Chương 116: Takatsuki Makoto Được Nữ Thần Dạy Về Khế Ước

"Chào buổi sáng, Anh Hùng-kun nổi tiếng."

Không hiểu sao tôi lại nằm dưới đất, và khi tôi mở mắt ra, Noah-sama đã ở ngay trước mắt tôi.

Mái tóc dài màu bạc óng ánh của Noah-sama tung bay ngay gần như một thác nước.

"Chào buổi sáng, Noah-sama." (Makoto)

Tôi đứng dậy và quỳ xuống.

"Fufu, cuối cùng thì cậu cũng đã trở thành Anh Hùng rồi." (Noah)

"Bị Lucy và Sa-san tấn công như thế mà là anh hùng kiểu gì...?" (Makoto)

Tôi cảm thấy điều đó khác biệt.

Nhưng Noah-sama lại hướng ánh mắt ngạc nhiên như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.

"Sao cậu lại lạnh lùng thế, Makoto? Có những cô gái dễ thương yêu cậu rất gần, vậy mà cậu lại không động tay động chân gì đến họ. Bộ cậu bị bê đê à?" (Noah)

"Ngài có thể đọc được suy nghĩ của tôi mà, nên ngài phải biết rằng điều đó không đúng." (Makoto)

Nữ Thần này đang nói gì vậy?

"Nhưng cậu đúng là bí ẩn đấy, Makoto. Cậu thích con gái, và có hứng thú với những thứ dâm dục, nhưng cậu lại không hề hành động theo. Nè, cậu thích con gái kiểu gì vậy, Makoto?" (Noah)

Noah-sama liếc mắt nhìn tôi một cách ranh mãnh.

Có thể ngừng cho tôi xem ngực được không?

'Haa', tôi thở dài.

Mẫu con gái của tôi nhỉ.

Khi tôi kể với Sa-san trước đây, cô cảm thấy sợ hãi...

Trong lúc tôi đang băn khoăn không biết nên giải thích thế nào thì Noah-sama lại có biểu cảm kỳ lạ.

"Eeee, một Công chúa bị rồng bắt giữ ư? Cậu đã tưởng tượng sâu đến mức nào vậy?" (Noah)

"Làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi rồi tự kinh hãi chứ!" (Makoto)

Đây thực sự là một thế giới tưởng tượng!

Thật tuyệt phải không?!

Giờ thì không còn quá xa vời nữa rồi!

"Makoto, những gì cậu cần là những đồng đội mạnh mẽ sẽ chiến đấu cùng cậu, và những người có quyền lực chính trị. Hãy trân trọng Lucy-chan, Aya-chan và Sofia-chan nhé." (Noah)

"Chuyện đó, ma~a...tôi biết mà." (Makoto)

"Trước hết, Công chúa bị bắt chẳng có tác dụng gì. Chẳng hạn như nàng công chúa hồng đào đi cùng nam chính thợ hàn chì trong game đấy, trông có khác gì vật trang trí không cơ chứ?" (Noah)

"...Ừm." (Makoto)

Cuối cùng tôi nhìn Nữ Thần trước mặt mình đang bị giam cầm trong Hải Đế Thần Điện bằng đôi mắt lạnh lùng.

"Đ-Đôi mắt đó... là sao vậy?" (Noah)

Tôi trả nguyên văn câu đó đấy.

Ngoài ra, những gì vừa nói thật nguy hiểm (theo nghĩa pháp lý).

"Đầu tiên, mặc dù tôi là Anh Hùng, nhưng tôi vẫn chưa chiến đấu với kẻ thù nào giống Ma Vương cả? Những thứ như thế này được thực hiện ở phần kết, đúng không?" (Makoto)

"...Cậu đúng là một game thủ đích thực." (Noah)

Cô nói "ôi trời" và nhún vai.

Gì cơ, có vấn đề gì à?

"Tôi không thấy việc bắt các cô gái phải chờ đợi quá lâu là đáng nam tính đâu? Đừng trách tôi nếu họ bị tên khác bắt đi đấy." (Noah)

"Đừng nói những điều như thế." (Makoto)

Thật sự đáng sợ.

Tôi có quá thiếu quyết đoán không?

"Ma~a, ổn thôi. Nhân tiện, cậu có điều muốn hỏi tôi nhỉ?" (Noah)

Chủ đề đã thay đổi.

Tôi chắc chắn có nhiều điều muốn hỏi cô ấy.

Đầu tiên...

"Undine không hề xuất hiện..." (Makoto)

Mặc dù tôi gọi điện cho cô ấy mỗi ngày nhưng cô ấy không phản ứng gì cả.

Chuyện gì đã xảy ra ở Highland?

"Tôi không nói với cậu sao? Bình thường cậu cần 1.000 Thủy Thông Thạo nếu muốn gọi Undine-chan. Lần trước là vì cậu gặp rắc rối, nên Undine-chan đã tạo ra ngoại lệ và giúp cậu." (Noah)

"Ý ngài là tôi may mắn à?" (Makoto)

"Nói một cách đơn giản là đúng vậy. Nhưng cậu được các Tinh Linh yêu thích, vì vậy tôi nghĩ họ sẽ lại đến giúp nếu cậu gặp rắc rối. Tuy nhiên, nếu cậu trở nên ỷ y và nghĩ rằng họ sẽ đến cứu mình mọi lúc, thì cậu tiêu đời đấy. Tinh Linh là những kẻ kỳ quặc." (Noah)

Hừmm, vậy là tôi không thể thêm nó vào chiến lược của mình được nhỉ.

Chỉ vì tôi học được Quyến Rũ không có nghĩa là tôi có thể gọi Undine bất cứ lúc nào tôi muốn, nhỉ. Thật đáng tiếc.

"Vậy thì... tại sao gần đây tôi lại có thể nhìn thấy Hỏa Tinh Linh?" (Makoto)

Khi tôi nói thế, khuôn mặt của Lucy hiện lên trong tâm trí tôi.

"Aaa, cậu đang nói về lần hôn Lucy-chan. Đúng thật là tệ mà, Makoto." (Noah)

"...Phải.." (Makoto)

Tôi rất phấn khích vì được nhìn thấy Hỏa Tinh Linh.

Tôi đã suy nghĩ lại.

"Lý do tại sao cậu có thể nhìn thấy Hỏa Tinh Linh là vì khế ước." (Noah)

"Khế ước?" (Makoto)

Nhưng tôi vẫn chưa lập khế ước với Lucy mà?

Furiae-san, tôi có thể hiểu được vì tôi đã lập khế ước và trở thành Hiệp Sĩ Hộ Mệnh của cô ấy.

"Không phải chỉ có một loại khế ước duy nhất đâu." (Noah)

Nói xong, Noah-sama búng tay và một tấm bảng trắng hiện ra.

Chế độ cô giáo Thảo đây mà.

À, ngay cả quần áo của cô cũng thay đổi.

"Đầu tiên, cậu và tôi đã lập khế ước Thần Linh và Tín Đồ. Tôi có được một tín đồ, còn cậu có được Thần Khí và Kỹ năng Tinh Linh Sứ." (Noah)

"Tất nhiên là tôi nhớ rồi, Ác Thần-sama." (Makoto)

"Ngươi đáng bị Thiên Phạt!" (Noah)

Tôi bị đánh.

Noah-sama viết lên bảng trắng 'Khế ước Thần Linh và Tín Đồ'.

"Tiếp theo, cậu trở thành Anh Hùng Chỉ Định Quốc Gia. Đây là Khế ước tuyển dụng. Cậu trở thành Anh Hùng Thuỷ Quốc, Rozes, và được hỗ trợ trang phục, ăn uống và nhà ở. Người thuê cậu là Vương Tộc Rozes. Hay đúng hơn là Sofia-chan." (Noah)

"...Nó hơi giống một nhân viên văn phòng." (Makoto)

"Cậu còn là học sinh, Makoto. Cậu có thể đã làm việc trong một công ty khi cậu trưởng thành." (Noah)

Cuối cùng, tôi được thuê làm Anh Hùng (Nhân viên văn phòng) trong thế giới này, vậy là định mệnh đã sắp đặt...?

"Tôi sẽ không phản bác lại từng câu từng chữ của cậu đâu nhé? Thứ ba, Khế ước Hiệp Sĩ Hộ Mệnh mà cậu đã lập với Furiae-chan. Cậu đã gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Nguyệt Vu Nữ, và đã có được Kỹ năng Quyến Rũ." (Noah)

"Hiện tại nó chỉ đủ hiệu quả để gọi mèo thôi." (Makoto)

"...Ma~a, hãy làm việc chăm chỉ và luyện tập." (Noah)

Noah-sama, đừng khẳng định thế chứ!

Liệu sau này tôi có thể điều khiển được Griffon hay thứ gì đó tương tự không?

Tôi cảm thấy sẽ nhanh hơn nếu nhờ Furiae-san làm việc đó.

"Và thế là, thứ tư. Khế ước tình yêu với Lucy-chan." (Noah)

"Hửmm?" (Makoto)

Một từ lạ đột nhiên xuất hiện.

Khế ước tình yêu?

"Cậu sao vậy? Hôn là bằng chứng của một mối quan hệ lãng mạn mà? Ngay cả trong thế giới của cậu, khi kết hôn, thì cũng phải thề hôn đúng chứ?" (Noah)

Noah-sama nói như thể đó là điều tự nhiên nhất.

"Tôi chưa từng đi dự đám cưới." (Makoto)

"Cậu có thể thấy điều đó trong các bộ phim truyền hình mà!" (Noah)

À, vâng, tôi nghĩ là mình đã xem...hoặc...chắc vậy nhỉ?

Đợi đã, hửm? Nghĩa là...

"Ngài đang nói Lucy và tôi hiện đang trong một mối quan hệ lãng mạn à?" (Makoto)

"Vào thời điểm hai người hôn nhau, tất cả đã nhìn nhận như vậy, và các Tinh Linh đã ban phước cho cả hai." (Noah)

T-Thật vậy sao?!

"Nhân tiện: Bạn gái -> Đính hôn -> Kết hôn. Sức mạnh của khế ước tăng dần theo thứ tự đó." (Noah)

Noah-sama cười toe toét một cách rõ ràng đầy ẩn ý.

"Nếu kết hôn với Lucy-chan, cậu sẽ có thể sử dụng Kỹ năng Hoả Tinh Linh Sứ theo ý muốn!" (Noah)

"Đó là một cách diễn đạt tệ nhất!" (Makoto)

Nghe giống như một người kết hôn vì tiền vậy! Đây thực sự là kiểu hôn nhân tồi tệ!

"Nhưng trong tình hình hiện tại, cậu sẽ phải hôn Lucy-chan mỗi lần để có thể nhìn thấy Hỏa Tinh Linh đó?" (Noah)

Noah-sama nói điều đó trông thật quỷ quyệt với vẻ mặt dễ thương.

Tôi cố tưởng tượng ra tình huống đó.

'Lucy nè, hôm nay anh muốn luyện tập Hoả Ma Pháp, vậy nên hãy cho anh mượn đôi môi của em nhé. Đừng lo, chỉ nửa ngày là được'.

"Không tốt đâu!" (Makoto)

Tôi đáp trả lại chính mình một cách mạnh mẽ.

Cái thứ chết tiệt này là sao thế?!

Tôi sẽ bị Sa-san đá đít mất!

Tôi cũng có thể dễ dàng thấy Furiae-san đang nhìn tôi như thể tôi là đồ rác rưởi.

"...Không. Tôi nên từ bỏ Hỏa Tinh Linh." (Makoto)

"Cậu cũng có thể kết hôn với Lucy-chan mà?" (Noah)

"Chúng tôi còn chưa bắt đầu hẹn hò nữa. Ngài có phải là đồ ngốc không, Noah-sama?" (Makoto)

"Thật tàn nhẫn!" (Noah)

Không, tôi mới là đồ ngốc.

Không có gì là dễ dàng cả.

Tôi chỉ nên dần dần cải thiện như tôi đã làm cho đến bây giờ.

...Gần đây, thông thạo của tôi không hề tăng lên chút nào.

Noah-sama đặt tay lên đầu tôi.

"Cậu làm tốt lắm, Makoto. Làm tốt lắm, làm tốt lắm." (Noah)

"...Ờm, cảm ơn nhé." (Makoto)

Tôi được khen ngợi vì điều gì?

"Tiếp theo là Sofia-chan. Ngay cả khi cô ấy tiếp cận, đừng có mà hèn nhát trốn tránh đấy." (Noah)

"Đó là điều ngài đang nói sao?!" (Makoto)

Khi nói "làm tốt lắm", ý là đang nói đến các mối quan hệ với phụ nữ của tôi phải không?

"Bái bai ~ ." (Noah)

Noah-sama biến mất với nụ cười rạng rỡ.

(...Mình nên làm gì đây?) (Makoto)

Tôi cảm thấy nỗi lo lắng của mình tăng lên sau khi tham khảo ý kiến của Noah-sama.


◇◇


"....."

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình chỉ có một mình.

Lucy và Sa-san chắc hẳn đã thức dậy rồi.

Giờ nghĩ lại thì, đêm qua chúng tôi đã bị trúng Lời Nguyền Ngủ Say từ Furiae-san đang giận nhỉ.

Tôi ra ngoài để rửa mặt.

(...Mình nghĩ Furiae-san vẫn giận.) (Makoto)

Có phòng khách trên đường đi, vì vậy nếu cô thức thì cô sẽ ở đó.

Trong phòng khách, không chỉ có Furiae-san mà còn có Lucy và Sa-san nữa.

"Chào buổi sáng ~ ." (Makoto)

""?!""

Khi tôi nói ra, Lucy và Sa-san phản ứng thái quá khi quay lại nhìn.

"M-M-Makoto?! C-C-Chào buổi sáng! H-Hôm nay em có kế hoạch đi chơi với Emily rồi!" (Lucy)

"T-T-Takatsuki-kun! Chào buổi sáng! H-Hôm nay em sẽ đến nhà Nina-san rồi á?!" (Aya)

Hai người đó bỏ đi ngay lập tức mà không cho tôi cơ hội nói lại lời nào.

(Eeeeee ~ .) (Makoto)

Cái gì? Cái gì thế?

Bây giờ họ có ghét tôi không?

Có phải vì tôi thiếu quyết đoán như Noah-sama đã nói không?

Tôi vô tình đứng đó và...

"Anh không định ăn sao, My Knight?" (Furiae)

"Hai người đó bị sao vậy...?" (Makoto)

Tôi thấy lo lắng nên đã thử hỏi ý kiến Furiae-san, người đang chọc vào đĩa salad như thể đang có tâm trạng không tốt.

"Hai đứa ôm đầu than thở vì hôm qua đi quá xa. Họ bảo không được nhìn mặt anh được. Hai người đó dễ thương quá ha?" (Furiae)

"Vậy thì không phải là tôi bị ghét..." (Makoto)

"Anh là đồ ngốc sao? Nếu anh còn nửa tỉnh nửa mê, thì nên đi rửa mặt đi." (Furiae)

Cô đáp lại với giọng điệu như thể thực sự ngạc nhiên.

Tôi mừng vì họ không ghét tôi.

"Cứ hẹn hò với hai người đó đi. Anh đúng là một gã phiền phức." (Furiae)

Tôi bị mọi người chỉ trích ngay từ sáng sớm.

"...Ừm, hiện tại tôi đang nghĩ về chuyện đó." (Makoto)

"Anh thực sự vòng vo ghê. Ma~a, việc đính hôn với hơn 20 người cũng sẽ rất khó chịu." (Furiae)

"..."

Cô không nói đó là ai.

Tình yêu của Furiae-san đầy rẫy rắc rối.

"Nhân tiện, My Knight, anh luôn sử dụng Quyến Rũ sao?" (Furiae)

"Hở?" (Makoto)

Cô nói gì kỳ lạ thế.

"Nhưng tôi không có mà." (Makoto)

"Hãy nhìn vào gương đi." (Furiae)

Tôi nhìn vào gương trong khi nghiêng đầu.

Đôi mắt tôi tỏa ra một màu cam mờ mờ.

"Hở? C-Cái gì thế?" (Makoto)

Tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Như thế này có tệ không?

"Ma~a, với Quyến Rũ ở cấp độ đó, nó chỉ có tác dụng với những loài động vật nhỏ thôi." (Furiae)

Nó không tệ.

"Nhưng đối với những người đã yêu anh, và vào ban đêm khi Nguyệt Ma Pháp mạnh hơn, nó có thể gây ra tác dụng, vì vậy hãy cẩn thận." (Furiae)

"Thế thì không được rồi!" (Makoto)

Có phải là chuyện đó đã ảnh hưởng đến Lucy và Sa-san tối qua không?

"Thật là đáng xấu hổ mà... Tôi phải xin lỗi Lucy và Sa-san." (Makoto)

"Không ổn sao? Họ xấu hổ, nhưng họ có vẻ vui đấy? Họ yêu anh ngay từ đầu, nên anh chỉ đẩy họ một cái thôi. Thực ra cũng không tệ lắm." (Furiae)

Gừ...nhưng thực tế là nó thông qua Quyến Rũ thì...

Không, tôi mừng là chúng tôi không vượt rào trong tình trạng đó.

"Các người thật là yếu đuối. Các người nên hẹn hò với nhau đi." (Furiae)

Furiae-san nói rất thẳng thắn về vấn đề này.

"Nhưng hôm qua cô đã cản đường tôi." (Makoto)

"Yên lặng đi nhé! Tôi nghe thấy hết đấy!" (Furiae)

À, vâng.

Phải, nghe thấy điều đó thực sự rất khó chịu.

"Tôi sẽ đi dạo quanh thành phố. Gặp lại nhé, My Knight." (Furiae)

Furiae-san ăn sáng xong và nói thế này.

"Hở? Đợi đã, tôi sẽ đi cùng cô." (Makoto)

Tôi nói điều này với tư cách là Hiệp Sĩ Hộ Mệnh của cô ấy.

"Tôi ổn khi ở một mình. Tôi sẽ không ra khỏi thành phố đâu." (Furiae)

"Nhưng tôi nghe nói có rất nhiều người đàn ông nhắm tới Công chúa..." (Makoto)

Tiểu thư quý tộc mới đến Makkaren.

Người ta đồn rằng cô là một mỹ nhân đáng sợ đã chiếm được trái tim của những người đàn ông Makkaren.

Một cô gái đi bộ một mình thì thật là...

"Không sao đâu, không sao đâu. Trong đống đổ nát của Laphroaig, có hàng núi người muốn tấn công tôi. So với điều đó, ở thành phố này, nhiều nhất họ cũng chỉ cố gắng tán tỉnh. Dễ như ăn kẹo. Dù sao thì không ai có thể chạm vào tôi vì Quyến Rũ mà." (Furiae)

"...Thật vậy sao." (Makoto)

Mọi chi tiết về quá khứ của Furiae-san đều nặng nề.

Cô rời đi với bước chân nhẹ nhàng.

Tôi bắt đầu ăn bữa sáng có lẽ đã được Sa-san chuẩn bị.

Tôi rửa bát đĩa bằng Thuỷ Ma Pháp.

Nhân tiện, nước rửa chén này là của Công ty Fujiwara.

Tên sản phẩm là Mokyutto. <Eng: Từ tượng thanh khi chạm vào thứ gì đó mềm mại.>

...Tôi cạn lời về cách đặt tên của cậu ấy.

Tôi ở nhà một mình nên quyết định ra ngoài.

(Hôm nay mình có nên tập luyện không nhỉ...? Hay là đi gặp Lucy và Sa-san nhỉ?) (Makoto)

Tôi đi bộ quanh thành phố trong khi nghĩ như vậy, và rồi tôi nhận ra.

(Có rất nhiều người mà mình chưa từng gặp trước đây...?) (Makoto)

Tôi đã ở Makkaren được hơn 1 năm.

Nơi này có thể khá rộng, nhưng ít nhất tôi cũng biết mặt những người trong khu phố.

Makkaren có rất nhiều mạo hiểm giả, vì vậy cũng có rất nhiều gương mặt mới.

Nhưng người dân ở đây thì khác.

Họ không phải là mạo hiểm giả.

(Họ trông giống như những công dân bình thường, nhưng họ không phải là những công dân đã ở đây lâu dài...) (Makoto)

Có thể họ chỉ là những người mới chuyển đến đây.

Mặc dù vậy, vẫn còn rất nhiều điều.

Ngoài ra, tôi còn cảm thấy có ánh mắt hướng về phía tôi.

Có thể họ đến từ Xà Giáo Đoàn chăng...?

Tôi nên tham khảo ý kiến của Fuji-yan.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì...

*Kan kan kan kan*

Tiếng chuông giống như lúc đó ở Symphonia vang lên.

Sự căng thẳng đang lan tràn khắp thành phố.

Hửm? Tôi không nghĩ là có chuyện như thế này khi tôi ở đây.

"Quái vật đã xuất hiện!"

Giọng nói của những người lính canh gác vang lên.

Người dân ngay lập tức phản ứng với giọng nói đó và trốn trong nhà.

Tôi có thể đọc được trên khuôn mặt họ rằng họ đang nghĩ "Lại nữa à? Trời ạ".

Làm sao có thể như thế được?

Makkaren yên bình đã trở nên nguy hiểm...


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro