mẹ sẽ đưa con đến đó he?"
Câu trả lời luôn luôn là như vậy.
Geez, mẹ đối xử với tôi như trẻ con vậy!
"Con biết! Ông ấy đang ở Bắc Lục Địa, hay còn gọi là Ma Lục Địa, đúng không?!" (Lucy)
Ác quỷ đang ở trên Ma Lục Địa.
Tôi đã học điều đó ở trường.
"Lucy, ác quỷ ở Ma Lục Địa phần lớn đều là kẻ man rợ, cha con không thể nào ở nơi như vậy được."
Mẹ nói như thể thực sự không hài lòng về điều đó.
Nhưng mẹ nhanh chóng trở lại với vẻ mặt rạng rỡ của mình.
"Fufu, mẹ nghĩ con rất có thể sẽ trở thành một pháp sư vĩ đại sau 10 năm. Khi điều đó xảy ra, chúng ta hãy đi gặp cha con."
Sau 10 năm, nhỉ.
"Có lẽ đến lúc đó con sẽ có người mình yêu." (Lucy)
"Mẹ chắc chắn con sẽ gặp được một người đàn ông tuyệt vời. Dù sao thì con cũng là con gái mẹ mà."
Mẹ đặt tay lên đầu tôi và nói một cách mạnh mẽ.
"Tình yêu là trận chiến! Khi yêu, hãy tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình! Cụ thể là, hãy đưa người đó đến một nơi không có người ở và áp sát cơ thể mình vào người đó. Nếu có thể, hãy mặc thứ gì đó gợi cảm vào thời điểm đấy và..."
Mẹ nói như thể đang vui vẻ.
...Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ tôi cách đây rất lâu.
(...Sau đó, ông nội mắng mẹ rằng 'mày đang dạy cháu gái tao cái gì thế?!'.) (Lucy)
Nó làm tôi cảm thấy hoài niệm.
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu.
Mẹ tôi bị điên.
Nhưng có một số điều mẹ đã đúng.
Khi yêu ai đó, hãy tự mình hành động.
Ta không được chờ đợi.
"Gần đây có rất nhiều cô gái đến nói chuyện với anh trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả..." (Lucy)
Mới đây thôi, Makoto còn ngồi thừ trên ghế sofa và phàn nàn về việc nó phiền phức đến mức nào.
Có vẻ như anh không giỏi giao tiếp với người lạ nên không thể trò chuyện được.
(Anh đang bị nhắm tới đó! Anh có hiểu điều đó không?) (Lucy)
Tôi cảm thấy anh không hiểu gì cả...
Có lần tôi nghe được một cuộc trò chuyện như thế này ở bang hội.
"Nè nè, nghe nói Makoto-san không có bạn gái."
"Hở? Còn Lucy và Aya cùng tổ đội thì sao?"
"Có vẻ như họ không phải là bạn gái của anh ấy."
"He~e, vậy thì có nghĩa là chúng ta có cơ hội nhỉ?"
Họ đang nói gì thế?!
Chẳng phải các người là những người chế giễu anh khi gọi anh là Lao Công Goblin sao?!
"Chúng ta hãy mở tiệc rượu vào lúc nào đó và mời Makoto-san đến nhé!"
"Tôi nghe nói anh ấy uống rượu rất kém."
"Sau đó, sau khi chúng ta làm anh say bằng rượu..."
Điều này tệ quá.
Những nữ mạo hiểm giả có tính hung hăng bất thường.
Các cô gái không có ý định tiếp tục làm mạo hiểm giả suốt cuộc đời, và có rất nhiều trường hợp họ sẽ tìm được một người chồng có tương lai tươi sáng và nghỉ hưu ngay lập tức.
Makoto là một Anh Hùng mới và chưa có bạn gái, vì vậy anh hẳn là mục tiêu được thèm muốn.
Có một từ mà Aya đã dạy tôi phù hợp với mô tả đó: kẻ đào mỏ.
Đó là lý do tại sao tôi nói chuyện với Makoto, người đang chơi với một con mèo trong vườn nhà.
◇Takatsuki Makoto POV◇
"Ở đây, ở đây." (Lucy)
Nơi chúng tôi đến sau khi được Lucy mời là Rừng Đại Ngàn quen thuộc.
Chúng tôi đi sâu hơn nữa và sâu hơn nữa.
"Ooi, đi quá sâu sẽ nguy hiểm đấy." (Makoto)
"Không sao đâu. Tôi có [Nghe Lén], nên tôi có thể biết được nếu có kẻ địch trong phạm vi 1 km." (Lucy)
Lucy trả lời mà không ngoảnh lại nhìn.
Vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa phải không?
Nhưng nơi cô muốn đến chỉ có hai chúng tôi là Rừng Đại Ngàn sao?
Ma~a, thực tế thì đó là sân chơi của cô ấy.
(Ồ, có thứ gì đó.) (Makoto)
Nguy Hiểm Cảm Tri của tôi phản ứng.
Lucy chắc hẳn cũng nhận thấy điều đó.
Cô dừng lại và đứng dậy với cây trượng của mình.
*Cụp Cụp*
Những bước chân nặng nề làm mặt đất rung chuyển.
Những gì xuất hiện là 3 con Ogre.
"Lucy!" (Makoto)
Tôi rút con dao găm ra và chuẩn bị dùng Tinh Linh Ma Pháp, nhưng...
"Không sao đâu, Makoto. Cứ để tôi lo." (Lucy)
Lucy giơ cây trượng của mình lên.
"Hoả Ma Pháp: [Bão Lửa]." (Lucy)
Cô dùng Thượng Cấp Ma Pháp vô niệm lên ba tên Ogre.
"Gyaaaaaa!"
Lũ Ogre thét lên tiếng kêu thảm thiết.
M-Mọi chuyện kết thúc thật dễ dàng.
Tôi nhìn cảnh tượng bi thảm của những con Ogre bị thiêu cháy.
Lần này tôi cũng không có cơ hội tỏa sáng.
Haaa...
Tôi thở dài trong lòng rồi tra dao găm vào vỏ.
"Làm tốt lắm, Lucy", tôi nói rồi quay lại nhìn, nhưng Lucy bất ngờ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
"Makoto nè, anh còn nhớ không? Đây là nơi tôi bị một con Đại Ogre tấn công." (Lucy)
"Thật sao?" (Makoto)
"Ừm, đây là nơi anh đã cứu tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên đâu." (Lucy)
Rừng Đại Ngàn có rất nhiều địa điểm trông tương tự nhau nên tôi khó có thể nói chính xác được.
Lucy là Elf lớn lên trong rừng, vì vậy cô phải có khả năng phân biệt được còn tôi thì không.
"Lúc đó, thành thật mà nói, tôi không phù hợp với tổ đội trước của mình, nên tôi chỉ nói chuyện với anh, người có vẻ là một người tốt..." (Lucy)
"Ma~a, lúc đó chúng ta chưa quen nhau lâu lắm." (Makoto)
Không thể làm gì khác được.
"Sau đó, chúng ta phiêu lưu như một tổ đội, nhưng mọi chuyện không diễn ra tốt đẹp. Mặc dù vậy, anh vẫn không bỏ rơi tôi và ở lại cùng tôi." (Lucy)
"Ừm..." (Makoto)
Cuối cùng thì tôi chẳng còn ai khác nữa.
"Sau đó, anh dùng Hỏa Ma Pháp đánh bại một con Griffon, kết quả bị bỏng nặng. Lúc đó, anh nói với tôi, 'Tôi cần cô', đúng không?" (Lucy)
"À, vâng..." (Makoto)
Tôi nghĩ tôi đã nói thế khi cố gắng an ủi Lucy, người đang cảm thấy chán nản.
(Eee, cậu không nhớ à?) (Noah)
(Noah-sama...Tôi nhớ rồi. Mại mại thế.) (Makoto)
(Thật là một tên tồi tệ ~ .) (Noah)
Kể cả khi nói thế...
"Nhưng, anh biết không, thực ra tôi đã để ý. Anh rất tốt bụng, nên anh chỉ nói vậy để tôi thấy dễ chịu hơn. Thực ra, anh có thể tự xoay xở được, đúng không?" (Lucy)
Thật á?
"Sẽ rất nguy hiểm nếu không có ma thuật của cô đó?" (Makoto)
"Không. Ngay cả khi Kỵ Long bị đánh bại ở Laberintos, khi Kỵ Cự Nhân bị đánh bại ở Horun, thậm chí ở Symphonia; tôi chắc chắn rằng anh có thể tự mình làm được điều gì đó, Makoto. Ngay cả khi không có tôi, tôi cảm thấy anh vẫn có thể trở thành Anh Hùng." (Lucy)
"...Tôi không chắc về điều đó." (Makoto)
Giữa việc có và không có hỏa lực mạnh mẽ thì có rất nhiều sự khác biệt.
Tôi không muốn quay lại cuộc sống đơn độc nữa.
"Tôi muốn đuổi kịp anh, Makoto. Tôi đã luyện tập ở nơi của Đại Hiền Giả-sama, để anh có thể nói với tôi rằng anh thực sự cần tôi." (Lucy)
Kết quả là, hiện tại tôi là người có ít việc phải làm nhất trong tổ đội...
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Lucy tiến lại gần tôi, khuôn mặt cô thực sự rất gần mặt tôi.
"Makoto." (Lucy)
"V-Vâng, có chuyện gì vậy?" (Makoto)
"Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không biết liệu tôi có thể tự hào nói rằng tôi là đồng đội của Anh Hùng hay không, nhưng tôi không còn kéo chân anh như trước nữa." (Lucy)
"Ừm, cô đã đánh bại bọn Ogre đó một cách dễ dàng." (Makoto)
So sánh với điều đó thì điều đó là không thể đối với tôi.
Tôi sẽ phải dụ chúng vào nguồn nước hoặc sử dụng Tinh Linh Ma Pháp trong khi vẫn phải cẩn thận để không mất kiểm soát.
Không hiệu quả hoặc tiêu thụ mana kém.
...Tôi thực sự ghen tị với Lucy và Sa-san vì họ quá mạnh.
"Makoto, dạo này tinh thần anh có vẻ không tốt lắm." (Lucy)
"Thật sao?" (Makoto)
Tôi đang sử dụng Minh Mẫn, vì vậy tôi vẫn có thể làm như bình thường.
"Ừm, chỉ cần nhìn là biết." (Lucy)
"..."
Cô có thể biết được sao?
Dạo này tôi thực sự cảm thấy hơi buồn.
Cuối cùng thì các bạn cùng lớp và những mạo hiểm giả cùng tuổi của tôi đều đã trở thành người lớn rồi!
"Nè, tôi có thể không đáng tin cậy, nhưng tôi muốn trở thành một phần sức mạnh của anh." (Lucy)
"Nhưng...cô không phải là người không đáng tin cậy đâu mà?" (Makoto)
Lucy càng ngày càng thu hẹp khoảng cách hơn nữa.
Đầu ngón chân của chúng ta chạm nhẹ vào nhau.
"Mẹ tôi dạy rằng tôi nên làm điều này khi người tôi yêu cảm thấy buồn." (Lucy)
Ngay lúc Lucy nói điều này, cô nhón chân lên và...
Đẩy môi cô vào môi tôi.
(?!!!)
Tôi có thể cảm nhận được một cảm giác mềm mại và hơi thở nóng hổi của cô trên mặt tôi.
Suy nghĩ của tôi dừng lại trong giây lát.
Tôi quên cả thở, cơ thể tôi cứng đờ như thể bị tê liệt.
(Lucy đang hôn mình sao...?) (Makoto)
Ngay trước mắt tôi, tôi có thể thấy Lucy đang nhắm mắt.
(...Vào những lúc thế này, mình nên nhắm mắt lại sao?) (Makoto)
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh này nên mắt tôi cứ đảo liên tục.
Ở khóe mắt tôi, một vật gì đó màu đỏ lướt qua.
(Vừa rồi là chuyện gì thế?) (Makoto)
Môi Lucy hé mở.
Cái gì đó màu đỏ đã biến mất.
Đó là...
"M-Makoto...bây giờ anh thấy khỏe hơn chưa?" (Lucy)
Lucy đỏ mặt như quả cà chua khi nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át.
"Lucy nè..." (Makoto)
"V-Vâng...?" (Lucy)
"Xin lỗi, thêm một lần nữa nhé." (Makoto)
"Hể?" (Lucy)
Lần này, tôi là người hôn cô ấy.
Tôi sử dụng Thay Đổi Góc Nhìn của Người Chơi RPG để có góc nhìn 360°.
(Đó rồi! Đúng như mình nghĩ, một Hỏa Tinh Linh!) (Makoto)
Ánh sáng đỏ khác biệt với ánh sáng xanh quen thuộc của các Tinh Linh.
Chỉ có một số ít, nhưng họ đang trôi nổi xung quanh.
(Mình có thể điều khiển họ không?) (Makoto)
Tôi nghĩ đến việc nói Tinh Linh Ngữ, nhưng tôi nhận ra...miệng tôi đã bị bịt kín.
Không thể làm gì khác được. Không thể niệm chú.
(Hoả Ma Pháp: [Hoả Cầu].) (Makoto)
Nó đã được kích hoạt!
Nhưng tại sao?
...Có thể là tôi đã Đồng Bộ Hoá với Lucy không?
À, nó biến mất rồi.
"...Nè, anh đang làm cái quái gì thế?" (Lucy)
Lucy trừng mắt nhìn tôi với vẻ lạnh lùng.
"Ờm...không, không phải như em nghĩ đâu." (Makoto)
"Makoto! Đó là nụ hôn đầu của em đấy!" (Lucy)
"Không sao đâu, đó cũng là lần đầu tiên của anh mà." (Makoto)
"V-Vậy sao... Em hiểu rồi." (Lucy)
'Anh ấy vẫn chưa làm chuyện đó với Aya, nhỉ...', là lời lẩm bẩm tôi nghe được từ cô ấy.
Cô đang nghi ngờ điều gì đây?
"Khoan đã, không phải thế! Tại sao anh lại dùng ma thuật khi hôn em?! Hay đúng hơn là anh có thể dùng Hoả Ma Pháp sao? Nhưng anh không có Kỹ năng đó mà?" (Lucy)
"Ừm, khi em hôn anh, anh đã nhìn thấy Hỏa Tinh Linh." (Makoto)
"Hỏa Tinh Linh?" (Lucy)
"Ừm, và khi anh thử sử dụng Hoả Ma Pháp, anh đã thành công." (Makoto)
Thật điên rồ. Tôi đang rất phấn khích!
Nó khác với Thuỷ Ma Pháp có hỏa lực yếu.
Hoả Ma Pháp rất đơn giản và mạnh mẽ.
Cuối cùng, tôi cũng có thể...
(Aaa!) (Makoto)
Tôi như bị đâm bởi cái nhìn chằm chằm của Lucy.
"...Trông anh có vẻ đang vui vẻ ha." (Lucy)
(Hả? Mình đúng là đồ khốn nạn nhỉ...?) (Makoto)
Tôi khá phấn khích vì tôi đã nhìn thấy được Hoả Tinh Linh, nhưng... Lucy đã lấy hết can đảm và làm tất cả những điều này, thế nhưng, tôi lại hoàn toàn phớt lờ nó.
"Ờm...Lucy-san..." (Makoto)
"Thôi ổn mà. Aaa, tại sao mình lại yêu một tên như thế này nhỉ?" (Lucy)
Lucy nói với giọng bực tức.
"Makoto, em yêu anh." (Lucy)
"V-Vâng..." (Makoto)
"Chúng ta quay lại thôi, Makoto. Có vẻ như bây giờ anh đã tốt hơn rồi." (Lucy)
"...Wa?" (Makoto)
Cô cười toe toét, rồi quay lưng lại với tôi và nói:
"Nói cho em câu trả lời của anh sau nhé?" (Lucy)
"Okay..." (Makoto)
Không nói thêm gì nữa, chúng tôi quay trở về Makkaren.
◇◇
(...Mình đã làm gì thế này...) (Makoto)
Tôi trở về nhà, vào phòng và nghĩ lại về việc mình đã làm.
Tôi muốn chết quá.
(Thật là khủng khiếp...) (Makoto)
Lần đầu tiên trong đời tôi được một cô gái tỏ tình.
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Nhưng mà, tôi...
(Quá phấn khích khi được nhìn thấy Hoả Tinh Linh...) (Makoto)
Tôi đang làm gì thế này?
Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc. Đồ đại ngốc.
Tôi vung tay và đá vào giường.
Tôi không thấy đói nên đã bỏ qua bữa tối.
(Mình...nên làm gì với câu trả lời của mình đây?) (Makoto)
Tôi thích Lucy.
Cô là người đồng đội đầu tiên của tôi và đã cứu tôi nhiều lần.
Ngay cả trong những cuộc phiêu lưu trước đây, cô cũng đã giúp đỡ tôi về mặt tinh thần.
(Nhưng còn Sa-san...và Công chúa Sofia...) (Makoto)
Có phải tôi đang quá tự tin không?
Nhưng một khi tâm trí tôi tập trung vào điều gì đó, suy nghĩ của tôi không dừng lại.
Cảm giác vui vẻ này, cảm giác phấn chấn này, và đồng thời, như thể có một sức nặng nào đó được đặt lên tôi, như thể cảm xúc của tôi là một mớ hỗn độn hoàn toàn.
(Khi Lucy hôn mình, mình có thể nhìn thấy Hoả Tinh Linh...) (Makoto)
Logic ở đây là gì?
Tôi nên hỏi Noah-sama sau.
Nhưng nếu lấy lý do đó để hẹn hò với cô ấy thì giống như tôi chỉ nhắm tới Kỹ năng, và điều đó thật sai trái...
Nhưng tôi cũng không thể bỏ qua nó được.
Tôi suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định.
Tôi thậm chí còn chẳng luyện tập, và khi nhận ra thì tôi đã ngủ mất rồi.
◇◇
(Nó nhột.)
Có thứ gì đó chạm vào mặt tôi.
Tôi mở nhẹ mắt để xem liệu tôi có thể chống đỡ được nó không.
Dưới ánh trăng và ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn...có hai con mắt đang nhìn tôi rất gần.
Sa-san đang ở ngay phía trên tôi.
Tóc cô chạm vào má tôi.
Tôi nhìn xung quanh.
Phòng của tôi không có bất kỳ hành lý nào.
Và tôi đang ở trên giường.
"Ơ-Ờm...Sa-san, cậu đang làm gì vậy?" (Makoto)
"Tớ đến chơi đây, Takatsuki-kun." (Aya)
"...Hả?" (Makoto)
Biểu cảm tinh nghịch của cô chính là nụ cười của bạn tôi mà tôi đã thấy rất nhiều lần kể từ thời sơ trung.
Đó là khuôn mặt khi cô đang nghĩ tới điều gì đó tinh nghịch!
Đợi đã, Sa-san?
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro